Trên đỉnh núi Auphelian thần thánh, nữ thần công lý Eumesit đẩy cửa bước vào xưởng rèn, phòng thí nghiệm, hay bất cứ thứ gì mà chủ nhân nơi này gọi nó. Khắp nơi la liệt các cơ quan máy móc tinh xảo, những tấm kim loại khổng lồ, biết bao cuộn giấy và bút lông vương vãi khắp nơi. Lũ trợ lý Numet nhỏ thó, thân hình tròn và đen như hòn than, chỉ cao đến mắt cá chân nữ thần, cuống cuồng dọn dẹp đường đi cho vị thần tối cao. Eumesit đạp lên người một tên Numet, gằn giọng quát:
- Kheposy đâu? Nói!
Bỗng từ đằng sau biết bao tủ sách, khung kim loại và giá treo đồ, vang lên giọng nói trầm, vọng khắp khu xưởng:
- Ngài đến đây có chuyện gì, hỡi nữ thần của ánh sáng và công lý Eumesit?
Thần thợ rèn Kheposy đang ở sâu giữa các núi kim loại, cơ thể đồ sộ của ông khiến cho những bộ giáp to lớn xung quanh chỉ như những mô hình đồ chơi. Nữ thần Eumesit, phát ra ánh sáng chói loà từ thân thể của mình, ngang nhiên bước đến bên cạnh Kheposy, hất cằm hỏi:
- Dường như thời gian ngươi cần để hoàn thành công việc mà ta giao, nhiều như thời gian một con lợn cần để tìm ra chân lý của vũ trụ vậy.
Kheposy thở nhẹ qua bộ râu dài và dày của mình, đôi mắt nhăn nheo của ông vẫn không hề rời khỏi tác phẩm trước mắt mình. Nữ thần Eumesit nhận thấy bản thân bị lờ đi thì nổi giận đùng đùng, giáng một cột ánh sáng xuống, đánh tan đống áo giáp bên cạnh vị thần thợ rèn. Kheposy điềm nhiên nhìn sang, chỉ đơn giản hất đầu, ra hiệu cho lũ Numet dọn dẹp đống sắt vụn vừa bị Eumesit huỷ hoại.
Mặc dù đang vô cùng tức giận, nhưng khuôn mặt nữ thần Eumesit không hề, cũng như không bao giờ biểu lộ một chút cảm xúc nào, vẫn là làn da trơn láng không tì vết ấy, đôi mắt mở to, cùng đôi lông mày bất động. Vẻ đẹp của ngài là trường tồn, tinh khiết và dường như bất động như những bức tượng đá cẩm thạch.
Thần thợ rèn Kheposy phì cười, ông cảm thán:
- Nếu ta quẳng một bức tượng bất kỳ của mình xuống hạ giới, có thể lũ nhân loại sẽ lầm tưởng là vị thần tối cao của chúng đã hạ phàm đấy, thưa ngài!
Eumesit không mỉm cười, ngài tóm lấy một tên Numet gần đó và bóp chết nó không chút do dự. Kheposy chẳng mảy may quan tâm, kể cả khi vị thần công lý hất chỗ máu đen đúa dơ bẩn của Numet lên người ông ta. Hai vị thần cứ lặng im như vậy trong khu xưởng, nơi chỉ còn tiếng kim loại được gia công và lắp ghép bởi Kheposy và đám Numet.
Cuối cùng, vị thần thợ rèn cũng đầu hàng, ông thở dài, chỉ cho Eumesit xem tác phẩm mình đang thực hiện. Đó là một bộ giáp, hay đúng hơn là một cơ thể bằng kim loại chưa hoàn thiện đang được treo lủng lẳng trên chiếc giá đỡ. Ông ta nói:
- Thưa ngài, đây là thí nghiệm thành công nhất của ta. Nó có thể hoàn thành tốt các yêu cầu mà ngài đã giao. Thế nhưng sáng tạo ra sự sống thuần thuý từ kim loại là bất khả thi đối với ta trong hiện tại. Nếu ngài cần một hiện thân của mình trên trần gian, bất tử và tuyệt đối nghe lệnh, thì ta e là chỉ có thể đáp ứng vế đầu tiên. Còn nếu không, làm ơn, hãy cho ta thêm thời gian và nguyên liệu.
Nữ thần công lý nghe vậy thì chỉ lạnh lùng quay đi, quát lớn:
- Thứ vô dụng!
Eumesit đang vô cùng tức giận, không phải bởi vì ngài thù ghét Kheposy, mà là vì những kẻ dị giáo từ bên ngoài đã tràn vào vương quốc của ngài. Lũ nhân loại đã vấy bẩn danh dự của nữ thần công lý bằng những thất bại quân sự liên tiếp, và người dân đang dần đánh mất niềm tin vào các vị thần đỉnh Auphelian. Dường như xung quanh ngài, không có một ai được tích sự gì cả. Giờ đây nếu vị thần chiến tranh mà xuất hiện trước mắt Eumesit, ngài sẽ nướng chín hắn trong ánh sáng của công lý.
Nữ thần Eumesit dang rộng đôi cánh phát sáng của mình, bay xuống hạ giới từ đỉnh Auphelian, hướng thẳng tới vùng chiến địa.
Cùng lúc đó, mặt trời đã lên đến đỉnh tại một ngôi làng nhỏ, những kẻ dị giáo mang lá cờ dọc với biểu tượng của Đế Chế đang nghỉ ngơi sau cuộc cướp phá của chúng. Xác người được treo trên mái nhà, những thủ cấp bị đóng cọc, cắm dọc đường làng, nhiều người phụ nữ bị làm nhục, không được buông tha kể cả khi đã chết không toàn thây. Máu trộn với đất thành thứ bùn nâu sền sệt, như thể một con đường nho lên men bị giẫm nát.
Đội quân dị giáo này đến từ trung tâm lục địa, chúng đội những chiếc mũ sắt với tấm lưới kim loại phủ xuống ngực và lưng. Bọn man di ấy lấy việc hành hạ người dân những nơi chúng đi qua làm thú vui. Thế nhưng Eumesit không quan tâm tới những gì chúng làm với thần dân của mình. Ngài phẫn nộ vì lãnh thổ của mình bị xâm phạm và quyền lực bản thân bị thách thức bởi lũ con người sâu bọ.
Một tia sáng khổng lồ bay xẹt qua bầu trời, Eumesit lao thẳng xuống giữa ngôi làng kia, thiêu rụi một nhóm những tên lính đang chơi xúc xắc thành tro bụi. Nữ thần vung tay, và từng tên dị giáo bốc hơi ngay lập tức khỏi lãnh thổ của ngài mà không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng ngạc nhiên thay, kẻ trông có vẻ là thủ lĩnh, với bộ giáp đầy đủ hơn lũ lính lác, bằng cách nào đó, sống sót trước tia sáng huỷ diệt của nữ thần Eumesit, như thể hắn miễn nhiễm với phép thuật vậy.
Tên kia chỉ lôi chiếc mề đay kháng phép kỳ dị từ trong cổ áo ra, giơ lên trước mắt nữ thần. Hắn cất tiếng, âm thanh phát ra vô cùng khó nghe do chiếc mũ giáp che kín mặt, dường như là để cố tình giấu đi sự sợ hãi trong giọng nói của một con người phàm trần khi phải đối diện với một vị thần:
- Ngươi, vị thần của nơi này! Chúng ta biết ngươi chỉ có thể rời khỏi đỉnh núi Auphelian trong một khoảng thời gian ngắn. Ngươi có thể giết vài trăm người lính của chúng ta mỗi lần hạ phàm, nhưng hàng nghìn quân còn lại của chúng ta sẽ chiếm đóng toàn bộ vương quốc của ngươi trong lúc đó! Ngươi không thể cản được chúng ta đâu! Đầu hàng đi! Đây là lời kêu gọi cuối cùng của Đế Chế!
Dứt lời, hắn thúc ngựa rời đi, đuổi theo đám tàn quân còn sót lại đã bỏ trốn từ bao giờ. Eumesit giơ tay lên, định ném tia sáng của mình theo bọn chúng. Thế nhưng một âm thanh phát ra từ ngôi làng chết này khiến ngài phải đi từ hết bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Ở ngay giữa con đường nho lên men ấy, một con người, hay ít nhất là những gì còn lại của một thứ từng là con người, nằm bất động tại đấy. Tứ chi của hắn đã bị chặt đứt, dây thanh quản bị moi ra, da đầu và cổ bị lột sạch, khoang bụng và lồng ngực bị mở tung, cùng một hàm răng được xếp chỉn chu trên mặt đất. Dường như đây là tác phẩm của một pháp sư quân đội, với kiến thức cùng kỹ năng ma thuật tuyệt vời. Ngay cả việc còn thở được đến lúc này, chứ không kể gì đến việc giữ được sự tỉnh táo hay nói chuyện, không thể nhờ gì khác ngoài hai chữ “phép màu”.
Nữ thần tò mò hạ xuống đứng bên con người kia, nhìn ngắm kỹ hơn tác phẩm ma thuật của những kẻ dị giáo này. Tất cả những gì phát ra từ cục thịt sắp chết kia chỉ là những âm thanh vô nghĩa, khục khặc trong máu của chính mình. Tuy nhiên ngài nhìn thấy trong con ngươi duy nhất còn sót lại của hắn những giọt nước mắt. Không phải những giọt nước mắt buồn tủi, đau khổ, mà là giọt nước mắt của hận thù, bất lực. Lần đầu tiên, nữ thần công lý cao quý, quỳ xuống bên một con người sắp chết, thứ mà ngài luôn luôn nhìn bằng nửa con mắt, ghé tai lại gần bên, tò mò xem trong giây phút cuối cùng của mình, hắn muốn nói điều gì.
- V…vinh…quang…ch…cho…Eu…me…sit…
Eumesit vội bật dậy. Một kẻ mà trong phút giây trước khi chết, vẫn một lòng tin vào ngài, mặc dù ngài đã không có mặt ở đây, không bảo vệ hắn khi lũ dị giáo lôi vợ hắn ra khỏi nhà để làm nhục, nhấc đứa con của hắn lên và quật vào tường đến khi nó ngừng khóc. Hay khi chúng bu lại tra tấn, hành hạ thể xác của hắn để mua vui. Nữ thần công lý tin rằng, ngài đã tìm thấy một ứng cử viên thích hợp, một lựa chọn thay thế hoàn hảo để cứu vớt tình hình hiện tại.
Đến cả Eumesit cũng không thể ngờ rằng, sẽ có ngày đích thân ngài sử dụng ma thuật của mình để giữ cho kẻ khác được sống. Nữ thần công lý bọc cục thịt ấy trong ánh sáng của mình, lao vút lên không trung, bay thẳng lên đỉnh Auphelian trong thoáng chốc. Eumesit đẩy tung cửa xưởng cửa Kheposy ra, lao thẳng đến bên cạnh ông ta bằng sức mạnh của mình, thiêu chết biết bao Numet trên đường đi. Nhưng sinh mạng của thứ sinh vật hạ đẳng đó thì làm sao có thể so sánh được với tầm quan trọng của thứ đang nằm trong ánh sáng của nữ thần. Vị thần thợ rèn uể oải quay ra, có vẻ hơi bực bội:
- Chưa qua bao lâu mà sao tôi lại được có ân huệ diện kiến người một lần nữa vậy, hỡi nữ thần của ánh sáng và công lý Eumesit?
- Tên này, ngươi đưa hắn vào trong bộ giáp của ngươi được không?
- Hả, thưa ngài, mong ngài giải thích lại một lần nữa cho kẻ ngu muội này…
- Ta nói là đưa tên này vào trong bộ giáp của ngươi! Có làm được không?
- À…ừ thì… ta có thể làm được…Nhưng tại sao?
- Thế thì làm ngay đi, đừng hỏi!
- Nhưng thưa ngài, có vẻ hắn chẳng còn sống được bao lâu đâu. Trước khi ta có thể hoàn thành việc chuyển ý thức của hắn vào, có thể hắn đã chết mất rồi…
- Lũ Numet! Tìm gọi thần trí tuệ vào đây, yêu cầu chúng hỗ trợ Kheposy! Đó là lệnh!
Vị thần thợ rèn im lặng bắt tay vào tiếp tục công việc. Ông không thích việc các trợ lý của mình bị sai khiến và giết hại, thế nhưng ông không ưa tên thần trí tuệ còn hơn thế nữa. Kheposy cười thầm trong lòng khi nghĩ đến cảnh bản thân được sai bảo gã kia tuỳ thích dưới cái cớ là mệnh lệnh của Eumesit.
Chẳng rõ đã qua bao lâu, Niol choàng tỉnh dậy. Những ký ức kinh hoàng ập về khiến anh gào thét, chửi rủa trong đau đớn và thù hận. Thế nhưng khi bóng tối của quá khứ tan đi, và hiện thực trở về với anh, Niol mới nhận ra bản thân vừa kêu gào, văng tục trước mặt những ai. Một vị thần khổng lồ, già nua, với bộ râu dày, đang ngồi khoanh chân, bên cạnh đó là nữ thần xinh đẹp, phát ra ánh sáng rực rỡ trong bộ chiến giáp. Ngài là người đẹp nhất Niol từng nhìn thấy, vẻ đẹp thần thánh của ngài vượt xa khỏi trí tưởng tượng của một kẻ tầm thường như anh.
Vị thần già khẽ ghé lại gần nữ thần, nói nhỏ:
- Thưa ngài, có lẽ do quá trình kết nối giữa cơ thể xác thịt với cơ thể mới nên ký ức, suy nghĩ và cảm xúc của hắn có thể bị xáo trộn. Có thể lúc đấy hắn thực sự trung thành với ngài, nhưng có thể giờ đây cảm xúc đó đã bị đổi thành hận thù. Ta thực sự không chắc chắn nữa. Ý tưởng đưa một ý thức còn sống vào cơ thể kim loại này thực sự quá mới lạ, chưa có cuộc thử nghiệm nào được diễn ra cả.
- Im đi, vậy tên này đã tỉnh chưa? Hắn có nghe thấy ta nói gì không?
- Thưa ngài, ta cũng không dám chắc, ngài có thể rót thêm sức mạnh của mình vào hắn để khởi động hoàn toàn.
Niol bất động, câm nín trong hoang mang nhìn vị nữ thần xinh đẹp kia tiến lại gần mình. Ngài đưa tay vào trong cổ anh và một luồng năng lượng nóng bỏng bùng nổ tràn vào khắp cơ thể Niol. Anh cảm thấy như từ cổ mình mọc ra cả cái đầu, ngực, bụng, rồi mọc thêm tay và chân. Vị nữ thần bước xuống và vị thần khổng lồ gỡ Niol ra khỏi những sợi xích đang treo anh trên giá đỡ.
Đứng trên mặt đất, Niol kinh hãi nhận ra bản thân cao hơn hẳn nữ thần công lý Eumesit. Anh lập tức loạng choạng quỳ xuống, gần như là ngã quỵ, thốt lên bằng giọng nói cơ khí kỳ quặc, khiến Niol cũng giật mình trước thứ âm thanh phát ra từ cổ họng mình:
- Xin tha thứ cho sự báng bổ của con, hỡi nữ thần của ánh sáng và công lý Eumesit! Cảm tạ ngài vì đã cứu mạng con khỏi những kẻ dị giáo!
Kheposy chỉ nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Eumesit, nhưng ông biết thừa ngài đang mừng khôn tả. Có thể đã có xáo trộn trong cảm xúc, nhưng kết quả là hắn vẫn một lòng tin vào nữ thần công lý, và đó chính là lý do đây chính là kẻ mà Eumesit hằng mong mỏi bấy lâu nay.
Giữa không gian u ám, nồng nặc mùi mạt phoi kim loại cùng các chất hoá học độc hại, nữ thần Eumesit, toả sáng rạng ngời cất cao giọng tuyên bố:
- Ngươi, từ nay được ta, nữ thần công lý và ánh sáng, ban cho sứ mệnh cứu thế, truyền giáo cho những con người phàm trần, cũng như tiêu diệt lũ dị giáo! Ngươi đã chứng kiến thế giới đồi bại này bằng chính con mắt mình, cảm nhận khổ đau và tuyệt vọng bằng xác thịt con người! Ngươi là kẻ được chọn, người xứng đáng hơn cả các Giáo chủ, Điện chủ của thủ đô vương quốc!
Dứt lời, nữ thần đột ngột biến mất vào trong cột ánh sáng chói loà, để mặc Niol đang vô cùng xúc động, kêu khóc trong hạnh phúc, giơ cao hai bàn tay kim loại của hắn lên trời. Kheposy ngẩn người ra nhìn cuộc hội thoại giữa hai người họ cụt lủn, chẳng ra đâu vào đâu mà đã đi đến hồi kết.
Vị thần già im lặng, rồi bỗng dưng nhấc bổng Niol lên, treo anh trên những sợi xích và bắt đầu tháo dỡ các miếng kim loại. Mặc cho Niol hoảng hốt thắc mắc, thế nhưng Kheposy dường như chẳng quan tâm. Ngài tháo tung cả cơ thể của anh ra một cách chuẩn xác và ngồi săm soi từng mảnh một.
Vị thần thợ rèn gắn cho Niol lớp giáp mới bên ngoài, thay cho diện mạo thô kệch nặng nề của những bộ giáp thông thường mà các chiến binh hay mặc. Ngài nghịch cơ thể cơ khí của Niol như thể anh chỉ là một món đồ chơi nhỏ. Và bằng một cách thô bạo, Kheposy mở cuốn sách thánh với chiếc bìa kim loại dày cộp ra, sử dụng ma thuật được yểm sẵn trong đó của vị thần trí tuệ, cưỡng ép đưa những tri thức và giáo điều vào trong đầu Niol.
Cơn đau bùng nổ khiến bộ giáp sống kia gào thét trong đau đớn, linh hồn anh như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa điên loạn. Thế nhưng trong cơn đau đấy, hắn cảm thấy sự cứu rỗi được các ngài ban cho kẻ phàm tục như mình. Đau đớn là sự giác ngộ, là hoan lạc tuyệt vời nhất mà giờ đây Niol mới hiểu.
Linh hồn chắp vá trong bộ giáp ấy giờ đây dường như đổ vỡ hoàn toàn. Những mẩu nhân cách được nối với nhau một cách tạm bợ bằng những liên kết cảm xúc mạnh mẽ, nay còn được bọc trong một lớp tôn giáo cực đoan đến điên loạn. Như một trò chơi khăm của số phận, giờ đây với Niol, bạo lực chính là sự giải phóng của mọi muộn phiền. Nó giúp ta quên đi những khổ cực của cuộc sống, mang lại cho ta niềm vui hoan lạc khi phép màu sự sống hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết dưới hình hài của những vết thương tươi rói. Nhận ra bản thân đã chẳng còn cơ thể, không còn ân huệ được tận hưởng ân điển bản thân vừa giác ngộ, cũng như sau được tận mắt diện kiến những vị thần quyền năng, vĩ đại mà trước giờ chỉ được nghe kể, khiến đức tin sắt đá của Niol càng trở nên tuyệt đối, anh thề trên cái tên của nữ thần tối cao của ánh sáng và công lý, rằng bản thân sẽ dốc hết sức mình, tận tuỵ cống hiến đến khi linh hồn này tan biến, bằng mọi cách, bất kể thời gian, thủ đoạn, thực hiện sứ mệnh truyền giáo, thanh tẩy những kẻ dị giáo, cứu rỗi những sinh mệnh còn đang lạc lối bằng những giáo lý thiêng liêng được đích thân những vị thần truyền dạy.
Kheposy cũng chẳng nấn ná gì thêm sau khi xong nhiệm vụ bị Eumesit giao cho, lập tức tống Niol ra khỏi khu xưởng của mình, ném hắn xuống hạ giới, để cho hắn tùy ý hành động. Tên thần trí tuệ đã cho cái gì vào trong quyển sách thánh kia, tác phẩm bộ giáp sống của vị thần thợ rèn sẽ ảnh hưởng thế nào tới thế gian, liệu Eumesit sẽ hài lòng về kết quả thứ kia đem lại hay không, tất cả những điều đó đơn giản không phải trách nhiệm của Kheposy, và ông cũng chẳng buồn quan tâm tới bất cứ chuyện gì đang xảy ra bên ngoài cánh cổng khu xưởng của mình, dù cho thế giới có diệt vong đi chăng nữa.
Cầm trên tay quyển sách thánh cùng cây chuỳ được rèn bởi vị thần thợ rèn quyền năng, Niol chẳng thể kìm được sự hào hứng của mình, bay xuống hạ giới với đôi cánh bằng phép thuật mà bản thân vừa học được. Cơ thể kim loại vô cảm xé ngang bầu trời như một ngôi sao chổi, cắt đôi biển mây u ám vốn thường trực tại vùng đất Auphelian ẩm ướt, đau buồn này.
Tại một ngôi làng nọ, những tên dị giáo đang ngồi chơi xúc xắc với đám thuộc hạ, chúng vừa có nhiều chiến thắng liên tiếp trước đội quân nông dân, dù trung thành, nhưng tạp nham và yếu đuối của đỉnh Auphelian. Bỗng, một viên đạn khổng lồ lao thẳng lên đầu chúng, cày tung bụi mù mặt đất lên.
Một bộ giáp trắng khổng lồ, với vô vàn hoa văn tinh tế tuyệt đẹp, điểm xuyến bằng các mảng màu xanh dương nhạt và vàng kim, khoác trên mình tấm áo choàng trắng sang trọng của một giáo sĩ. Thứ đó đứng dậy từ vết lõm của vụ va đập với mặt đất, không một vết xước, không một vết bẩn, toả ra ánh hào quang từ đôi mắt và những hoa văn phép thuật trên cơ thể.
Kẻ đó cất tiếng nói dũng mãnh, vang vọng như sấm rền, giơ cao quyển sách kim loại trên tay:
- Hỡi những kẻ dị giáo, ánh sáng của thần công lý tối cao Eumesit lan toả khắp muôn nơi! Hãy đầu hàng và cải đạo, nếu muốn sống và được lắng nghe những lời thông tuệ, các giáo lý và…
Chưa dứt lời, một tên dị giáo đã bắn một mũi tên vào người của bộ giáp ấy. Nhanh như cắt, nó vung cây roi phép từ không khí, quất túi bụi vào kẻ vô lễ phạm thượng. Tên cung thủ kia gào thét nằm vật ra đất, vết thương cứa sâu vào da thịt hắn và bị ăn mòn, thiêu đốt bởi ma thuật.
Bộ giáp kia bước lại gần, tiếp tục rao giảng về những giáo điều kỳ quặc của mình. Tên thủ lĩnh lập tức ra lệnh toàn bộ binh lính tấn công. Thế nhưng không vũ khí nào có thể làm bị thương, thậm chí không thể làm trầy xước tấm áo choàng vải do đã được bao phủ một lớp bảo hộ thần thánh kia. Chẳng nói một lời, bộ giáp ấy vung ngọn roi vụt tới tấp vào những kẻ dị giáo ngu dốt kia, cho chúng thấy sự giác ngộ tinh thần đích thực khởi nguồn từ khổ đau thể xác.
- Chỉ khi ta cảm nhận được nỗi đau, đó mới là lúc ta tồn tại! Sự đau đớn chính là sự chuộc lỗi của chúng ta tới những vị thần tối cao! Qua khổ ải, ta mới có thể nhìn thấu bản chất của thế gian đầy bóng tối này, từ đó hạnh phúc với những gì mình có, chấp nhận hiện thực và sống đúng với vai trò của ta với định mệnh!
Chợt Niol nhận ra một tên pháp sư dị giáo trông vô cùng quen thuộc. Anh chẳng thể hiểu tại sao bản thân mình lại đột nhiên cảm thấy tức giận đến như vậy, không thể nhớ nổi rằng hắn đã làm gì mình. Trong vô thức, Niol bật tung đôi cánh ánh sáng sau lưng, lao vút về phía tên pháp sư đang bỏ chạy và chỉ bằng một chuỳ nghiền nát đầu hắn.
Tên chỉ huy với chiếc mề đay kháng phép thuật, xông vào tấn công Niol bằng thanh kiếm của mình, đâm vào mọi kẽ hở trên bộ giáp. Thế nhưng hắn không biết rằng, cơ thể của anh được cấu tạo hoàn toàn từ kim loại, không hề có kẽ hở nào cho đao kiếm đâm xuyên. Lập tức, chiếc chuỳ lại được vung lên, đánh bay đầu kẻ dị giáo ngu muội hết cứu, máu phun ra xối xả từ chiếc cổ đỏ lòm của hắn.
- Hãy hân hoan đón nhận cái chết! Vì đó là sự nhân từ tuyệt đối giữa thế gian này!
Niol bứt tốc bay nhanh trong cơn thịnh nộ, nghiền nát mọi kẻ dị giáo trong tầm mắt. Chẳng bao lâu sau, Niol đã đứng giữa đống xác của những kẻ hạ đẳng, gào lên những lời lẽ hoa mỹ, thông thái của những vị thần, giảng giải cho chúng ánh sáng và con đường dẫn tới giác ngộ. Hắn đã hoàn toàn lột xác, chẳng còn nhớ gì về con người trước kia của mình, lý do hắn hận thù, hay lý do hắn mộ đạo. Giờ đây hắn là một cỗ máy chiến tranh, một kẻ cuồng tín điên loạn và khát máu, một “Sứ giả Thần thánh” đích thực. Tiếng giảng của hắn vang vọng khắp cánh đồng lúa nhuộm đỏ:
- Kẻ chưa từng được sinh ra may mắn hơn kẻ đã chết, vì chúng không bao giờ phải chịu đựng thế gian này! Thế nhưng kẻ còn sống lại là kẻ may mắn nhất, vì chúng còn cơ hội được giác ngộ, tận hưởng hạnh phúc và hoan lạc của sự khổ đau mà thế gian này ban tặng!
Bình luận
Chưa có bình luận