Bí mật



Chiều muộn, sân trường vắng hơn thường ngày. Tôi chậm rãi bước dọc hành lang tầng hai, lòng thầm trách cô bạn Anh Thu của mình vì trai mà bỏ bạn, nhỏ bỏ rơi tôi để chạy theo tán tỉnh cậu trai chuyền hai trong đội bóng chuyền. Thu chỉ mới chạm mắt cậu ta trong một giải đấu mà say mê tương tư cậu ta cả hai tuần liền. Và giờ đây, cậu ấy vừa được người ta chấp nhận kết bạn trên Facebook, còn được rủ đi chơi sau giờ học nữa. Chắc giờ này Anh Thu đang lâng lâng trên mây. 

Vậy là tôi bị bỏ rơi. Mọi hôm, hai đứa vẫn lê la tám chuyện khắp sân trường trước khi về, thế mà hôm nay chỉ còn lại mình tôi lủi thủi. Không muốn phải lang thang trong vô định, tôi quyết định trở vào lớp. 

Cánh cửa phòng học hé mở, ánh chiều tà hắt qua từ khung cửa sổ trải dài trên tấm bảng đen đang chi chít chữ. Ngoài tôi lúc đó là vẫn còn một người khác cũng đang ở lại muộn, nhưng thay vì vui chơi thì cậu ta lại chăm chỉ vô cùng.

Đúng là không tự nhiên mà từng đứng vị trí thủ khoa đầu vào. 

Phải, là Nguyễn Hoàng Long. Cậu ta cắm cúi viết, hình như đang làm bài tập viết môn tiếng anh, những nét chữ trên bảng cứ chạy dài theo dòng phấn trắng trên tay cậu ấy. Hoàng Long chăm chú đến mức không nhận ra tôi đã vào lớp. 

Thôi, mình cũng chẳng nên làm phiền người ta. 

Tôi rón rén bước vào lớp, đến bàn mình, nhẹ nhàng lấy cục sạc điện thoại rồi định lẳng lặng rời đi. Nhưng theo quán tính, tôi lại dừng mắt trước cậu ấy. Không phủ nhận, tôi bị cuốn hút bởi dáng vẻ cố gắng của một người. Nhìn thấy cậu ta tập trung suy nghĩ với khuôn mặt điềm đạm khác hẳn vẻ vô tư thường ngày cũng là một điều lạ lẫm với tôi.

Quả đúng như tôi nghĩ, không phải tự nhiên mà thành công, cậu ta không phải là một thiên tài mà cũng chỉ là một người dùng mồ hôi công sức của mình để gặt hái thành quả. Tôi phải công nhận là cậu ta rất giỏi. 

Tôi đảo mắt qua một chút, lại đụng trúng bài viết của Hoàng Long. Một lỗi ngữ pháp nho nhỏ xuất hiện trong bài viết của cậu ngay trên bảng. Tôi muốn bỏ qua rồi rời đi, nhưng vị thần học vấn không cho tôi làm vậy. Đắn đo một hồi, cuối cùng, tôi cất giọng:

"Chỗ đó mày viết sai rồi."

Hoàng Long giật mình, quay lại nhìn tôi với ánh mắt có chút ngạc nhiên. Rồi cậu đưa mắt về phía dòng chữ trên bảng, nơi tôi vừa chỉ. Một thoáng im lặng trôi qua, sau đó, cậu bật cười nhẹ:

"Ồ? Không ngờ tao bỏ quên luôn ấy, cảm ơn nha, coi bộ mày cũng giỏi tiếng anh phết."

"Không hẳn, lỗi ngữ pháp cơ bản mà." - Tôi đáp. 

Khi chợt nhận ra, tôi đã vô tình kéo dài cuộc trò chuyện với người mà tôi muốn tránh né. Tôi liền tìm cớ rời đi. 

"Vậy thôi tao đi trước nha."

Cạch.

Hoàng Long đặt viên phấn xuống, xoay người tựa vào bàn giáo viên, đôi mắt nheo lại đầy hứng thú. 

"Đi sớm vậy, tao chưa nói xong mà."

Giữa tao với mày có gì để nói hả? 

Tôi thầm nghĩ, đương nhiên không thể nói thành lời rồi. 

"Chuyện lúc trước, tao không nói với Ánh Dương, mà là đang nói với mày đấy. Mày có muốn cá cược với tao không?"

Tôi tròn mắt nhìn cậu ta. 

"Xin lỗi nha, tao không thích cá cược cờ bạc gì. Mà mày kiếm ai trình bằng mày đi, như Ánh Dương chẳng hạn. Kiếm một học sinh khá như tao để đọ thì người nhục chỉ có tao thôi. Xin kiếu."

Phải, làm sao một học sinh tầm thường như tôi có thể đấu lại Hoàng Long, người mà luôn nằm trong top đầu của trường? Ngay cả thể thao lẫn học tập cậu ta đều giỏi hơn cả, tôi chắc chắn không thể thắng nổi. 

"Tự ti ghê. Mảng học tập thôi. Mày sợ gì."

"Sợ chứ sao không, giỡn hoài ba, mày thủ khoa đấy sao tao đấu nổi."

Bất thình lình, Hoàng Long rời tay khỏi mép bàn, chậm rãi tiến về phía tôi. Tôi theo phản xạ đề phòng mà lui lại theo từng tiến bước của cậu. Cậu ta cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói trầm thấp khi ấy lại vang lên. 

"Khiêm tốn vừa thôi, mày đừng có lừa tao, mày giấu kĩ lắm, nhưng tao biết hết. Tao biết rõ bí mật của mày, sẽ ra sao nếu tao nói cho mấy đứa nó biết, có khi nhìn mày bằng ánh mắt khác cũng nên."

Tim tôi khẽ hẫng một nhịp, đôi mắt cậu ta ánh lên một sự chắc chắn rất đáng sợ. 

"Mày đang nói khùng nói điên gì vậy! Né ra, tao đi về!"

Tôi vội vã nhấc chân rời đi nhưng cánh tay liền bị giữ lại. Hoàng Long nắm chặt khuỷu tay tôi, ánh mắt cậu nhìn tôi làm tôi sởn gai óc. 

'Làm gì thì cũng đừng có đụng chạm! Tao ghét nhất ai đụng vào người mình! Bỏ ra!"

Tôi đánh trống lảng tìm cách trốn khỏi tên khó ưa này. Tôi biết chứ, biết thứ cậu ta đang nói đến. Nhưng làm sao cậu ta có thể biết được, chuyện của 4 năm trước bạn bè tôi cũng đã quên bén mất, tôi còn chọn một trường cách xa trường cũ của mình, vậy tại sao cậu ta lại biết? Chẳng phải, tôi và cậu ta còn chẳng nói chuyện với nhau lần nào sao?

"Tao sẽ không nói cho tụi nó chuyện của mày trước đây, trừ khi mày cá cược với tao."

"Mày đừng nói nhăn nói cuội nữa, tao không thích cá cược với mày. Đi ra đi! Bỏ ra!"

Chát.

Trước sự dồn ép của Hoàng Long tôi bị hoảng loạn. Tôi cố vùng vẫy khỏi hai bàn tay đang giữ chặt lấy khuỷu tay tôi. Và vô tình, tôi lỡ tay vả vào khuôn mặt điển trai ấy một cú rõ to, tới nỗi khuôn mặt của cậu nghiêng hẳn qua một bên lộ rõ xương quai hàm, in hằn vết bàn tay đỏ ngầu trên má. Nhưng thay vì tức giận, Hoàng Long lại nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt đăm chiêu. Chỉ trong thoáng chốc, tôi cứ nghĩ là cậu thực sự có nhiều tâm tư muốn nói với tôi. Mà nhờ cú tát đó, tôi bỗng thấy bình tĩnh hơn hẳn. 

"Xin lỗi... Cũng do mày nằng nặc. Mày hiểu lầm gì đó rồi, tao còn chưa từng gặp mày trước đây, có thể mày nhầm tên tao với ai rồi." 

"Phải, Trúc Oanh, cái tên đó tao sao mà quên được."

Mặt cậu ta tái nhợt, không còn cảm xúc, như thể đang lội ngược về dòng kí ức trước đây.

"Sao tao quên được tên của người nhẫn tâm đạp lên tao trên bảng xếp hạng."

"Hả..?"


"Hức...hức..."

Tôi sững người. Hình như tôi vừa nhớ lại gì đó, dòng kí ức chợt ùa về. Những hình ảnh mờ nhạt từ nhiều năm về trước hiện lên trong tâm trí. Hình như tôi nhớ ra cậu rồi, sao có thể quên được chứ.

Nguyễn Hoàng Long, cái tên đã xuất hiện trên bảng vinh danh của trường từ năm lớp 8 và đứng đầu cả khối vào năm lớp 9. Tôi đã gặp lại cậu ta khi vừa vào lớp 10, người đạt thành tích xuất sắc ấy vẫn giữ phong độ suốt 3 năm liền. Người mà ai cũng ngưỡng mộ. 

Nhưng lần đầu chúng tôi gặp nhau không phải đầu năm lớp 10 năm nay hay những cái nhìn thoáng qua trên bục thưởng những năm lớp 8, 9. Chúng tôi đã đứng rất gần nhau, lần đầu tiên vào năm lớp 6. 

Tôi nhớ rồi, cậu ta đã từng xuất hiện trước mắt tôi, nhưng không phải là nhìn từ dưới ghế ngồi khán giả ngước nhìn lên, mà là từ trên nhìn xuống. Cậu ta đã từng đứng đó, ngước nhìn lên tôi bằng ánh mắt gay gắt. 

"Hạng nhì: Nguyễn Hoàng Long

"Hạng nhất: Trần Hoài Trúc Oanh."

Tôi đã từng gặp Nguyễn Hoàng Long trên bục trao thưởng, với vị trí đứng đầu thuộc về tôi. Tôi còn nhớ khi ấy, lúc tôi được chạm tay vào học bổng của trường, người đứng bên cạnh tôi lúc đó là một cậu nhóc lùn tịt với quả đầu ráo dừa. Cậu ta cúi mặt xuống khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm nhưng tôi có thể nhận ra tay cậu đang siết chặt, vô thức cắn môi vang lên những tiếng nấc khe khẽ. 

Là sự không cam lòng. 

Và giờ đây, vẫn là việc cúi đầu ấy, nhưng không còn là cậu nhóc uất ức năm nào, cậu ta cúi xuống nhìn tôi với ánh nhìn sắt lẹm sẵn sàng đẩy tôi xuống vực thẫm nếu muốn. 

Hoàng Long đã nhận ra tôi từ lâu. 

"Trần Hoài Trúc Oanh, trong đội tuyển học sinh giỏi, nhất khối 4 năm trước, điểm trung bình 9.0 hai năm liền, tao nói thiếu cái nào không?"

Đứa nhóc khi ấy thực sự có thể lớn nhanh như vậy sao?

Trước cái nhìn áp lực đó, tôi liền quay sang chỗ khác. 

"Năm đó, hạng nhất và nhì chỉ chênh lệch nhau có 0.2 điểm. Mày hiểu cảm giác đó không? À chắc là không ha, mày thậm chí còn không quan tâm tới người bên dưới mình."

Dù có hơi khó xử, nhưng đột nhiên tôi chợt nhận ra vài thứ.

"Chuyện hồi nãy mày nói... Là chuyện này?"

Hoàng Long chần chừ một hồi, khẽ gật đầu. 

Tôi thả lỏng tay, không còn cảm thấy áp lực như trước, lòng đã dịu lại. Tôi không chối nữa. 

"Ừ, tao thừa nhận. Nhưng trước hết bỏ ra được chưa, tao đau rồi đấy." 

Tôi nhìn xuống cánh tay đang bị giứ chặt của mình từ nãy tới giờ. 

"Mày hứa là mày không chạy đi."

"Gì vậy trời? Ừ, giờ thì buông lẹ dùm."

Nói một hồi, Hoàng Long mới chịu buông cánh tay tôi ra. Tôi đứng đất xoa xoa khuỷu tay tê cứng của mình. 

"Mày muốn kể cho thiên hạ? Nhưng ai lại tin đây, tụi nó chỉ muốn nhìn vào kết quả hiện tại chứ không phải quá khứ, tụi nó sẽ không quan tâm tao là ai đâu."

"Nhưng nếu người nói là tao thì có khi mày lại thành chủ đề bàn tán của cả hội."

"Rồi mày muốn sao đây? Cạnh tranh thân thiện? Tao không còn như xưa, không hứng thú với mấy cái thứ hạng vô bổ, kiếm tao chỉ tổ phí thời gian thôi."

Tôi nhặt chiếc cặp đang lăn lóc trên bục giảng đeo vào, tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây, khỏi cái tên khó ưa này.

"Đừng bỏ đi chứ, tao không có ý gì đâu, tao không phải muốn ăn mày quá khứ, tao chỉ muốn kiếm gì đó... Kích thích một chút. Chỉ một môn thôi, mày muốn chọn môn nào cũng được. Nếu mày thắng, tao sẽ làm mọi việc mày muốn. Việc nào cũng được."

Những lời nói ngon ngọt trên khuôn miệng không hề ngừng nở nụ cười. 

Tôi siết chặt dây đeo cặp mình, giọng trầm xuống, thể hiện rõ sự khó chịu ra bên ngoài. 

"Thế thì kiếm mấy đứa cùng hạng với mày mà cá cược đi, Tao không quan tâm trò chơi khùng điên của mày."

Tôi quay lưng bỏ đi, từng bước chân dứt khoát như thể muốn rời xa quá khứ mà tôi từng bám víu. Tôi không còn là Trúc Oanh của trước đây, càng không phải là một người giỏi giang. Bây giờ tôi đơn thuần chỉ là người bình thường tận hưởng cuộc sống thanh xuân ngắn ngủi còn lại. 

Hoàng Long đứng lặng một lúc, đôi mắt đăm chiêu nhìn theo bóng lưng tôi rời khỏi đó. Nụ cười của cậu nhạt dần, đến lúc tôi hoàn toàn rời khỏi căn phòng, tôi không còn nhìn thấy mặt cậu. 

Nhưng tôi dám chắc chắn, cả tôi và Hoàng Long đều có cùng suy nghĩ, rằng Trúc Oanh không còn là Trúc Oanh của trước đây nữa rồi.

2

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout