Chương 3 - Bắt đầu lại (3)





Ngày hôm sau, Lâm Tuệ thức dậy từ sớm, luộc cho mình một ít bắp và trứng gà để ăn trước khi đi chợ. Hôm nay cậu quyết định sẽ nấu một bữa cơm thật ngon để đãi những người đã đến giúp đỡ mình sửa nhà. Theo như lời cha mẹ Nguyễn Tranh thì chợ trong thôn không xa lắm, nhưng những thứ cậu cần để có thể mở lại tiệm thuốc thì phải lên chợ huyện tìm. Thế nhưng, vì Lâm Tuệ không biết đánh xe bò, nên đành phải chờ dịp có ai lên huyện thì xin đi cùng.


​​Ánh nắng ban mai dịu nhẹ len lỏi qua những tán cây xanh mát ven đường, nhuộm vàng con đường đất gồ ghề dẫn đến nơi họp chợ. Gió nhẹ thoảng qua mang theo hương lúa chín thơm ngát, thỉnh thoảng có vài chú chim sà xuống những thửa ruộng vàng óng để tìm kiếm thức ăn. Lâm Tuệ đang đi thì bỗng nhiên dừng lại, hít một hơi thật sâu, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.


Sau khoảng một tiếng đồng hồ đi bộ, Lâm Tuệ đã bắt đầu nghe thấy tiếng người cười nói, cùng với tiếng gà vịt kêu quang quác đặc trưng của các khu chợ ở làng quê. Chợ nằm ngay cạnh bờ sông, dưới những tán cây đa cổ thụ rợp bóng. Mặc dù quy mô không lớn lắm, nhưng khung cảnh nhộn nhịp và đông vui y hệt khu chợ quê trong ký ức của cậu những ngày còn nhỏ. Chợ họp từ rất sớm, hàng hóa bày bán cũng không được phong phú lắm, chủ yếu là các mặt hàng nông sản sử dụng hàng ngày như thịt, cá, tôm, lương thực, và các loại rau củ quả, nhưng lại tươi ngon vô cùng. Những sạp hàng ở đây không nằm san sát nhau, cũng không có hàng ăn nào, chỉ có vài người bày bán chút khoai sắn hay đậu luộc, hoặc những chiếc bánh nướng ngoài giòn trong mềm thơm phức, nhưng người mua kẻ bán vẫn rất tấp nập.


Lâm Tuệ dạo quanh các sạp hàng, cẩn thận chọn lựa những nguyên liệu cần thiết cho bữa cơm hôm nay. Vừa mua, cậu vừa trò chuyện với những người bán hàng, tranh thủ làm thân với họ. Mặc dù đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm đi chợ, nhưng đến phần mặc cả giá thì trình độ của cậu vẫn cứ như học sinh Tiểu học, đặc biệt là khi mua đồ nông sản. Một phần là vì ngại, phần khác là vì cậu cũng xuất thân từ nhà nông, hiểu rõ những vất vả mà người nông dân phải trải qua, nên thường thấy giá hợp lý thì cậu sẽ mua, chứ không muốn ép giá. Tuy nhiên, những thứ được bày bán ở đây đều rất rẻ, cậu mua cả một đống thứ nhưng chỉ hết một quan tiền.


Trở về nhà, Lâm Tuệ cẩn thận lấy tập giấy và bộ nghiên mực ra rồi đặt ở trên bàn trong phòng ngủ. Tấm chăn, hai cuộn vải và đôi giày mới mua cũng được đặt thật gọn ở cuối góc giường. Sơ chế nguyên liệu xong thì trời cũng vừa đứng bóng, cậu ăn vội miếng bánh nướng mới mua lúc sáng, rồi tranh thủ nghỉ ngơi một chút trước khi sang nhà hàng xóm để mời họ đến dùng cơm tối, tiện thể nhờ dì Lương may gối và quần áo mới luôn.


Vừa mới nấu xong nồi cơm, nồi thịt ba chỉ kho tiêu, xương sườn kho củ cải, nấm xào dứa, rau muống xào tỏi và canh chua cá lóc, đang loay hoay vừa chiên trứng cà chua vừa luộc bánh lọc trần thì khách đã đến nhà. Tuy người vẫn chưa thấy đâu, nhưng đã nghe thấy tiếng khen nức nở từ ngoài sân vọng lại. 


“Cậu Tuệ ơi, thơm quá à!”


Hôm nay có bảy vị khách đến dùng cơm. Vì Nguyễn Tranh chưa hoàn toàn bình phục nên Trần Hà ở nhà với cậu bé. Đang bận rộn trong bếp nên Lâm Tuệ không tiện ra ngoài chào hỏi. Cậu vừa nấu, vừa vội vàng mời mọi người cứ tự nhiên như ở nhà mình. Các vị khách đến nhà cũng không hề câu nệ mà cùng nhau xuống bếp, hỏi xem có thể phụ giúp được gì hay không. Khi nhìn thấy mấy nồi thức ăn mà Lâm Tuệ đã nấu xong, mọi người đều không khỏi bất ngờ.


“Bao nhiêu là món thế này! Cậu Tuệ giỏi thật đấy!”


“Nhìn ngon quá à!”


“Không ngờ còn có thể nấu theo kiểu này!”


Người nào người nấy đều khen tay nghề của Lâm Tuệ, khiến cậu cũng bắt đầu cảm thấy ngại ngùng. Từ nhỏ Lâm Tuệ đã học nấu ăn, vào mùa vụ thường hay nấu cơm cho cả gia đình. Lúc tự lập thì nấu cho bản thân, nên hiện tại cũng chỉ là kiểu “trăm hay không bằng tay quen” mà thôi. Nhưng qua thế giới này, mọi thứ đều rất mộc mạc, mà những thứ cậu biết lại vô cùng mới mẻ đối với những người ở đây.


Khách đến ăn tối cũng không đi tay không. Biết cậu mới đến, trong người không có tiền, lại cần phải sắm sửa đủ thứ, nên ai cũng mang ít rau dưa thịt cá qua tặng. Trần Thanh còn đem thêm hai vò rượu gạo trắng qua góp vui nữa.


Tổng cộng một nồi cơm, năm món mặn, một món canh, một món bánh. Từng tô, từng đĩa thức ăn được cánh mày râu lần lượt bưng lên. Hồng Liên và dì Lương thì hỗ trợ xếp đặt chén đũa. Ai cũng háo hức muốn nếm thử mấy món ăn mới lạ này.


“Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình giúp đỡ. Tôi vừa mới đến đây nên còn lạ nước lạ cái, cũng chưa rõ chuyện ở trong thôn mấy. Sau này làm phiền chú, dì và các anh chị quan tâm thêm ạ.”


Nghe vậy, Trần Thanh tươi cười đáp: “Cậu yên tâm. Dù dân làng ở đây không giàu có gì, lại sống khá thưa thớt, nhưng được cái mọi người rất đùm bọc nhau. Sau này có khó khăn gì hay cần giúp đỡ thì cứ mạnh dạn nói ra, không cần phải câu nệ.”


Mọi người đều gật gù đồng tình, có người cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy. Với lại cậu là thầy thuốc, còn là thầy thuốc duy nhất ở cái làng này. Câu này là bọn tôi nên nói với cậu mới phải.” 


Lâm Tuệ có chút ngại ngùng, cũng vui vẻ đón nhận. Cậu nói lời cảm ơn rồi nâng chén rượu lên kính mọi người, sau đó tất cả cùng nhau dùng bữa. Tiếng xuýt xoa khen ngợi liên tục vang lên mỗi khi ai đó nếm thử những món mới lạ được tạo ra từ những nguyên liệu quen thuộc. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rất rôm rả, chốc chốc lại vang lên tiếng cười giòn tan. Lâm Tuệ ngồi yên, lắng nghe mọi người nói, thỉnh thoảng cũng chia sẻ một vài câu chuyện của mình, nhưng cũng không tiết lộ quá nhiều.


Khi ánh trăng đã bắt đầu lên cao, những món ăn trên bàn cũng đã vơi hết. Ngồi trò chuyện thêm một lúc, đến khi trăng non treo tít trên đầu ngọn tre thì một số người xin phép rời đi trước. Dì Lương, Trần Mạnh với hai vợ chồng Trần Thanh ở lại phụ Lâm Tuệ dọn dẹp và rửa chén. Thấy vậy, cậu cũng không ngăn cản mà tranh thủ vào bếp gói thức ăn đã để riêng trước đó đưa cho Nguyễn Mạnh và Hồng Liên. Vì sau này còn lui tới nhiều, nên hai người cũng không khách sáo nữa mà vui vẻ nhận lấy.


Sau khi tiễn khách ra về, Lâm Tuệ đóng cửa lại rồi đi nấu nước tắm. Từ lúc xuất hiện ở thế giới này đến bây giờ, mặc dù với tâm lý của người hiện đại nên khả năng thích nghi khá nhanh, nhưng đến giờ phút này, cậu vẫn chưa hoàn toàn quen với cuộc sống mới. Hơn nữa, trong những cuốn tiểu thuyết mà cậu đọc được, lúc vượt thời không sang thế giới mới thì thường sẽ có thêm ký ức của nguyên chủ. Thế nhưng từ lúc ấy đến giờ, cậu vẫn là cậu, suy nghĩ và ký ức cũng là của cậu, không hề có gì khác biệt. Nếu không phải mái tóc hiện tại dài ngang lưng quần thì cậu còn tưởng là cả cơ thể của cậu đều được dịch chuyển đến nơi này luôn rồi. Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa thể tìm được manh mối cho lời giải đáp.


Vừa ngâm mình trong làn nước ấm, Lâm Tuệ vừa miên man suy nghĩ về lý do mình xuất hiện ở đây, về cuộc sống mới, rồi về cách kiếm tiền và làm thế nào để trải qua những ngày tháng tiếp theo. Xong mùa vụ thì trời cũng đã sang thu, phải sắm đồ ấm cho mùa đông, rồi còn chuẩn bị cả đồ Tết nữa.


Tối nay mọi người đem đến rất nhiều thức ăn tươi ngon, nhiều nhất vẫn là rau củ, số lượng mỗi thứ cũng khá nhiều. Cậu tính ngày mai lấy một ít rau muống và rau khoai lang trong số đó đem ra trồng trong vườn trước nhà, để sau này có sẵn rau dùng mà không cần phải đi mua, cũng giảm bớt chút chi phí sinh hoạt. Lâm Tuệ biết rằng kiếm tiền là chuyện không hề dễ dàng, nên không thể ngồi yên chờ đợi cơ hội đến. Nhớ lại lúc xuống núi, cậu đã nhìn thấy khá nhiều cây có quả nhưng không biết có thể ăn được hay không, và cả vườn chè cổ trên đỉnh núi nữa. Hồi sáng lúc đi chợ, và cả khi ghé qua nhà mấy vị hàng xóm tốt bụng, cậu phát hiện thế mà người dân ở đây chỉ hái lá chè tươi để uống chứ không chế biến thành trà. Trong bữa tối, cậu cũng có hỏi qua chuyện này với mọi người, và biết được ở đây không có thứ gọi là trà. Ngoài nước giếng hoặc nước suối đun sôi, người dân trong làng chỉ dùng nước chè tươi hoặc nước lá để thay cho thức uống hằng ngày. Lúc đó, trong lòng cậu cũng đã bắt đầu tính toán, nhưng cuối cùng Lâm Tuệ vẫn quyết định ngày mai chỉ hái lá chè tươi về để bán, kiếm chút tiền sinh hoạt trước. Dù sao việc chế biến trà cũng rất công phu, cũng chưa chắc có người sẽ bỏ tiền ra để mua.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout