Tập 8: Khai giảng rắc rối


Thestra ngồi giữa hội trường tầm một hai trăm người, mồm ngáp ngắn ngáp dài, tự hỏi vì sao ngủ đủ giấc rồi mà vẫn cứ gọi là buồn ngủ như thế này. Tint nheo mắt nhướn mày liếc cô bạn cùng phòng của mình kiểu không quen người kia. Nói thật chứ Tint cũng sắp muốn gục đến nơi rồi vì cái bài diễn văn của cựu hiệu trưởng dài đến cả một tiếng đồng hồ, chủ yếu là huyên thuyên về việc ngôi trường này tốt thế nào (một phút) nếu như không có ai kia tới phá đám (năm mươi chín phút), đáng lý ra còn dài nữa nếu không bị ban tổ chức kéo xuống. Cho dù hắn ta không còn quyền lực của một Prime, hắn vẫn ngông nghênh thị uy như thể hắn vĩ đại lắm không bằng. Khi hắn ta bị lôi xuống, Tint phụt cười kiểu “Trông kìa, có nhục không?”.


Trời chuyển sắc thu sang, mùi hoa cũng đậm hơn so với cuối hè, phấn hoa Thạch bay vào hội trường làm cô ngứa hết cả mũi. Rõ ràng ban sáng cô đã uống thuốc chống dị ứng phấn hoa rồi mà giờ cô như sắp nhảy mũi hơn hai chục cái. Trong hội trường cũng vang lên vài tiếng hắt hơi to nhỏ lớn bé vẳng từ tứ phướng. Mặc dù cô có thể hắt hơi nhập bọn nhưng một cái hắt hơi của cô đủ để dẹp loạn đám đông to nhất, và sau đó cô sẽ trở thành tâm điểm của những ánh mắt kì lạ.


“Kiềm chế… kiềm chế nào tôi ơi…”


– Sau đây, tôi xin trân trọng giới thiệu tân hiệu trưởng của trường Ignites, ngài Sommerge Cyrens!


Trong một chốc, tim Thestra hẫng đi vài nhịp vì mái tóc xanh màu đáy nước quen thuộc gặp hồi hai ba ngày trước. Khoác lên người bộ y phục xanh sapphire dệt từ lụa Baican quý hiếm của đất núi Harmo nổi tiếng vì chất vải mềm và lấp lánh như dệt kim sa, trang trọng, lịch thiệp nhưng tỏa hào quang uy quyền tựa như chính anh ta, một người được thần định sẵn cho quyền cao chức trọng. Như thể tâm trí bị lu mờ, trong một khắc, mọi thứ trước mắt dường như là cơn mê mờ ảo, khi cô choàng tỉnh thì bài phát biểu của anh ta cũng kết thúc, xung quanh cũng toàn những tiếng vỗ tay đều đều. Cô ngập ngừng vỗ tay theo rồi ghé tai Tint.


– Ê mày, anh ta vừa nói gì?


– Giới thiệu sơ sơ thông thường thôi.


Thestra gật gù rồi nhìn lên sân khấu, trông anh ta có vẻ chán chường lắm, đảo mắt suốt từ góc này đến góc kia. Cơ mà bây giờ mới đến tiết mục chính, lời tuyên thệ đầu năm của hiệu trưởng. Tuy tay hiệu trưởng năm ngoái tệ thật, nhưng ít nhất anh ta cũng đã hoàn thành mục tiêu cải cách hệ thống kiểm tra lý thuyết bằng mã đề mã hóa sử dụng vạch scan phép thuật vô hình tránh gian lận. Lời tuyên thệ rất quan trọng, quyết định số phận của học sinh ngồi đây nở hoa hay thành tai họa.


-Tôi hứa…


Thestra hít một hơi chờ đợi.


– Sẽ loại bỏ tất cả các khu chợ đen ở thành phố Aquatic!


Giọng anh chẳng hề rung chuyển đất trời hay lay động cỏ cây, mà không dưng không rằng, chân cô lại run như thể dưới chân là động đất.


Trong hội trường vang lên những tiếng xì xào lạ lẫm. Riêng Tint với Thestra bốn mắt nhìn nhau, hàm tưởng chừng như sắp rớt đến nơi. Thestra hết nhìn Tint rồi lại nhìn Sommerge, chau mày kiểu không tin vào những gì cô vừa mới nghe. Tuyên bố này có khi xứng đáng nhận giải thưởng tuyên bố khủng bố nhất lịch sử trường Ignites.


“Vấn đề này, thậm chí Hội đồng Trung ương còn chưa thể giải quyết triệt để mà chỉ mới đưa ra các biện pháp ngắn hạn. Hắn nghĩ mình là ai mà phán một câu trớt quớt vậy?” Tint ghé vào tai Thestra nói nhỏ, nhưng dường như Thestra không nghe lọt một chữ vì cô còn chưa định thần lại sau tuyên ngôn sặc mùi ảo tưởng kia.


Lúc Sommerge bước xuống bục, thái độ bàng quan và ngông nghênh của anh khiến Thestra càng thêm ghét anh. Cô biết các khu chợ đen chịu nhiều điều tiếng xấu và đồn đúng chứ chẳng sai, tuy nhiên đó lại là chốn dung thân duy nhất của hàng chục nghìn con người bị xã hội ruồng bỏ, người ngoài hầu như chẳng bao giờ được thấy hay được biết. Tint nhìn theo anh ta, ánh mắt đầy quan ngại, thấp thoáng nét khinh khỉnh mờ căm.


Bài quốc ca cũng thể làm suy nghĩ cô bớt rối ren đi chút nào, chúng thậm chí còn bám rịt lấy cô không dứt.


“Nhờ” lời tuyên thệ của Sommerge, không khí lớp xôm hơn hẳn mọi hôm. Mấy đứa “có hiểu biết” bô bô mồm về khu chợ đen trong khi chúng không hề biết bên trong nó tròn méo ra sao, nếu bọn nó có đến thì hẳn cô đã gặp trước rồi. Hai đứa (có thể là duy nhất biết về nội bộ chợ đen) Thestra và Tint ngồi ngó lơ bọn kia mặc cho chúng nó có bêu riếu hình ảnh khu chợ đen là một nơi tồi tàn (đúng), bẩn thỉu (đúng luôn), đầy rẫy những con chuột man rợ (ừ thì cũng đúng) và hơn hết là không có gì tốt lành ở đấy cả.


– Tint! Sao mày không nói gì hết vậy?


Amyrgh từ đâu nhảy ra trước mặt Tint, giọng giễu cợt. Cô ta thừa biết ba Tint làm ở đấy nên cố tình hỏi trêu ngươi Tint. Tint ngồi yên đọc sách, vờ như không nghe thấy. Amyrgh bất ngờ đập bàn trước mặt Tint, và trong giây phút đó không ai ngờ cô ta đã phạm phải sai lầm chết người. Tint nhanh chóng làm bàn tay cậu nóng lên vài trăm độ rồi dùng chính bàn tay đó vả Amyrgh ngã sõng soài. Dấu tát in trên má cô ta nhanh chóng ửng đỏ và nổi bọc nước khiến cô ta la oai oái.


“Như thế còn nhẹ chán. Nếu Tint mà không ở trường mà ở đâu thì thiếu điều tóc cô cháy rụi rồi đấy Amyrgh.” – Thestra liếc nhìn Amyrgh bằng nửa con mắt, nghĩ thầm.


– Con mọi kia! Mày dám tát tao!?


Bỗng Amyrgh hét toáng lên khiến mọi người chú ý. Và lời nói của cô ấy thậm chí còn gây sốc hơn hành động đột ngột hét lên vừa nãy.


“”Mọi”? Mình không hề nghe nhầm, Amyrgh vừa mới chửi Tint là “mọi”?”, hẳn ai cũng sẽ nghĩ thế, không thể trật đi một li nào được. Ôi trời đất thần linh hỡi, một con nhỏ từng xưng là bạn của hoa khôi lớp giờ đây lại chửi chính người bạn ấy bằng từ ngữ kinh tởm như thế kia, thật không thể tin được!


– Ê, mày nói câu đó lại tao nghe xem?


Đương lúc mọi người còn đang bàng hoàng vì lời Amyrgh vừa thốt ra, Thestra không kìm nổi giận, xách cổ áo Amyrgh lên và không ngờ lúc đó giáo viên vào lớp sớm năm phút so với bình thường. Cô trông thấy cảnh tượng hãi hùng đó, liền chạy vào và lôi Thestra ra đưa thẳng lên phòng giám thị. Cô giáo không nói không rằng gì suốt đoạn đường đi, bóp chặt tay Thestra, khi cô lên tiếng cố thanh minh thì cô giáo lại suỵt một cái làm cô buộc phải im lặng.


– Lại là em sao? Em có biết tôi ngán ngẩm em lắm rồi không?


Thầy giám thị ngồi đang ung dung trên ghế bành, uống cà phê đọc báo khi trông thấy Thestra liền nhăn mặt. Cô có cáu giận cỡ nào thì trước mặt giáo viên thì phải giữ giọng nói đều đều như máy, không lộ biểu cảm gì dù chỉ một chút:


– Thưa thầy, lần này em không sai.


– Vậy tại sao em lại lên đây?


Thestra hít một hơi dài:


– Vì bạn Amyrgh phát ngôn phân biệt chủng tộc nên em định đưa bạn ấy lên ban giám hiệu nhưng bạn ấy cứng đầu không chịu đi, buộc em phải dùng biện pháp mạnh và cô Sica đây nhìn em như thể em đang bắt nạt Amyrgh.


– Em túm cổ Amyrgh thế, bảo sao cô không hiểu lầm! Nhưng em mà cả gan vu khống người khác thì tội nặng hơn đánh bạn nhiều đấy!


– Em có nhân chứng. Cô cứ mời một bạn trong lớp đến đây đi, ai cũng được.


Cô Sica nghe vậy, vội vã chạy về lớp tìm người. Một lúc sau, cô quay lại với một bạn nam, nếu Thestra nhớ không lầm thì tên cậu ta là Garreck. Dường như cậu ta biết rõ tình huống hiện tại, dõng dạc nói lớn.


– Vâng, bạn Amyrgh Haysley đã gọi bạn học khác là “mọi” ạ, vì thế nên bạn Thestra với đánh Amyrgh.


– Thầy có thể gọi thêm người, ai cũng sẽ khai giống như bạn Garreck này thôi.


– Là Garrick, và đúng vậy ạ, mong thầy không xét tội bạn Thestra.


– Vậy à, thế thì em Garrick có thể về lớp rồi.


Thầy ấy nhận ra tuy Thestra đã nói dối chuyện Thestra định đưa Amyrgh lên phòng ban giám hiệu nhưng việc Amyrgh phát ngôn phân biệt chủng tộc là thật. Thầy chưa kịp gọi cô Sica thì cô ấy đã quay lại và lần này có dắt theo Amyrgh. Má cô ta lúc này đã nổi cả chục bọc nước lớn nhỏ và đỏ tấy lên, trông rất đáng sợ.


– Trời đất! Sao má em lại ra nông nỗi kia? Thestra! Em trả lời tôi xem!


– Bạn Tint tát em!

– Không phải ạ, bạn Amyrgh tự tát chính mình đấy.


– Sao Amyrgh lại tát chính mình được? Em tính lừa ai vậy?


– Bạn ấy định tát bạn Tint nhưng Tint đỡ được, vô tình khiến bạn ấy tự tát ngược lại mình. Không ngờ còn muốn làm Tint bỏng…


– Mày láo! Lúc Tint tát tao, mày còn liếc rồi cười khinh!


– CÁC EM THÔI NGAY!!!


Thầy giám thị đập bàn rõ to, lửa giận phừng phừng trên từng đường gân mặt. Thestra gằn giọng, bắt đầu rơm rớm nước mắt:


– Từ “mọi” đó là để ám chỉ Tint… Em giận quá mất khôn nên…


Thầy ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, ra hiệu cho hai cô trò mau chóng về lớp, còn Amyrgh vẫn phải ở lại phòng giám thị. Trên đường về, Thestra vô tình trông thấy vẻ bối rối trên mặt cô Sica, dường như có gì đó gọi là cảm giác tội lỗi với Thestra. Cô khều tay vị giáo viên ấy, khẽ gật đầu. Dù gì thì lúc đó cô cũng trông như một kẻ phản diện điên khùng ưa bạo lực, nếu người ta có lỡ hiểu nhầm cũng không trách được. Sau đó thì Amyrgh cũng về lớp với một bên má đắp bông băng dày.


Tiết chủ nhiệm đầu năm trôi qua một cách êm đềm. Khi tan lớp và cô Sica bảo Amyrgh đi theo cô ấy, ai cũng biết cô ta sắp gặp rắc rối to. Với một vùng đất giao thoa văn hóa, coi giao thương và du lịch là chủ chốt như thành phố Aquatic, mọi hành vi phân biệt chủng tộc đều bị trừng trị mạnh tay. Trước khi đi, Amyrgh có lườm Tint và Thestra một cái sắc lẻm. Không biết Tint nghĩ gì nhưng Thestra đang nhẩm trong đầu xem cô ta phải nạp bao nhiêu Watt cho Đại động cơ và dọn nhà thi đấu bao nhiêu ngày.


Đại động cơ nói ngắn gọn là động cơ dùng để cấp điện cho các tòa nhà. Một chút Watt của Amyrgh nào có bò bẽn gì với mức năng lượng nó tiêu hao mỗi ngày, nếu phải so sánh thì nó như một giọt nước trong mức chuẩn ba lít nước mỗi ngày. Thế nhưng trường vẫn lấy việc nạp năng lượng làm hình phạt vì hình phạt đó rất đáng sợ. Mỗi lần người ta trông thấy người bước ra từ phòng chứa Đại động cơ, không là giáo viên thì là giáo viên dìu bộ xương khô. Cá biệt có trường hợp học sinh nặng một tạ ba mà khi bước ra từ căn phòng đó, cậu ta trông như chỉ còn đâu đó ba mươi kí, da bụng chùng xuống tận giữa đùi trông kinh thấy ớn. Nếu người mập mạp đã thế, thì con tôm tép như Amyrgh sẽ còn lại gì nhỉ? Chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.


– Tao khai thật vì Tint chứ không phải vì mày đâu đồ chuột thối.


Garrick đi ngang qua, nói một câu như gáo nước lạnh bất ngờ dội lên đầu Thestra, âm lượng vừa đủ để chỉ mình Thestra nghe thấy. Thậm chí một cái vỗ vai để đối phương biết mình muốn bắt chuyện cũng không có. Thestra cười khẩy, trả lời:


– Không ai mướn mày phải nhắc lại đâu.


Câu chửi thầm “con mọi Bromza” đã sớm tan như bọt nước, nhưng chính mớ bọt nước vỡ đó lại chứa cát ở trong, và mớ cát đó lắng lại trong lòng Thestra, bồi cho lớp cát đã dày lại càng dày thêm.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout