Chương 10: Day dứt nỗi đau (2)


Anh đột nhiên nhớ lại một giấc mơ chỉ xảy tới đúng một lần duy nhất trong đời. Đó là giấc mơ hay kí ức, chính anh cũng không dám chắc. Năm đó anh mới chỉ sáu tuổi, sống chung với bác cả ở một căn nhà rộng rãi dưới quê. Khác với người mẹ chỉ bận bịu với công việc của anh, bác cả và bác dâu của anh đều thương anh, hay trò chuyện, còn hay mua quà về tặng cho đứa cháu nhỏ. Ngày hôm ấy anh mới đi học về, còn đang hí hửng muốn khoe cho hai bác bài kiểm tra điểm cao ở trên trường thì đã nghe thấy lời qua tiếng lại văng vẳng từ tuốt trong nhà. Âm thanh đó vừa quen cũng thật lạ, nó làm anh tò mò đứng ngó vào từ cửa chính.

Lê Hà năm ấy mới chỉ vừa hoàn thành việc tốt nghiệp cao đẳng, cũng xong xuôi công việc tạm bợ. Hiếm khi bà tới nhà anh chị để thăm con, tới điện thoại cũng lười nhấc máy nên từ lâu Hưng đã không có ấn tượng gì với mẹ mình.

Đứng trước hai anh chị, bà Hà dõng dạc nói chuyện: “Em đang tính chuyển hẳn công tác lên Hà Nội, cũng muốn nhờ anh chị mỗi việc đấy thôi.”

“Mày làm sai rồi mày còn muốn gán trách nhiệm cho người khác?” Bác cả đập mạnh vào bàn uống nước làm mấy món đồ thuỷ tinh va đập vào nhau, vang lên âm thanh gai góc.

“Nó là con mày! Bây giờ mày muốn giao hẳn cho anh chị nuôi mà xem được à?! Năm ấy chẳng phải cả nhà cấm cản mày đi với cái thằng đấy nhưng mày vẫn cố chấp đến bụng mang dạ chửa đấy thôi.”

“Anh đừng nói chuyện quá đáng!” Bà Hà cứng cỏi đáp lời, không hề nhân nhượng trước anh trai.

Bác dâu biết tình hình đã rất căng thẳng, cũng muốn giảng hoà cho hai bên. Tuy nhiên thái độ hời hợt với đứa con trai của bà Hà khiến bác dâu khó chịu vô cùng, chẳng nhịn được mà thêm vào vài câu: “Chị cũng nói này. Cô đã lỡ rồi thì tốt nhất nên chịu trách nhiệm cho trót. Nó là do cô dứt ruột đẻ ra, không có tội tình gì. Cô vứt bỏ nó thế sau này gặp bố mẹ nói chuyện còn khó hơn.”

“Em chỉ muốn nói thế thôi. Việc này hai anh chị có thể thu xếp với ba mẹ. Hai người cũng từ em rồi còn gì, em không liên quan.”

Dứt lời, người phụ nữ quay gót bước đi khiến bác cả tức giận vô cùng. Bà đi rất nhanh, ra đến cửa thì sững lại vì nhìn thấy dáng hình của thằng bé đang núp gần đó. Đôi mắt ấy sao mà giống với người đàn ông ấy, cái người đã huỷ hoại cả đời của bà. Vì quá giống, gợi nhắc quá nhiều nên trong bà chỉ có chán ghét tới mức bà quên mất con trai mình đã lớn tới nhường này rồi.

Người phụ nữ lẽ ra anh gọi là mẹ lại không đoái hoài tới anh, còn không bằng ánh mắt của cái người đàn ông mới đứng trước cửa mười phút trước. Bây giờ ngẫm lại cũng thật buồn cười, ánh nhìn mang theo sự hối cải, ăn năn của con người anh gặp năm sáu tuổi lại đang lặp lại tại đây thêm một lần nữa. Người đàn ông là “ba” của anh bỏ lại anh trong thiếu thốn mãi mãi chẳng thể bù đắp giờ lại quay về với không một ý nghĩa. Vậy sự trở lại này rốt cục sẽ đem đến tai hoạ gì cho tương lai của anh?

“Xin lỗi, tôi không có ba. Chắc ông nhận nhầm.” Anh lạnh nhạt đáp lời, sải chân lại tiếp tục cất bước.

“Con định chỉ vì sai lầm nhất thời mà chối bỏ máu mủ của mình?”

Câu này vang lên khiến anh cảm thấy thật nực cười. Cái người coi trọng hai từ “máu mủ” lại chính là kẻ từ bỏ đứa con chưa thành hình của mình từ rất lâu về trước. Đó không được tính là sai lầm nhất thời, đó là một tội ác với không chỉ một mình mẹ con anh mà với cả xã hội.

“Không nuôi được ngày nào xin đừng gọi là con. Người khác nghe được thì buồn cười lắm.” Anh thẳng thừng đáp lời, bước chân mỗi lúc một xa dần.

Anh thật sự không biết bản thân nên cảm thấy cái gì. Không cần phẫn nộ vì anh chưa từng dành tình yêu cho ông, càng không cần thiết phải buồn bã vì anh chưa từng kì vọng vào ông ta. Mọi thứ chỉ được gom trọn trong hai từ “mông lung” và “bí bách”. Bước chân chậm rãi và khoan thai nhưng không hề nhẹ nhàng tựa như có sợi gông xích nào đồ trói buộc chàng trai.

Trời mưa rồi, cũng như cái ngày anh nhận ra mẹ sẽ không bao giờ yêu thương mình. Cơn mưa đông lất phất suy cho cùng cũng không khiến ai đẫm áo, chỉ là cảm giác ẩm ướt và buốt giá đọng lại trong từng lớp áo khó chịu vô cùng. Hưng bước đến trước cửa phòng, từ từ mở cửa ra. Con Bông từ đâu đã phi thẳng tới trước mặt, cọ người quanh chân của anh mà kêu lên vài tiếng phấn khích.

“Ba về rồi đấy. Không uổng công chờ từ sáng tới giờ.”

Cái cảm giác quay trở về nhà mà có người chờ đợi thật sự rất thoải mái. Và càng đặc biệt hơn khi sự thoải mái của anh chỉ trao cho đúng một người duy nhất, một trái tim chỉ chứa đúng một gương mặt của nàng. Hân vừa mới chạy từ bếp ra, trông thấy anh đầu tóc dính nước mưa thì nhanh nhẹn lấy cái khăn tắm khô trùm lên đầu anh.

“Chị tưởng em có mang ô. Em dễ ốm lắm, không cẩn thận thì…”

Cô nàng ngước mắt lên nhìn anh. Dưới lớp khăn tắm bản rộng kia là gương mặt trắng mịn đang hơi ửng hồng, để lộ rõ là khoé mắt đang từng bước ngấn nước. Đây là lần thứ tư cô nhìn thấy anh khóc. Không phải tiếng nức nở đến tắc thở nhưng nó khiến lòng cô gái đau xót, cổ họng cũng nghẹn lại.

“Nào nào, không sao đâu.”

Cô dang cánh tay ra kéo người con trai kia tựa vào người, đặt đầu của anh lên đôi vai của mình. “Chị không biết là có chuyện gì nhưng không sao đâu. Có chị đây, đừng lo.”

Anh không đáp, tựa vầng trán của mình lên bờ vai vững chãi trước mặt. Bàn tay anh không nơi bám víu nên toàn bộ trọng lực cứ thể đổ dồn vào vật thể phía trước. Sức nặng của anh không phải do khối lượng mà do tâm sự, do những tiêu cực chất chồng lên nhau, càng muốn rũ bỏ lại càng nặng thêm nhiều phần.

“Em, em gặp ba rồi.”

Cuối cùng anh cũng lên tiếng nhưng là lời khiến cho cô nàng phải kinh ngạc. Cô biết anh dĩ nhiên cũng biết tình cảnh gia đình của anh, không nhiều nhưng đủ để hiểu mối quan hệ của anh với bố mẹ là thế nào. Hân vô thức nắm chặt lấy cánh tay của anh, cẩn thận vỗ về sau lưng. Lúc này nói cái gì cũng không được, thốt ra những lời không phải sẽ càng khiến anh buồn hơn. Mà im lặng quá lâu thì tâm trí của anh không được an ủi. Hân nói cũng không được, trật tự cũng không xong, chỉ đành an ủi anh bằng cái vỗ lưng nhè nhẹ.

Hưng buông thõng hai cánh tay xuống, chầm chậm thở đầy nặng nhọc. Sau cùng anh mới khẽ khàng lên tiếng, giọng nói bình thản nhưng tại sao lại ẩn giấu nét bi thương:

“Em được đẻ ra là để bỏ đi hay sao ấy? Tại sao người ta lại từ bỏ con cái của mình dễ dàng như thế? Chẳng lẽ em không liên quan gì đến họ, không phải máu mủ gì của họ à?”

Đầu tiên là người đàn ông mang chung huyết thống với anh, tiếp đó là người mang nặng đẻ đau anh. Họ từng có ý định rời đi, không ai thật sự cần anh cả. Không một ai…

“Chị vẫn ở đây. Chị không đi đâu cả.”

Bởi vì cô đã hứa với anh rồi. Hưng từ từ ngóc đầu dậy, chậm chạp tựa cằm ngay sát bên cổ của Hân. Hơi thở của anh đều đặn thoảng qua làn da mịn màng tạo cảm giác nóng ấm, đem tới sự an toàn tuyệt đối.

Lần nào cũng vậy, cứ khi anh suy sụp, khi anh kẹt trong bóng tối thì lại có nguồn sáng ấm áp thổi bay màn đêm u ám. Cô nàng này cứ đẹp như vậy, cứ tốt như vậy thì anh làm sao có thể buông tay. Anh sợ, sợ nhất là một ngày nào đó đến cả cô anh cũng không thể giữ được. Suy cho cùng cô cũng không thuộc về anh bởi ánh nắng mai rạng rỡ ấy chỉ có thể ngắm nhìn, không thể chạm tới, càng không thể giữ làm của riêng.

Đôi tay của anh do dự rồi lại tiến tới, cuối cùng vẫn phải chịu thua trước lí trí, buông thõng trong không trung. Anh chưa sẵn sàng, không dám tiến tới. Lo ngại một kẻ chỉ có lỗ hổng tình thương như mình sẽ không thể nào bù đắp những thương tổn sâu trong trái tim của người con gái ấy. Người ta có câu “lá lành đùm lá rách” nhưng một cái lá tả tơi như anh thì làm sao che chở cho một bông hoa diễm lệ như vậy.

Hưng hít một hơi thật sâu rồi thẳng người đứng dậy, mỉm cười nhạt nhoà nhìn cô: “Cảm ơn Hân. Hôm nay em hơi mệt, chắc em phải đi ngủ sớm.”

Cô nàng cũng không thúc ép gì cả, chỉ đặt lại khăn tắm ngay ngắn trên cổ của anh rồi lùi về phía sau.

“Thế chị về trước. Nhớ thay quần áo rồi ăn tối đầy đủ nhé.”

Hưng lặng thinh nhìn cô gái rời đi, bỗng chốc cảm thấy có làn hơi lạnh phả xuyên qua lớp quần áo dày nặng trịch.

Cuộc gọi tối muộn tới khi khoảng không đã tĩnh mịch. Hưng nằm trên chiếc giường mềm, bên cạnh là con Bông đã say giấc, cuộn tròn trong cái chăn bông êm ái. Tiếng thở của con vật đều đặn vang lên, khe khẽ đan xen với tiếng nhạc chuông nhỏ phát ra từ chiếc điện thoại còn sáng màn. Hưng nhìn lại vào màn hình, kiểm tra xem liệu bản thân đã gọi đúng số hay chưa.

“Mẹ ạ?”

Đầu dây bên kia không đáp trong hai giây và đột ngột thì thầm: “Mẹ đã bảo bao giờ có tiền sẽ xoay trả lại cho con rồi cơ mà. Sao cứ phải gọi điện thế?” 

Có lẽ bà đang sợ sẽ bị chồng phát hiện.

“Mẹ mượn tiền vì cái gì? Có phải vì ba con không?”

Từ “ba” này cuối cùng cũng thốt ra được nhưng Hưng nghe nó nực cười biết bao. Anh vẫn giữ im lặng, chờ đợi một phản hồi nào đó từ phía người phụ nữ ấy. Tuy nhiên, cho đến khi điện thoại tắt ngóm, thứ duy nhất anh nhận được cũng chỉ là sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Tinh!

[Mẹ: “Mai ra quán mẹ cần gặp. Lát mẹ gửi địa chỉ.”]

Ngay sáng hôm sau, đúng tám giờ anh đã ra khỏi nhà. Quãng đường từ căn chung cư ra tới địa điểm hẹn không quá xa nên Hưng không có ý định bắt tắc-xi hay xe ôm. Anh xách theo một cái túi nhỏ, lững thững bước đi dọc theo hành lang.

“Chị tưởng Chủ Nhật em được nghỉ?” Hân chạy theo từ phía sau lưng, cố gắng quan sát từng nét biểu cảm trên gương mặt chàng trai.

Hưng mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng đáp: “Hôm nay em có hẹn.”

“Chị thấy xe em đang đi sửa. Hay là để chị đèo đi? Bây giờ trời lạnh lắm, ra ngoài vài phút là cóng luôn đấy.”

Có một điểm ở Hân vượt trội hơn người khác đó là tài nhìn thấu tâm tư và tâm sự. Dựa theo những lời anh nói tối ngày hôm qua và thái độ của anh hiện giờ, cô nàng có thể lờ mờ đoán ra được anh sẽ đi gặp mẹ.

“Được không?” Cô lại nhìn anh, hỏi thêm một lần nữa.

Từ trước đến nay làm gì có cái gì Hân muốn mà Hưng không cho.

“Thế nhờ chị vậy.”

Sau ba phút di chuyển, hai người đã đứng trước quán cà phê, vô tình lại chính là cái nơi anh bị mẹ đánh những năm về trước. Vốn muốn tìm một vài chuyện khơi gợi cho tâm trí anh bớt nặng nề nhưng đường đi quá ngắn, Hân chỉ đành bật một chút nhạc dạo rồi để anh tự do suy nghĩ.

Cô mở cửa xe cho anh, trước khi để anh rời đi còn nhắc nhẹ một câu: “Bao giờ xong thì gọi chị.”

Hưng điềm đạm gật đầu, chậm rãi nhấc từng bước chân tiến vào trong. Mẹ đang ngồi ở một góc nhỏ, so với thái độ tiều tuỵ anh gặp lần trước thì hiện tại còn nóng vội và lo lắng hơn nhiều. Bà cứ cách vài phút lại nhìn đồng hồ một lần, bàn tay hết nắm cốc rồi lại chuyển qua cái điện thoại trước mặt.

Anh tiến tới, ngồi xuống đối diện với bà, không phát ra tiếng động nhưng cũng khiến người phụ nữ giật mình. Thái độ của bà anh hiểu, cái nhìn muốn giấu diếm bên trong đôi mắt ấy anh cũng hiểu.

“Những vấn đề riêng của mẹ con dĩ nhiên không can thiệp. Tuy nhiên, con không muốn mẹ làm điều gì khiến dượng và Kiệt phải khó xử.”

Dẫu sao mẹ cũng sẽ nổi giận rồi mắng mỏ, chi bằng vào việc chính cho xong. Tuy vậy, trái ngược với suy nghĩ trong đầu Hưng, bà Hà không nổi nóng. Bà nhìn anh với con mắt mà anh nghĩ chưa bao giờ xuất hiện, đó là sự tuyệt vọng, sự ăn năn nhưng không hề có tình thương.

Bà hít một hơi sâu, từ từ mở miệng: “Mẹ biết chuyện này sẽ làm con khó xử. Nhưng con phải nghe mẹ nói một lần. Mẹ tin mẹ có thể làm cho con hiểu.”

Không đáp tức đã đồng ý lắng nghe, bà Hà sau đó mới yên tâm tiếp tục: “Con cũng biết chuyện của ba con thế nào, mẹ không có gì biện bạch cả. Ông ấy không nhận con, bỏ rơi mẹ, dĩ nhiên không đáng để con bận tâm. Nhưng dù sao cũng là máu mủ thân thích, con…”

Anh đang cố trấn tĩnh bản thân và thuyết phục mình rằng anh đã nghe nhầm. Bà căm hận ông ta tới nhường nào, ghét anh đến nhường nào không ai là không biết. Nhưng hiện giờ bà lại đang nói đỡ cho ông ta, vậy thì sự chán ghét mà bà dành cho đứa trẻ kia xuất phát từ đâu?

“Con ghét cũng được, tức giận cũng được. Nhưng con không thể nhìn ba mình chết mà không cứu.”

“Chết vì cái gì? Bệnh? Hay là vì nợ? Có những thứ là do bản thân mình, không phải chuyện bất đắc dĩ khó tránh.”

Câu hỏi đánh đúng vào khúc mắc lớn nhất trong lòng làm bà Hà im bặt ngay. Người đàn ông kia, cái người đã bỏ bà đi hai mươi lăm năm trước, đã quay trở về, tìm đến bà khi đang chìm trong nợ nần. Bà không được phép mủi lòng, càng không thể để con người ấy phá huỷ đi cuộc sống đang rất tốt đẹp của bà. Ấy thế mà chỉ với vài, ba lần chạm mặt, bà lại bị lay động, thương hại cho chính cái kẻ vứt bỏ đi tình cảm của bà năm ấy. 

Lê Hà quay mặt đi, không dám đối diện với ánh nhìn của con trai. Bà biết những gì bà làm là sai song bà vẫn không tài nào mặc cho người đàn ông ấy tự sinh tự diệt.

“Tiền con đưa mẹ, mẹ muốn dùng thế nào là quyền của mẹ, con sẽ không can thiệp. Nhưng con không thể để mẹ khiến cả dượng lẫn Kiệt thất vọng. Kiệt nó đang trong độ tuổi rất dễ lung lay, mẹ đừng vì mủi lòng nhất thời mà khiến nó sốc.”

“Con đừng nói gì cả. Đừng nói với dượng con hay em con.”

“Con không dám chắc.”

Câu trả lời của anh làm bà hướng mắt lên ngay.

Hưng nhỏ giọng nói, cũng cố gắng chỉ để cho một mình bà nghe được: “Sau khi giải quyết xong, mẹ hãy thu xếp rồi nói chuyện riêng với dượng. Dượng phải được biết, cả về tình lẫn về lí. Nếu mẹ không nói thì con sẽ tự mở lời với dượng.”

“Lần nào cũng nghĩ cho người khác. Mẹ mới là mẹ của con, sao con không thông cảm cho mẹ được dù chỉ là một lần?” Bà Hà có hơi lên giọng, lại quay về với dáng vẻ quen thuộc trong mắt Hưng.

Hiểu cho mẹ? Hưng thấy bản thân chưa bao giờ không hiểu cho mẹ. Bà ghét anh, anh hiểu lí do. Bà ép anh thực hiện khát vọng của bà, anh cũng làm. Tất cả những gì anh trải qua cũng đều là những gì bà từng mong muốn. Điều duy nhất anh không tài nào hiểu nổi chính là chuyện này. Anh không biết tình cảm của bà dành cho ông ta như thế nào, càng không muốn tìm hiểu vì sao chỉ với một hai câu là bà có thể mủi lòng. Chẳng lẽ sự phản bội kia lại không bằng một câu xin lỗi còn chẳng rõ có chân thành hay không?

“Con đúng là không hiểu.” Anh đáp lại. “Vậy mẹ có bao giờ hiểu cho con hay không?”

Bà lại im lặng không đáp vì sự thật là bà không biết gì về anh. Anh thích ăn cái gì, đến ngày sinh của anh có lẽ bà cũng đã quên hẳn rồi.

“Con nói rồi. Mẹ nên tự tìm thời điểm mà nói chuyện với dượng. Còn nếu không, con sẽ là người nói.”

“Mày!” Bà Hà đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào mặt anh. Mấy người khác đồng loạt quay lại làm bà ngượng chín người, miễn cưỡng ngồi xuống.

“Con, con cũng nên cân nhắc cho kĩ. Đó là ba của con.”

Hưng chẳng đáp lại một lời, lặng lẽ quan sát rồi lặng lẽ đứng dậy. Anh không biết bản thân sinh ra để làm gì. Là chỗ trút tâm sự? Hay là nơi chỉ để bòn rút tiền bạc? Mẹ không thương anh, ba của anh lại càng không. Đứa trẻ là món quà của cha mẹ, là kết tinh của tình yêu đẹp đẽ nhất của hai con người. Nhưng anh lại chỉ là lầm lỡ, là điều sai trái và chính là gánh nặng lớn nhất trong cuộc đời này. Tuy nhiên dù anh có bị đối xử tệ bạc ra sao, anh cũng không thể ép mình ghét bỏ đi hai con người ấy. Đâu đó sâu thẳm trong anh vẫn là sự đồng cảm, xót xa cho mẹ, thậm chí với cái người anh gọi là “ba”, vẫn không hề có sự hận thù.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout