Ngày Tết đoàn viên





Hôm nay, con hẻm mang một không khí đặc biệt: tổ dân phố tổ chức buổi họp hòa giải giữa gia đình ông Bình và bà Mùi, sau vụ xô xát khiến ông Bình bị thương. Không gian trước tiệm bà Mỹ được dọn dẹp gọn gàng, một chiếc bàn gỗ cũ đặt giữa hẻm, xung quanh là những chiếc ghế nhựa, nơi bà con hàng xóm tụ tập, vừa tò mò vừa lo lắng.

Ông Bình băng trắng quấn quanh trán, nhưng ánh mắt ông vẫn trầm tĩnh, toát lên lòng tự trọng của một cựu chiến binh. Chiếc chân giả không khiến ông khó chịu khi ông đổi tư thế. Bên cạnh ông là bà Mỹ với đôi mắt vẫn còn vương nét giận dữ. 

Đối diện họ là vợ chồng bà Mùi. Bà Mùi cúi đầu, tay siết chặt mép áo, ánh mắt áy náy không dám nhìn thẳng. Ông Cửu, tổ phó tổ dân phố, đứng giữa, làm người điều phối, giọng ông ôn tồn: “Thưa bà con, hôm nay tụi tui họp để giải quyết mâu thuẫn giữa chị Mỹ và chị Mùi, để con hẻm mình hòa thuận, nhất là khi Tết sắp đến.”

Bà con trong hẻm, từ cô Tư café đến anh Tú tiệm tạp hóa, ngồi kín quanh bàn, thì thầm to nhỏ. Một bà cụ tóc bạc lên tiếng: “Hai chị cãi nhau hoài, khổ ông Bình, giờ còn bị thương. Phải làm rõ, không Tết mất vui!” 

Bà Mỹ, với tính cách nóng nảy, hừ một tiếng: “Tui không muốn cãi, nhưng bà Mùi cứ gây sự, giờ ông Bình nhà tui như thế này, bà nói sao?” 

Bà Mùi ngẩng lên, giọng run run: “Tui không cố ý, tui đẩy nhầm, tui… Tui xin lỗi.” Nhưng bà Mỹ quay đi, ánh mắt vẫn chưa nguôi giận.

Ông Bình đặt tay lên vai vợ, giọng trầm: “Thôi mà bà, chuyện qua rồi. Tui không sao, bà Mùi cũng không cố ý.” 

Lời nói của ông, như một làn gió mát, làm không khí dịu đi đôi chút. Ông không muốn mâu thuẫn kéo dài, không chỉ vì sức khỏe mà còn vì ông hiểu giá trị của sự hòa thuận trong con hẻm. Ông không muốn con hẻm này bị chia rẽ vì những chuyện nhỏ.

Ông Cửu tiếp lời, giọng dí dỏm: “Thôi, hai chị, cãi nhau thì cãi, nhưng đừng để ông Bình tui thành nạn nhân nữa! Chị Mỹ, chị Mùi, bắt tay đi, Tết tới nơi rồi!” 

Bà con bật cười, nhưng bà Mỹ vẫn lườm bà Mùi, còn bà Mùi cúi đầu, ánh mắt đầy hối hận. Bỗng một người bạn cũ của ông Bình, chú Ba, một cựu chiến binh khác hôm nay tới thăm đồng đội lên tiếng: “Tui nói thật, ông Bình mà giận thì ai cũng sợ! Hồi xưa ông ấy được phong anh hùng hạng ba, có huân chương chiến công, từng cứu cả tiểu đội ở Campuchia. Người như ông ấy, ai dám làm phật lòng!”

Câu nói của chú Ba khiến cả hẻm sững sờ. Bà Mùi ngẩng lên, mắt mở to: “Anh Bình… Anh từng là anh hùng sao?” 

Bà Mỹ, dù biết chuyện, cũng bất ngờ vì chồng hiếm khi nhắc đến quá khứ. Bà con xì xào, ánh mắt nhìn ông Bình đầy kính nể. Ông Bình cười nhẹ, lắc đầu: “Chuyện cũ rồi, tui chỉ làm nhiệm vụ, như bao người lính khác.” 

Nhưng ánh mắt ông thoáng xa xăm, nhớ về những ngày khói lửa, khi ông dẫm mìn và mất chân, nhưng vẫn cố lết về để báo tin cho đồng đội. Lòng tự trọng của ông, được tôi luyện qua chiến tranh, khiến ông không bao giờ khoe khoang, nhưng hôm nay, quá khứ ấy vô tình trở thành cầu nối.

Bà Mùi, giọng run run, đứng dậy, cúi đầu trước ông Bình: “Anh Bình, chị Mỹ, tui xin lỗi. Tui không biết anh từng làm nhiều chuyện lớn vậy. Tui sai, tui sẽ không gây chuyện nữa.” 

Bà quay sang bà Mỹ, ánh mắt chân thành: “Chị Mỹ, tui nóng tính, nhưng tui không muốn con hẻm mình căng thẳng. Chị tha thứ cho tui.” 

Bà Mỹ, dù còn giận, thấy ánh mắt hối hận của bà Mùi, cũng mềm lòng. Bà thở dài, nắm tay bà Mùi: “Thôi, hàng xóm láng giềng, tui cũng không đúng khi để khách lấn quán chị. Từ nay, tụi mình hòa, đừng cãi nữa.”

Bà con vỗ tay, tiếng cười nói rộn ràng vang lên. Cô Tư café hét lớn: “Đúng rồi, hòa thuận là quý! Tui giảm giá café cho cả hẻm tối nay!” 

“Bà tính cho bà con mất ngủ hay sao?” Tiếng cười lại vang lên.

Ông Cửu cười lớn, vỗ vai ông Bình: “Cái chân của ông mà cũng có ích gớm, tui phục!” 

Ông Bình chỉ cười, nắm tay vợ, ánh mắt ông lấp lánh hạnh phúc. Bà Mỹ biết tính mình nóng nảy, nhưng tình yêu với chồng khiến bà sẵn sàng tha thứ. Bà Mùi, dù xấu hổ, cảm thấy nhẹ lòng, như vừa trút được gánh nặng.

Từ đó, hai quán không còn cãi nhau. Bà Mỹ dặn khách đậu xe cẩn thận, còn bà Mùi, khi đông khách, nhờ bà Mỹ hỗ trợ giao hàng online. Con hẻm trở nên hòa thuận, như một gia đình lớn, nơi mọi người học cách sẻ chia và tha thứ. 

Sau nhiều tháng tập gym và aerobic, Ngọc đã thon thả hơn, khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt sáng lên một sức sống mới. Cô mặc áo sơ mi ôm vừa vặn, mái tóc buộc cao, bước đi với sự tự tin mà chính cô cũng chưa từng nghĩ mình có.

Ngọc ngồi vào bàn làm việc, mở laptop, bắt tay vào chỉnh sửa một thiết kế quảng cáo gấp. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi má hồng hào và nụ cười nhẹ. Cô nhớ vụ tai nạn của bố, những ngày lo lắng trong bệnh viện, và buổi hòa giải trong hẻm, nơi bố cô, với lòng tự trọng và nhân ái, đã làm cả khu phố cảm phục. 

Cô nhận ra giá trị của sự kiên cường, không chỉ từ bố mà còn từ chính mình. Những tháng tập luyện không chỉ giúp cô thay đổi vóc dáng, mà còn giúp cô tìm lại lòng tự tin, để sống cho bản thân, không vì ánh mắt của người khác.

Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên: “Ngọc, tối nay em ở lại giúp anh một chút nhé?” Lại là Phan, lần thứ bao nhiêu anh yêu cầu Ngọc tăng ca, cô cũng không nhớ rõ. 

Anh chống tay lên bàn làm việc với nụ cười giả tạo. Nhưng lần này, Ngọc nhận ra một chút tính toán trong đó. Từ khi cô thay đổi ngoại hình, Phan bắt đầu tán tỉnh, nhờ cô làm thêm việc, nhưng cô biết anh chỉ muốn lợi dụng sự chăm chỉ và tình cảm của cô trước đây.

Ngọc ngẩng lên, mỉm cười nhẹ, nhưng giọng cô bình tĩnh, khác hẳn sự rụt rè ngày trước: “Anh Phan, em còn việc cá nhân tối nay, anh phân công người khác nhé.” 

Phan sững sờ, không ngờ Ngọc từ chối. Anh cười gượng, giọng ngọt ngào: “Thôi mà, Ngọc, em làm nhanh lắm, giúp anh lần này đi, anh mời em cà phê!” 

Nhưng Ngọc lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Em làm việc vì nhóm, không vì anh. Nếu gấp, anh chia việc đều cho mọi người, em sẽ hỗ trợ trong giờ làm.” Lời nói của cô, dù nhẹ nhàng, như một tuyên ngôn, đánh dấu sự trưởng thành của một cô gái từng để người khác định đoạt giá trị bản thân.

Phan ngượng ngùng, gật đầu rồi quay đi, để lại Ngọc với cảm giác nhẹ nhõm. Cô nhìn theo, không còn thấy tim đập nhanh như trước. Cô nhận ra tình cảm dành cho Phan chỉ là sự ngưỡng mộ thoáng qua, và điều cô cần là yêu chính mình trước khi yêu ai khác. Cô nghĩ đến bố, người luôn nói: “Con cứ là chính mình” và mẹ, người dù cằn nhằn nhưng đã bắt đầu khen cô: “Ngọc ơi, con tập chỗ nào vậy, chở mẹ đi tập với!” Những lời ấy, dù giản dị, là động lực để cô tiếp tục hành trình của mình.

Giờ nghỉ trưa, văn phòng rộn ràng tiếng cười nói. Linh, cô đồng nghiệp từng xì xào về Ngọc, đi ngang qua, bất ngờ khen: “Ngọc, dạo này chị xinh hẳn, giảm cân thế nào mà giỏi thế?” 

Ngọc cười nhẹ, đáp: “Cảm ơn em, chị chỉ tập đều và kiên nhẫn thôi.” Lời khen của Linh, dù muộn màng, làm Ngọc thấy ấm lòng, nhưng cô không còn cần chúng để cảm nhận giá trị của mình. Cô lấy điện thoại, xem ảnh chụp cùng bố mẹ trong bệnh viện, khi bố tỉnh lại sau vụ tai nạn. Hình ảnh ông Bình mỉm cười yếu ớt, bà Mỹ nắm tay chồng, khiến Ngọc rưng rưng. Cô tự nhủ: “Mình cũng phải kiếm một anh chàng giống bố.”

Buổi chiều, Ngọc hoàn thành công việc sớm, thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị rời văn phòng. Anh Tuấn, đồng nghiệp từng động viên cô, đi ngang qua, cười hiền: “Ngọc, dạo này thấy em yêu đời hẳn, có bạn trai rồi à?” 

Ngọc gật đầu, nụ cười rạng rỡ: “Dạ chưa, cảm ơn anh!” 

Chỉ còn vài ngày là đến Tết, con hẻm như một bức tranh sống động, nơi những con người bình dị tìm thấy niềm vui giữa dòng đời hối hả, họ mua sắm chuẩn bị một cái Tết ấm áp.

Huy, con trai ông Cửu, bước xuống từ chiếc xe khách, tay xách một túi quà từ Nhật Bản. Sau mấy năm làm công nhân xây dựng ở xứ người, anh trở về với một giấc mơ: mở một gara ô tô để phụng dưỡng cha và sống gần quê hương. Anh đứng trước đầu hẻm, hít một hơi sâu, ngửi thấy mùi bánh mì quen thuộc, lòng anh như được sưởi ấm. Anh nhớ những ngày chơi bắn bi trong hẻm, tiếng cãi vã rôm rả của bà Mỹ, và ánh mắt kiên định của ông Bình, người luôn như một người chú trong ký ức tuổi thơ của anh.

Huy bước vào hẻm, dừng trước tiệm sửa xe của ông Cửu. Người cha dáng cao gầy, đang lau một chiếc xe tay ga, ngẩng lên, sững sờ: “Huy! Con về rồi!” 

Ông vứt miếng giẻ, chạy đến ôm con trai, mắt ông rưng rưng: “Bố tưởng con ở luôn bên đó, không về nữa!” 

Huy cười, vỗ vai cha: “Con nói rồi, Tết này con về hẳn. Con nhớ bố, nhớ hẻm mình quá.” 

Ông Cửu lau mắt, cười lớn: “Tốt, tốt! Vào nhà, bố làm cơm, tối qua nhà chú Bình chơi!” Huy gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh niềm vui đoàn viên, nhưng cũng xen chút lo lắng về tương lai.

Huy mang túi quà đến nhà ông Bình, nơi không khí Tết đang rộn ràng. Ông Bình ngồi trên ghế nhựa, vết khâu trên trán vẫn còn, ánh mắt ông dịu dàng nhìn vợ và con gái. Bà Mỹ đang chỉ đạo Ngọc sơn lại tường nhà, giọng bà vẫn the thé nhưng đầy phấn khởi: “Ngọc, sơn cẩn thận, Tết mà nhà bừa bộn là mẹ la đó!” 

Ngọc, giờ thon thả hơn, khuôn mặt rạng rỡ, cười lớn: “Mẹ cứ yên tâm, con làm đẹp hơn mẹ tưởng!”

Khi Huy bước vào, ông Bình reo lên: “Huy! Cháu về rồi!” ông Bình đứng dậy, ôm Huy như con trai mình: “Cháu trông khác quá, nhìn không ra!” 

Bà Mỹ chạy đến, nắm tay Huy, cười rạng rỡ: “Huy, qua Nhật có bạn gái chưa? Cô làm mai cho con nhỏ Ngọc nhà cô nhé!” 

Ngọc, đang cầm chổi quét sơn, đỏ mặt, lườm mẹ: “Mẹ, đừng nói bậy!” 

Huy cười, ánh mắt anh thoáng ngỡ ngàng khi nhìn Ngọc. Cô không còn là cô bé mũm mĩm ngày xưa, mà giờ là một cô gái tự tin, với nụ cười làm tim anh khẽ rung.

Huy đặt túi quà xuống, lấy ra mấy hộp bánh mochi và trà xanh Nhật Bản: “Chú Bình, cô Mỹ, cháu mang quà về, không nhiều, mong chú cô thích.” 

Ông Bình cười, vỗ vai Huy: “Cháu có lòng là chú quý rồi. Ngồi xuống, kể chú nghe chuyện bên Nhật!” 

Huy ngồi, bắt đầu kể về công trường xây dựng, những ngày lạnh giá, và giấc mơ mở tiệm sửa ô tô cùng bố. Ngọc, đứng gần đó, lắng nghe, ánh mắt cô lấp lánh sự ngưỡng mộ. Cô nhớ những ngày thơ bé, khi cô và Huy chơi đuổi bắt trong hẻm, khi anh luôn nhường cô thắng. Cô không ngờ Huy, sau bao năm xa cách, vẫn mang một sự chân thành khiến cô thấy gần gũi.

Buổi chiều, Huy và Ngọc cùng sơn tường nhà ông Bình, trong khi ông Bình và ông Cửu ngồi uống trà, trò chuyện về những ngày xưa: “Huy, nhớ hồi nhỏ mày với Ngọc hay cãi nhau vì tranh nhau bắn bi không?” 

Huy cười, nhìn Ngọc: “Nhớ chứ, hồi đó Ngọc lì lắm, toàn thắng con!” Ngọc phì cười, hất tóc: “Tại anh nhường, chứ em đâu có giỏi!” 

Hai người trò chuyện, hồi tưởng tuổi thơ, từ trò bắn bi đến những lần cùng ăn bánh mì trộm của bà Mỹ. Huy nhận ra Ngọc đã thay đổi, không chỉ ở vóc dáng mà còn ở sự tự tin, như một bông hoa nở muộn nhưng rực rỡ. Anh rung động, nhưng chưa dám nói, chỉ nghĩ: “Cô ấy trông khác quá, lại xinh nữa.”

Ngày hôm sau, Huy rủ Ngọc đi chợ hoa Tết. Dưới ánh đèn lung linh, những gian hàng hoa mai, hoa cúc, và đào rực rỡ, hai người bước đi giữa dòng người tấp nập. Ngọc, mặc áo dài xanh, tóc buông dài, cười rạng rỡ khi chọn một chậu cúc nhỏ: “Huy, anh thấy chậu này hợp nhà em không?” 

Huy gật đầu, ánh mắt anh không rời cô: “Hợp lắm, đẹp như người chọn.” Ngọc đỏ mặt, quay đi, nhưng lòng cô rộn ràng. Cô nghĩ đến hành trình vượt qua tự ti, từ những ngày soi gương khóc thầm đến lúc đứng thẳng trước Phan, và giờ là cảm giác mới mẻ khi ở bên Huy. Cô chưa biết đây có phải tình yêu, nhưng cô sẵn sàng đón nhận.

Huy kể về những năm ở Nhật, về những đêm lạnh lẽo trong khu trọ, khi anh chỉ có ảnh con hẻm và cha mẹ để sưởi ấm lòng: “Ngọc, em biết không, anh luôn nhớ hẻm mình, nhớ cả em, cô bé hay khóc nhè ngày xưa!” Anh nói, giọng chân thành. 

Ngọc cười, mắt lấp lánh: “Em cũng nhớ anh, anh Huy hay bắt nạt em mà!” 

Hai người cười lớn, bước đi giữa chợ hoa, ánh mắt trao đổi đầy ý nghĩa, như một lời hứa ngầm cho một khởi đầu mới.

Sáng mùng 1 Tết, gia đình ông Bình và ông Cửu cùng đi chùa cầu an. Dưới ánh nắng đầu năm, chùa Vĩnh Nghiêm rực rỡ với khói hương nghi ngút và tiếng chuông ngân vang. Ông Bình, tay nắm tay bà Mỹ, bước đi chậm rãi, chiếc chân giả đứng thẳng, ánh mắt ông lấp lánh hạnh phúc khi nhìn con gái và Huy đi cạnh nhau. Bà Mỹ, hôm nay mặc áo dài đỏ, thì thầm với chồng: “Ông thấy không, Ngọc với Huy hợp ghê, thấy tui có tướng bà mai chưa?” 

Ông Bình cười, vỗ tay vợ: “Bà làm ơn, cứ để tụi nhỏ tự lo, tụi nó biết đường đi. Bà bớt nói là mọi chuyện sẽ ổn.” Bà Mỹ chỉ hừ một tiếng.

Ông Cửu, đi bên Huy, nhìn con trai, lòng ông nhẹ nhõm. Sau bao năm cô đơn, sự trở về của Huy là món quà quý giá nhất. Ông nghĩ đến vợ, người chắc đang mỉm cười từ cõi xa, và thì thầm: “Con về rồi, em yên tâm nhé.” 

Ngọc và Huy, đứng trước bàn thờ Phật, khép tay cầu nguyện. Ngọc cầu cho bố mẹ khỏe mạnh, cho bản thân đủ mạnh mẽ để sống đúng với mình. Huy cầu cho gia đình đoàn viên, và một tương lai nơi anh có thể ở bên những người anh yêu thương, trong đó, có Ngọc.

(Hết)

Bạn có thể ủng hộ Rewrite bằng cách đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh", tiểu thuyết được chia sẻ miễn phí: Link Ở Đây

Danh mục các tác phẩm khác của Rewrite tại truyennhaong => Link Ở Đây

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout