Tập 16: Túp lều, bản đồ…


– Vào việc thôi.


Tia lửa điện bắn tung tóe từ bàn tay của cô gái nhỏ có mái tóc ngọc lam cắt nham nhở. Trong vòng chưa đến một phút, pin đèn đã được sạc đầy. Rèm bạt giăng kín bốn góc nhà để không có ánh sáng lọt ra. Một căn nhà với ánh đèn sẽ nổi bần bật giữa buổi tối thanh vắng không bóng người.


Nhà của ban quản lý hơi chật nên chung quanh chỉ có tầm hai mươi người hoặc ít hơn ngồi thành hình vòng xung quanh chiếc bản đồ khu chợ đen. Thestra vừa dọn hàng xong là ban quản lý cũng đã quét dọn xong xuôi căn nhà cấp bốn mà mọi người hay gọi là phòng ban quản lý. Bức tường xám xịt ở mặt tiền nhuốm sắc cam đỏ của hoàng hôn buông, cái cây trồng trong chậu để trước cửa đen kịt như chính cái bóng của nó vậy. Ở Aquatic này, khoảnh khắc ngày tàn qua rất nhanh, chỉ trong chưa đầy ba phút ngắn ngủi là bầu trời hẵng còn xanh như mặt hồ đã hóa đáy biển sâu mà lại cao vời vợi. Thestra mở bạt bước ra ngoài, buột miệng khi thấy môi gã khách quen không còn bập bùng ánh lửa điếu thuốc.


– Fieleck, mày lại hút thuốc đấy à?


Gã tặc lưỡi một cái rõ kêu:


– Kệ mẹ tao.


Thestra búng tay, đốm lửa trên đầu điếu thuốc bừng lên, đốt cháy xém một phần râu mép gã. Cô gằn giọng, tỏ vẻ bực mình thấy rõ:


– Không có tiền trả nợ tao nhưng có tiền mua thuốc?


Gã lại tặc lưỡi nhưng ánh mắt đã lảng đi chỗ khác. Thestra nghiêm nghị:


– Mày còn biết điều thì trả tiền tao, bằng không thì thứ rực lửa trên môi mày không phải là điếu thuốc mà là hàm râu còi của mày đấy.


Fieleck mang vẻ mặt cáu bẳn bước vào trong nhà, tay xoa lấy xoa để hàm ria mép cháy xoăn. Roger với Thestra đi kiểm tra cảm biến giăng quanh nhà xong xuôi rồi vào theo. Khi đó trời đã chập tối, sắc đen kịt vây lấy vầng hào quang của trăng khuyết nửa.


– Mọi người, ai có ý kiến gì không?


Roger hỏi sẽ. Mấy mươi cặp mắt nhìn nhau rồi lắc đầu ngao ngán. Đó âu cũng là lẽ đương nhiên. Cho đến sáu giờ đồng hồ trước thì hầu như không một ai biết Sommerge, huống hồ chi là biết cả mục đích hay động cơ để hắn nhắm đến đây. Thậm chí đến cả Thestra còn không biết hắn muốn đánh sập các khu chợ đen này để làm gì. Nếu như trường hợp tệ nhất là anh nghe ai xúi dại thật sự tồn tại thì trước giờ cô đã đánh giá quá cao trí thông minh của anh rồi.


– Trước tiên, tao nghe nói hồi sáng mày cho một con ả khất nợ.


Giọng nói trầm khàn cất lên từ một góc. Gã đàn ông mặc chiếc áo choàng rách liếc xéo Thestra, ánh mắt lộ rõ vẻ tức tối. Ấy vậy mà cô vẫn điềm nhiên trả lời:


– Ừ, Sanct, rồi sao?


– Vậy sao mày đéo cho tao khất?


– Mày có phải người Graciel đâu? Nhỡ mày sủi thì tao lần tới đằng trời để đòi nợ mày à?


Sanct tặc lưỡi, đảo mắt một vòng. Không khí trong phòng trở về vẻ yên ắng ban đầu.


Ánh đèn pin bừng giữa phòng làm những khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ sáng lên mà lại xám xịt ảo ảo, các mảng sáng trắng trên trần nhà như tách biệt hẳn với các mảng tối đen như hòa làm một vào màn đêm tĩnh lặng. Tiếng tắc kè kêu râm ran ngoài hẻm dù mùa hè đã tàn phai là âm thanh duy nhất vọng trong phòng, còn không là tiếng bụi rơi, lắng trên từng ô vuông sàn nhà. Ivanov khẽ đẩy gọng kính, ngước lên nhìn Thestra đang ngồi phía đối diện:


– Ý kiến của cháu thế nào, Thestra?


Cảm giác khi một người đột nhiên bị chỉ định giữa chừng cơn lũ tràn đầy suy nghĩ cuộn quanh đầu giáng vào đầu Thestra như sét đánh khiến cô đang tập trung suy nghĩ bỗng trở nên bối rối. Lời cô lấp lửng giữa bầu không khí tĩnh mịch, căng thẳng tựa nước tràn đê đắp tạm:


– Dạ… thì…


– Không sao, cháu cứ từ từ. Ta bây giờ tuy vội nhưng ai không hối thúc con làm gì đâu.


– Vâng… – Thestra hít một hơi sâu rồi thở phà. – Theo con, hắn sẽ hạn chế giao chiến nhất có thể.


– …Vậy là chúng ta đều nghĩ giống nhau nhỉ?


Ivanov đáp lời rồi nhìn sang phía Roger đang nở nụ cười khinh bỉ, và Roger chỉ cười khinh khi đang giận dữ, giận thôi, chứ chưa lên cơn điên dại. Ivanov chợt nhớ lại khi Roger nổi điên, chú ấy đã thật sự phát hoảng và khiếp sợ Roger. Nghe thì khó tin, nhưng bộ trưởng của cả một quốc gia cũng có lúc sợ người bình thường như thế đấy.


Bốn năm cái đầu chụm lại quanh chiếc bản đồ của chợ đen, suy tính nhiều điều. Xét đến địa hình vừa hẹp lại ngoằn ngoèo như bên trong khu chợ đen thì ai cũng biết rằng đây không phải là nơi thích hợp nhất để giao chiến, chưa kể đến việc xung đột bên trong chợ ít nhiều cũng đều ảnh hưởng đến các hộ dân cư. Đặt bẫy nổ cũng không phải là lựa chọn khả dĩ khi điều đó lại ảnh hưởng trực tiếp đến sự an toàn của người dân, thứ mà Sommerge muốn tránh động chạm nhất. Cơ mà làm sao hắn ta dẫn quân đến đây? Mấy mươi người mặc đồng phục cảnh binh dàn hàng đi giữa đường chắc chắn sẽ gây chú ý không nhiều thì ít và các tay săn tin cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội giành giật trang nhất báo tuần.


– Nhưng con vẫn không thể hiểu tại sao hắn lại nhắm đến đây…


– Chú chịu. Hồi chú gặp nó lần đầu, nó không hề có chút ác ý gì.


Lần gặp gỡ đầu tiên của Ivanov và Sommerge tuy tình cờ nhưng không có gì bất ngờ. Cả hai lướt qua nhau, chào hỏi đôi ba câu theo lễ nghĩa thông thường. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, chẳng có gì gọi là căng thẳng hay ngượng ngùng. Ivanov còn nói Sommerge khi đó trông như một cậu trai quê mới lên phố.


– Có lẽ ta không nên để ý quá nhiều đến lời hắn nói.


Thestra gật gù đồng ý.


Bỗng Ferrel cất lời bằng giọng trầm khàn và tông giọng méo như thể đang méo theo khuôn mặt gã, tay trỏ trỏ vào mặt Thestra:


– Tại sao chúng ta phải nghe lời một con ranh nói?


Thestra cáu lên, trừng mắt, lên giọng, tỏ vẻ hung tợn:


– Tao không phải con ranh đâu, oắt con.


Roger ngồi kế cô, khều tay cô rồi chau mày, như thể đang bảo cô kiềm chế một chút. Cô tuy vẫn còn giận nhưng cố hạ hỏa, giữ giọng đều đều như nước chảy mặc cho khuôn mặt cô lúc này không giống như đã nguôi giận chút nào:


– Bởi vì trong phòng này không ai có nhiều thông tin về thằng oắt đó hơn tao, được chưa?


Nhìn hắn có vẻ còn chưa phục, cô gằn giọng nói tiếp:


– Nếu nhiêu đó còn chưa đủ thì mày có kế nào hay hơn không? Đấy, tao nhường cho mày nói đấy, chứ không thôi thì mày lại bảo tao bắt nạt mày!


Thestra nhìn Ferrel, gương mặt câng câng, mắt trợn tròn toát lên vẻ mặt vừa láo toét đáng sợ khác thường, trông như con chó dại đang uy hiếp đối phương. Ferrel có vẻ tức lắm, trong một chốc còn định lao vào đánh Thestra. Veronica, vợ Ferrel túm áo gã, khẽ bảo gã thôi gây sự. Gã cũng nghe lời, nhưng lại hừ một cái rõ to. Thestra hắng giọng lấy lại chút bình tĩnh, nói tiếp:


– Thứ hai, việc hắn phớt lờ sự thật rằng các khu chợ đen nằm ngoài tầm với của chính phủ và chính họ cũng chấp nhận phớt lờ chúng ta, phần lớn nhờ vào công sức của Ivanov đây.


Tuy Ivanov đã thuyết phục được chính quyền Graciel trong cuộc họp Quốc hội mùa Hè bốn năm trước bằng những bằng chứng không thể thuyết phục hơn từ nguy cơ bạo loạn, thậm chí có thể dẫn đến chiến tranh với Donovan, chưa kể đến lượng ngân sách phải dành cho việc tái chế thiết bị cũ cũng được giảm đáng kể, nguồn cung lương thực cũng đã được cải thiện nhưng vẫn còn một số khá đông người cả phản đối thẳng thừng lẫn những người đã tán thành với Ivanov tỏ ra quan ngại. Họ cho rằng khu chợ đen gây thiệt hại cho kinh tế nhiều hơn mọi người nghĩ, kèm theo mối lo ngại về hàng hóa xuống cấp, lỗi thời kèm môi trường thiếu vệ sinh và mầm mống tội phạm cao vì đa số những người làm việc trong chợ đều là thành phần bất hảo, từng mãn hạn tù hoặc là dân nhập cư bất hợp pháp. Buổi họp kéo dài lâu hơn dự kiến những ba mươi phút khiến cho những việc cần bàn họp trong dự tính buộc phải bị hoãn lại đến kỳ họp mùa Thu năm đó.


Người ngoài nhìn vào có thể cho rằng quan điểm của Ivanov là tư tưởng phản loạn, nhưng phải nằm trong chăn mới biết có rận. Vì Sommerge không phải người Aquatic nên việc anh có cái nhìn từ góc độ người ngoài cuộc là chuyện dễ hiểu nhưng thật không ngờ lại quá quắt đến mức trong buổi khai giảng, anh ta đòi đánh sập tất cả các khu chợ đen trong thành phố.


Cơ mà, từ buổi họp đó đó, chúng tôi không cần phải, ít nhất là giảm thiểu, việc phải dọn xác các cảnh binh tò mò “vô tình lạc bước” vào khu chợ đen này. Chứ thành thật mà nói, sân sau nhà Thestra tuy là chỗ chôn đồ đạc, hàng hóa và tiền tiết kiệm, nhưng hỏi người ta thì họ chỉ biết đến cái danh xưng vô cùng mỹ miều Roger tặng cho: “nghĩa địa”. Hồi cô còn ở đấy, hễ đến lúc trời sẩm tối là cô lại thắp cho mấy chục người đúng ba nén nhang cầu cho không ai được dịp vui vui, ngóc đầu lên trần thế ám quẻ người ta. Tục này tuy là của người Liềm và phải khấn bằng tiếng Liềm, nhưng nghe người ta đồn rằng mấy chuyện yêu ma quỷ quái này linh thiêng thật nên là cẩn thận một chút chắc cũng không vấn đề gì.


Mấy câu chuyện như thế này rất dễ được hưởng ứng, vì nhà ai ít nhất cũng có một hai người đã mất rồi. Không cha mẹ, ông bà thì là con cháu hoặc người nhà họ nội ngoại. Thật, tuy chỉ có người Liềm mới có tục cúng bái nhưng hầu như các vùng đều có lệ viếng người đã mất vào ngày họ khuất tất trần gian. Họ rôm rả trò chuyện về những người đã chết, cười như thể trút được cả gánh lo âu.


Nói mãi cũng thành lạc đề, nhưng việc nói chuyện phiếm đồng thời cũng khiến cô lạc xa khỏi đống suy nghĩ kết thành bùi nhùi rối tung trong đầu và mọi người cũng thư thả hơn hẳn.


– Nhưng chắc chắn là sẽ có dùng vũ lực trấn áp. Không cách này thì cách khác thôi.


Chợt Thestra hắng giọng, nghiêm túc trở lại. Mấy người chống cằm nghĩ ngợi, ánh đèn pin vô tình khiến nếp nhăn giữa cặp lông mày lộ rõ hơn. Một gã ngồi nấp mình trong bóng tối đột nhiên cao giọng, nghe như người ngà ngà say:


– Sao tao thấy thả bom là gọn nhất đấy! Đỡ phí sức người hẳn!


– Walter! Thứ nhất, chúng ta đang ở giữa khu dân cư, thứ hai, ném bom sẽ dấy lên những tranh cãi khiến các phe phái nổi loạn thừa nước đục thả câu. – Roger phản bác ngay lập tức rồi lôi hắn vào góc để đấm cho ngất lịm, không phát biểu linh tinh được nữa.


Ivanov bỗng lên tiếng:


– Bác nghĩ quân số sẽ chỉ tầm bốn mươi người hoặc ít hơn. Uy tín của thằng nhóc đó chưa có nên Hội đồng sẽ không tin tưởng mà giao phó quá nhiều đâu.


– Chuyện này thì cháu chưa chắc. Vì cháu nghe nói cậu ta là Primavista.


Primavista về cơ bản là những Prime được các vị thần chọn để làm người tiến cử, sau này kế nghiệp trở thành Thần trong nhiệm kỳ hai mươi năm. Khi làm thần, con người sẽ không già đi và nắm trong tay quyền lực gần như tối thượng. Bởi vì thế nên loài người ở đây tin tưởng tuyệt đối vào các vị thần và sẵn sàng trừng phạt thẳng tay những người dám làm ô danh thần linh và Primavista.


“Chua cay làm sao, người đầu tiên mình giết lại là Primavista…”


Thestra nghiến răng kèn kẹt rồi lại thở dài thượt. Những người biết quá khứ của Thestra ở đây đều hiểu biểu cảm này của cô có ý nghĩa gì.


– Với cả, hồi tôi làm đơn mượn binh lính để giải quyết việc tồn từ chiến sự phương Đông, phải mất hai tháng chính quyền mới gửi ba nghìn người đến.


– Nhưng dù thế, chúng ta vẫn không có đủ quân lực…


Mọi người đều biết Ivanov muốn giải tỏa bớt nỗi lo cho mọi người nhưng không thành. Chỉ riêng việc tập hợp được hai mươi người đến đây đã là một kỳ tích rồi. Sau khi tin về chuyến ghé thăm của Sommerge đồn lan ra khắp chợ, có những người đã tính đến đường bỏ trốn, thậm chí còn rủa xả nơi này, nơi duy nhất chịu chứa chấp những con người như họ.


Cinder nghiến răng ken két, cấu lấy mặt sàn. Chiếc kẹp tóc bị lỏng rơi xuống nền nhà, mái tóc rũ rượi như tấm màn thưa che trước khuôn mặt hằn in sự tức tối trên từng nếp nhăn.


– Bỏ mẹ mày, mấy thằng loi choi này…


Hành động bất chợt của Cinder khiến Thestra sực nhớ ra con trai cô ấy vẫn chưa đến nhận con chuột máy cậu ta đặt hàng. Cô ngước nhìn Cinder:


– Con trai mày hôm nay phải đi học đêm hay gì? Sao không thấy nó tới?


– Nó chết rồi. Nhiễm trùng vết ghép. Không cứu nổi.


Câu trả lời khiến ai nấy đều sững sờ, lại còn thêm cả cái giọng điệu đều đều bình thản như không càng khiến người ta bất ngờ hơn gấp bội. Nếu trong phòng này có thứ gì tĩnh hơn giọng Cinder thì ngoài đồ vật ra, chỉ có khuôn mặt Thestra nhìn trân trân vào tấm bản đồ, không lay chuyển dù chỉ là một thớ cơ. Cô trông bình tĩnh vậy vì cô không biết nên trưng ra biểu cảm nào mới phù hợp với bầu không khí trong phòng lúc này.


Bởi vì đúng như lý lẽ bên phe đối lập đưa ra, và cô hiểu rõ điều đó hơn ai hết: Tai nạn khi phẫu thuật chui là khó tránh khỏi, và rủi ro hình thành biến chứng hậu phẫu thuật cao ngất ngưởng.


Nói đi cũng phải nói lại, bệnh viện nào mà dám chữa trị cho con trai của người phụ nữ có ba tiền án giết người cơ chứ? Gan cùng mình lắm mới dám chứa chấp hai người này! Mấy người làm như chuột có quyền lựa chọn không bằng!


Và đó chỉ là một người giữa cả trăm, cả nghìn người như vậy. Nhiều người còn có số phận hẩm hiu hơn nhau nhiều. Những người ở đây đều giống nhau ở chỗ: không thể hòa nhập vào xã hội vì thứ tem mác bẩn thỉu bốc mùi như chuột chết.


Và đó là cách người đời gọi người sống trong khu chợ đen. Chuột.


Cinder hạ giọng, ánh mắt dù hướng vào bản đồ nhưng trông như thể cô ấy đang nhìn đi đâu đâu:


– Cơ mà… Làm sao mà mình ôm thủ?


Đó là điều khiến Thestra băn khoăn từ nãy đến giờ. Lực lượng chợ đen hiện giờ không thể chia nhỏ ra để bảo vệ tận năm cổng, kể cả có thêm năm gác cổng vẫn không đủ. Lợi thế duy nhất của mọi người bây giờ là bên đấy không biết gì về lực lượng này và ai cũng hiểu là không nên bỏ qua lợi thế quá lớn như thế này. Phục kích dưới cống hay trên mái nhà thì quá dễ đoán, đánh trực diện thì cầm chắc phần thua.


Bỗng trong đầu Thestra lóe lên một ý tưởng, dù điên rồ đến mức không tưởng nhưng chắc chắn không ai có thể ngờ đến được. Cô ngẩng mặt nhìn mọi người trong phòng:


– Hay là như này, đổi một con tốt thí thử xem.


Giữa bầu không khí chùng xuống trong nỗi buồn tiếc thương thay cho người phụ nữ mất con, câu nói của cô như lay động trí tò mò của mỗi người. Họ bèn gác lại tiếc thương qua một bên, để khi nào tổ chức tang lễ cho cậu thì lại lôi nỗi buồn ra dùng tiếp.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout