Bước chân tròn dưới ánh nắng Sài Gòn


 

 

Dưới ánh nắng gay gắt của Sài Gòn, đường Xô Viết Nghệ Tĩnh rộn ràng như một bản giao hưởng không ngừng nghỉ. Tiếng xe máy gầm vang, tiếng còi xe inh ỏi, và tiếng rao hàng của chị bán xôi đầu ngõ hòa quyện thành một thứ âm thanh đặc trưng của thành phố. Mùi xăng dầu quyện với khói bụi bốc lên từ mặt đường nhựa nóng rẫy, trong khi đâu đó thoảng qua hương thơm của bánh mì mới ra lò từ một xe đẩy ven đường. Giữa dòng người hối hả, ông Bình, 66 tuổi, điều khiển chiếc Wave cũ kỹ, lướt đi với nhịp điệu chậm rãi nhưng chắc chắn. Dáng ông gầy gò, da ngăm đen, mái tóc bạc phơ lòa xòa dưới chiếc mũ bảo hiểm sờn màu. Túi nylon đựng bánh mì và trà sữa treo lủng lẳng bên hông xe, đung đưa theo mỗi vòng quay bánh.

Chiếc chân giả bằng thép của ông kêu lạch cạch mỗi khi ông đạp số, như một nhịp điệu quen thuộc, gắn bó với ông từ những ngày chiến tranh khốc liệt ở Campuchia. Đôi mắt ông, sâu thẳm và bình thản, dường như chứa đựng cả một chiến trường cũ, nơi ông từng là một người lính công binh trẻ tuổi, dò mìn mở đường cho đồng đội. Giờ đây, chiến trường của ông là những con đường Sài Gòn, nơi ông mưu sinh bằng nghề shipper cho tiệm bánh mì và trà sữa của vợ, bà Mỹ.

“Giao nhanh, khách họ đợi!” Ông lẩm bẩm, liếc nhìn địa chỉ trên điện thoại cột chặt vào tay lái.

Tại ngã tư đông đúc, đèn đỏ vừa bật, ông Bình dừng xe, chống chân trái xuống đất. Chiếc chân giả khẽ chạm mặt đường, phát ra một âm thanh kim loại nhỏ. Ông lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lướt qua dòng người: một anh thanh niên mặc áo Grab vội vã lạng lách, một chị công sở trang điểm kỹ lưỡng ngồi trên xe tay ga, và vài đứa trẻ tung tăng trên vỉa hè, tay cầm bóng bay. Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên từ phía sau. Chiếc Wave của ông Bình rung lên dữ dội, hất ông ngã nhào xuống mặt đường. Túi bánh mì văng tung tóe, ổ bánh mì nhân chả lụa lăn lóc trên nhựa đường, còn cốc trà sữa vỡ tan, chất lỏng ngọt ngào chảy lênh láng như một bức tranh trừu tượng bất đắc dĩ.

Ông Bình nằm sóng soài, tay chống xuống đất, cơn đau từ chiếc chân giả lan lên khắp cơ thể.

Ông nghe thấy tiếng gào the thé của một người phụ nữ: “Ông già tàn tật mà cũng đòi chạy xe? Đi đứng không vững thì ở nhà, đừng ra đường làm khổ người khác!” 

Ngẩng lên, ông thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, ăn mặc sang chảnh, đứng cạnh chiếc SH bóng loáng. Bà ta đeo kính râm, cổ đeo dây chuyền vàng lấp lánh, tay đeo nhẫn to bản, ánh mắt sắc lạnh. Chiếc SH của bà ta, mũi xe vẫn còn cọ vào đuôi xe Wave của ông, là thủ phạm vụ va chạm.

Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào. Một anh Grab dừng xe, lắc đầu: “Đâm người ta mà còn chửi, đúng là!” 

Một bà bán nước mía ven đường thở dài: “Tội ông già, chắc đau lắm.” Nhưng không ai bước tới giúp.

Người phụ nữ SH tiếp tục quát: “Nhìn đi, xe tôi trầy hết rồi! Ông đền thế nào đây?” 

Ông Bình, dù đau, vẫn từ từ ngồi dậy, ánh mắt ông bình thản, không chút oán giận. Ông nhặt từng ổ bánh mì, cẩn thận lau sạch bụi bằng tay áo cũ kỹ trước khi bỏ lại vào túi: “Tôi không sao, cô đi đi.” Ông nói, giọng trầm và chậm, như thể đang nói với chính mình.

Người phụ nữ hừ một tiếng, lườm ông lần cuối rồi leo lên xe, phóng đi, để lại một đám khói bụi. Ông Bình thở dài, kiểm tra chiếc chân giả. Một mảnh thép nhỏ bị móp, nhưng vẫn dùng được. Ông dựng chiếc Wave lên, kiểm tra bánh xe, rồi buộc lại túi bánh mì. “Cái bánh này, chắc tự ăn thôi, không giao cho khách được!” ông lẩm nhẩm, tiếc nuối.

Trong lòng ông là một cơn sóng ngầm, ông nhớ những ngày ở chiến trường, khi một quả mìn M14 cướp đi phần cẳng chân của ông, khi đồng đội ngã xuống, và khi ông tự nhủ phải sống để không phụ lòng những người đã hy sinh. “Lời xúc phạm thì để gió cuốn đi.” Ông nghĩ, ánh mắt lấp lánh một sự kiên định không lời.

Đúng lúc đó, một chiếc xe máy cảnh sát lướt tới, dừng lại bên ông. Trung úy Kiên, dáng cao ráo, khuôn mặt trẻ trung nhưng nghiêm nghị, bước xuống. 

“Bác có sao không? Cháu thấy xe bác ngã?” Kiên hỏi, giọng đầy quan tâm. 

Ông Bình mỉm cười nhạt: “Cảm ơn chú, chỉ là va quệt nhỏ.” 

Kiên nhìn đống bánh mì và trà sữa vỡ, cau mày. Một người đi đường, chứng kiến vụ việc, kể lại: “Con nhỏ đi SH đâm ông ấy, chửi um sùm rồi bỏ chạy. Đúng là vô lương tâm!”

Kiên gật đầu, lấy bộ đàm, nói nhanh: “Anh em trên tuyến Nguyễn Xí chú ý, tìm một chiếc SH trắng, người phụ nữ khoảng 40 tuổi, vừa gây tai nạn rồi bỏ trốn.” 

Anh quay sang ông Bình: “Bác lên xe cháu, cháu đưa bác về, tiện thể kiểm tra xem bác có bị thương không.” 

Ông Bình lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Cảm ơn chú, tôi tự về được. Còn hàng phải giao, khách họ đợi.” 

Kiên ngần ngại, nhưng trước sự cương quyết của ông, anh chỉ gật đầu: “Bác cẩn thận, có gì gọi cháu nhé.”

Ông Bình khởi động xe, tiếng máy Wave rè rè vang lên, hòa vào dòng xe cộ trên đường. Chiếc chân giả lại kêu lạch cạch, như một nhịp điệu bất khuất. Dưới ánh nắng Sài Gòn, bóng dáng ông nhỏ bé nhưng vững chãi, như một người lính không bao giờ gục ngã. Đám đông dần tản đi, chỉ còn lại vài ánh mắt dõi theo, xen lẫn sự tò mò và một chút kính nể.

Tiếng xe máy của ông Bình vang lên yếu ớt khi ông rẽ vào con hẻm nhỏ trên đường Ung Văn Khiêm, nơi ánh nắng chỉ len lỏi qua những tán cây bàng thưa thớt. Con hẻm chật chội, hai bên là những ngôi nhà phố xen lẫn vài tiệm tạp hóa và quán ăn. Mùi bún bò thơm lừng từ quán bà Mùi hòa quyện với mùi bánh mì nướng từ tiệm của bà Mỹ, tạo nên một bản giao hưởng ẩm thực đặc trưng của khu phố. Những chiếc xe máy dựng lộn xộn trên vỉa hè, vài đứa trẻ chạy nhảy chơi đùa, và tiếng nhạc bolero văng vẳng từ một chiếc loa cũ trong tiệm sửa xe của ông Cửu. Đây là thế giới của ông Bình, nơi ông thuộc từng viên gạch, từng góc phố, như thuộc lòng những con đường ông từng dò mìn năm xưa ở Campuchia.

Ông Bình dừng xe trước tiệm bánh mì và trà sữa của vợ, túi hàng trên tay vẫn còn hơi ấm từ những ổ bánh mì bị hư sót lại. Chiếc chân giả kêu lạch cạch khi ông bước xuống, ánh mắt ông vẫn mang vẻ điềm tĩnh, vụ tai nạn cách đây chưa đầy một tiếng vẫn khiến cơ thể ông nhức nhối. 

Ông vừa định bước vào nhà, thì một giọng nói the thé vang lên, át cả tiếng xe cộ: “Bà Mùi, bà đừng có mà nói xiên xẹo! Khách họ đậu xe đâu là quyền của họ, tôi ép ai lấn sang quán bà đâu!”  

Đó là bà Mỹ, vợ ông Bình, 60 tuổi, dáng mũm mĩm, mặt đầy tàn nhang, đang đứng trước tiệm, tay chống nạnh, mắt long sòng sọc. Đối diện bà là bà Mùi, 58 tuổi, gầy guộc, mặc áo bà ba sờn, đứng trước nồi bún bò sôi sùng sục, tay cầm muôi chỉ thẳng vào bà Mỹ. 

“Bà bán online thì ngon lành, để khách chặn hết đường, tôi bán kiểu gì? Muốn tôi dẹp tiệm hả?” Bà Mùi gào lại, giọng cao vút, thu hút ánh mắt của cả con hẻm.  

Cảnh tượng chẳng khác gì một màn hài kịch đường phố. Một bà bán rau gần đó ngừng nhặt rau, ngoái nhìn, miệng lẩm bẩm: “Lại cãi nữa, tuần này lần thứ ba rồi!” 

Một anh shipper dừng xe, cười khẩy: “Hai bà này mà đấu võ mồm, không ai chịu thua đâu!” 

Khách hàng của cả hai quán bắt đầu tản ra, một vài người lắc đầu bỏ đi, để lại không khí căng như dây đàn. Nguyên nhân mâu thuẫn, như mọi khi, là chuyện khách của bà Mỹ đậu xe máy lấn sang phần vỉa hè của bà Mùi, khiến khách của bà Mùi không có chỗ ngồi.  

Bà Mỹ, với bản tính nóng nảy nhưng tốt bụng, không chịu thua: “Bà bán ế thì đừng đổ cho tôi! Khách họ thích bánh mì, trà sữa nhà tôi, tôi ép ai đâu!” 

Nụ cười thường ngày của bà, vốn làm người khác dễ chịu, giờ biến thành một cái hừ đầy thách thức. Bà Mùi, vốn cũng chẳng phải dạng vừa, đáp trả ngay: “Bà mà ngon thì mở tiệm to đi, đừng chiếm vỉa hè nhà người ta!”  

Ông Bình thở dài, ánh mắt ông lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ sự kiên nhẫn. Ông bước tới, giọng trầm ấm: “Thôi, hai bà, hàng xóm láng giềng, cãi nhau làm gì. Bà Mùi, bà thông cảm, tôi sẽ dặn khách cẩn thận hơn.” 

Nhưng bà Mỹ quay sang chồng, giọng vẫn the thé: “Ông đừng bênh bà ta, tôi không sai! Bà Mùi cứ thích gây sự!”  

Đúng lúc đó, ông Cửu, người sửa xe máy trong hẻm, dáng cao gầy, mặc áo thun lấm dầu, chạy ra can ngăn. “Bà Mùi, bà bình tĩnh, chuyện nhỏ mà!” Ông Cửu nói, giọng ôn tồn. 

Nhưng câu nói của ông như đổ thêm dầu vào lửa. Bà Mùi chỉ tay vào ông Cửu: “Ông thì lúc nào cũng bênh vợ chồng nhà này! Bộ ông với bà Mỹ có gì với nhau hả?” 

Câu nói nửa đùa nửa thật của bà Mùi khiến cả hẻm phá lên cười, nhưng bà Mỹ thì không vui, quát lại: “Bà nói bậy gì đó? Muốn tôi sang đập nồi bún bò của bà không?”  

Ông Bình đặt tay lên vai vợ, nhẹ nhàng: “Thôi bà, vào nhà đi, đừng làm lớn chuyện.” 

Bên trong ông là một dòng sông lặng lẽ, ông nhớ những ngày chiến tranh, khi ông phải giữ bình tĩnh trước những tình huống nguy hiểm hơn gấp bội. Lời cãi vã, với ông, chỉ là những cơn gió thoảng qua, không đáng để làm mất hòa khí. Nhưng bà Mỹ, với tính cách sẵn sàng “chửi tay đôi” khi thấy bất công, vẫn lườm bà Mùi lần cuối trước khi quay vào tiệm.  

Bà Mùi cũng bỏ vào quán, lẩm bẩm: “Đúng là đồ không biết điều!” 

Khách của cả hai quán gần như đi hết, để lại con hẻm trở lại với nhịp sống thường nhật: tiếng trẻ con cười đùa, tiếng loa bolero, và mùi bún bò vẫn thơm lừng. 

Ông Cửu vỗ vai ông Bình, cười khẽ: “Ông đúng là thánh nhẫn, tôi mà là ông, tôi để hai bà ấy cãi tới sáng!” Ông Bình chỉ mỉm cười, ánh mắt ông thoáng chút buồn, nhưng vẫn lấp lánh một sự kiên định.  

Ông Bình bước vào nhà, túi bánh mì trên tay nặng trĩu, không chỉ vì hàng hóa mà còn vì những mệt mỏi của một ngày dài. Con hẻm nhỏ, với những mâu thuẫn đời thường, là một phần cuộc sống của ông, nơi ông học cách tha thứ và bước tiếp, như cách ông từng vượt qua những vết thương.

Buổi tối, ánh đèn vàng ấm áp từ căn nhà cấp bốn của ông Bình hắt ra con hẻm nhỏ, như một điểm sáng giữa màn đêm Sài Gòn. Bên trong, mùi cá kho tộ thơm lừng quyện với hương canh rau muống luộc, tạo nên một không gian thân thuộc, giản dị. Mâm cơm đặt trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, hơi lung lay mỗi khi ai đó gác tay mạnh. Một đĩa cá kho, một tô canh, và một đĩa trứng chiên vàng ruộm được bày biện gọn gàng, như minh chứng cho bàn tay đảm đang của bà Mỹ. Tiếng quạt máy vo vo trên trần nhà hòa lẫn với tiếng nhạc quảng cáo từ chiếc tivi 43 inch, đang phát một đoạn quảng cáo một loại sữa trẻ con “mua hai tặng một”.

Ông Bình ngồi ở đầu bàn, dáng gầy gò, chiếc chân giả đặt gọn dưới gầm bàn, ánh mắt ông dịu dàng nhìn vợ và con gái. 

Bà Mỹ vừa xúc cơm vừa cằn nhằn: “Ngọc, con 30 tuổi rồi, ế tới nơi! Mẹ sắp xếp cho con gặp thằng con trai cô Lan, làm ngân hàng, cao ráo, tối mai con nhớ đi, đừng làm mẹ mất mặt!” Giọng bà the thé, nhưng đâu đó vẫn có sự lo lắng của một người mẹ vụng về trong cách thể hiện.

Ngọc, con gái duy nhất của ông Bình và bà Mỹ, ngồi đối diện mẹ, đôi má hồng hào nhưng ánh mắt buồn rười rượi. Dáng cô mũm mĩm, không béo phì nhưng đủ để khiến cô tự ti, nhất là khi mẹ luôn nhắc đến chuyện “ế”. 

Cô cúi đầu, gắp một miếng trứng chiên, giọng nhỏ nhẹ: “Dạ, con biết rồi, mẹ.” Ngọc thở dài: cô nhớ những lần hẹn hò thất bại, những ánh mắt chê bai từ các chàng trai mẹ giới thiệu, và cả mối tình ngắn ngủi vài năm trước, khi bạn trai chia tay chỉ vì cô tăng cân.  

Ông Bình gắp một miếng cá kho đặt vào bát Ngọc, giọng trầm ấm: “Con gái ba ngoan, làm tốt, cần gì phải vội. Cứ sống vui, rồi mọi chuyện sẽ ổn.” Lời nói của ông như một làn gió mát, xoa dịu nỗi tủi thân của Ngọc. 

Nhưng bà Mỹ hừ một tiếng, quay sang chồng: “Ông cứ bênh nó! Mũm mĩm thế này, ai mà thèm! Con nhỏ nhà cô Lan, 25 tuổi đã có chồng, còn con mình…” Bà bỏ lửng câu nói, lắc đầu, ánh mắt vừa giận vừa thương.

Ngọc cắn môi, cố nuốt nỗi buồn. Cô khẽ kể: “Con đang tập gym với aerobic, cũng giảm được chút rồi…” 

Nhưng bà Mỹ cắt lời ngay: “Tập tành gì, mập là mập! Con mà không cố gắng kiếm được thằng bạn trai tử tế, má cắt tiền lương con ở tiệm!” 

Ngọc im lặng, đôi mắt rưng rưng. Cuộc sống với cô là một cuộc chiến: cô muốn làm mẹ vui, nhưng áp lực từ những lời cằn nhằn khiến cô càng tự ti. Cô nghĩ đến Phan, trưởng nhóm thiết kế điển trai ở công ty, người mà cô thầm thích nhưng không dám mơ tới, vì cô biết anh chỉ để ý những cô gái xinh đẹp.

Ông Bình cau mày, đặt đũa xuống, giọng nghiêm nhưng vẫn dịu: “Bà đừng nói thế, con nó buồn. Ngọc ngoan, học giỏi, làm tốt, thế là đủ rồi.”

Bà Mỹ lườm chồng, nhưng ánh mắt bà mềm đi khi thấy ông nắm tay mình dưới bàn. Tình yêu của họ, dù trải qua bao năm tháng, vẫn bền bỉ như tiếng cười trong căn nhà này. Ông Bình nhớ những ngày khó khăn, khi bà Mỹ, dù ít học, vẫn ở bên ông, người lính què, không một lời than vãn. Nụ cười của bà, dù giờ hay kèm theo những câu cằn nhằn, vẫn là ánh sáng trong cuộc đời ông.

Để đổi không khí, ông Bình kể về vụ ngã xe sáng nay, giọng bình thản: “Hôm nay giao hàng, bị một cô đi SH đâm, bánh mì với trà sữa văng hết. Cô ta chửi um sùm, rồi bỏ chạy.” 

Bà Mỹ nghe xong, đập đũa xuống bàn, mắt long lên: “Đồ vô lương tâm! Đâm người ta rồi còn chửi? Tôi mà gặp con nhỏ đó, tôi xé xác nó!” 

Bà quay sang Ngọc, như muốn kéo cô vào cuộc: “Ngọc, con nghe chưa? Đời bây giờ, không mạnh là bị chèn ép!”  

Ông Bình cười nhẹ, nắm tay vợ chặt hơn: “Thôi, chuyện qua rồi, bà đừng làm lớn. Tôi không sao, xe cũng không hư.”

Với ông, vụ tai nạn là một vết xước nhỏ so với những vết sẹo lớn từ chiến tranh. Ông nhớ đồng đội, những người không có cơ hội ngồi ăn cơm gia đình như ông hôm nay. Lòng tự trọng của ông, được tôi luyện qua khói lửa, khiến ông chọn cách tha thứ thay vì oán giận.

Ngọc nhìn bố, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ. Cô biết bố luôn là chỗ dựa của mình, dù mẹ có cằn nhằn thế nào. Bữa cơm tiếp tục với những câu chuyện nhỏ: tiệm bánh mì hôm nay đông khách, Ngọc kể về một dự án thiết kế mới ở công ty, và bà Mỹ phàn nàn về bà Mùi lại “gây sự”. Dưới ánh đèn vàng, căn nhà nhỏ như một ốc đảo giữa dòng đời hối hả, nơi tình yêu gia đình, dù không hoàn hảo, vẫn là điểm tựa vững chắc.

Khi dọn bàn, Ngọc khẽ nắm tay bố, thì thầm: “Cảm ơn bố.” 

Ông Bình mỉm cười, vỗ nhẹ tay con, ánh mắt ông như nói: “Con là niềm tự hào của bố.” Bà Mỹ, dù vẫn cằn nhằn, lén nhìn hai bố con, nụ cười hiếm hoi nở trên môi bà, làm sáng bừng cả căn phòng.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout