Chương 13: Chiến dịch văn nghệ (Phần cuối: Thứ năm vòng loại)



Ngày 13 tháng 11 năm 2025, lúc 8h35p


“Cạch cạch cạch, Tùng…Tùng…Tùng”


Lại một buổi học thứ năm nữa đã kết thúc, nhưng dường như mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu. Có cảm giác giờ ra về lúc này đây chỉ tồn tại trên danh nghĩa, khi hầu hết tất cả ánh mắt của mọi cô cậu học trò đều dõi về sân khấu lớn mới được dựng lên ngay trước tòa nhà lớp học - nơi sẽ diễn ra vòng loại và vòng chung kết nội dung văn nghệ của hội thao toàn trường. Những ca sĩ, vũ công nghiệp dư tới từ cả hai khối 6 và 9 đã sẵn sàng xuất kích, còn những học sinh còn lại cũng không vừa khi cũng không ngần ngại ở lại tới tận 11 giờ trưa để cổ vũ lớp mình trên sân khấu lớn.

“Năm nay kỳ vọng hết vào Phú Lâm, hi vọng thằng đó ít nhất phải hát đơn ca nên hồn nên cháo, chứ hát yếu một cái là cả trường cười vào lớp mình bây giờ” Việt Đức cùng toàn thể học sinh lớp 6/3 vừa háo hức, vừa lo lắng khi chuẩn bị đưa em nam sinh cùng lớp lên sàn đấu.

“Năm ngoái chúng ta đã vô địch văn nghệ, thì năm nay quyết tâm ẵm cúp thêm một lần nữa. Quyết tâm! Quyết tâm! Quyết tâm!” Huyền Trang - đội trưởng đội múa lớp 8/10 hùng hổ nói với đồng đội cùng lớp của cô.

Ở phòng học lớp 9/2, ngay sau khi tiết hình học vừa kết thúc, cả lớp vừa chào giáo viên xong đã nhanh chóng mặc trang phục văn nghệ lên người. Nếu tổ chiến sĩ Giải Phóng quân là một màu áo lính xanh lá mạ, mũ tai bèo trên đầu, trên vai đeo sẵn súng AKS mô hình trông thật là oai phong, thì đám con trai vác xe tăng cũng đeo sẵn găng tay đen để bám tấm gỗ cho chắc. Khổ nhất trong quá trình chuẩn bị trang phục chính là Hữu Phước và Tấn Anh, khi vừa mặc áo bộ đội xong đã phải đeo thêm dây an toàn để móc nối với mô hình xe tăng nữa. Cả đám cô cậu học trò tuổi 14 ào ào ra khỏi phòng như những đoàn quân xung phong vào trận địa, khiến thầy Việt dạy toán không khỏi bất ngờ về sự khẩn trương của lớp mà phải tự hỏi “Mấy em đi học hay là đi khởi nghĩa vậy trời?”.


Trên đường đồng loạt xuống sân trường, Nhật bộc bạch với Khánh với sự quyết tâm rất cao:

  • - Trong lớp, tao có thể ghét mày, đôi lúc bắt nạt hay chọc mày vài hôm, nhưng tao sẽ không để lớp mình bị chê là không biết diễn văn nghệ nữa đâu. Quá tam ba bận như thế là đủ rồi!

  • - Thế thì tốt. Hạ cái tôi xuống mà nâng cái cúp lên chứ, nhỉ? - Khánh đáp lại lịch sự với người bạn mà cậu khó ưa nhất.

Nhật quay sang Phước - người đang vật lộn với dây an toàn trên lưng, trên tay vẫn cầm ngọn cờ nửa đỏ nửa xanh với ngôi sao vàng chính giữa - mà nói tếu táo:

  • - Nhớ vung cờ cẩn thận nha, không ngã một cái là đi luôn cả bài đó!

Phước tranh thủ khoe cơ bắp tay và đáp lại ngay:

  • - Yên tâm! Mấy trò cần thể lực và khéo léo như thế này tao lo hết. Cậu hát tốt phần của cậu là OK rồi.

“Ối là trời, cơ bắp cuồn cuộn thế này thì mê mẩn quá đi” Nhiều bạn nữ trong lớp không thể rời mắt khỏi bắp tay của Phước, khiến họ suýt nữa đi trượt cầu thang bộ.

Sân trường sáng thứ năm vẫn đông đúc như trước, nhưng thay vì inh ỏi tiếng còi xe của phụ huynh, thì giờ đây, đến cả tiếng còi xe cũng phải chào thua trước tiếng nhạc sân khấu và tiếng râm ran của học sinh dội về. Xuống tới nơi, Ngọc hỏi đùa cậu bạn tri kỷ:

  • - Không biết là chúng ta mặc áo Đoàn như thế này thì liệu mấy học sinh lớp 6 có nhầm lẫn mình với cô Trang tổng phụ trách không nhỉ?

  • - Sao cậu lại có thể hỏi một câu hỏi nhảm nhí thế này nhỉ? Tôi còn lo mấy em lớp 6 nhận ra tôi với cậu là một đôi, chứ cô Trang có để nơ tím với trâm cài lên tóc đâu? - Khánh trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết.

Giữa lúc đó, lớp trưởng Kim Thư đã có mặt trong phòng tổng phụ trách từ trước để cùng 9 lớp trưởng còn lại trong khối tiến hành bốc thăm thứ tự thi đấu vòng loại văn nghệ khối 9. Lần này, thay vì bốc trúng số 1 như một năm trước đó, những lá thăm may rủi đã đưa chính cô và những người đồng đội vào vị trí số 3. Cầm tờ thăm với ký hiệu “3/16” đỏ chót trên tay, nhỏ lớp trưởng lớp 9/2 nói thầm trong tiếng thở phào:

  • - Cũng được thôi! Không quá sớm cũng không quá muộn, thế là ổn.

Và sự thở phào đó chỉ kéo dài trong vài giây, trước khi bị thay thế bằng những bước chạy vội vã của Kim Thư trên hành lang, kèm dòng tin nhắn thông báo hối hả trên nhóm Messenger của lớp: “Lớp mình thi thứ ba nhá!”. Cũng phải thôi, khi chỉ còn 5 phút nữa là sân khấu đỏ lửa, thì từng phút từng giây còn lại phải được tận dụng một cách tối đa để đảm bảo tất cả mọi thứ không được phép xảy ra bất cứ sai sót nào. Chỉ cần một người ngã nhào một cái, mọi công sức gần hai tuần qua sẽ tan tành mây khói.


Đúng 9 giờ sáng, ánh đèn sân khấu bắt đầu vụt sáng. Một ánh sáng vàng nhẹ nhàng giữa bầu trời sáng, nhưng tô điểm chính giữa sân khấu một cách trang trọng và uy nghi. Cách bục sân khấu chỉ vài bước chân, cả 5 giáo viên trong tổ nghệ thuật của trường Tân An đều đã yên vị trên hàng ghế giám khảo với vẻ mặt ung dung và nụ cười nở trên môi. Những thầy cô bộ môn khác cũng ngồi phía sau, vẫn giữ im lặng trật tự như mọi buổi lễ khác trong trường. Trái ngược với sự nghiêm túc của “người lái đò”, cả hàng ghế khán giả phía dưới lại tràn ngập những âm thanh của sự háo hức tới tò mò tới từ các học sinh trường Tân An, kể cả khán giả lẫn những thí sinh dự thi văn nghệ của hội thao, khiến cho đến cả tiếng gió thổi rì rào trên kẽ lá cũng phải chào thua trước lũ “nhất quỷ nhì ma”. Thấy vậy, Khánh liền nói đùa cợt trước với cả lớp giờ G:

  • - Người ta đi múa hát có khán giả phía sau, đây chúng ta đi hát mà chả thấy khán giả lớp 9/2 ở đâu, vì ai trong lớp chúng ta đều ở trên sân khấu hết rồi, còn đâu ra người nào trên ghế khán giả đâu?

Cả lớp cười nghiêng ngả ngay trên hàng ghế chờ, dường như giải tỏa sự căng thẳng và áp lực trước giờ xuất quân. Dù Vương Khánh hôm đó lại quên quyền trượng với chén thánh ở nhà, nhưng từng cô cậu học trò của lớp 9/2 trường Tân An đều tự tin rằng lời nguyền “trượt vòng loại văn nghệ” đã đeo bám họ suốt 3 năm qua sẽ bị phá bỏ. Những ánh mắt giàu chất lửa cứ thế nhìn nhau, giống như những lời quyết tâm không cần phải nói ra, những ai ai trong lớp 9/2 cũng hiểu.


Giữa bầu không khí mát mẻ buổi sáng sớm, cùng với sự háo hức của những cổ động viên tuổi teen, không ai ngờ rằng tiết mục mở đầu vòng loại khối 9 của lớp 9/4 - đương kim á quân nội dung văn nghệ năm ngoái - lại là một thảm họa. Trong tiếng nhạc hiphop đầy năng động của tuổi trẻ, những vũ công nghiệp dư có màn dạo đầu rất là tốt khi từng cú xoắn người và động tác tay đều rất ổn áp và sáng tạo, khiến mấy em lớp 6 và mấy anh chị lớp 9 ở hàng ghế khán giả liên tục hét lớn tới khàn cổ họng vì quá hay. Thế nhưng, đúng vào lúc quyết định, khi bản nhạc tiến tới cao trào, một tiếng “rầm” chát chúa vang vọng khắp sân trường, khiến cô Thoa cùng 4 vị khán giả còn lại giật mình thon thót. Thì ra, trong quá trình nhào lộn trên không, hai bạn nam sinh đỡ phía dưới lại đỡ hụt Như Tuyền - lớp trưởng lớp 9/4, khiến cho nữ sinh tiếp đùi xuống đất trực tiếp từ trên cao. Và thế là toàn bộ màn nhảy hiện đại của Tuyền và những người đồng đội của nàng bị gãy thành mảnh sau pha tiếp đất đầy đau đớn đó, đồng nghĩa nhóm nhảy hiện đại của lớp 9/4 cầm chắc tấm vé bị loại. Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó trên sân khấu, Hữu Phước và Tấn Anh quay sang nhìn về mô hình xe tăng và tự giác bảo nhau:

  • - Phải đứng vững, bằng mọi giá.

Rất may cho lớp 9/4 là họ vẫn còn một con bài tẩy mang tên Phú Nhuận và Thanh Tuyền. Thế nhưng niềm hi vọng còn lại của đương kim á quân lại chỉ hát liên khúc Hò kéo pháo - Giải Phóng Điện Biên ở mức ổn áp. Nếu Nhuận xử lý giọng nam cao một cách quá chuẩn chỉ, đặc biệt là ở khúc dạo đầu “Hò dô ta nào! Kéo pháo ta vượt qua đèo. Hò dô ta nào! Kéo pháo ta vượt qua núi.”, chàng trai lớp 9/4 chẳng cần phải lấy đà hơi mà vẫn hò vang như sấm rền, thì Tuyền lại hụt hơi ở giai đoạn sau. Đặc biệt là tới đoạn kết của bài hát thứ hai, gần như cái giọng nữ thanh của nữ sinh lớp 9/4 bị Phú Nhuận lấn giọng hoàn toàn, khiến cho màn song ca nhạc đỏ của cặp đôi có một vết gợn rất lớn ở cuối, khiến cho Khánh - “ông hoàng nhạc Cách Mạng” của lớp 9/2 buông ngay lời phũ cực gắt ngay hàng ghế chờ:

  • - Tôi thề luôn là cặp song ca lớp 9/4 chắc chắn sẽ tạch vòng loại luôn rồi đó.

  • - Hả? Sao cậu suy nghĩ như vậy? Tao thấy hai người đó hát ổn mà. - Tấn Anh ngạc nhiên hỏi cậu bạn cùng lớp.

Khánh lúc này mới hạ giọng xuống, nói với người đồng đội một cách nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý:

  • - Họ đang mắc sai lầm giống y như tôi năm ngoái, nhưng còn nặng hơn nhiều.

Tấn Anh bỗng dưng chột dạ sau câu nói đó. Cậu chợt nhớ ra rằng, vì người bạn cùng lớp chỉ hát đơn ca thuần túy mà không có dàn diễn phù họa theo sau, nên Vương Khánh không thể vượt qua vòng loại năm ngoái, dù hát Dòng máu Lạc Hồng không một vết xước. Mà cặp đôi song ca của lớp 9/4 đã hát mà không có phù họa đi kèm, lại còn mắc vết gợn chí tử ở cuối màn trình diễn nữa, thì không có gì lạ nếu Phú Nhuận và Thanh Tuyền không có mặt ở vòng chung kết văn nghệ trường Tân An.


“Sau đây, xin mời tiết mục tốp ca “Giải Phóng Miền Nam” của lớp 9/2 lên sân khấu.” Cô Thoa - trưởng ban giám khảo nội dung văn nghệ của hội thao thông báo trên hàng ghế giám khảo, sau khi đã chấm điểm xong 2 tiết mục đầu tiên.

Thời khắc quyết định của lớp 9/2 đã đến. Cả đoàn tốp ca đứng sẵn sàng ở hai bên sân khấu theo đúng thứ tự xác định từ trước. Đội xe tăng và Khánh đứng bên trái, còn nhóm 10 “chiến sĩ” cùng Ngọc và Kim Thư đứng ở bên phải, còn những học sinh khác trong lớp 9/2 đều được chia đều sang hai bên, chỉ chực chờ hiệu lệnh xuất kích mà lao thẳng vào sân khấu. Và rồi, một âm thanh lớn vang lên tới từ những dàn loa trên sân khấu:

"Tôi, đại tướng Dương Văn Minh, Tổng thống chính quyền Sài Gòn, kêu gọi Quân lực Việt Nam Cộng hòa hạ vũ khí đầu hàng không điều kiện quân Giải phóng Miền Nam Việt Nam. Tôi tuyên bố chính quyền Sài Gòn từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn. Từ trung ương đến địa phương trao lại cho Chính phủ Cách mạng Lâm thời Miền Nam Việt Nam”.

Vương Khánh vừa nghe hết lời tuyên bố đầu hàng lịch sử, liền quay phắt lại, nói nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát với toàn thể đội hình phía sau:

  • - Hành động thôi!

Tiếng kèn giải phóng bắt đầu vang lên, và hai mô hình xe tăng chậm rãi tiến lên sân khấu, khiến những tiếng “ồ”, “wow!” và những ánh mắt ngạc nhiên cứ thế xuất hiện dày đặc đặc trên khán đài vì quá ngầu. Gần như, ngay lập tức, khi nhịp kèn thứ hai được cất cao, đội chiến sĩ Quân giải phóng lao thẳng vào sân khấu từ bên phải, trên tay giương sẵn những khẩu súng AKS mô hình ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, trông thật anh dũng và hào hùng làm sao! Để rồi sau đó không lâu, toàn bộ các thành viên lớp 9/2 đều đứng theo hàng ngũ trên sân khấu, tựa như những người chiến sĩ thực thụ trong quân đội, khiến rất nhiều em lớp 6 trên hàng khán giả phải quay đầu hỏi nhau:

  • Mấy người trên sân khấu có thật là học sinh lớp 9 không vậy? Sao lại giống…văn công vậy trời? 

Khi ba hồi kèn dạo đầu trôi qua, Vương Khánh, Đoan Ngọc và Kim Thư - trong màu áo xanh của Đoàn Thanh niên - cầm micro lên và hát một cách hùng hồn:

  • - Giải phóng miền Nam, chúng ta cùng quyết tiến bước

Diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước.

Cậu nam sinh nhà lính lùi giọng lại theo đúng ý đồ ban đầu, để rồi hai nữ sinh tiếp tục bài hát với chất giọng nữ cao đầy thanh thoát:

  • - Ôi xương tan máu rơi lòng hận thù ngất trời

Sông núi bao nhiêu năm cắt rời

Đến lúc này, mọi ánh mắt của ban giám khảo, các cổ động viên và cả những học sinh đang ngồi ở hàng ghế chờ đều dồn ánh mắt về Khánh - một trong những học sinh hiếm hoi trong trường Tân An có sở trường về nhạc đỏ. Chính cô Thoa - trưởng ban giám khảo - vẫn còn rất ấn tượng với giọng hát đầm chắc và khả năng xử lý nốt cao cực tốt của chàng trai nhà lính. Để rồi…

“Đây Cửu Long hùng tráng, Đây Trường Sơn vinh quang.

Thúc giục đoàn ta xung phong đi giết thù.

Vai sát vai chung một bóng cờ.”

Vẫn cái giọng chắc như đinh đóng cột đó, vẫn hừng hực khí thế của người ra trận, cùng với niềm tự hào đất nước luôn đong đầy trong từng câu hát, Khánh đang cho thấy một phong độ rất cao khi hát đúng thể loại sở trường. Có cảm giác như cậu nam sinh tới từ phường Trấn Biên không chỉ hát đơn thuần, mà giống như tiếng gọi xung phong mãnh liệt vào trận mạc, khiến cho tất cả mọi người trên khán đài phải đứng dậy vỗ tay không ngớt. Và rồi khi đội chiến sĩ của lớp 9/2 vừa giương súng lên bầu trời, thì không chỉ học sinh trên sân khấu, mà cả sân trường cùng đồng thanh hát vang:

“Vùng lên! Nhân dân miền Nam anh hùng!

Vùng lên! Xông pha vượt qua bão bùng.

Thề cứu lấy nước nhà! Thề hy sinh đến cùng!

Cầm gươm, ôm súng, xông tới!

Vận nước đã đên rồi. Bình minh chiếu khắp nơi.

Dựng xây non nước sáng tươi muôn đời.”


Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả sân trường Tân An bỗng biến thành buổi mít tinh mừng ngày giải phóng, dẫu lúc này là tháng 11 chứ không phải tháng 4. Và cả đoàn tốp ca lớp 9/2 thừa thắng xông lên trong lần hát thứ hai, khi vốn dĩ lần hát đầu tiên đã rất tốt rồi. Tiếng hát của những cậu học trò cứ thế hòa cùng những bước chân lửa thiêng của mười “chiến sĩ’ lớp 9/2, giống như hai chiếc bánh răng ăn khớp chặt chẽ vào nhau. Để rồi sau đó, khi khúc tráng ca tiến tới nhịp cuối cùng, Tấn Anh và Hữu Phước đã trồi lên đỉnh xe tăng, kèm với lá cờ tổ quốc và cờ giải phóng tung bay trên nóc xe, trông thật là vừa đã con mắt lại còn oách nữa chứ. Và điều quan trọng nhất, “thảm họa nhào lộn” giống như tiết mục nhảy hiện đại của lớp 9/4 đã không xảy ra, khi hai nam sinh đã giương cờ  về phía trước và duy trì sự thăng bằng tới lúc kết thúc bản anh hùng ca.

“Lớp 9/2 đợt này sao khác quá vậy trời? Không còn một sự đơn điệu và một màu, mà thay vào đó là sự ăn khớp và đa dạng một cách có trật tự, lại còn chất như nước cất nữa chứ. Bắt đầu lo cho cái ngai vàng văn nghệ của mình bây giờ là vừa.” Gia Phú - một nam sinh của lớp 9/5 - vẫn vỗ tay nhiệt liệt cho màn tốp ca rất xuất sắc của Ngọc, Khánh và đồng đội, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho màn kịch nói sắp tới.

“Nếu có thể cho điểm 13, thì chắc chắn lớp 9/2 sẽ ăn đủ 13 điểm rồi. Không thể chê vào đâu được.” Cô Loan - một giáo viên môn nghệ thuật lớp 6 của trường Tân An - nhanh chóng ghi 10 điểm vào bảng điểm cá nhân của ban giám khảo mà không cần suy nghĩ nhiều.


Khi những âm thanh hào hùng vừa dứt, trong khi hầu hết cả lớp đều đứng cạnh nhau giữa sân khấu, thì Hữu Phước và Tấn Anh phải từ từ trèo thang xuống ra khỏi mô hình xe tăng. Trên đường tập trung về giữa sân khấu, Phước thầm thì với người bạn tóc đầu đinh:

  • - Chúng ta thành công rồi nhỉ?

  • - Chưa đâu! Việc của mình với cậu thì ok, nhưng giám khảo nhận xét chúng ta như thế nào thì… không biết được. - Tấn Anh khiêm tốn đáp lại.

Không có gì ngạc nhiên khi với một tiết mục công phu và thậm chí còn có chút mạo hiểm như thế, mà lại có thể làm tốt từ đầu tới đuôi, lớp 9/2 của Khánh đã nhận vô số lời khen có cánh từ ban giám khảo, kèm với những số điểm gần như tuyệt đối trên bảng điểm. Thậm chí trưởng ban giám khảo còn hỏi cậu nam sinh nhà lính với ánh mắt đầy ngạc nhiên:

  • - Vương Khánh, không biết tiết mục hát tốp ca này là do ai trong lớp 9/2 nghĩ ra nhỉ?

Nam sinh tới từ vùng sân bay Biên Hòa gãi đầu một lúc vì lúng túng. Có lẽ, do quá nhập tâm trong quá trình hát trên sân khấu, mà đầu óc của Khánh bỗng trở nên hơi lú lẫn một lúc. Nhìn thấy sự lúng túng trên nét mặt cậu bạn thanh mai trúc mã, Ngọc bình tĩnh thay Khánh đáp lại người giáo viên dạy âm nhạc:

  • - Thưa cô, 25℅ ý tưởng là của Khánh, 25℅ kế tiếp là của Kim Thư, còn một nửa còn lại là cả lớp thêm muối thêm mắm vào.

Câu trả lời đúng kiểu “dân làm bếp” này khiến cả trường cười lăn cười bò. Đành rằng Đoan Ngọc cũng là một người có khiếu hài hước, nhưng rất ít khi cô nàng tới từ phường Trấn Biên lại dám chơi lầy với đám đông và cả thầy cô như thế này. Và càng lạ lùng hơn, khi cô Thoa rũ bỏ luôn hình tượng một người giáo viên nghệ thuật nghiêm túc mà phán luôn một câu chất lừ:

  • - Thế thì quá tốt! Và mấy em đã tạo ra một nồi súp xuất sắc tới nỗi ăn 7 ngày vẫn còn thấy ngon chỉ trong vòng ba phút hơn mà thôi!


Lời khen đấy không chỉ là lời nói giỡn chơi của một giảng viên, mà còn là lời tiên tri kết quả nội dung văn nghệ khối 9 của hội thao. Bởi vì trong suốt ngày diễn ra vòng loại, không một tiết mục nào trong khối có thể vượt qua qua màn tốp ca hùng tráng của lớp 9/2, khi tất cả chúng ta đều mắc lỗi từ nhẹ tới nặng. Để rồi 7 ngày sau đó, vì kết quả chung cuộc bao gồm một phần của kết quả vòng loại, nên ở vòng chung kết, Khánh, Ngọc cùng các đồng đội đã cho cả 4 tiết mục còn lại trong khối 9 ngửi khói trên đường đua vô địch văn nghệ. Lần đầu tiên bước vào sân khấu ngày nhà giáo, và cũng là lần cuối cùng dưới mái trường Tân An, “lời nguyền văn nghệ” của lớp 9/2 đã bị phá vỡ bằng cách thuyết phục nhất, đó là ẵm huy chương vàng văn nghệ trên cổ áo. Có thể nói, dù rằng tập thể 9/2 không có một cá nhân nào quá nổi trội trong ca hát hay nhảy múa nếu so với các lớp khác, nhưng khi từng bàn tay đan chặt vào nhau thành một khối, thì “sỏi đá cũng thành cơm” là chuyện sớm muộn cũng phải xảy ra, và họ đã làm được.

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout