Chương 12: Tự nhiên gặp anh



Chương 12: Tự nhiên gặp anh

Chiều lại Mộc Mộc tan làm như mọi ngày, trong lòng không được vui nên đi dạo loanh quanh, cuối cùng cô dừng bên bờ sông gần công ty Nam Phong để hóng gió. Không biết là trong tiềm thức tự đưa cô đến đây, hay chính là cô đã chủ động đến. Cô đứng nhìn ra sông, tận hưởng cái không khí trong lành, những làn gió man mát. Đâu đó có tiếng của những chú chim, tâm trạng cô đã khá hơn.

Không hiểu sao, hôm nay Nam Phong cũng có nhã hứng ra bờ sông ngắm cảnh. Hình như là tâm trạng anh không được tốt thì phải. Từ phía xa nhìn thấy một cô gái đang đứng gần bờ sông mà bước đi có vẻ vô thần, anh cố quan sát thì nhận ra Mộc Mộc. Thấy như cô đang thẫn thờ bước về phía sông, rồi không hiểu anh nghĩ gì mà hốt hoảng nhảy bổ tới đưa tay níu lại.

Mộc Mộc, với thính giác như chó của mình, đã cảm giác được có ai đó đang xông tới phía sau. Tất nhiên cô cũng sợ mình rơi xuống sông, bằng làm một pha nghiêng mình như kiếm hiệp. Tủm, Nam Phong rơi xuống sông.

Trời cũng đã ngã tối nên cô loáng thoáng nhìn chưa nhận ra anh: “Anh gì ơi? Anh có sao không?” Cô vội lấy cành cây chìa ra: “Anh nắm vào đây để tôi kéo anh vào.”

Nam Phong bị ướt vuốt mặt không kịp, cố đưa tay nắm lấy cành cây thế là lên bờ được. Mái tóc trước của anh lúc này đã rũ xuống vì ướt. Bình tĩnh lại anh đưa tay vuốt tóc, để lộ khuôn mặt đẹp trai của mình. Dưới ánh đèn mập mờ của thành phố kết hợp với một mái tóc ướt, càng khiến anh trở nên quyến rũ. Mộc Mộc lúc này đã nhận ra anh chàng kia chính là Nam Phong:

“Ủa, là anh Nam Phong phải không? Sao trời tối mà anh còn tắm sông?” Vừa nói cô vừa lén cười mỉm. Có lẽ cô đã hiểu ra được, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu nên đã sớm cho qua mọi chuyện, giờ mới có thể đối mặt với Nam Phong một cách tự nhiên như vậy.

Anh không để ý tới lời cô, bản thân đang thở hổn hển vẫn cố nói: “Sao em lại dại dột vậy? Chỉ vì tình cảm không thuận lợi mà em nghĩ đến việc kết thúc cuộc sống của mình hay sao?”

“Anh nói gì? Kết thúc cuộc sống sao? Ai kết thúc cuộc sống?”

“Anh thấy em định nhảy xuống sông nên mới chạy tới níu em lại, ai ngờ thành ra thế này.”

Cô nhìn anh, không kiềm chế được cảm xúc mà ôm bụng cười thành tiếng to: “Chắc là anh bị hoa mắt rồi, mà không, phải gọi là ảo tưởng mới sát nghĩa. Sao em có thể kết thúc cuộc sống được trong khi em còn trẻ và khỏe, cuộc đời còn dài, còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ em, còn em trai yêu quý, còn bố mẹ yêu thương em.”

Tai Nam Phong hơi đỏ lên vì ngượng ngùng, trả lời một cách ấp úng: “Thì, chắc là anh nghĩ hơi quá rồi.” Thấy môi mặt Nam Phong tím tái, cô vội cởi áo vet của anh: “Áo anh ướt rồi phải cởi ra không cảm lạnh.” Anh không nói gì mặc cho cô cởi. Chưa dừng ở đó, được đà cô cởi tiếp áo sơ mi thì bị anh chặn lại.

Cô nói hết sức tự nhiên, giống như hành động của cô vậy: “Anh đừng có nghĩ nhiều, áo này cũng ướt nhẹp rồi, ở đây là nơi công cộng em không làm gì anh đâu.” Cô mở túi xách lấy ra chiếc áo sơ mi đưa cho anh.

Nam Phong vẻ mặt ngờ ngợ, không có ý cầm chiếc áo, đưa ánh mắt như đang có nhiều thắc mắc nhìn cô: “Không lẽ đây cũng là cái bẫy sao? Sao có sẵn áo của con trai trong túi xách thế?”

Cô ra vẻ nghiêm túc: “Thích anh là một chuyện nhưng em không phải là người không giữ chữ tín, đã nói không gặp nữa là không gặp nữa, đây chỉ là sự tình cờ. Nếu thật sự em sắp xếp, sẽ không để anh ngã xuống nước và lạnh cóng như này.”

Nam Phong đưa tay cầm áo: “Vậy áo này là?”

“Là áo của Tiểu Long, em đem theo để tí về ghé sửa vì nó hơi rộng, thấy vừa với anh nên đưa, anh cứ mặc tạm đi. Trả lại em sau, mà sao cũng hên em đem sửa áo đúng ngày quá.”

Thấy anh vẫn ngại nên cô nói tiếp: “Anh không phải lo, cứ đưa cho Tiểu Long trên công ty, anh không cần phải gặp em.”

Anh lặng yên, gương mặt có một chút hụt hẫng: “Vậy anh sẽ đưa Tiểu Long, cảm ơn em!”

“Không có gì, anh về nhà được không? Chắc là không sao nhỉ?”

“Em có cần anh đưa em về không?” Nam Phong hỏi.

“Cảm ơn ý tốt của anh, em đi xe đến nên phải chạy xe về, anh về nhớ tắm nước nóng nhé. Tạm biệt anh.”

Nam Phong không kịp nói lời tạm biệt thì bóng lưng nhỏ nhắn của cô đã khuất xa. Anh cứ ngẩn người nhìn mãi cho đến khi cô ấy chỉ còn là một chấm nhỏ.

*****

Mộc Mộc vừa về đến nhà thì mặt mày hớn hở, chạy tìm Tiểu Long khắp nhà: “Tiểu Long ơi, Tiểu Long ơi, có chuyện vui kể cho nghe nè.”

Tiếng của Tiểu Long vọng ra từ nhà tắm: “Em đang tắm, đợi tí, gì mà vui như nhặt được tiền vậy?”

Tiểu Long ra ngoài, đang lau đầu thì cô lại sát trước mặt, ánh mắt sáng lên không giấu nổi niềm vui sướng: “Hôm nay chị đã gặp Nam Phong, nó như là định mệnh vậy đó.” Tiểu Long vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên, đáp trả chị mình với giọng bình thản nhất: “Chắc là chị đã khơi nguồn cho định mệnh đó chứ gì?”

Đầu cô hơi cúi xuống vẻ ngại ngùng: “Ừ, thì chắc là cũng do chị, chị không hiểu sao tự nhiên mình lại đi đến hóng gió ở bờ sông cạnh công ty Nam Phong nên mới gặp được.”

Tiểu Long cười có hơi chút mỉa mai: “Biết ngay mà, rồi sao nữa? Chị kể đi, vô đoạn chính đi, đoạn hấp dẫn nhất ấy, em bận lắm không có thời gian đâu.”

Cô hớn hở kể thao thao bất tuyệt, kiểu như bị nhốt lâu ngày không được nói chuyện. Kể xong rồi cô hỏi: “Em thấy sao?”

“Sao gì nữa, lần này coi như cơ hội về số âm, anh ấy rớt xuống sông mà chị còn cười được, đúng là hết cách.”

“Thật vậy không? Giờ chị phải làm sao đây? Sao chị ngu quá ta, biết vậy chị đợi về nhà hãy cười, có một cơ hội gặp lại mà cũng không ra mắm muối gì.”

Tiểu Long cười mỉm: “Em đùa thôi, chị đã lột đồ anh ấy như vậy còn đưa áo cho anh ấy mặc thì chắc chắn không thể bỏ chị ra khỏi đầu rồi, yên tâm đi. Mà nói tới đoạn này mới cho chị thêm một chiêu nè.”

“Là sao? Chiêu gì? Chiêu gì? Nói nhanh đi.”

“Thì không phải anh ấy còn giữ áo của em hay sao, chị có đủ mặt dày để lấy lý do đến gặp anh ấy lấy áo không?”

“Thôi, chị không đi đâu, chị hứa sẽ không gặp phiền anh ấy nữa.”

“Vậy thôi, vậy phải để em suy nghĩ chút coi có tình huống nào tự nhiên hơn cho chị không.”

“Suy nghĩ đi nhanh lên nào.” Cô cứ đi qua đi lại trước mặt Tiểu Long, cứ cách năm phút lại hỏi: “Có chưa? Có chưa?”

“Chị đừng có đi qua đi lại chóng mặt, em không nghĩ được gì.”

Thế là cô ngồi im re, ánh mắt dán vào Tiểu Long lộ rõ sự mong đợi.

Sau một hồi suy nghĩ, Tiểu Long cố vận dụng bộ óc tự cho là thiên tài của mình, rồi tự nhiên hét lên: “Á có rồi, ngày mốt công ty em có cuộc họp em sẽ vờ để quên tập tài liệu, sau đó vào nói chuyện với anh Nam Phong, cố tình nói đã nhờ chị đang trên đường đến. Nếu anh ấy có nói đưa áo cho em thì em sẽ nói, ai cho anh mượn thì anh nên trả cho người ấy. Lúc đó chị đến chắc chắn anh ấy sẽ đưa cho chị và chị lại được gặp thôi.”

Cô đưa tay vỗ liên hồi, ánh mắt đầy thán phục: “Quá hoàn hảo, chị mong đến ngày mốt quá, đừng quên đó nhé.”

“Em biết rồi, chị đi ngủ đi, phiền quá.” Cô hớn hở đi vào phòng vẫn không quên ngoái nhìn Tiểu Long: “Nhớ đó nha.”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout