Chương 7



Khánh nhẹ nhàng tiến lại gần giường, rút con dao găm sắc nhọn ra khỏi túi quần. Lưỡi dao lạnh lẽo ánh lên một vệt sáng ghê rợn trong bóng tối. Hắn lấy cuộn băng dính ra, chuẩn bị bịt miệng bà Lan trước khi bà ta kịp kêu cứu.

Nhưng đúng lúc đó, như có một linh tính mách bảo, bà Lan cựa mình, đôi mắt bà ta mở choàng ra trong bóng tối. Bà ta hốt hoảng nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang cúi xuống người mình, một tiếng hét kinh hoàng nghẹn lại trong cổ họng.

Khánh không một chút do dự, nhanh chóng áp mạnh cuộn băng dính lên miệng bà Lan, một tay giữ chặt đầu bà ta xuống giường. Bà Lan vùng vẫy dữ dội, hai tay cào cấu không trung một cách vô vọng, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của kẻ đột nhập.

"Giết nó đi! Cái loại người chỉ biết nghĩ đến tiền! Nó không đáng sống!" giọng "ông thần" Phẫn Nộ gầm gừ bên tai trái Khánh, đầy vẻ căm phẫn.

Bà Lan cố gắng đạp chân, nhưng bị Khánh dùng đầu gối đè chặt xuống. Nước mắt bà ta chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo vì sợ hãi tột cùng, đôi mắt mở to nhìn Khánh đầy vẻ van xin, cầu khẩn.

"Đúng vậy, Khánh! Loại người tham lam, keo kiệt như nó thì không đáng được sống trên đời này!" giọng "cô nàng" Kiêu Ngạo the thé từ chân phải vang lên, đầy vẻ hả hê, khinh miệt. "Giết nó mau đi! Đừng để nó làm bẩn mắt mày nữa!"

Khánh siết chặt con dao găm trong tay, lưỡi dao run rẩy. Hắn nhìn vào đôi mắt van xin, đầy tuyệt vọng của bà Lan, nhưng những lời cầu xin câm lặng đó dường như bị át đi bởi những tiếng nói độc địa, những lời xúi giục tàn bạo đang vang vọng không ngừng trong đầu hắn.

"Lấy hết của nó đi, Khánh! Nó có nhiều tiền lắm đó! Nó giấu vàng trong nhà đó!" giọng "ông thần" Phàm Ăn khàn khàn vang lên từ lồng ngực hắn, thôi thúc hắn chiếm đoạt, thỏa mãn cơn đói khát vật chất.

Và rồi, không một chút do dự, không một chút thương xót, Khánh đâm mạnh con dao găm xuống ngực bà Lan. Tiếng "phập" khô khốc, ghê rợn vang lên giữa không gian tĩnh lặng của đêm khuya, lưỡi dao sắc lẹm cắm sâu vào da thịt mềm yếu. Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả tấm ga giường hoa đã cũ kỹ và bắn lên cả khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm của Khánh.

Bà Lan rên lên một tiếng đau đớn cuối cùng, người co giật dữ dội. Bà ta cố gắng giơ đôi bàn tay gầy guộc lên níu lấy Khánh, như muốn níu kéo chút hy vọng sống sót cuối cùng, nhưng vô vọng.

"Phải vậy chứ! Phải cho nó biết thế nào là đau khổ! Phải cho nó nếm trải sự tuyệt vọng!" giọng "bà cô" Ghen Tị thì thầm từ tay phải Khánh, như đang thưởng thức sự thống khổ của nạn nhân, một sự hả hê bệnh hoạn.

Khánh rút dao ra, rồi lại đâm thêm nhát nữa, nhát nữa, một cách tàn bạo, không thương tiếc. Mỗi nhát dao là một lời đáp lại những tiếng nói độc địa, những lời xúi giục tàn ác đang vang vọng không ngừng trong đầu hắn, như một bản giao hưởng của địa ngục.

Cuối cùng, bà Lan nằm im bất động, hơi thở đã tắt hẳn, đôi mắt vẫn mở to, trừng trừng nhìn lên trần nhà một cách oan khuất. Máu vẫn tiếp tục chảy ra từ những vết thương chi chít trên người, loang rộng trên chiếc giường cũ kỹ, thấm đẫm cả tấm nệm mỏng.

Khánh thở dốc, nhìn xuống thi thể bà Lan. Khuôn mặt bà ta méo mó vì đau đớn và sợ hãi tột cùng. Hắn cảm thấy một sự trống rỗng kỳ lạ trong lòng, nhưng đồng thời, một sự thỏa mãn bệnh hoạn, một cảm giác quyền lực đen tối cũng đang trỗi dậy mạnh mẽ.

Hắn nhanh chóng lau sạch con dao găm và những vết máu trên người. Sau đó, hắn cẩn thận gói thi thể bà Lan vào tấm bạt nhựa đã chuẩn bị sẵn. Công việc này không hề dễ dàng, nhưng Khánh đã có kinh nghiệm từ những lần trước, hắn làm một cách thuần thục, lạnh lùng.

Sau khi đã gói ghém xong xuôi, Khánh vác thi thể bà Lan ra khỏi căn hộ, lặng lẽ rời khỏi khu tập thể cũ kỹ, chìm trong bóng đêm. Hắn chất xác bà ta lên chiếc xe máy cà tàng, rồi lái xe đến bãi đất trống vắng vẻ ngoài thành phố mà hắn đã chọn từ trước.

Tại đó, dưới ánh trăng khuyết mờ ảo, Khánh đào một cái hố nông rồi chôn thi thể bà Lan xuống. Hắn lấp đất lại, cố gắng xóa đi mọi dấu vết, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Xong xuôi, hắn trở về phòng trọ, cơ thể và tâm trí hoàn toàn kiệt quệ, rã rời.

Vừa bước chân vào căn phòng trọ tồi tàn, ẩm thấp, Khánh chợt cảm thấy một sự thay đổi kỳ lạ trong cơ thể mình. Một cảm giác lạnh lẽo, một sự nặng nề mới lan tỏa khắp người hắn, và một giọng nói the thé, đầy vẻ tham lam, chiếm đoạt vang lên trong đầu hắn, một giọng nói mà hắn chưa từng nghe thấy trước đây: "Tiền của tao... vàng của tao, tất cả là của tao... Mày phải lấy lại cho tao... Lấy hết đi... Đừng để sót một đồng nào..." "Vị khách" thứ sáu, bóng ma của sự Tham Lam, đã chính thức tìm đến và nhập bọn với những "ám ảnh" khác, cùng nhau giày vò, thao túng cuộc đời vốn đã đầy bi kịch của Khánh.

Trong khi Khánh đang chìm sâu vào vòng xoáy tội ác, bị giày vò bởi sáu "vị khách không mời" ngày một lộng hành trong tâm trí, thì ở một góc khác của Sài Gòn, tại văn phòng điều tra án của công an quận Thủ Đức, thám tử Hồ Văn Long, một người đàn ông trạc ngoại bốn mươi, với vẻ ngoài điềm tĩnh, đôi mắt sắc sảo ẩn sau cặp kính gọng vuông, đang ngồi trầm ngâm bên bàn làm việc chất đầy hồ sơ. Anh nổi tiếng trong ngành là một người tận tâm, kiên trì và có khả năng đặc biệt trong việc xâu chuỗi những manh mối tưởng chừng như rời rạc, nhỏ nhặt nhất để giải quyết các vụ án hóc búa.

Vài ngày sau khi ông Trần Văn Nam, gã say rượu mà Khánh đã "giải quyết" ở con hẻm trên đường Nguyễn Trãi, biến mất một cách bí ẩn, vợ ông ta, bà Nguyễn Thị Hoa, đã đến trình báo với vẻ mặt lo lắng và hoảng hốt. Bà khai rằng chồng bà, dù có thói quen uống rượu và thỉnh thoảng đi lang thang qua đêm, nhưng chưa bao giờ biến mất lâu như vậy mà không có tin tức. Sự vắng mặt kéo dài này khiến bà Hoa vô cùng bất an, linh cảm có chuyện chẳng lành.

Thám tử Long lật giở từng trang hồ sơ, xem xét kỹ lưỡng những thông tin ít ỏi mà anh có trong tay. Đây ban đầu chỉ là một vụ báo người mất tích, không có dấu hiệu rõ ràng của một vụ án hình sự. Ông Nam không có kẻ thù nào đáng kể, cũng không có mâu thuẫn lớn với ai trong khu vực sinh sống. Những người quen biết ông đều cho rằng có lẽ ông ta lại say xỉn ở một xó xỉnh nào đó, hoặc gặp chuyện không may trên đường.

Tuy nhiên, có một vài chi tiết nhỏ, mơ hồ nhưng lại khiến Long không thể bỏ qua. Một vài người dân sống gần con hẻm trên đường Nguyễn Trãi, nơi ông Nam được nhìn thấy lần cuối, mơ hồ nhớ lại đã nghe thấy tiếng cãi vã, xô xát giữa một người đàn ông say xỉn và một thanh niên cao lớn, có vẻ là người giao hàng, vào đêm hôm đó. Chi tiết này rất mờ hồ, không có nhân chứng nào thực sự chắc chắn về những gì mình đã thấy hay đã nghe. Thêm vào đó, khu vực con hẻm đó khá tối tăm và vắng vẻ vào ban đêm, việc tìm kiếm dấu vết hay nhân chứng sẽ vô cùng khó khăn.

Rồi vài ngày sau, khi vụ mất tích của ông Nam còn chưa có manh mối nào sáng sủa, Long lại nhận được tin báo về một vụ mất tích khác: bà Trần Thị Lan, năm mươi lăm tuổi, sống một mình tại một khu tập thể cũ kỹ ở quận Mười, cũng biến mất một cách khó hiểu. Người nhà bà Lan cho biết bà sống khá khép kín, ít giao du, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy bà tự ý rời đi. Điều đáng nói là khu tập thể này cũng không quá xa con hẻm nơi ông Nam mất tích. Hai vụ việc xảy ra gần nhau về thời gian và địa điểm, điều này khiến Long không khỏi nghi ngờ về một mối liên hệ tiềm ẩn.

"Một thanh niên cao lớn... người giao hàng... bà Lan sống một mình..." Long lẩm bẩm, những mảnh ghép rời rạc bắt đầu hình thành trong đầu anh một vài giả thuyết ban đầu, dù còn rất mơ hồ. Liệu có cùng một hung thủ đứng sau cả hai vụ mất tích này? Nếu vậy, động cơ của hắn là gì? Cướp tài sản? Hay là một động cơ nào đó bệnh hoạn hơn?

Thám tử Long đặt tập hồ sơ xuống bàn, ánh mắt đầy vẻ suy tư, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Sài Gòn về chiều vẫn còn ồn ào và náo nhiệt. Anh biết rằng, để tìm ra sự thật trong những vụ án này, anh và đồng đội sẽ phải đối mặt với rất nhiều thách thức. Không có hiện trường rõ ràng, không có bằng chứng trực tiếp, và các nạn nhân lại có những đặc điểm, hoàn cảnh sống khác nhau. Việc xác định được liệu đây chỉ là những vụ mất tích thông thường hay là những vụ án mạng nghiêm trọng sẽ là một quá trình gian nan, đòi hỏi sự kiên nhẫn, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Dù vậy, anh vẫn quyết tâm sẽ làm sáng tỏ những vụ việc này, dù manh mối ban đầu có mong manh đến đâu.

Long bắt đầu cuộc điều tra bằng cách cho người rà soát lại khu vực con hẻm trên đường Nguyễn Trãi và khu tập thể của bà Lan. Họ tìm kiếm những dấu vết bất thường, những vật chứng có thể liên quan đến vụ việc. Tuy nhiên, thời gian đã trôi qua, lại thêm những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn, nên hầu như không còn dấu vết gì đáng kể. Những vũng nước đọng lại trên mặt đường phản chiếu ánh đèn vàng yếu ớt, tạo nên một khung cảnh ảm đạm, hiu hắt.

Các sĩ quan công an cũng tiến hành hỏi thăm những người dân sống xung quanh hai khu vực đó. Hầu hết mọi người đều không để ý đến những sự việc bất thường vào những đêm nạn nhân mất tích, hoặc chỉ nhớ mang máng về một giọng nói lè nhè của người say rượu cãi vã với ai đó, hay một bóng người cao lớn, đeo ba lô giao hàng màu xanh lá cây mà một người dân tình cờ nhắc đến. Chi tiết về chiếc ba lô giao hàng màu xanh lá cây này, dù nhỏ, cũng được Long ghi nhận lại. Ở Sài Gòn, có hàng ngàn, hàng vạn người làm nghề giao hàng, nhưng đó cũng là một điểm để bắt đầu.

Long cũng cho người kiểm tra các bệnh viện, các trung tâm bảo trợ xã hội, và những khu vực thường tập trung người vô gia cư trong các quận lân cận, nhưng không có bất kỳ thông tin nào về ông Trần Văn Nam hay bà Trần Thị Lan. Dường như họ đã biến mất một cách bí ẩn, không để lại một dấu vết.

"Thật khó khăn" Long lẩm bẩm với một đồng nghiệp trẻ tuổi tên Tuấn, người mới được điều về đội của anh. "Không có hiện trường rõ ràng, không có nhân chứng đáng tin cậy, và các nạn nhân lại có những đặc điểm khác nhau. Chúng ta gần như đang mò kim đáy bể."

Tuấn gật đầu đồng ý, vẻ mặt có chút nản lòng. "Vụ này có vẻ không đơn giản chút nào, sếp Long à. Có khi nào họ chỉ bỏ đi đâu đó rồi một thời gian sau lại quay về không anh?"

Long lắc đầu, ánh mắt kiên định. "Có thể, nhưng linh cảm của một người trong nghề như tôi mách bảo rằng có điều gì đó không ổn, nhất là với những chi tiết về cuộc cãi vã và sự biến mất đột ngột của cả hai người. Chúng ta cần phải tìm ra gã thanh niên cao lớn đeo ba lô xanh lá cây kia. Đó có thể là mắt xích quan trọng."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout