Hồi sinh từ cõi chết


 

 

Lớp tuyết dày bị xới tung từ vụ nổ phủ trắng cả bầu trời. Tất cả như một kết giới bao bọc lại khu rừng, nhấn chìm mọi thứ bên trong.

Giữa hố sâu của sự hỗn độn, bỗng từ đâu hiện ra một một trường năng lượng trong suốt, bao bọc Mark và Crystal. Dù bên ngoài có như thế nào, lớp kết giới vẫn kiên cố, một hạt cát cũng không thể chui lọt. Kết giới đó hình như phát ra từ Mark, nhưng có vẻ như chính anh cũng ngạc nhiên về điều đó. Sau một hồi ngẩn ngơ, anh khẽ chạm nhẹ vào lớp mảng tưởng như mỏng manh bọc anh lại, trông nó mềm mại như một khối chất lỏng trong suốt, nhưng khả năng phòng thủ thì được coi là vô hạn, bởi dù áp lực từ bên ngoài có lớn như thế nào cũng không thể công phá.

Nhờ vậy mà hai người bọn họ đã được an toàn. Dẫu cho trận bão tuyết bên ngoài bủa vây, họ vẫn an toàn trong vỏ bọc mềm mại ấy. Lần đầu tiên, Mark được chứng kiến một trận thiên tai khủng khiếp đến vậy một cách trực diện, dù không tổn hại gì nhưng trước những gì đang xảy ra, ngay cả một chiến binh ngoan cường như Crystal cũng tỏ ra có phần e sợ. Một lúc sau, tưởng chừng mọi thứ đã lắng xuống, nào ngờ một trận cuồng phong từ đâu kéo dài không ngớt, đôi khi nó còn gần như phá vỡ được lớp phòng thủ đang che chắn cho anh.

Hai người dù đã được bảo vệ, nhưng họ cũng có thể cảm nhận được áp lực ở bên ngoài đang ập vào tới tấp, dồn nén như muốn đập nát lớp phòng thủ. Trước sức ép ghê gớm như vậy, họ chỉ còn biết trông chờ vào định mệnh, vào sự may mắn có thể giúp họ sống sót qua cơn hoạn nạn này. Và cuối cùng thì sóng gió cũng qua, không biết bằng một cách thần kỳ nào đó. Dòng chảy thời gian cứ nhỏ giọt, nhưng đối với những người có mặt lúc này, những tưởng thời gian đang ngưng động, và âm hưởng của thảm hoạ vừa rồi vẫn còn âm ỉ.

Thế rồi đến cuối cùng, cả Crystal và Mark cũng đã trấn tĩnh trở lại. Bây giờ, trước mặt hai người chỉ còn lại là đống hoang tàng, những cây thông già cứng cỏi nhất cũng không thể đứng vững, bật gốc nằm la liệt và bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày đặc. Nhà thờ, vốn tưởng như là một tu viện vững chãi là thế, bây giờ cũng trở thành một đống đổ nát. Mọi thứ đã bị cuốn trôi chỉ còn lại tàn dư của sự chết chóc. 

Thấy cảnh vật đằng sau lớp kính, nước mắt Mark vô thức chảy ra, cũng không hẳn vì một ý nghĩ gì đó rõ rệt. Chính anh cũng không xác định được cảm xúc của mình lúc này là gì. Đau buồn, hụt hẫng, sợ hãi,... Nó chỉ đơn giản là sự trống rỗng, cứ như nó đang muốn lãng quên mất thực tại.

Không biết từ lúc nào mà tấm lá chắn kia cũng vừa tan, cũng là khoảng thời gian sau khi trời yên biển lặng. Trong khung cảnh hoan tàng lúc ấy chỉ còn có Crystal và Mark. Còn Kane, tên quỷ linh ác nghiệt, và cả đám ma binh hung dữ cũng đã hoàn toàn biến mất. Cả hai thơ thẩn nhìn về phía trước, ánh nhìn vô định như không thể mường tượng được tương lai của họ. Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Mark lướt nhìn lên bầu trời, khi anh nhận ra có một thứ gì đó đang rơi xuống mặt đất. Một cơ thể không một mảnh vải che thân đang rơi với một vận tốc càng lúc càng lớn.

Mới thoáng thấy, Mark như nhận ra điều gì đó, đã vội vã đứng bật dậy, phóng như bay về phía cơ thể trần trụi kia, cũng vừa kịp lúc đỡ được. Nằm trong vòng tay Mark lúc này là Kane, với toàn thân chi chít vết thương, cả người mềm nhũn như không còn một chút dấu hiệu của sự sống. Kane dường như đã không còn hơi thở, toàn thân lạnh tanh. Rất nhanh, Mark cởi chiếc áo khoát vốn đã rách nát của mình ra quấn quanh người Kane, run rẩy, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Kane, tỉnh dậy đi. Đừng làm tớ sợ…”

Vừa nói, Mark đặt nhẹ Kane xuống đất, vừa ấn mạnh tay vào ngực anh như là một cách để kích thích nhịp tim hoạt động trở lại. Thế nhưng một hồi lâu sau, Kane vẫn chẳng hề có chút dấu hiệu lay tỉnh. Lúc này Crystal cũng đã trở tới, vừa thấy vậy đã liền đẩy Mark ra, dùng tay ấn mạnh vào ngực trái của Kane, tại nơi tiếp xúc chợt toả ra một nguồn điện khiến cả hai giật bắn. Thế nhưng cũng như Mark, Crystal chẳng thể làm Kane tỉnh lại được. Không bỏ cuộc, Crystal làm tiếp lần một, rồi lần hai,...

Tuyệt vọng, đó là cảm giác mà cả hai có vào lúc này. Tất cả đều không biết tại sao chuyện này lại xảy ra với Kane. Vào giây phút ấy, ở họ luôn có hai luồng suy nghĩ trái ngược, một là chấp nhận rằng Kane đã ra đi, nhưng thứ còn lại vẫn luôn níu giữ hy vọng dù mỏng manh nhất rằng vẫn có thể cứu sống được anh. Cái sự mâu thuẫn ấy cứ kéo dài cùng hành động cấp cứu của Crystal, nhưng sự nhiệt tình cứ thế nhạt dần, cho đến khi Crystal buông tay.

Kane không thể tỉnh lại, họ đành chấp nhận rằng anh đã ra đi. Giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống từ khoé mắt Mark bỗng hoá thành một cây kim băng đâm sâu vào trái tim đã ngừng đập của Kane. Thật chẳng thể ngờ, khi nó vừa chạm vào người của tử thi, một động tĩnh đã phát ra từ bên trong ngực trái, nó bắt đầu cử động, rồi vang lên những âm thanh khe khẽ.

Từ trong tiếng gió rít, xen lẫn những tiếng họ sặc sụa. Đang còn bất động, bỗng Kane bật dậy, tuông ra một tràng ho liên hồi. Tâm trạng Mark như một điện tâm đồ của một người không được ổn định, đang buồn khổ cũng ngay lập tức bất ngờ, và vui mừng khôn xiếc.

Anh không kiềm chế được mà ôm chầm lấy Kane, cũng không quan tâm rằng việc làm đó vô tình chèn ép lồng ngực khiến hơi thở của Kane bị ngắt quảng. Đến khi nhận ra điều đó, Mark mới nhẹ nhàng đỡ bạn lại, vuốt nhẹ lên ngực Kane rồi nói: “Không thể tin được. Tớ... tưởng đã mất cậu rồi.”

Sự trở lại của Kane cũng làm Crystal vô cùng bất ngờ và mừng rỡ, cô bật cười, nhưng vội quay mặt đi vì nhận ra khoé mắt mình hơi ươn ướt. Cố gắng đưa Kane trở về từ cõi chết của mọi người cuối cùng đã được đền đáp, và họ như quên hết những gì vừa xảy ra. Cho đến khi Kane ngơ ngác hỏi: “Đã có chuyện gì vừa xảy ra thế này? Tại sao mọi thứ lại... Còn tớ...”

Lần này, những hồi ức kinh hoàng trong quá khứ mới có dịp trở lại. Mark bỗng hơi run lên khi nhìn người bạn thân của mình, mà đáp lời với một giọng nghiêm trọng: “Cậu thật sự không nhớ gì cả à?”

Kane cố gắng gượng dậy, toàn thân đau buốt đến ê ẩm đầu óc, khẽ rên nhẹ rồi trả lời: “Tớ... tớ không nhớ gì cả. Điều duy nhất tớ nhớ là bị tên ác quỷ kia bóp chặt. Chứng kiến cảnh mọi người bị thường... Sau đó thì…”

Nói tới đây, Kane hơi nheo mắt, như cố nhớ một điều gì đấy. Cả Mark và Crystal đều nhìn Kane với ánh mắt ái ngại. Ký ức bị khuyết của anh lại chính là chìa khoá để thay đổi toàn bộ cục diện. Chẳng biết nguồn sức mạnh tiềm tàng mà Kane đang sỡ hữu là thứ gì, nhưng nó quá nguy hiểm. Thứ vũ khí đó có thể được coi như một trái bom nổ chậm, thậm chí có thể huỷ diệt cả nhân loại bất cứ lúc nào.

Lần đầu tiên trong đời, Mark bắt đầu thấy sợ Kane. Thế nhưng không chỉ là một người bạn, giữa họ còn xem nhau như anh em, Mark không thể bỏ mặc Kane tự mình loay hoay với thứ năng lực đang tiềm tàng trong cơ thể mình được. Anh nghĩ rằng có thể giúp Kane tìm hiểu về nguồn sức mạnh đó, hay ít ra trong những cuốn sách bí truyền của gia tộc, có thể có cách nào đó để để kiểm soát ngườn sức mạnh tiềm tàng trong Kane. Không chỉ bảo vệ bạn mình, ít ra đó cũng là cách giúp nhân loại tránh phải một tai ương.

“Cậu chứng kiến mọi việc, vậy hãy cho tớ biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Một lần nữa Kane nói, xoá tang sự im lặng bất thường nơi Mark, điều mà anh không hay thể hiện. Hơi 
 liếc về phía Crystal như chờ đợi lời tư vấn từ cô, và thấy thái độ bối rối cũng thoáng qua ánh mắt Crystal, Mark đành phải tự mình tìm cách giải thích cho bạn. Ngập ngừng một hồi, anh đáp: “À thì... cuối cùng tớ và Crystal cũng đã khử được con quỷ xấu xí ấy rồi."

"Thật không? Cậu ngầu thật đấy, nhưng tại sao tớ lại không thể nhớ được gì."

"À... Lúc ấycậu bị bất tỉnh, nên không thấy được cũng đúng thôi. Thôi chuyện đó để hồi tớ kể cho, còn giờ chúng ta phải ra khỏi đây. Sắp có lở đất rồi đấy."

Senna cũng đã xuất hiện tại nơi này từ lúc nào. Chứng kiến toàn cảnh, ông chỉ biết im lặng. Bản thân Senna không dám tưởng tượng bất cứ điều gì đã từng xảy ra ở đây, chỉ chậm rãi tiến về phía đám bạn trẻ. Một lúc sau, đoàn cứu hộ cũng đã tới, Kane được đưa lên xe cứu thương và rời đi. Sau khi điều tra sơ bộ, cảnh sát chỉ xác định rằng đây là một vụ sạc lở đất, và ngay chỗ tu viện cũng chính là trung tâm của trận động đất vừa xảy ra lúc nửa đêm, và lan đến sở cảnh sát khiến tất cả sĩ quan ở đó đều thiệt mạng. Bình minh đã ló dạng từ lúc nào. Dẫu bầu trời vẫn còn xám xịt, nhưng chút ánh nắng hiếm hoi cũng đã chiếu rọi xuống vùng đất lạnh giá. 

Sau khi tất cả rời đi, chỉ còn Mark là còn lại tại hiện trường. Căn nhà của anh đã hoàn toàn vỡ vụn, giờ đây người thân của anh cũng không còn ai ở trên cõi đời này nữa. Thế nhưng nước mắt anh không còn rơi. Có lẽ một phần nào đó, ở trong Mark cũng dần học được cách chấp nhận hiện tại. Ngước nhìn lên bầu trời, anh tự hỏi rằng không biết tên ác linh kia như thế nào rồi. Không thể chứng kiến tường tận cuộc chiến giữa Kane và gã ác quỷ, Mark thật sự không dám khẳng định về số phận của hắn, chỉ hi vọng rằng tên ác linh đã bị kết liễu. Nếu không, anh sợ rằng mình sẽ không còn may mắn để có thể đánh bại hắn lần thứ hai nữa.

Kết luận cuối cùng rằng việc Kane có mặt ở trường Leslie chỉ là sự hiếu kỳ của một cậu sinh viên bồng bột, và không có một bằng chứng nào chứng mình rằng anh có liên quan đến vụ sát hại đối với Rie. Tuy vậy, anh vẫn phải bị quản thúc trong một thời gian, và suốt khoảng thời gian nằm viện, Kane vẫn phải bị theo dõi bởi cảnh sát, và người cảnh sát đó không ai khác mà chính là Senna, khi ông đang được xếp chung phòng bệnh với Kane.

Vụ án về cái chết của Rie và thầy Ferdinard được đưa vào vụ án bí ẩn và dần bị đóng lại. Sau tất cả những gì đã xảy ra, Senna dẫn chưa biết tường tận về cái chết của bọn họ, nhưng cũng dần nhận ra đã có một thứ gì đó bất thường ở thành phố này, thứ mà ông đã từng trông thấy, nhưng đã cố lờ đi từ hai mươi năm trước.

Đêm đến, khi ánh đèn bệnh viện đang dần dịu xuống, trong căn phòng bệnh thưa thớt, chỉ còn Kane, Senna cùng vài bệnh nhân nữa. Giờ này họ đang chìm vào trong giấc nồng, chỉ có Senna là vẫn cứ thao thức. Dù vụ án này phần nào đã được phơi bày, nhưng Kane vẫn còn bị Senna đưa vào diện nghi hoặc, không phải về việc anh có phải là hung thủ của vụ án, mà ông biết rằng trong Kane có đang ẩn chứa một thứ gì đó, một nguồn năng lực quỷ dị mà không con người nào có thể sở hữu. Sự việc diễn ra tối hôm đó, khi ông tới nơi thì tất cả đã hoàn tất. Chỉ thấy Kane nằm bất động trong vòng tay của Mark. Gã dị nhân bí ẩn kia đã biến mất không tung tích, thứ gì đã làm hắn bốc hơi như vậy? Trong khi Mark và Crystal đã từng hợp sức lại cũng không phải là đối thủ? Chỉ có thể là Kane. Như một chân ngôn mà Senna luôn tâm niệm mỗi khi bắt tay vào một vụ án, lời nói của một vị thám tử giả định mà ông hằng hâm mộ: "Khi tất cả giả định đều sai lầm, thì giả định còn lại dù vô lý đến mấy cũng là sự thật."

Nghĩ rồi, Senna khẽ ngước mắt nhìn qua giường bên, nơi mà Kane vẫn đang say giấc. Nhìn dáng vẻ hiền lành vô hại ấy, ông thật không dám tin rằng những gì mình suy đoán là sự thật. Ông quay mặt qua hướng đối diện, tránh trông thấy Kane, cũng như gạt bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi tâm tưởng. Ông không biết rằng, thực chất Kane cũng chưa ngủ, bởi anh cũng đang theo đuổi những tâm tưởng của riêng mình, dù bản thân mình cũng rất muốn có một đêm yên giấc.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout