Chương 14: Gặp sếp tự luyến



Chương 14: Gặp sếp tự luyến

Mộc Mộc tới nhà cũng đã chín giờ tối, vừa bước vào cửa thì Tiểu Long đang đứng sẵn, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô rồi hỏi giọng như tra khảo: “Chị đi đâu bây giờ mới về?”

Cô cười nhẹ: “Chị đi công việc tí á mà.”

Tiểu Long cố tra cho bằng được: “Công việc gì mà đi buổi tối vậy?”

“Đùa thôi, chớ chị đi chọn quà giùm cho Gia Phong em của Nam Phong á.”

Một lý do Tiểu Long nghe đầy đủ và hợp lý nên cũng không tra khảo thêm: “Được rồi, chị ăn tối chưa?”

“Chị ăn rồi, ăn bún ngon lắm, bữa nào chị dẫn Tiểu Long đi cho biết.”

Nói rồi cô về phòng, tâm trạng cô vui vẻ, đi một đoạn chưa đến phòng thì Tiểu Long nói lớn: “Á em quên, cái kế hoạch áo sơ mi của chúng ta loại bỏ nhé, tình hình như khi sáng chị cũng biết rồi. Là ý trời thôi, thật ra em cũng không muốn lừa anh Nam Phong.”

“Ừ chị biết rồi.”

***

Gia Phong sau khi đi chọn quà, thật ra không về nhà mà đi đến thẳng nhà bố mẹ, mang tâm trạng vui vẻ xông vào nhà chạy tìm bà Thanh, không ngừng gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con trai yêu quý đẹp trai lương thiện của mẹ đây.”

Bà Thanh nghe thấy tiếng gọi, bỏ dở công việc mình đang làm đi ra: “Có chuyện gì mà giờ này con trai yêu quý đẹp trai lương thiện của mẹ ghé qua vậy?”

Gia Phong lộ rõ niềm vui qua đôi mắt biết cười: “Hôm nay con đi chọn quà cho mẹ cùng với Mộc Mộc, người mà thích anh Nam Phong đó mẹ.”

Ánh mắt của bà Thanh bừng sáng lên, tới tấp hỏi: “Rồi sao? Cô ấy tốt không? Kể mẹ nghe nào.”

Gia Phong gật đầu liên tục: “Theo nhận định của con, về ngoại hình thì không bằng anh con nhưng cũng ổn, dễ thương, tính tình thì thẳng thắn, thành thật, tốt bụng. Nói chung là con thấy hợp với anh Nam Phong.”

Bà Thanh chưa kịp hỏi thêm, cậu nói tiếp: “Mà mẹ này, cuối tuần này là sinh nhật mẹ, hay mình mời chị ấy tới được không?”

“Tất nhiên được rồi con, con cố đưa cô ấy tới nha.”

“Quyết định vậy nha mẹ, chuyện đó cứ để con lo.” Gia Phong vừa nói vừa bước lại tủ lạnh uống ngụm nước: “Vậy nha mẹ, con đến báo như vậy thôi, con về đây mai con phải đi làm sớm.” Cậu phóng đi, để lại bà Thanh vẫn đứng ngóng theo.

***

Trong căn phòng tối, dưới ánh điện mập mờ, Nam Phong nhâm nhi ly rượu, vẻ trầm tư: “Không biết sao khi sáng cô ấy không xuống gặp mình nhỉ? Mình đã chủ động đến thế rồi.” Ánh mắt anh có chút buồn.

Ngay từ đầu có lẽ anh sợ, sợ lại giống như Nhã Lan, nên đối với tình cảm của Mộc Mộc mới do dự như vậy.

***

Hôm nay là thứ sáu, Mộc Mộc đi làm như mọi ngày nhưng hôm nay thì không được vui, vừa bước vào phòng làm việc, không hiểu vì sao mọi thứ trên bàn làm việc trở nên lộn xộn. Cô hơi khó hiểu, đang dọn dẹp thì Hàn Cảnh bước vào quát lớn: “Hôm qua tôi nói cô chỉnh sửa tài liệu sáng nay tôi đi gặp đối tác, tại sao tôi tìm mãi không thấy?”

“Dạ sếp, em đã để trên bàn sếp rồi.”

Mặt Hàn Cảnh càng cáu gắt: “Tôi không thấy tập tài liệu nào cả, ý cô là tôi đui phải không? Cô chỉ tôi xem thử nó đâu? Nó đâu?” Vừa nói mà hắn vừa hất tung mớ tài liệu trên bàn.

Cô vội chạy lại chỗ bàn, nhanh tay tìm tìm, thì ra nó bị che bởi một cuốn tạp chí, đó là cuốn tạp chí viết về Hàn Cảnh, với ảnh bìa là khuôn mặt đẹp trai của hắn kèm dòng chữ “khuôn mặt vàng trong làng sản xuất game” vừa tìm được cô vội đưa cho hắn: “Dạ đây sếp, nó bị cuốn tạp chí này đè lên.”

“Mà đúng là sếp đui thiệt chứ bộ.” Mộc Mộc nghĩ.

Mặt hắn lảng tránh rồi hét vu vơ giữa phòng: “Ai lại để cuốn tạp chí ở đó không biết nữa?”

Thật ra cô cũng thừa biết, hắn là người đọc cuốn đó và muốn tự ngắm nhìn mình nên mới quên. Biết vậy nhưng cô cũng đáp lại vài câu để hắn nguôi giận: “Dạ, chắc ai đó thấy cuốn tạp chí quá hay nên mới đặt vào bàn để sếp xem, mong sếp đừng giận nữa. Vậy cuộc gặp mặt của sếp ổn không ạ?”

Hắn nhếch mép cười rồi cao giọng nói: “Tất nhiên rồi, cô nghĩ tôi là ai, tôi có bao giờ để mình thất thế chưa, chưa bao giờ. Trước khi đưa cho cô chỉnh sửa, với trí tuệ của một thiên tài như tôi, thử nghĩ coi, cô thử nghĩ đi, ngay cả khi tôi cố tống những nội dung đó ra khỏi đầu thì dĩ nhiên tôi vẫn nhớ được, đó chỉ là chuyện vặt vãnh. Cô hiểu rồi chứ?”

Cô thở phào nhẹ nhõm và hít một hơi thật sâu: “Dạ sếp, em chỉ hỏi vậy, chứ thật ra trong thâm tâm em, em biết rằng với tài năng khó có ai sánh bằng của sếp thì mọi việc vượt qua một cách thuận lợi là điều hiển nhiên. Là trợ lý trung thành của sếp em thật sự ngưỡng mộ.”

“Cô chỉ được cái nói đúng thôi. Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, cô đừng bao giờ có suy nghĩ muốn có được tôi, điều đó không thể nào. Thôi làm việc đi.”

Cô về chỗ ngồi tự suy nghĩ: “Muốn có được anh hả? Chỉ khi tôi biến thái hơn anh thôi.”

*****

Thoáng chốc đã đến giờ ăn trưa, cô đến ngồi cùng bàn với Thanh Hoa và Ni Ni. Ni Ni nhanh nhảu hỏi: “Mấy nay tìm được tình yêu à chị? Sao biến mất dạng không thấy liên lạc với tụi em?

Cô cười đáp: “Có thì cũng có thật đó, nhưng chỉ là tình yêu trong mộng thôi.”

“Em có muốn chị mai mối cho không? Chị quen vài em độc thân đây.” Thanh Hoa hỏi.

“Cảm ơn chị, để em suy nghĩ lại.” Nói rồi cô cúi gằm mặt xuống ăn cơm. Mặc cho nhà ăn đầy những giọng nói lớn nhỏ, những âm thanh chén, đũa. Cô không hề quan tâm, cũng không hề nhìn ai.

*****

Sau ngày đi làm mệt mỏi và xui xẻo vì bị sếp mắn, cô lê đôi chân mệt mỏi bước về trọ. Thấy Tiểu Long chưa về, cô lăn quay ra sàn nhà nằm như một xác chết, rồi ngủ lịm đi lúc nào không hay.

Một lát sau Tiểu Long về, thấy chị mình đang nằm vật ra sàn, cậu lại gần lay lay: “Chị, dậy đi, dậy, dậy. Giờ này không phải giờ ngủ, giờ này chỉ có gà mới ngủ thôi, dậy ăn, em mua món mì quảng chị thích đây.” Vừa nói Tiểu Long đưa bịch mì lại gần rồi thổi thổi vào mũi cô.

Với tiếng gọi hắc ám của Tiểu Long cùng hương thơm ngào ngạt của mì, cô bật dậy như ai đó vừa tiêm thần lực vào mông. Ánh mắt cô sáng rực lên nhìn bịch mì: “Toẹt vời, quả nhiên là em trai tốt, để chị bỏ ra tô, ái chà chà, thơm ngon quá, chị đói gần chết đây.”

“Có cần thiết phải thể hiện sự thèm khát đến thế không? May là chỉ có em, chớ có người khác, chắc người ta nghĩ em bỏ đói chị cả tháng rồi quá, sợ chị luôn.” Tiểu Long lắc đầu rồi đứng dậy: “Em đi tắm phát, tắm nhanh lắm đợi em ra ăn cho vui.”

“Ô kê, cho em ba mươi giây, nếu lâu hơn thì sẽ không thấy chị nữa đấy, bởi vì chị đã hóa thành tro bụi và tan vào không khí.”

Trong lúc đợi Tiểu Long, cô vừa nghịch điện thoại, bỗng tin nhắn của Gia Phong đến: “Em trai nhỏ gọi chị dâu, chị dâu nghe thấy trả lời.” Cô nhanh tay nhắn lại: “Em có chuyện gì mà vui dữ thế?”

“Mai cuối tuần rồi chị có rảnh không?”

“Có việc gì không? Chị thì cuối tuần thường rảnh.”

“Vậy được rồi, mai đến nhà em chơi nha, mai là sinh nhật mẹ em, mẹ em cũng muốn chị tới, muốn gặp chị.”

“Thôi chị không đi đâu, kỳ lắm.”

“Kỳ gì đâu chị, chị cứ coi như vì người em trai nhỏ này mà đến đi. Mẹ em cũng muốn có con gái đến phụ giúp cho vui.”

“Chị ngại anh em phải không? Cái này chị yên tâm, anh em nhắn là sẽ về trễ. Đi mà chị, xin chị.”

“Lại giở trò xin xỏ, được rồi, vậy mai chị đến sớm giúp mẹ em, rồi chị về sớm trước khi anh em về. Mà sinh nhật bắt đầu lúc mấy giờ?”

“Sinh nhật bảy giờ tối, chị đến lúc sáu giờ tối là được rồi.”

“Ô kê em.”

Cuộc trò chuyện với Gia Phong kết thúc thì Tiểu Long tắm xong, ra khỏi phòng cậu liếc nhìn tô mì vẫn còn nguyên: “Còn đợi à? Em tưởng chị ăn rửa tô cất luôn rồi chớ, tình nghĩa chị em nghĩ cũng còn đó.”

“Chị đâu phải loại người vì đồ ăn mà quên tình thân, nếu trước giờ em nghĩ vậy thì giờ hãy quên đi và nhớ đến chị như một người chị đầy nghĩa khí.”

Thế là hai chị em ăn cùng nhau. Mỗi ngày hai chị em đều trải qua cuộc sống vui vẻ. Có một người em như thế cũng làm cô đỡ buồn, cô đang cặm cụi ăn thì Tiểu Long hỏi:

“Mai chị có kế hoạch gì chưa?”

“Sao vậy? Muốn rủ chị đi chơi à?”

“Làm gì có, em hỏi coi có ở nhà thì nấu gì đó ngon ngon cho em ăn á mà.”

“Vậy rất tiếc cho em rồi, mai chị có hẹn lúc sáu giờ tối.”

“Chị hẹn với ai? Đi đâu? Em hỏi để biết đường còn đi tìm chị khi không thấy chị về.”

“Chị chỉ đi gần, yên tâm đi, đi hai tiếng thôi.”

“Vậy sáng nấu gì đó ngon ngon ăn đi. Nấu lẩu hải sản đi, em thích ăn. Được không? Được không?”

Thấy khuôn mặt hào hứng của em mình cô không nỡ từ chối: “Nể tình hôm nay em mua đồ ăn ngon cho chị, mai chị sẽ ra tay như một đầu bếp thực thụ, ăn một lần nhớ mãi không quên. Đợi xem nhé, chị sẽ...”

Cô chưa kịp nói tiếp thì Tiểu Long ngắt lời: “Đừng quảng cáo những điều vô thực nữa, ăn đi kẻo nguội.”

“Ừ, ăn đây.”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout