Buông Tay Dưới Ánh Trăng





Một buối sáng tháng Năm năm 2025, ánh nắng sớm len qua cửa sổ ngôi nhà hai tầng ở khu đô thị mới Sóc Trăng, chiếu lên sàn gạch mát lạnh, nơi Minh đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng. Ở tuổi 20, anh cao hơn, góc cạnh hơn, nhưng đôi mắt vẫn mang chút u buồn, như dòng sông chảy qua những năm tháng yêu Thảo. Anh siết chặt bó hoa sen trong tay, món quà cưới cho cô – người con gái Khmer từng là cả thế giới của anh. Tấm thiệp cưới đỏ rực trên bàn, dòng chữ “Sơn Thảo & Trần Hùng” như một nhát dao nhẹ, nhắc anh rằng hôm nay, Thảo sẽ thuộc về người khác.

Minh bước ra sân sau, nơi con sông nhỏ lấp lánh dưới nắng, gợi anh nhớ những ngày năm lớp 12. Thảo từng chở anh trên xe đạp điện, tóc cô bay trong gió hoàng hôn, kể về lễ hội Ok Om Bok với giọng kéo dài “nhaaa” đặc trưng Khmer. “Cậu phải xem tui múa Rom Vong, đẹp lắm à!” Cô nói, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng. Những ký ức ấy, như đèn giấy trôi trên sông Maspero, lấp lánh một lần rồi tan biến. Anh lẩm nhẩm bài hát: “Nhắn người duyên dáng tôi thương...” Thảo mãi là “người duyên dáng” trong lòng anh, dù giờ cô là cô dâu của anh Hùng.

Bà Duyên bước ra từ bếp. Bà đặt tay lên vai Minh, giọng dịu dàng: “Con ổn chứ, Minh? Mẹ đi cùng con nếu con muốn.” 

Minh mỉm cười, nhìn mẹ, cảm nhận sự thay đổi từ người từng ngăn cấm tình yêu của anh: “Dạ, con tự đi được, mẹ. Con muốn chúc phúc cho Thảo.” 

Bà gật đầu, ánh mắt sáng: “Mẹ tự hào vì con mạnh mẽ. Thảo là cô gái tốt, nhưng con cũng xứng đáng với hạnh phúc.” Minh thoáng thấy chiếc nhẫn cưới cũ trên tay mẹ, lòng chạnh, nhớ đến vết thương ly hôn của bà và ông Hoàng, nhưng anh biết mẹ đã học cách tha thứ cho chính mình.

Minh mở điện thoại, xem bức ảnh cũ chụp cùng Thảo, Lâm, và Ngọc trong buổi thuyết trình về lễ hội Khmer. Anh nhắn tin cho Lâm: “Hôm nay cưới Thảo, cậu có đi không?” 

Lâm trả lời ngay: “Đi chứ! Gặp ở đám cưới nha, dân Sài Gòn!” Minh cười, cảm giác ấm áp khi biết bạn bè sẽ ở đó. 

Bà Duyên gọi: “Ăn sáng với mẹ, Minh, rồi đi.” Bữa cơm giản dị với canh chua và cá kho, món Thảo từng nói là “hồn miền Tây” làm Minh chạnh lòng. Anh đứng dậy, cầm bó hoa sen, bước ra cổng, ánh nắng chiếu lên con sông, như lời hứa rằng hôm nay anh sẽ đối diện Thảo với tất cả sự chân thành, để buông tay dưới ánh trăng của ký ức.

Trưa cùng ngày, nhà hàng lớn ở trung tâm Sóc Trăng rực rỡ như một bức tranh Khmer, với những dải lụa đỏ vàng treo cao, hoa sen nở rộ trên bàn tiệc, và khăn rằn quấn quanh cột. Đám cưới của Thảo và anh Hùng đậm chất truyền thống Khmer, tiếng nhạc ngũ âm réo rắt hòa quyện với tiếng trống chầu, dẫn dắt một nhóm thiếu nữ trong sămpết rực rỡ múa Rom Vong trên sân khấu. Mùi bún nước lèo thơm lừng, bánh bò ngọt ngào, và nước dừa xiêm mát lạnh tràn ngập không gian, gợi lên hồn phum sóc của Sóc Trăng. Minh bước vào, tay cầm bó hoa sen, áo sơ mi trắng phẳng phiu, lòng đan xen giữa nỗi nhớ và quyết tâm chúc phúc.

Anh hòa vào đám đông, ánh mắt lướt qua những cô gái Khmer trong sămpết lấp lánh, gợi nhớ Thảo múa Rom Vong tại lễ Ok Om Bok năm nào. Lâm và Ngọc, bạn cùng lớp 12, xuất hiện, ôm anh cười rôm rả: “Minh, lâu quá không gặp! Vẫn đẹp trai như hồi lớp 12!” 

Lâm, da ngăm, vỗ vai: “Thảo cưới, cậu ổn chứ? Cô ấy đẹp nhất hôm nay!” 

Ngọc, tóc ngắn, cười tinh nghịch: “Đi chúc phúc đi, đừng đứng đây thẫn thờ!” Minh gật đầu, cảm giác ấm áp giữa bạn bè, nhưng tim vẫn nhói khi nghĩ đến Thảo.

Sân khấu sáng lên, Thảo bước ra trong vai cô dâu, mặc sămpết vàng thêu chỉ bạc, áo thêu hoa văn Khmer ôm sát, tóc cài hoa sen, ánh mắt dịu dàng nhưng trưởng thành. Anh Hùng, chú rể, đứng bên, trong bộ áo thêu Khmer xanh đậm, khăn rằn quấn vai, dáng chững chạc, nụ cười phúc hậu. Minh đứng lặng, bó hoa sen siết chặt, lòng đau như bị xé. Thảo vẫn đẹp như ánh trăng, nhưng nụ cười của cô giờ thuộc về người khác. Lâm thì thầm: “Thảo ổn mà, Minh, cậu cũng phải ổn nha.”

Minh tiến đến bàn cô dâu chú rể, trao bó hoa, giọng hơi run: “Thảo, chúc cậu và anh Hùng hạnh phúc.” 

Thảo bất ngờ, ánh mắt sáng lên, giọng kéo dài âm “nhaaa” quen thuộc: “Minh, Or-cun cậu nhiều nhaaa.” 

Anh Hùng bắt tay Minh, giọng trầm ấm: “Cảm ơn cậu, Thảo hay kể về cậu.” 

Minh gật, lòng nhẹ đi, nhưng vẫn chạnh: “Cậu xứng đáng, Thảo. Luôn là cô gái đặc biệt.” 

Thảo cười, mắt thoáng buồn: “Cậu cũng vậy, Minh à. Chúc cậu học tốt.”

Minh gặp bà Sương và Bé Na gần bàn tiệc. Bà Sương, gầy yếu, nắm tay anh: “Minh, cảm ơn cháu đã tốt với Thảo. Cô mong cháu thành công.” 

Bé Na ôm anh: “Anh Minh, chị Thảo cưới vui lắm, anh đừng buồn nha!” 

Minh xoa đầu cô bé, cười: “Anh vui mà, Na.” 

Ông Sơn, đứng cạnh, gật đầu chào, ánh mắt biết ơn. Minh bước ra bờ sông Maspero bên nhà hàng, nhìn những chiếc đèn giấy từ đám cưới trôi lững lờ, như ký ức anh và Thảo thả đèn năm xưa. Bài hát cũ như văng vẳng trong đầu Minh: “Hoa ơi, thôi ngưng cười đùa lả lơi...” Anh hít sâu, cảm giác như đã buông tay Thảo, để cô tỏa sáng ở một bến bờ khác.

Tối cùng ngày, ánh trăng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ, nơi Minh ngồi đối diện bà Duyên trên bộ bàn ghế gỗ. Ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên căn phòng, hòa quyện với tiếng quạt máy quay đều. Minh, ánh mắt vẫn mang chút u buồn, kể với mẹ về đám cưới Thảo: “Cô ấy đẹp lắm, mẹ, trong sămpết vàng, như ánh trăng Ok Om Bok. Con chúc phúc rồi.”

Bà Duyên nắm tay anh, giọng dịu dàng: “Con mạnh mẽ hơn mẹ nghĩ, Minh. Mẹ biết hôm nay không dễ với con.” 

Minh gật, chia sẻ: “Con từng nghĩ sẽ không quên Thảo, nhưng thấy cô ấy hạnh phúc, con biết mình phải để cô ấy đi. Con muốn học tốt, tìm hạnh phúc riêng.” 

Bà Duyên mỉm cười, mắt sáng, kể: “Mẹ cũng từng đau khi bố con rời đi, nhưng con giúp mẹ học cách tha thứ. Cảm ơn con, Minh.”

Minh nhìn mẹ, cảm nhận sự gần gũi chưa từng có, như dòng sông Tương giờ lặng sóng. Anh bật bài hát, giai điệu: “Nhìn hoa cười đón mừng vui duyên nàng...” vang lên, nhưng không còn làm anh buồn. “Con sẽ quay lại Sài Gòn, học thật tốt!” Anh nói, giọng kiên định. Bà Duyên ôm anh: “Mẹ luôn ở đây, Minh.”

Minh bước ra sân, nhìn bầu trời đầy sao, gió mang hương lúa từ cánh đồng xa. Anh nghĩ về Thảo, về ánh trăng Ok Om Bok, và tự hứa sống tốt, không chỉ cho mình, mà cho những người anh yêu. Dòng sông nhỏ lấp lánh, như lời tạm biệt Sóc Trăng, mở ra một bến bờ mới.

(Hết)

=>​​​​​​​​​​​​​​Đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh" của Rewrite

=>Danh mục các tác phẩm của Rewrite

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout