Một giờ chiều, cơn lốc đã không tới. Đó là một điều gây sốc cho tất cả chúng tôi. Những suy đoán về quy luật của cơn lốc không còn đúng nữa, đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ phải ngồi lại để phân tích theo cách khác trước khi suy tính về việc bỏ trốn.
- Trước hết chúng ta cần phải biết cơn lốc tiếp theo sẽ đến vào thời điểm nào, sau đó ghi lại và thống kê một lần nữa. Tớ không tin là cơn lốc này bất quy tắc! - Hà My vừa vạch xuống sàn vừa nói.
- Tớ cũng nghĩ như vậy! - Tôi đồng tình. - Nếu đó là một hiện tượng thiên nhiên, ắt hẳn sẽ phải có quy luật. Trong những ngày bị nhốt trong đây, cả ba chúng ta hãy tận dụng thời gian để tìm ra quy luật đó.
Quân cũng gật đầu họa theo. Dù nó đã phản bác ý tưởng trốn thoát của tôi, nhưng có lẽ phần nào đó nó cũng khao khát được giải thoát. Nếu không vì hội giáo ma quái kia, một đứa như Quân sẽ không đời nào tỏ ra sợ sệt đến thế!
Và chỉ hai tiếng sau, tức ba giờ chiều, cơn lốc đã tới, bắt đầu cho những dự đoán mới của chúng tôi. Những ngày sau cũng thế, thời điểm cơn lốc ập đến dường như càng bất quy tắc, có lúc rơi vào những khung giờ lẻ. Điện thoại của tôi và Hà My cũng dần hết pin, không còn có khả năng theo dõi giờ giấc nữa.
- Hết cách rồi, đành trốn thoát khỏi đây ngay thôi! - Tôi nắm chặt tay.
Hà My nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm. Có lẽ cũng giống như tôi, Hà My không thể chịu đựng thêm cảnh tù đày và ngồi quan sát những cơn lốc trong vô vọng nữa. Nhưng với Quân thì khác. Nó vẫn muốn đảm bảo tính mạng, vẫn có thể chịu đựng cảnh này thêm nên đã ngăn tôi lại lần nữa:
- Dũng, dừng lại đi! Mày không biết trốn thoát bây giờ là hạ sách hả?
Tôi vặc lại:
- Mày bị sao vậy hả? Đây có đúng là mày mà tao từng biết không? Nếu mày muốn ở lại đây thì cứ ở một mình đi, tao và Hà My sẽ chạy thoát và không bao giờ quay trở lại chỗ này nữa!
- Mày..
Thấy tình thế có vẻ căng thẳng, Hà My vội đứng dậy can ngăn hai chúng tôi:
- Hai cậu thôi đi! Làm ầm lên như vậy bọn chúng sẽ tới đó!
Chúng tôi hướng mắt ra bên ngoài. Không có ai đứng canh giờ này cả. Nhưng dù sao đi nữa, nghe lời Hà My, tôi cũng không tranh cãi thêm mà im lặng đứng dựa vào tường. Hà My chắc cũng bất lực lắm khi thấy tôi nổi nóng thế này, nhưng tôi đâu còn cách nào khác! Nếu không ra khỏi đây, tới khi nào tôi mới biết được tình hình ở bên ngoài, tới khi nào tôi mới tìm được mẹ?
Tối hôm đó, điện thoại tôi và Hà My đều sập nguồn. Cơn lốc ập đến áng chừng lúc 10 giờ tối, một lần nữa đi chệch với tất cả các hướng dự đoán của chúng tôi. Hà My đã dùng tay phá hết những hình nháp trên sàn, Quân đã ngủ, còn tôi không biết làm gì hơn ngoài ngồi im một chỗ nhìn cơn lốc với ánh mắt không cảm xúc.
Trưa hôm sau, tay hội viên Ken lại đến đưa cơm cho ba chúng tôi khi cả ba còn đang say ngủ. Lúc này, Quân và Hà My vẫn chưa dậy. Tôi tới cửa nhận cơm từ hắn và lên tiếng:
- Các người định nhốt bọn tôi ở đây tới khi nào hả?
Ken nhìn tôi một lúc. Rồi hắn buông một câu hững hờ:
- Hết một tuần.
Lúc đó với tay ra, tôi đã may mắn nắm được cổ áo hắn. Nhưng dường như hắn cũng không chống cự lại. Đôi mắt hắn ơ thờ nhìn tôi và nói:
- Cậu muốn biết tại sao tôi lại vào đây chứ?
- Đừng có đánh trống lảng, mau thả ba bọn tôi khỏi đây mau!
Ken vẫn bình tĩnh mặc cho tôi liên tục kéo cổ áo hắn lại. Rồi hắn đút tay vào túi áo, lấy ra một tấm thẻ có ghi dòng chữ "Đội trưởng đội công lực" giơ trước mặt tôi. Tôi đành buông hắn ra, miệng không thốt được câu nào nữa.
- Tôi là người đầu tiên được Vua Sói chiêu mộ. Khi tôi tới đây, hội giáo này đã khá đầy đủ rồi, nhưng vì vẫn chưa có bất kì tín đồ nào để lan truyền tư tưởng nên không ai chịu tin vào những lời tiên tri của bọn tôi cả. Chính vì vậy, bọn tôi mới phải chiêu mộ các cô cậu với mục đích lan rộng những tư tưởng này, để không trường học nào còn tẩy não học sinh các cậu những thứ độc hại và bắt các cô cậu tôn thờ nhằm che giấu những thứ đó đằng sau. Ai ngờ, loài người ngu ngốc chưa kịp nhận ra sự thật thì đã phải nhận hậu quả từ thiên tai. Đây cũng chính là kết cục mà nhân loại phải gánh chịu vì sự bẩn thỉu, xấu xa của mình. Cũng may các cô cậu đều nhận ra sớm nên đã có mặt tại đây. Đó là cái phước của các người, vậy mà còn không vui vẻ đón nhận lại muốn trốn thoát. Hừ, xem ra các người muốn chết hơn là sống rồi!
- Không! Bọn này không bị tẩy não! Chính các người mới bị Vua Sói tẩy não! Hãy tỉnh lại đi! - Tôi đập mạnh vào cánh cửa.
- Ha ha ha! - Hắn cười. - Đúng là một lũ ngu muội không biết đường sống. Hãy nhớ ta là ai trước khi nói mấy câu đó. Bọn ta đang giữ mạng của các người, thậm chí không cần giết mà chỉ cần đợi đến lúc Vòng Xoáy Tử Thần tới là ném các người ra khỏi đây, vậy mà vẫn không chịu tin vào tư tưởng của chúng ta nữa. Thôi được rồi, ta sẽ thả tất cả theo nguyện vọng và không để cho Vua Sói biết, nhưng với một điều kiện.
Bình luận
Chưa có bình luận