Minh Nguyệt ư? Tôi lẩm bẩm nhắc lại cái tên đó rồi nghĩ tới nét cọ còn chưa xong kia. Mà không hẳn... cũng có thể là đã xong rồi, quá khứ đã xong và để lại hiện tại còn dang dở.
- Thế nên cậu muốn vẽ...? - Nhật Ân gặng hỏi.
- Tớ chưa biết được.
Quỳnh Giang hồn nhiên trả lời. Ánh mắt em linh động tản ra xung quanh rồi dừng lại trên người của tôi:
- Có thể sẽ là thứ thân thuộc nhất với tớ.
- Ôi dào, mấy cái tâm hồn nghệ thuật này thật khó hiểu mà. Bỏ đi, tất cả có muốn đi uống nước không? Ra quán nhà Quỳnh Giang nha, đi luôn. - Hoa hào hứng dẫn đầu, kéo theo cả đoàn người chúng tôi chạy ra hồ Thiên Thanh.
Lại một buổi chiều gió nhè nhẹ trôi. Những cây cổ thụ cao vút, xanh rờn, rì rào ca một bản hòa ca mùa hạ. Giang kéo chiếc ghế gần đó, dắt tay tôi ngồi về phía đối diện với hồ.
Từ xa trông lại, mặt hồ tĩnh lặng, tựa như mặt gương. Thi thoảng nổi lên từng gợn sóng xanh dào dạt. Ngọc Hoa tích cực giúp mẹ của em buôn bán. Tôi lẳng lặng ngồi yên, ánh mắt đăm chiêu nhìn về nơi nao không rõ.
- Chị muốn uống gì? Dâu tây như lần trước nhé? - Quỳnh Giang vừa nhanh nhẹn dọn dẹp, vừa tranh thủ hỏi tôi.
Tôi nhìn em, khẽ lắc lắc đầu. Dâu tây ngọt ngấy như vậy chỉ phù hợp với em mà thôi, qua một hồi ngẫm nghĩ tôi quyết định uống một cốc trà đen.
Bốn đứa chúng tôi quây xung quanh một chiếc bàn đặt cạnh bờ hồ. Gió chiều thổi nắng tấp vào từng rặng cây. Cánh hoa đăng tiêu ngoe nguẩy ở sâu trong ngõ. Giang vui vẻ đưa tay quơ quơ vài cái như đang vẽ, bất chợt em bỗng nhiên hỏi tôi:
- Chị thấy đẹp không?
Tôi không biết em đang nói đến thứ gì nhưng bất chấp vẫn gật đầu, kèm theo đó là lời khẳng định "đẹp". Quỳnh Giang thừa biết tôi không hề hiểu ý em mà chỉ cố tình khen. Em bật cười khúc khích như đã có một dự tính nào khác. Khoảnh khắc đó tôi hơi mơ hồ, lần đầu cảm thấy cô bé này khiến tôi chẳng thể nào nắm bắt nổi. Tuy nhiên, bất kể việc gì, chuyện gì, chỉ cần là em tôi sẽ mãi ủng hộ.
Chúng tôi ngồi một lúc lâu, mấy cốc nước trên bàn đều còn phân nửa. Ánh hoàng hôn dần ngả màu đỏ cháy. Phương tây như một chảo lửa đang thiêu đốt cả cánh hoa đăng tiêu. Nắng xế rọi vào li thuỷ tinh, đá lạnh tan ra tạo thành một lớp nước man mát ở bên ngoài, đổ loang lổ trên mặt bàn.
Tôi đứng dậy, rút một tờ tiền tiến lại người phụ nữ đang loay hoay ở quầy, giọng nói kẹt ở cổ họng mãi mới ấp úng thành câu:
- Cho cháu gửi tiền ạ.
Mẹ của em ngẩng đầu lên, chăm chăm nhìn tôi một hồi rồi bất ngờ bật cười khanh khách:
- Con là cô gái hôm nọ giúp Quỳnh Giang đúng không? Không phải tiền nong gì đâu, có mấy cốc nước thôi mà.
Ngay lập tức Quỳnh Giang cũng vồ tới. Em rút tờ tiền trong tay tôi, nhanh nhẹn nhét vào túi nhỏ bên cặp sách:
- Mẹ em cũng là mẹ chị, đi, đi về thôi.
- Nguyệt không phải ngại, bọn này còn ăn chực chán rồi đây này.
Ngọc Hoa cùng Nhật Ân đồng loạt lên tiếng. Cả hai cười toe toét chào tạm biệt mẹ em. Em cũng ngoảnh đầu lại chào lớn và không quên nắm lấy tay tôi kéo một mạch.
Trên đường về, ba người bọn họ không ngừng lải nhải cho tôi về chuyện của mẹ Quỳnh Giang, cũng không ngừng công kích, đánh đổ sự tự ti trong tôi. Nhưng trọng điểm tôi để ý không phải điều đó, mà chính là câu nói của Quỳnh Giang... "Mẹ của em cũng là mẹ chị...".
Câu nói ấy khiến tôi vừa có chút hoài nghi lại vừa có chút vui mừng không thể hiện ra mặt. Thật sự tôi muốn hỏi... em đang coi tôi là gì.
Một người bạn.
Hay một người chị.
Hay là...
Nhưng tôi lại không dám kì vọng nhiều đến như vậy. Cứ mơ mộng rồi lại vụt tắt, điên rồi lại tỉnh, hạnh phúc khép lại, chỉ còn đớn đau và tăm tối. Tuy nhiên nỗi đau của tôi rất mau chóng được thay thế bằng thứ gì đó rất mới. Vì nó mà tôi quên đi, cũng vì nó mà tôi tìm được cách xoa dịu những vết sẹo chẳng thể nào tan biến.
***
"Bộp"
- Điện thoại của mày đâu?
Tôi mới về đến nhà, vừa bỏ cặp sách xuống đã thấy bố xồng xộc đạp cánh cửa đi vào rồi giận dữ ném một thứ gì đó lên giường của tôi. Tôi chậm rãi bước lại giường, vừa chép miệng tiếc rẻ vừa ung dung trả lời:
- Mất rồi.
- Sao mày không nói?
- Không có cơ hội nói.
- Mày... Bà nội tìm mày, điện thoại ở đó.
Bố đánh mắt về phía chiếc hộp nằm lăn lóc trên giường rồi mau chóng bỏ đi. Tôi vươn tay lấy chiếc hộp lại gần, thản nhiên mở ra rồi ngồi phịch xuống. Chiếc điện thoại cũ của tôi không hẳn là mất, mà là vì đánh nhau với người ta nên đã bị rơi. Tuy nhiên hai việc cũng chẳng khác gì nhau, dù có nói thế nào thì kết quả vẫn chỉ có một.
[Hai tuần sau cháu về nhà được không Nguyệt?]
[Bà nội từ nước ngoài về, bà muốn gặp cháu]
[Cháu sao vậy? Sao không trả lời? Hay lại có chuyện gì? Bố cháu đánh cháu sao?]
[...]
Tôi lặng lẽ nhìn hộp thư với gần chục tin nhắn từ người con nuôi của bà tôi. Bà nội à... cũng không hiền từ như những gì tôi đang thấy. Năm ấy chính bà là người phản đối kịch liệt cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi rồi cũng chính bà là người khiến cho ngọn lửa li dị bùng cháy. Tốt cho tôi... đấy là những gì bà luôn nói, còn sự thật lại là cuộc sống của tôi bây giờ.
Gặp lại bà, tôi không muốn, thậm chí còn không muốn hơn cả gặp lại mẹ của mình.
[Cháu không về]
Tôi đáp gọn lọn, nhưng ý tứ, thái độ vẫn vô cùng rõ ràng. Có lẽ người chú kia của tôi đang phải thở dài, dù có bất lực nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ:
[Cháu còn giận bà sao? Nhưng Nguyệt này, bà cũng già rồi, cháu đừng làm bà phiền lòng chứ.]
[Cháu hiểu bà, bà hiểu cho chú, chú với bà hiểu cho bố cháu, vậy còn cháu thì sao?]
Tôi bâng quơ hỏi một câu, nhưng mãi một lúc lâu mới có tin nhắn trả lời.
[Được rồi, cháu không muốn tham gia thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải gặp bà một lần. Nói đi, cháu muốn gì cũng được, miễn theo chú về gặp bà.]
[Cháu chẳng muốn...]
Tôi nhanh chóng soạn tin nhắn nhưng rồi lại ngờ ngợ như nhận ra điều gì đó. Mất một lúc suy nghĩ, tôi quyết định sẽ đến gặp bà nội. Điều kiện cũng chẳng có gì, đơn giản là tôi đã có tính toán riêng cho chính mình.
***
Nhưng rồi mọi tính toán của tôi vẫn không thoát khỏi sự sắp đặt trêu ngươi của số phận.
Đốm sáng nhỏ nhoi mới bắt đầu leo lét cháy giữa màn đêm âm u đã vô tình bị gió thổi. Tắt.
Những ngày vui bao giờ cũng ngắn ngủi, sự chia li đã ngấm ngầm len lỏi vào bốn người chúng tôi. Một ngày đẹp trời, gió và nắng cùng reo ca trên nền xanh thăm thẳm. Nhưng cũng vào ngày đẹp trời ấy, chúng tôi đã chia tay cô bạn nhỏ.
Một sáng Quỳnh Giang đi thi, cũng là ngày tôi nhận lời tới thăm bà nội. Tôi vừa có suy nghĩ của riêng mình, vừa nhờ cậy chú đến đón tôi, tiện thể đón cả Quỳnh Giang. Khoảnh khắc mặt trời vừa chiếu những ánh sáng rực rỡ của ngày mới xuyên qua lớp lớp tán cây, Giang đã chuẩn bị sẵn sàng và đứng đợi tôi ở cổng trường.
Hôm nay đi thi, em mặc một chiếc áo phông màu trắng, yếm kaki cùng đôi giày thể thao cùng mái dài tết dọc dừa đầy quen thuộc. Tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn em. Giữa khoảng không đang hừng nắng, em giống như một đoá hoa ban mai vừa trong sáng, ngây thơ, vừa khiến cõi lòng người ta yên bình tới lạ.
- Cháu tới đây làm gì?
Chú đột nhiên lên tiếng hỏi khiến tôi giật mình tỉnh lại. Cảm xúc khôi phục như lúc đầu:
- Nhờ chú đưa một người bạn đi thi.
- Chỉ có thế thôi sao? Làm chú cứ tưởng gì nghiêm trọng lắm. Mà ai lại có thể làm bạn với con vậy?
Tôi không trả lời luôn. Tay dứt khoát mở cửa xe, đứng dậy đi ra bên ngoài, cố gắng nở một nụ cười thật tươi lên tiếng gọi:
- Quỳnh Giang, bên này..
Nghe tiếng của tôi, em liền quay đầu lại. Ánh mắt em như sáng rực lên tựa những đốm sáng lung linh, trải đầy trên mặt hồ Gươm đầy nắng. Giang bổ nhào tới, em dang tay ôm lấy cổ tôi, hân hoan như một đứa trẻ:
- Chị đến rồi, hôm qua chị nói "chưa biết" em còn tưởng chị không đi.
- Thế sao em vẫn chờ?
- Hê, em tin chị.
Khoé môi cô bé khẽ cong lên, hai má lúm đồng tiền đáng yêu đến lạ. Cảm xúc trong tôi không kìm nổi, tay vô thức đưa lên nhéo yêu vào má em một cái. Giang nheo nheo mắt. Tôi thoáng thấy sự ngạc nhiên vụt qua mắt em.
- Đây là...
- Là bạn của cháu.
Chú tôi từ trong xe bước ra, tò mò hỏi về người thiếu nữ trước mắt. Tôi nhân cơ hội đó giới thiệu cho em, Quỳnh Giang rất chăm chú lắng nghe, đoạn, em cúi đầu lễ phép:
- Cháu chào chú ạ.
- Chào cháu. Hai đứa lên xe đi, Giang cứ tự nhiên nha.
Tôi không mảy may để ý thái độ của người chú kia. Trong lòng chỉ có một mình em. Vừa mở cốp xe, cẩn thận đặt hoạ cụ của em vào xong xuôi, tôi liền kéo tay em lên xe ngồi ở bên cạnh.
- Xe này... là của nhà chị sao?
Giang thì thầm thật nhỏ vào tai tôi, cô bé như đang ái ngại điều gì đó. Nhưng mà lời nói đó lọt vào tai tôi lại không hề mang ý nghĩa như vậy. Tôi tỉnh bơ quay ra hỏi em:
- Nhìn tôi nghèo lắm sao?
- Ơ... không... em có nói như vậy đâu.
Quỳnh Giang sững sờ, hai mắt tròn xoe, quơ quơ tay phủ nhận. Đúng lúc này chú tôi ngồi ở bên trên cười khanh khách. Chú chẳng đề cập gì tới lời của Quỳnh Giang, thay vào đó chỉ hỏi một câu rằng địa điểm thi ở chỗ nào.
- Dạ, ở Học Viện Mỹ Thuật ạ.
- Thế thì thoải mái, mười phút nữa tới liền.
Nói xong, xe chúng tôi liền băng băng chạy ra đường lớn hòa vào dòng người đông đúc.
Quỳnh Giang "oà" một tiếng, em thích thú nhìn ra phía cửa xe, đưa tay hứng từng giọt nắng sớm lọt vào qua khe cửa. Tôi lặng im, giương mắt nhìn em, không gọi, không ngăn thậm chí dường như cả hơi thở cũng không còn.
Tưởng chừng vào ngày tháng ấy sẽ để cho chúng tôi những kỉ niệm đẹp nhất của tuổi trẻ. Nhưng rồi một tai nạn đã bất ngờ xảy ra trên chặng đường. Phút giây sinh tử ngắn ngủi đó, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng xe tải phanh gấp, rú lên âm thanh rùng rợn. Rồi tiếng đổ vỡ cùng gào thét thảm thiết vang vọng bên tai.
Tôi giật mình, theo bản năng tự nhiên nhìn thẳng về phía trước. Một vụ lật xe đã xảy ra. Chiếc xe tải khoảng một tấn lật đổ xuống đường. Mặt đường ngấm ngầm lênh láng máu. Máu đỏ sẫm, chầm chậm chảy ra từ bên dưới bánh xe.
Bình luận
Chưa có bình luận