Tối giữa tháng Mười Một năm 2022, bờ sông Maspero ở Sóc Trăng rực rỡ ánh đèn hoa, như một dải ngân hà rơi xuống trần gian. Lễ hội Ok Om Bok của người Khmer tràn ngập sắc màu, với tiếng nhạc ngũ âm réo rắt hòa quyện tiếng trống rộn ràng, và mùi bún nước lèo thơm lừng từ những quầy hàng. Minh đứng giữa đám đông, áo sơ mi trắng phẳng phiu, mắt dán vào sân khấu ngoài trời, nơi Thảo chuẩn bị múa Rom Vong. Dưới ánh trăng rằm tròn đầy, sông nước lấp lánh, như bến sông Tương kể những câu chuyện tình.
Thảo xuất hiện, sămpết đỏ rực tung bay, tóc cài hoa sen, xoay tròn uyển chuyển trong điệu múa. Mỗi bước chân cô như một nhịp tim, làm Minh quên cả tiếng hò reo của đám đông. “Đẹp thật!” Anh thì thầm, tim đập mạnh, cảm giác cô là ánh trăng của đêm Ok Om Bok. Lâm, đứng cạnh, vỗ vai, trêu: “Mê Thảo rồi hả, Minh? Cô ấy đẹp nhất đêm nay luôn!” Minh cười, không chối, ánh mắt vẫn dán vào Thảo, như thể cả thế giới chỉ còn cô và điệu múa.
Sau màn biểu diễn, Thảo chạy đến, má hồng rực, hơi thở gấp: “Cậu thấy tui múa thế nào nhaaa?”
Minh đáp, giọng chân thành: “Đẹp lắm, Thảo, như công chúa Khmer.”
Cô cười, kéo anh đi ăn bún nước lèo tại một quầy nhỏ, nơi ánh đèn dầu lập lòe. Họ ngồi trên ghế nhựa, Thảo kể: “Tui thích Ok Om Bok nhất, được thả đèn, cầu bình an cho gia đình à.” Minh gật đầu, say mê nhìn ánh mắt cô sáng lên như sao.
“Cùng thả đèn đi!” Minh đề nghị. Họ mua một chiếc đèn giấy, viết lời ước.
Thảo viết: “Cầu mẹ khỏe, Na học giỏi.”
Minh viết: “Cầu Thảo luôn cười.”
Thảo đọc, đỏ mặt: “Cậu viết gì kỳ vậy, Minh à!” Họ thả đèn xuống sông, ánh sáng lung linh trôi theo dòng nước. Anh nắm tay Thảo, cô không rút lại, chỉ cười nhẹ, làm tim anh rộn ràng.
Đêm khuya, khi đám đông thưa dần, họ đứng bên bờ sông, ánh trăng soi bóng hai người. Minh lấy hết can đảm, nói: “Thảo, tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nhé?”
Thảo ngập ngừng, rồi gật: “Tui cũng thích cậu, Minh à.”
Anh cúi xuống, trao cô nụ hôn đầu tiên, ngọt ngào như ánh trăng. Tiếng nhạc ngũ âm văng vẳng, như chứng nhân cho tình yêu vừa chớm nở.
Buổi chiều cuối tháng Mười Một, ánh nắng nhạt dần trên khu đô thị mới ở Sóc Trăng, nơi những ngôi nhà mái ngói đỏ nép mình bên con sông nhỏ. Minh ngồi sau chiếc xe đạp điện của Thảo, gió thổi mát rượi, làm tóc cô bay nhẹ, thoảng mùi nắng và hương lúa. Họ vừa học nhóm ở trường, và Thảo đề nghị chở anh về, giọng cô rộn ràng: “Cậu để tui chở, đường này nhanh hơn nhaaa!” Minh cười, tim đập nhanh, cảm giác như tình yêu của họ, vừa chớm nở tại lễ hội Ok Om Bok, đang làm cả thế giới bừng sáng. Thảo mặc áo dài trắng, balo anh treo lủng lẳng sau xe, cả hai trò chuyện rôm rả về món amok mẹ cô vừa làm: “Cậu qua nhà tui ăn thử nha, ngon lắm à!”
Họ dừng trước cổng nhà Minh, một căn nhà hai tầng với hàng rào trắng. Thảo giúp anh chỉnh lại balo, cử chỉ thân mật nhưng hồn nhiên, ánh mắt cô sáng như ánh trăng rằm. Minh nói: “Cảm ơn cậu, Thảo, mai tớ chở cậu nhé?”
Cô cười: “Hihi, để coi cậu đạp xe thế nào à!” Đúng lúc ấy, cổng mở, bà Duyên bước ra từ chiếc xe công vụ, áo dài xanh đậm, khuôn mặt sắc sảo nhưng nghiêm nghị. Bà nhìn Thảo, ánh mắt dò xét, rồi hỏi, giọng lạnh: “Cháu là bạn Minh hả? Nhà ở đâu?”
Thảo cúi đầu, lễ phép: “Dạ, cháu là Thảo, nhà gần chùa Dơi ạ.”
Bà Duyên nhíu mày, nhận ra làn da nâu và giọng kéo dài âm của cô: “Chùa Dơi à? Khmer? Bác nghĩ cháu không hợp với thằng Minh nhà cô đâu.” Lời nói như một nhát dao, sắc nhọn và bất ngờ.
Thảo sững sờ, má hồng nhạt đi, mắt cô thoáng đỏ: “Dạ, cháu xin phép về ạ.” Cô vội đạp xe đi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần trên con đường nhỏ, để lại Minh đứng lặng, như bị đóng băng.
“Cậu ấy là bạn gái con!” Minh quay sang mẹ, giọng run lên vì tức giận: “Mẹ nói gì kỳ vậy? Thảo không làm gì sai, mẹ không được xúc phạm cậu ấy!”
Bà Duyên giữ giọng cứng rắn, ánh mắt không lay chuyển: “Mẹ biết con thích nó, nhưng mẹ không đồng ý. Con và cô bé ấy khác nhau, không môn đăng hộ đối, sau này khó hòa hợp. Với lại, con còn nhỏ, lo học đi!”
Minh hét lên, không kìm được: “Mẹ lúc nào cũng áp đặt! Bố bỏ mẹ cũng vì thế, mẹ không thấy sao?” Lời nói như một mũi tên, làm bà Duyên sững người, ánh mắt thoáng đau đớn. Bà quay vào nhà, cánh cửa đóng sập, để lại Minh đứng giữa sân, lòng rối như tơ vò.
Anh lấy điện thoại, gọi Thảo, giọng hối hả: “Thảo, tớ xin lỗi, mẹ tớ không cố ý đâu!”
Đầu dây bên kia, cô đáp, giọng buồn bã: “Không sao, Minh, tui quen rồi à.”
Nhưng sự tổn thương trong giọng cô làm tim Minh nhói đau. Anh ngồi sụp xuống hiên nhà, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu. Anh tự hỏi liệu tình yêu của họ, đẹp như ánh trăng Ok Om Bok, có thể vượt qua định kiến của mẹ, hay chỉ là một giấc mộng sớm tan.
Sáng chủ nhật đầu tháng Mười Hai năm 2022, ánh nắng sớm chiếu qua những tán dừa, làm lấp lánh con kênh nhỏ trước ngôi nhà cấp bốn của Thảo, gần chùa Dơi. Vườn hoa lan của ông Sơn nở rộ, hương thơm hòa quyện với mùi bánh bò thoảng ra từ bếp. Minh đứng trước cổng, tay siết chặt hộp bánh bò anh mua làm quà, lòng nặng trĩu vì lời kỳ thị của mẹ. Anh gõ cửa, tim đập mạnh, như đứng trước một bến sông đầy sóng gió, không biết Thảo có còn đón nhận anh.
Bé Na, em gái Thảo, chạy ra, tóc tết hai bím, reo lên: “Anh Minh tới chơi hả? Chị Thảo trong nhà đó!”
Minh cười, xoa đầu cô bé: “Na ngoan, anh mang bánh cho em nè.”
Thảo bước ra, mặc áo bà ba xanh nhạt, tóc buộc thấp, ánh mắt buồn hơn thường ngày: “Minh, cậu tới làm gì?” cô hỏi, giọng nhỏ, vẫn kéo dài âm “à” quen thuộc.
Minh hít sâu, nói: “Thảo, tớ xin lỗi vì mẹ tớ. Bà không cố ý, tớ sẽ nói mẹ đừng làm vậy nữa.”
Thảo cúi đầu, mời Minh vào nhà. Bà Sương, mẹ cô, từ bếp bước ra, dáng gầy, ho khẽ, nhưng nụ cười hiền hậu: “Cháu Minh, ngồi đi, cô pha trà.”
Minh cảm ơn, cảm nhận sự ấm áp của gia đình Khmer, nhưng ánh mắt Thảo vẫn thoáng xa cách: “Tui không giận mẹ cậu!” Cô nói, giọng trầm: “Nhưng tui sợ bà nói đúng, Minh à. Nhà tui khác nhà cậu, tui không muốn làm cậu khó xử.”
Minh nắm tay cô, giọng kiên định: “Tớ không quan tâm mẹ nghĩ gì, Thảo. Tớ chỉ cần cậu.”
Bà Sương kể về sức khỏe yếu của mình, về vườn hoa lan của ông Sơn là nguồn sống gia đình, và Bé Na còn nhỏ, cần Thảo chăm sóc. Minh nhận ra trách nhiệm nặng nề trên vai cô, như một dòng sông ngăn cách họ. Thảo dẫn anh ra kênh sau nhà, nói: “Tui thích cậu, Minh, nhưng tui không thể rời Sóc Trăng à. Mẹ tui, Na, tui phải ở đây.”
Minh siết tay cô: “Tớ sẽ chờ, Thảo.”
Cô cười buồn: “Cậu tốt lắm, nhưng tui không chắc đâu nhaaa.”
Khi Minh rời đi, Bé Na vẫy tay, ánh nắng chiếu qua tán dừa, làm bóng Thảo in dài trên mặt nước. Minh lẩm nhẩm: “Tình thơ ngây từ đây...” từ bài hát, cảm giác một khoảng cách vô hình đang lớn dần, như dòng sông chia cắt hai bờ.
Buổi tối tháng Năm năm 2023, ánh trăng non nhợt nhạt chiếu xuống quán nước nhỏ bên sông Maspero, nơi những chiếc ghế nhựa lung lay dưới ánh đèn huỳnh quang lập lòe. Minh và Thảo ngồi đối diện nhau, sách vở ôn thi tốt nghiệp THPT chất đầy bàn, nhưng không khí nặng nề hơn cả áp lực kỳ thi. Thảo tóc buộc thấp, im lặng lật sách, ánh mắt thiếu vắng nụ cười rạng rỡ từng làm Minh say mê. Anh phá vỡ sự im lặng: “Thảo, cậu ổn không? Dạo này cậu ít nói quá à.”
Thảo thở dài, giọng nhỏ, không còn âm “nhaaa” rộn ràng: “Tui lo cho mẹ, bà hay ho, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi nhiều. Với lại, tui nghĩ tới chuyện tụi mình, Minh à.”
Minh nắm tay cô, lòng rối bời: “Tớ biết mẹ tớ sai, nhưng tớ sẽ thuyết phục bà. Đừng lo, tụi mình sẽ ổn.”
Thảo rút tay, nhìn ra con kênh lấp lánh: “Cậu sẽ lên Sài Gòn học đại học, còn tui ở đây, Minh. Tui không muốn cậu chờ tui đâu à.”
Minh sững sờ, giọng run: “Thảo, tớ yêu cậu, tớ không quan tâm khoảng cách!”
Cô lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Tui cũng yêu cậu, nhưng tui không thể rời Sóc Trăng, Minh à. Tui sợ tụi mình sẽ khổ.”
Lời cô như nhát dao, cắt vào trái tim Minh. Anh im lặng, nghe tiếng nước chảy, như dòng sông cuốn đi những lời hứa tại Ok Om Bok. Lời ca văng vẳng trong đầu Minh: “Tình thơ ngây từ đây nát tan...”
Minh tiễn Thảo về, cả hai không nói thêm. Anh đứng nhìn cô khuất bóng, ánh trăng non mờ nhạt, như báo trước một kết thúc anh chưa muốn chấp nhận.
***
=>Đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh" của Rewrite
Bình luận
Chưa có bình luận