Chương 15: Có lẽ trời xanh cũng muốn chúng ta bên nhau



Chương 15: Có lẽ trời xanh cũng muốn chúng ta bên nhau

Ngày hôm sau, cũng là ngày thứ bảy, buổi chiều, một buổi chiều vừa mong đợi lại vừa sợ, mong đợi là cô có thể vô tình mà gặp được Nam Phong, sợ là vì gặp rồi lại không vui.

Cô lựa trong tủ đồ bộ váy xanh dương nhạt, là bộ váy gặp Nam Phong tại quán cà phê, vì hôm nay đến sinh nhật mẹ Nam Phong nên cũng không thể qua loa, cô đánh chút môi son thật nhẹ trông thật tự nhiên, đeo đôi hoa tai hình ngôi sao yêu thích.

Đi đến cửa hàng trà truyền thống mà cô hay mua cho bố mẹ, để mua quà tặng mẹ Nam Phong. Mua trà xong thì đến thẳng nhà Nam Phong cũng vừa kịp giờ, cô đưa mắt nhìn vào cổng đã thấy Gia Phong đợi ở sân.

Thấy cô, Gia Phong đưa tay vẫy vẫy vừa chạy ra: “Đưa em dắt xe vào cho.”

“Chị cảm ơn.”

Cậu đưa cô vào nhà đến chỗ bà Thanh đang đứng: “Giới thiệu với chị, đây là mẹ em.”

Cô cúi đầu lịch sự: “Cháu chào cô, cháu là Mộc Mộc bạn của Gia Phong. Chúc mừng sinh nhật cô ạ, cháu có món quà gửi tặng cô, đây là trà ở quán trà truyền thống rất ngon ạ.”

Bà Thanh nở nụ cười hiền hậu, ánh mắt toát lên niềm vui sướng, như thể là đang gặp con dâu tương lai: “Cô cảm ơn cháu, cháu đến là cô vui rồi.”

“Dạ, cô cần cháu giúp gì ạ? Cháu tuy không giỏi lắm nhưng là một chân sai vặt tốt.”

Bà Thanh nở nụ cười hiền hậu: “Được rồi, cháu vào đây làm giúp cô vài chuyện.” Mộc Mộc vào giúp việc vặt cho bà Thanh, cô làm việc tập trung và chăm chỉ mà không biết rằng bà Thanh đang nhìn mình.

Một lúc sau bà Thanh gọi Gia Phong lại: “Con dẫn chị ra ngoài ngồi nói chuyện đi, phần trong này để mẹ lo.” Nói rồi bà ghé sát vào tai Gia Phong: “Mẹ thấy được lắm.” Gia Phong cười híp mắt: “Con đã nói mẹ rồi mà.”

Sau khi to nhỏ với mẹ xong thì Gia Phong tiến lại chỗ Mộc Mộc: “Chị ra ngoài này nói chuyện với em tí, sẵn em đưa chị đi tham quan nhà em luôn.”

Cô hơi ngơ ngơ: “Ơ, còn việc ở đây thì sao? Chị tính giúp nhanh rồi về luôn chớ sợ em chị lo.”

Gia Phong cầm tay cô kéo đi: “Mọi việc không còn gì đâu, chị ra đây dự tiệc cùng mọi người thôi.” Cô theo Gia Phong ra sân vườn, nơi mọi người đang tụ họp vui vẻ cùng ăn tiệc, bà Thanh cũng ra sau đó vài phút để gặp khách, chỉ có ông Nhật và Nam Phong là chưa về. Không khí của buổi tiệc thật sinh động, màu sắc cũng đẹp, âm nhạc cũng hay, duy chỉ có mình cô là không thể hòa nhập, cô cảm thấy lạc lõng giữa những con người ở đây.

Gia Phong đứng cùng cô một tí rồi bạn đến nên tách ra. Cô lúc này chỉ biết ăn và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Nhìn cô ăn ngốc nghếch như một đứa trẻ, lúc này trông cô cũng khá đáng yêu. Ăn một lát, cô nhìn đồng hồ đã điểm bảy giờ ba mươi phút. Cô thấy trong lòng không ổn lắm, có gì đó bất an, thầm nghĩ: “Giờ này chắc là Nam Phong sắp đến rồi, mình không thể ở đây thêm nữa, phải lại nói với Gia Phong về thôi. Mà không được, thế nào nó cũng dở chiêu năn nỉ, cầu xin mình ở lại.”

Ngó qua ngó lại, ngó thấy bà Thanh đang đứng một mình lấy đồ ăn, cô liền nhanh chân tiến tới: “Thưa cô! Cháu xin phép về ạ.”

“Ở chơi thêm đi cháu, sao cháu về sớm vậy? Còn nhiều món ngon sắp lên nữa.”

“Dạ cháu ăn nãy giờ no lắm rồi. Cháu về chớ trễ sợ em cháu lo.”

Bà Thanh thấy cô có vẻ cương quyết nên cũng không năn nỉ thêm: “Nếu cháu đã quyết định thế thì cô cũng không gượng ép.”

“Dạ cháu xin phép, cháu chào cô.”

Cô quay người đi, động tác lén la lén lút giống như sợ ai nhìn thấy, trời tối nhưng cô vẫn cố ý dùng khẩu trang che mặt mình lại. Đang đi ở đoạn sân sắp đến cổng, loay hoay ngó nghiêng xung quanh vừa quay lại thì va ngay vào Nam Phong. Cô ngước lên vừa nhìn thấy anh thì cúi mặt, nép nép sang không dám nhìn thẳng anh.

Nam Phong lịch sự hỏi: “Cô có sao không?” Mộc Mộc sợ bị nhận ra nên cố tình giả giọng khác: “Tôi không sao, tôi không sao.” Nói rồi cô đi nhanh ra phía cổng, Nam Phong không có gì nghi ngờ nên cũng đi thẳng vào trong.

Anh vừa vào thì đụng phải Gia Phong, cậu hỏi nhanh: “Anh có thấy chị Mộc Mộc vừa đi ra không?” Lúc này anh mới ngợ ra, thầm nghĩ: “Thì ra cô gái khi nãy là Mộc Mộc, không biết cô ấy đến đây vì chuyện gì nhỉ?”

Gia Phong ngóng ngóng, định đuổi theo thì nhận được tin nhắn của cô: “Em trai nhỏ của chị, chị biết là chị về mà không nói với em là chị có lỗi với em, nhưng em có thể giúp chị được không. Trời xui đất khiến đâu không biết, xe chị bị thủng lốp khi ra khỏi nhà em trăm mét đây. Vì tình nghĩa của chúng ta giúp chị một lần đi nha.”

“Dạ chị đợi em tí, em phi tới liền.” Thấy dáng vẻ gấp gáp của Gia Phong, anh liền hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao trông em sốt sắng thế?”

“Mộc Mộc chị ấy bị lủng lốp xe cách nhà mình trăm mét, anh có muốn đi giúp chị ấy không?”

“Thôi anh không đi đâu, anh còn chưa gặp mẹ.” Cậu tỏ thái độ không vui: “Anh đúng là một tên lạnh lùng hết thuốc chữa. Anh có biết chị ấy rất thích anh, hôm anh bị ốm chị ấy đến nấu cháo và chăm sóc cho anh không?”

Nam Phong ngẩn người: “Anh thấy mảnh giấy là Gia Phong anh tưởng đó là em.”

“Thôi không nói với anh nữa, em đi đây chớ để chị ấy đợi lâu lại sợ nữa.”

Gia Phong vừa quay người đi thì bị anh kéo lại, ánh mắt có sự khẩn thiết: “Để anh đi, anh muốn đi.” Gia Phong vờ khó chịu nhưng trong lòng rất vui: “Vậy anh đi đi, cưỡi mô tô cho nhanh.”

Nam Phong cưỡi ngay con mô tô phóng như bay trên đường, trong đầu chồng chất suy nghĩ: “Mình thật sự tệ như vậy sao? Mình đã làm gì vậy không biết.”

Tới nơi, anh vừa bước xuống xe, chưa kịp tháo mũ bảo hiểm thì cô chạy đến, mặt tỏ vẻ bi thương: “Em trai nhỏ của chị, chị xin lỗi nhưng chị không biết gọi ai ngoài em.”

Nói rồi cô cầm áo của anh kéo nhẹ lên phía trên: “Gì đây? Gì đây? Có mỗi chạy ra đây mà em cũng thay y phục hả?” Cô cười một cách sảng khoái, cùng lúc anh tháo mũ bảo hiểm thì cô ngớ người.

“Gia Phong nhờ anh đến vì nó có việc bận.”

“Dạ, nói không gặp lại anh mà giờ lần này là lần thứ hai rồi, em không biết chui mặt đi đâu. Chắc là ý trời rồi.” Cô vừa nói vừa cười mỉm rồi tỏ ra hối lỗi trong tích tắc: “Dạ không, em chỉ đùa thôi.”

Nam Phong cười nhẹ: “Anh không sao, gặp em lần nào cũng gặp nạn nhưng anh thấy vui.”

Cô cười trông thật gượng: “Vậy giờ chúng ta giải quyết như nào ạ?”

“Chỗ này cách nhà anh cũng không xa, nên chúng ta sẽ cùng dắt xe quay lại nhà anh, rồi anh gọi xe đưa em về.”

Cô suy nghĩ một lát: “Dạ vậy cũng được.”

Thế là hai người cùng dắt xe, bước những bước chậm rãi trên đường, không khí khá thoải mái, anh mở lời hỏi trước: “Em có việc gì mà đến nhà anh vậy?”

“À, là Gia Phong rủ em đến cho vui, em ấy năn nỉ quá nên em đến. Không dám gặp anh nên em về sớm.”

“Sao lại không giám gặp anh?”

“Thì em sợ phiền anh.”

“Anh có thấy phiền gì đâu.”

Giọng cô ấp úng: “Vậy, anh có ghét em không?”

“Anh không ghét em. Sao em lại nghĩ anh ghét em?”

“Thì do anh từ chối nên em tự mình nghĩ vậy.”

Trò chuyện vu vơ cũng đã đến cổng nhà Nam Phong

“Đến rồi, để anh gọi xe.” Nam Phong nói.

“Dạ.”

Hai người đứng đợi xe trong lặng thinh, dường như có một cái gì đó làm không khí trở nên ngại ngùng. Trong lòng cô thì vẫn chưa thể bỏ câu nói khi nãy của Nam Phong ra khỏi đầu. Rồi thì cô theo cảm xúc của mình mà quay sang nắm lấy tay anh.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Cho em cơ hội theo đuổi anh thêm lần nữa có được không?”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout