Sáng ngày thứ ba, tôi quyết định vào thị trấn tìm những người khác. Tôi hỏi Granvilla làm cách nào để vào thị trấn, có tuyến xe nào không, bà ta nói rằng tôi có thể lái chiếc xe cũ của Shannon. Đó là một chiếc SUV màu đỏ bảy chỗ, Shannon đã không lái từ ba năm trước, nó bị bỏ xó trong ga-ra của trang viên.
“Chiếc xe vẫn có thể chạy được”. Edmund kết luận sau khi giúp tôi xem xét máy móc. Anh ta cũng chiết xăng từ xe mình qua chiếc SUV cho tôi.
Trước khi đi, tôi nhắn tin hỏi Dilan địa chỉ họ đang ở, tôi nhận được tin nhắn trả lời của cô ấy khi đã gần đến thị trấn.
Đó là một nhà trọ gia đình, chủ là một cặp vợ chồng già và họ có nuôi một con chó xúc xích. Lúc tôi đứng đợi Dilan ra đón, họ nhìn tôi chằm chằm như thể nhìn miếng thịt xông khói đang mặc quần áo. Bà vợ có mái tóc dài, mỏng cột sau ót, ông chồng bụng phệ đội mũ beret, con chó nâu nằm dài dưới chân hai người họ.
Dilan ra đón tôi, cô ấy nói Dora và những người khác đã đi đến quán bi-a gần đó, sáng nay cô ấy hơi nhức đầu nên không đi cùng.
“Sao đột nhiên cô lại đến thế? Ở trang viên chán quá phải không?”. Dilan hỏi thăm tôi.
“Cũng không hẳn”. Tôi nhớ đến mấy trò điên loạn mình đã làm.
Căn nhà họ thuê không có lầu, ba phòng ngủ, hai phòng vệ sinh, bếp ăn có tủ lạnh, tủ buffet và những đồ gia dụng cần thiết để nấu ăn. Trong sân có bốn căn nhà kiểu dáng na ná nhau, nhìn bề ngoài thì có vẻ vừa được tu sửa nhưng nội thất bên trong thì đã cũ. Dilan nói mỗi khi họ xuống thị trấn đều thuê nơi này, ông bà chủ quen mặt nên được giảm giá kha khá.
“Hai người họ nhìn tôi như nhìn một sinh vật quái dị”. Tôi nói với cô ấy cảm nghĩ của mình về đôi vợ chồng già.
“Vì họ chưa gặp cô bao giờ. Thị trấn này bé xíu nên có ai từ nơi khác đến là họ chú ý ngay,” Dilan trả lời.
“Khi nào mọi người về trang viên?”.
Dilan đang pha trà và lấy bánh cho tôi trong bếp, nói vọng ra: “Chiều mai. Trưa ngày kia là nhà Ioannou về rồi, chúng tôi về trước một buổi để dọn sơ nhà cửa”.
“Chà, tôi đến trễ quá rồi”. Tôi tiếc nuối.
“Không sao”. Dilan đã bưng đồ ăn nhẹ ra. “Tối nào quán bar trong trấn cũng mở cửa cả, cô đi theo chúng tôi một đêm thôi cũng đủ giải khuây”.
“Chắc chắn phải đi rồi”. Tôi cười với cô ấy.
Dilan ngồi xuống kế bên tôi. Lúc này tôi nhớ đến chuyện cô ấy nói mình bị đau đầu nên không đi chơi được buổi sáng: “Cô đỡ hơn chưa? Tôi có thuốc đấy”.
“Không cần đâu. Lúc cô nhắn là tôi đã hết rồi. Với lại tôi cũng có thuốc mang theo từ trang viên, nhiều lắm”. Dilan cười và lắc đầu.
“Chà, sao lại có nhiều thuốc trị đau đầu ở trang viên?”. Tôi thắc mắc.
“Shannon thường xuyên đau đầu, bác sĩ của ông Aiden kê nhiều đơn thuốc lắm nên lúc nào cũng dư”.
Shannon thường xuyên bị đau đầu?
“Sao lại thế? Cô ấy bị bệnh mãn tính à?”. Tôi lại nhớ dáng vẻ ốm yếu, thiếu sức sống của cô ấy trong lần gặp đầu tiên. Quả thực rất giống một người bị bệnh tật giày vò.
“Cô ấy mắc nhiều bệnh lắm. Đau đầu, chóng mặt, hoang tưởng, biếng ăn, rối loạn giấc ngủ, đủ các thứ bệnh trên đời đều hội tụ ở cô ấy đấy”. Dilan nói với vẻ mặt thương cảm.
Tôi nhớ đến cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con Shannon hôm trước nghe được. Tôi đoán lúc này là thời điểm thích hợp để làm rõ những thắc mắc của mình. Tôi cho rằng Dilan sẽ không cứng nhắc như bà Granvilla, và tôi nghĩ rằng cô ấy không việc gì phải cứng nhắc, vì tôi đã biết sườn truyện rồi, cô ấy chỉ cần xác nhận.
“Cô có biết vợ chồng ông Aiden còn một cô con gái lớn nữa không?”.
Dilan giật mình, giật nảy mình, tròn mắt nhìn tôi. Tôi biết ngay mà, vậy là đúng. Không cần cô ấy mở miệng, phản ứng kia cũng đủ chứng thực rồi.
“Sao cô biết?”. Gần một phút sau cô ấy mới lạc giọng hỏi tôi.
“Tình cờ thôi”. Tôi không thể nói cụ thể tình huống là tôi đã nghe lén được.
“Deborah nói với cô à?”. Cô ấy tiếp tục hỏi.
“Con bé không nói, nhưng đúng là tôi biết thông qua con bé”. Tôi lấp lửng.
Dilan nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Cô ấy quay đầu nhìn ra cửa, có lẽ đang nghĩ ngợi gì. Tôi lấy một miếng bánh quy trên dĩa bỏ vào miệng, đây là loại bánh phổ biến trên khắp nước, nhưng xem ra ở đây không được bảo quản kĩ, bánh đã nhũn.
Dilan đã quay đầu lại, nhưng là nhìn vào khoảng trước mặt chúng tôi. Tôi lại hỏi tiếp: “Con bé bị sao thế? Nó đang ở đâu?”. Tôi quyết định tỏ ra chưa biết gì về câu chuyện phía sau, như vậy có thể nghe được một câu chuyện mới mẻ từ một người thứ ba, cũng dễ dàng nhìn được tổng thể vấn đề.
“Con bé mất hai năm trước,” Dilan nhỏ tiếng, “trong một tai nạn”.
“Tai nạn gì thế? Ở đâu?”.
Dilan quay ngoắt sang nhìn tôi bằng ánh mắt chòng chọc đáng sợ.
“Ông Aiden không cho bất cứ ai trong trang viên nhắc đến những thứ liên quan đến con bé,” Dilan bảo.
“Nhưng mà lúc này chúng ta đâu ở trang viên”. Tôi trả lời gần như lập tức.
Đáp lại là cái nhìn nghi ngại của Dilan. Tôi cố chống chế: “Tôi chỉ lo cho Deborah thôi. Cô biết đó, để dạy dỗ và dẫn dắt con bé thì tôi phải hiểu về nó chứ. Nếu nó có chị gái, hơn nữa nếu người chị đó còn bị tai nạn rồi qua đời, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm lí con bé. Tôi phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra để ở bên cạnh bầu bạn, an ủi nó chứ. Ông Aiden thì nhốt mình trong phòng làm việc, Shannon thì chẳng mấy khi xuất hiện, bà Granvilla thì như trét hồ lên miệng vậy, tôi chỉ còn trông chờ vào cô hoặc Dora thôi”.
Dilan đắn đo, bặm môi, hết nhìn tôi lại nhìn ra hướng khác.
Tôi không cố ép cô ấy, nếu làm quá, tôi sợ cô ấy nghi ngờ. Tôi tỏ ra tôn trọng quyết định của cô ấy, nói qua câu chuyện khác, nhưng rõ ràng là cô ấy đã mất tập trung. Tôi biết cô ấy đang mải nghĩ ngợi về chuyện chị gái của Deborah. Cuối cùng, cô ấy cũng nói về chuyện đó, không phải do tôi ép buộc, tôi chỉ tác động.
“Con bé tên là Kathleen (bí mật sợi dây chuyền đã sáng tỏ). Nó giống như Shannon bây giờ, chẳng mấy khi… xuất hiện. Mọi người trong trang viên chẳng thường thấy con bé. Kathleen thường ở trong phòng của nó, phòng cạnh phòng cô và Deborah đấy. Nó quấn quýt bên Shannon và Deborah, đó là hai người yêu nó nhất trong nhà. Kathleen có vẻ ngoài… giống hệt Shannon, hơn cả Deborah nữa”. Dilan kể chuyện cứ ngắt ngứ như bị nghẹn cục bụi trong cổ họng khiến tôi khá mất kiên nhẫn. Nhưng cô ấy kể liên tục, tốt nhất là đừng bỏ dở giữa chừng.
“Hôm con bé mất, trời nhiều sương mù lắm, rạng sáng hôm đó có mưa nữa. Không biết sao với thời tiết như vậy, Shannon lại dắt hai đứa trẻ ra hồ nước chơi. Ông Aiden có ngăn cản, nhưng cô ấy cứ nằng nặc, bảo rằng vì Kathleen muốn hái hoa hái cỏ gì chỗ đó đó. Nhưng cô biết khu vực mấy cái đầm hồ không được Chadran chăm sóc mà, bùn trơn rồi còn sương mù chắn tầm nhìn nữa. Chúng tôi chẳng rõ tình huống cụ thể thế nào, chỉ đến khi Shannon khóc lóc thất thần chạy vào biệt thự, bà Granvilla và Dora mới phát hiện có chuyện. Họ đi gọi ông Aiden, ông ấy là người ra đó trước, lúc chúng tôi ra tới, người ông ấy đã nhây nhớt bùn, Deborah thì ngất xỉu trên đất, Shannon thì chạy lên phòng, nhốt mình trong đó. Ông Aiden không gọi cảnh sát để báo án gì cả, chỉ gọi bác sĩ đến khám cho Deborah. Rồi chúng tôi tổ chức một đám tang lặng lẽ, lập mộ cho Kathleen ở trong rừng, rồi… chuyện vậy thôi đấy”.
Tôi mất gần mười lăm phút để tiếp nhận lượng thông tin này. Dù rằng đã biết trước kết cục và đoán được một phần câu chuyện, nhưng khi nghe kể trọn vẹn từ đầu chí cuối vẫn gây cho tôi một cảm xúc nôn nao, kinh sợ.
Dilan uống cạn trà trong li như để bình tĩnh lại sau khi kể, cô ấy liên tục thở dốc như thể vừa chạy một quãng dài. Lúc này thì tôi phần nào đoán được sự kì lạ trong cách cư xử của Shannon hay thái độ lạnh lùng của bà Granvilla mỗi khi tôi hỏi dò chuyện gì, rõ ràng họ không muốn khơi lại một kí ức đau lòng ở trang viên Tingrow.
“Sau tai nạn của Kathleen, Shannon mới trở nên thu mình sao?”.
Dilan như cố nhớ lại điều gì, sau đó mới nói: “Tôi không rõ cô ấy vốn lặng lẽ từ trước hay bắt đầu sau khi Kathleen (cô ấy có vẻ rất khó khăn khi nhắc đến cái tên này, tội nghiệp Dilan, tội nghiệp Kathleen, tội nghiệp Shannon) qua đời. Tôi vào làm trước tai nạn một tháng, lúc ấy Shannon đã có vẻ… hướng nội. Cô ấy không thường nói chuyện với mọi người trong trang viên, cũng không quá thân thiết với Deborah, ngay cả ông Aiden nhiều khi cũng bị cô ấy phớt lờ trên bàn ăn hay lúc gia đình họ quây quần, theo tôi quan sát là vậy, Deborah thường chơi một mình hoặc là quấn quýt bên cạnh ông Aiden hay những người làm khác. Nói cái chết của Kathleen khiến cô ấy càng thu mình lại thì đúng hơn, vốn dĩ trước đó cô ấy đâu hòa đồng”.
Mọi bí ẩn đã sáng tỏ. Những bí ẩn bi kịch ở trang viên Tingrow được che giấu trong lớp sương mù dày đặc và luôn ám ảnh những con người sống trong đó. Đúng là những căn nhà to lớn thì bí mật nó chứa đựng cũng khủng khiếp. Lúc này, tôi càng thấy thương Deborah, con bé đã mất chị gái, mẹ cũng không thường kề cạnh chăm sóc, ba thì cuồng công việc. Tôi nhớ đến ấn tượng đầu tiên về con bé, công chúa nhỏ, sống trong nhung lụa. Chà, con bé y hệt nữ chính trong một quyển tiểu thuyết, hội tụ đầy đủ những đặc trưng đó. Nhưng giờ con bé có tôi, ít nhất thì đến lúc này tôi cũng đã âm thầm hạ quyết tâm sẽ đồng hành cùng con bé. Tôi khá hiểu cảm giác bị bỏ rơi trong gia đình (dù sự thật là con bé không bị “bỏ rơi” theo định nghĩa thông thường của từ này), có thể nói bản năng bảo bọc nguyên thủy được Thượng đế ban cho mỗi người đàn bà để chuẩn bị cho tương lai làm mẹ của họ tưởng đã tắt lụi trong tôi giờ lại nhen nhóm nhanh chóng và sớm bùng lên mãnh liệt đối với Deborah.
Bình luận
Chưa có bình luận