Chiều Sài Gòn rực rỡ ánh nắng, những tia vàng cam len qua tán cây phượng trên con đường nhỏ ở Gò Vấp. Quán cà phê góc phố, với tấm bảng gỗ khắc chữ “Hương Phin” tỏa mùi cà phê rang nồng nàn. Bên trong, không gian nhỏ ấm cúng, bàn gỗ phủ khăn vải thô, tiếng nhạc Trịnh vang lên khe khẽ từ chiếc loa cũ. Phương Thảo ngồi cạnh Mai Chi, cả hai hồi hộp nhìn đồng hồ, tay xoay ly cà phê sữa đá. Đối diện, chú Tuấn, 51 tuổi, mặc áo thun xanh đậm giản dị, ngả người ra ghế, lông mày nhướn lên đầy tò mò.
“Thế nào, hai đứa hẹn bố ra đây có chuyện gì mà bí mật thế?” Chú Tuấn nhấp ngụm cà phê, giọng trầm nhưng pha chút đùa cợt. “Đừng nói là xin tiền đi du lịch nha, bố hết tiền rồi!”
Chi bật cười, mái tóc highlight nâu nhạt lắc lư theo cái nghiêng đầu: “Bố ơi, nghiêm túc chút đi! Tụi con có chuyện lớn lắm!” Cô bé liếc sang Thảo, ra hiệu “chị nói đi.”
Thảo hít một hơi sâu, đặt ly cà phê xuống, ánh mắt nghiêm túc: “Bố, con với Chi muốn tổ chức lại đám cưới cho bố mẹ. Mẹ kể về ngày cưới 27 năm trước, không váy, không nhẫn, không ảnh cưới… Con thấy mẹ tiếc lắm. Con muốn mẹ được mặc váy cưới, có một buổi lễ thật đẹp, như mẹ mơ.” Giọng cô hơi run, như thể sợ bố sẽ từ chối.
Chú Tuấn im lặng, ánh mắt thoáng xa xăm. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt ông, lộ ra vài nếp nhăn khắc khổ – dấu vết của những năm tháng vất vả. Trong đầu ông, hình ảnh Huyền 27 năm trước hiện lên: cô gái trẻ đứng dưới mưa, áo dài tím ướt sũng, mỉm cười khi ông hứa sẽ cho cô một cuộc sống tốt hơn. Lời của Thảo như đánh thức một góc ký ức ông đã cất sâu, xen lẫn tự hào và day dứt.
“Bố, mẹ kể cái đám cưới mưa dầm đó hoài luôn!” Chi chen vào, giọng hồn nhiên nhưng đầy thuyết phục: “Mẹ nói không có nhẫn cưới, bố hứa mua mà chưa mua đúng không? Giờ tụi con giúp bố thực hiện lời hứa đó nha!” Cô bé nháy mắt, tay chỉ vào Thảo như thể cả hai đã luyện tập trước.
Chú Tuấn bật cười, nụ cười ấm áp làm dịu đi không khí căng thẳng: “Hai đứa này, lớn vậy rồi mà còn ranh mãnh thế. Nhưng… Làm cái lễ vậy tốn kém lắm, tiền đâu ra?” Ông nhìn Thảo, ánh mắt vừa lo lắng vừa tò mò.
Thảo mỉm cười, lấy từ túi xách cuốn sổ nhỏ, mở ra trang ghi chép chi tiết: “Con làm thêm ở quán cà phê sáu tháng nay, tiết kiệm được kha khá. Chi cũng góp tiền lì xì. Tụi con tính thuê nhà hàng nhỏ, tự trang trí để tiết kiệm. Nhưng tụi con cần bố giúp, và phải giữ bí mật với mẹ. Mẹ mà biết là không cho đâu.”
Chú Tuấn gật đầu chậm rãi, tay xoay chiếc nhẫn bạc cũ trên ngón áp út – món quà rẻ tiền ông mua cho Huyền năm xưa: “Được rồi, bố đồng ý. Mẹ các con sẽ bất ngờ lắm. Nhưng nhẫn cưới thì để bố lo, coi như… Bố trả nợ lời hứa.” Ông nháy mắt, giọng pha chút dí dỏm, nhưng ánh mắt lộ vẻ xúc động.
Cả ba rời quán, bước ra con đường nhộn nhịp của Gò Vấp. Xe cộ lướt qua, tiếng còi xe hòa lẫn với tiếng cười của Chi khi cô bé trêu bố: “Bố ơi, lát mua nhẫn phải chọn cái đẹp nha, không là mẹ giận đó!” Thảo đi bên cạnh, mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm khi bố đồng ý. Họ dừng trước một cửa hàng trang sức nhỏ, tấm kính sáng lấp lánh dưới ánh nắng, phản chiếu những chiếc nhẫn vàng, bạc, và kim cương.
Bên trong, không gian mát lạnh, mùi nước hoa thoảng nhẹ. Người bán hàng, một phụ nữ trung niên, niềm nở giới thiệu từng mẫu nhẫn. Thảo và Chi sôi nổi tranh luận, chỉ trỏ vào những chiếc nhẫn đính đá lấp lánh: “Cái này đẹp nè, nhưng đắt quá!” Chi kêu lên, rồi quay sang bố, giọng đùa cợt: “Bố, bố có chịu chi mạnh không?”
Chú Tuấn cười, lắc đầu, nhưng ánh mắt ông dừng lại ở một chiếc nhẫn vàng đơn giản, khắc hoa văn tinh tế. Ông cầm nó lên, ngón tay chai sần lướt qua bề mặt nhẫn, như thể đang chạm vào ký ức: “Cái này được. Mẹ các con thích đơn giản, nhưng phải khắc tên bố mẹ, ‘H&T’ – Huyền và Tuấn.” Giọng ông trầm xuống, mang theo một nỗi niềm khó tả.
Thảo nhìn bố, nhận ra ánh mắt ông không chỉ là sự lựa chọn, mà còn là sự chuộc lỗi cho những thiếu thốn năm xưa. Cô lặng lẽ gật đầu, cảm giác trái tim mình ấm lên. Người bán hàng gói chiếc nhẫn vào hộp đỏ nhỏ, ánh sáng từ đèn led chiếu lên, làm nó lấp lánh như một lời hứa mới.
Ra khỏi cửa hàng, hoàng hôn đã nhuộm đỏ bầu trời Sài Gòn. Chú Tuấn nắm chặt hộp nhẫn trong túi áo, bước đi bên hai cô con gái, lòng ông tràn ngập cảm giác tự hào xen lẫn bâng khuâng. “Mẹ các con sẽ bất ngờ lắm!” Ông nói, giọng nhẹ như gió. Thảo và Chi cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh hy vọng.
Bình luận
Chưa có bình luận