Chương 10: Từ bỏ hy vọng



Chương 10: Từ bỏ hy vọng

Mộc Mộc mang theo tâm trạng buồn rầu về nhà, tình yêu đầu tiên coi như đã vụt mất, cô lê đôi chân yếu ớt và gương mặt của kẻ thất tình bước vào phòng.

Phía trong căn phòng là Tiểu Long đang ngồi cặm cụi nhìn vào máy tính, với những dòng chữ xanh đỏ chạy ngang lấp kín màn hình. Quá đam mê mà cậu không nhận thấy người chị đã về từ lúc nào, cho đến khi nghe thấy giọng nói yếu ớt thều thào bên tai: “Chị về rồi, kết thúc tất cả rồi, hết hy vọng rồi.”

Cái chuyện này nó diễn ra thường xuyên trong căn phòng trọ này nên Tiểu Long vẫn rất bình thản mà không hề giật mình, cũng chả buồn nhìn cô. Cậu đang rất bận nên hờ hững, vừa nói trong khi mắt vẫn nhìn màn hình: “Chị ăn tối chưa? Nghe giọng chị như người mất hồn á.”

“Thì chị mất hồn mà, giờ hồn chị bị cướp rồi, chị đang rầu đây.”

Tiểu Long nhìn về phía cô, cậu nói lời an ủi: “Thôi chị đừng buồn nữa, ăn thật no và ngủ đi, người ta không thích chị cũng không ép được, em sẽ tìm cho chị một mối khác tốt hơn. Yên tâm đi.”

“Được rồi, chị tin em, cuộc sống còn nhiều điều vui mà, ngủ một giấc sáng mai sẽ làm lại từ đầu.”

“Chị hiểu được thế là tốt. Tí tắm xong đừng có phiền em đó, em đang có dự án gấp nên phải làm khuya.”

Mặc dù đã nói sẽ vui lên đầy khí thế nhưng khi thả thân mình xuống giường, tâm tư cô vẫn nặng trĩu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Liệu có cái gì đó gọi là duyên hay không? Nếu mình và Nam Phong có duyên thì chắc chắn sẽ gặp lại nhỉ? Đúng rồi, chắc chắn rồi. Tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu. Nếu mình cố chấp sẽ làm mình đau thêm, nhưng tại sao mình không thể ngưng nhớ về anh ấy? Thôi nào, ngủ thôi, đếm gà nào, một con gà, hai con gà, ba con gà…” Cô cứ đếm cho đến khi đôi mắt nhắm lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ sau lần gặp gỡ được gọi là cuối cùng này, cô không những không thể từ bỏ hy vọng mà bản thân càng bị cuốn sâu vào cái tình cảm mong manh này. Một người mà mình đã bỏ nhiều tâm tư để quan tâm, hơn nữa còn là tình đầu, là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên thì sao có thể dễ dàng từ bỏ, dễ dàng quên đi được.

*****

Sau khi đưa Gia Phong về, Nam Phong cũng nhanh chóng về nhà mình. Như mọi khi anh vẫn một mình ngồi ở phòng khách, nhâm nhi cốc cà phê, nhưng lần này anh trầm tư hơn, giống như có cái gì đó đang canh cánh trong lòng, thoạt nghĩ: “Cô ấy đã lên kế hoạch kỹ như vậy không lẽ là thật lòng thích mình? Chắc là đúng rồi, mình vốn có số đào hoa bẩm sinh mà. Không được, mình có hơi tàn nhẫn phải không? Hình như mình đã làm cô ấy khóc.” Nam Phong đang cố trấn an bản thân rằng hành động của anh là bình thường. Có lẽ chính anh cũng không biết từ giây phút anh suy nghĩ như thế chính là đã để cô trong tâm trí mình.

Sau những suy nghĩ xung đột của mình, Nam Phong không chịu nổi mà nhấc điện thoại lên điện cho Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo cậu qua nhà tôi tí, tôi có chuyện cần bàn.” Vừa dứt lời thì anh cúp máy trong khi đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng.

Tầm này cũng gần mười giờ đêm, Tiểu Bảo đang ngủ thì bị đánh thức nên tỏ vẻ không vui, vừa chui ra khỏi chăn miệng vừa chửi: “Đúng là giám đốc điên, coi mình là nô tài chắc, gọi đâu có đó, mà nghĩ lại thì trả lương cho mình cũng khá nên mình nhịn vậy.” Hắn với tay quơ đại chiếc áo khoác ở đầu giường mặc vào rồi đi.

*****

Tầm mười lăm phút sau Tiểu Bảo đến nhà Nam Phong, đứng trước cửa hắn ngủ gà ngủ gật rồi đưa tay lên gõ cửa một cách yếu ớt.

Nam Phong ra mở cửa: “Cậu vào đi.” Anh cảm thấy có mùi gì lạ nên cố hít sâu để đánh hơi: “Sao cậu hôi quá vậy? Chưa tắm hả?”

Tiểu Bảo đưa tay lên hửi hửi, nhận thấy bản thân hôi thật nên chỉ đành cười: “Hôi thật, anh gọi em gấp quá, em quơ đại cái áo khoác mà trúng ngay cái dơ nhất, lỗi là do anh nên cố chịu đi.”

“Được rồi, lại đây ngồi đi.” Nam Phong nói.

Ngồi xuống ghế Tiểu Bảo liền hỏi: “Anh có chuyện gì gọi em gấp vậy? Nói nhanh nhanh rồi thả em về ngủ chớ em buồn ngủ quá. Chắc là chuyện quan trọng phải không anh?”

“Ờ, thì chuyện là, dạo gần đây anh có gặp một cô gái, là Mộc Mộc chị của Tiểu Long chắc cậu còn nhớ phải không?”

Tiểu Bảo suy nghĩ một tí thì cũng nhớ ra: “À em nhớ rồi, sao vậy anh? Cô ấy cũng được đó.”

“Để tôi nói tiếp nè.” Anh cứ thế say sưa kể lại câu chuyện của mình và Mộc Mộc. Tầm mười phút cũng xong câu chuyện. Tiểu Bảo nghe xong há hốc mồm kinh ngạc: “Không ngờ vận đào hoa của anh kinh khủng tới mức đó, sao không sang bớt cho em với?”

“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc, theo cậu thấy như vậy thì tôi có quá đáng không?”

Tiểu Bảo nghiêm túc suy nghĩ. Hắn gặng hỏi Nam Phong: “Nhưng trước khi trả lời, anh có thể trả lời em trước, là anh có thích chị ấy chút nào không? Một chút chút cũng được.”

Nam Phong không trả lời liền mà đứng dậy lại chỗ tủ lạnh, lấy ra chai rượu, rót cho Tiểu Bảo một ly và cũng tự rót cho chính mình một ly.

Tiểu Bảo thấy biểu hiện lạ của anh nên nói luôn: “Ái chà chà, anh nay còn biết uống rượu luôn, có vấn đề, quả nhiên là có vấn đề, vậy em chốt hạ câu trả lời, anh không cần nói gì nữa, tất cả hãy để em phân tích.”

“Cậu nói thử xem.” Nam Phong nói rồi nhấp nhẹ ngụm rượu.

“Em bắt đầu đây. Thứ nhất: Hiện giờ anh đang gọi em qua đây là vì anh không biết anh cư xử như vậy có quá đáng với cô ấy hay không.

Thứ hai: Anh đang uống rượu, điều trước giờ rất hiếm với anh.

Thứ ba: Anh sẵn sàng phá giấc ngủ của em trong khi anh không phải kiểu như vậy.

Ba điều trên chứng tỏ anh đã để ý cô ấy rồi. Xét đến hành động của anh cũng không quá đáng, chỉ vì anh không xác định được tình cảm của bản thân nên mới dứt khoát.”

Anh cố tỏ ra bình thản, đưa ly lên nhấp ngụm rượu, cố lảng tránh ánh mắt đang dò xét của Tiểu Bảo: “Sao thế được, cậu toàn phân tích tào lao.”

Tiểu Bảo tự tin với kết luận của mình nên tiếp tục giáo huấn Nam Phong: “Chỉ có anh là không nhận ra bản thân mình thôi, tin em đi, thử yêu cô ấy, trông có vẻ là một cô gái tốt đó, khi nào anh cần trợ giúp cứ gọi em. Em sẵn sàng phi tới như một chiến mã để cứu vớt anh trong bể khổ của ái tình. Em là trợ lý khá tốt phải không?”

“Được rồi cậu về đi, để anh suy nghĩ.” Lời nói phũ phàng của anh cũng dập tắt cái khí thế hùng hồn của Tiểu Bảo. Hắn cầm ly rượu đang uống dỡ đưa lên: “Em chưa uống hết ly rượu mà anh, em ngủ lại được không? Giờ cũng tối quá rồi.”

“Không được, cậu mà mè nheo thì viết đơn từ chức rồi để trên bàn cho tôi.”

Tiểu Bảo giận dữ, bước đi dùng dằng, miệng lẩm bẩm: “Khi cần thì gọi người ta như được mùa, giờ xong việc thì đuổi như đuổi chó.” Hắn cố đứng thêm một tí chỗ gần cửa: “Anh không định tiễn em hay sao? Coi như ra đóng cửa cũng được.”

“Cậu cứ  ra đóng cửa lại là được rồi, cửa nhà tôi tự khóa.” Câu nói càng làm Tiểu Bảo tức giận điên người.

Tiểu Bảo ra về, anh suy nghĩ lại có chút hơi hối hận: “Có lẽ là mình đã hơi quá với cô ấy rồi.”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout