CHƯƠNG III - HẠ: Kỷ Luật Sắt - Cội Nguồn Của Tư Thế Tư Lệnh




CHƯƠNG III - HẠ

Kỷ Luật Sắt - Cội Nguồn Của Tư Thế Tư Lệnh

“Thổ Đầu tóc rối như mây,
Chạy quanh lán trướng đá bay nồi chè…”

#

Mười lăm tuổi, cũng là lần đầu tiên, nàng được giao dẫn một đội nhỏ, đi trấn áp toán thổ phỉ lẩn khuất ven sông, nơi mà nước đục ngầu bùn, và người chết không kịp gọi tên.

Một buổi chiều mùa thu, khi nàng đang kiểm kê số thuốc mới, có người đến báo:

“Tư lệnh gọi ngươi về trướng chính.”

Nàng đến, đứng thẳng người trước mặt cha. Tướng Văn Hà Đông ngồi trên trướng tọa, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng, một lúc lâu không nói gì. Chỉ có tiếng gõ nhịp đều trên bàn, rồi ông đẩy ra một bản đồ, đóng dấu quân kỳ đỏ chót.

“Muốn lãnh binh thật à?”

Bất ngờ với câu hỏi đột ngột. Nhưng nàng vẫn dứt khoát gật đầu.

Ông gõ ngón tay lên bản đồ, nơi có ba điểm đỏ được đánh dấu.

“Vậy chọn một. Thắng thì được giữ đội. Thua, trở về luyện tiếp ba năm.”

Văn Ấn không hề do dự, chỉ liếc qua một lần, rồi chỉ ngay vào trung tâm vùng ven sông. Nơi mà nàng nhận định là hiểm yếu nhất.

Văn Hà Đông không mỉm cười, nhưng ánh mắt ông hơi dịu lại, như thể có chút hài lòng. “Được.”

Khi nàng lui ra, Phó Tư lệnh bên cạnh mới khẽ hỏi:

“Tư lệnh… vì sao lại giao binh sớm thế? Tiểu thư vẫn còn nhỏ, vết thương từ nhiệm vụ truyền tin lần trước còn chưa lành hẳn.”

Ông im lặng bước ra đến cửa, rồi bỗng thở một tiếng, cất giọng trầm như gió qua núi:

“Ta không sinh ra một đứa con gái để giữ làm châu ngọc. Ta nuôi một chiến binh.”

Phó tướng nhìn theo bóng ông khuất dần sau màn trướng, khẽ thở dài lắc đầu bất lực, rồi thấp giọng nói:

“Nhưng mỗi khi đứa trẻ ra trận... là ngài lại thêm một đêm không ngủ.”

Chiến dịch trấn áp thành công.

Toán thổ phỉ bị đánh đuổi, lùi về sườn núi. Khi Thổ Đầu trở về, bùn dính đầy áo, máu nhuộm cổ tay, nhưng đôi mắt đen nhánh không hề run. Những binh sĩ đi cùng, người bị thương, người cõng kẻ gãy tay gãy chân, nhưng tất cả đều còn sống.

Cha đứng chờ trước cổng doanh. Ông không nhìn máu, không hỏi thương tích, chỉ hỏi một câu:

“Làm đúng quy củ chứ?”

Nàng gật đầu. “Có, thưa cha.”

Ông không nói thêm gì, chỉ khẽ gật lại rồi quay người rời đi.

Nhưng nàng biết - đó là lần đầu tiên ông để yên nàng ở vị trí người lĩnh nhiệm. Không còn là đứa con gái nhỏ lẽo đẽo theo sau, không còn là tiểu binh phải nhờ vả ai che chở.

Cũng trong lần đầu lập công ấy, nàng trước toàn quân đã được cha ban kiếm Tĩnh Dạ, cung tên Giao Thủy và chiến mã Bạch Âm, những binh khí thuộc về riêng nàng. Nàng mãi không thể quên được nỗi niềm hạnh phúc không tả xiết đó. 

Và hơn hết là vì, sau bao năm, cha cũng đã nhìn thấy nàng giữa muôn quân.

Năm mười sáu tuổi, lần đầu thống lĩnh đại quân chinh chiến sa mạc, thua trận thảm bại.

Cái giá phải trả không nhỏ - một mũi tên độc cắm sâu nơi sườn, nằm hôn mê ba ngày đêm.

Khi tỉnh lại, thấy các mẫu phụ còn đang ngủ, nàng quyết không gọi, chỉ cử động chậm rãi, rồi ngồi dậy tự vạch áo kiểm tra vết thương. Mũi tên đã được rút, mép da khâu thô, còn rớm máu. Nàng thở ra một hơi, khàn giọng nói khẽ:

“Còn sống là được.”

Đã định sẵn tinh thần chịu tội trước cây Đồng Lữ lần nữa vì làm thất thoát binh sĩ, nhưng khi cha bước vào, ông không nói nặng nửa lời. Chỉ đặt xuống cạnh giường nàng một bao thư lụa dày, bên trong là bản đồ, binh pháp, và mấy lá mật tín cũ có đánh dấu đỏ. Trong lúc Văn Ấn còn chưa hiểu, ông chậm rãi nói:

“Không ai học binh mà chưa từng nếm trải thua trận. Càng thua, thì càng phải học cho kỹ.”

Sau khi nâng kiếm tự quỳ trước quân doanh chịu phạt một đêm, nàng bị điều về hậu doanh tu binh đạo hai tháng. Không được ra trận, không được huấn luyện vũ khí. Ngày nào cũng phải chép lại toàn bộ diễn biến trận thua vào quân ký - ba lần. Thức đến nửa đêm cũng phải giải lại cho xong trận địa trên mô hình cát.

Hai tháng sau, khi Văn Hà Đông đến kiểm tra, thấy nàng có thể diễn giải trận bại không ngập ngừng, vẽ tay được sơ đồ điều binh chỉ trong nửa khắc, nàng mới được lãnh binh trở lại.

Cũng từ sau dạo ấy, Văn Ấn đánh trận ngày càng tiến bộ, công thủ phối hợp, mưu trí kỳ tài, không để mình sơ sẩy trên chiến trường dù chỉ một khắc. Chiến công lập được cũng ngày một vang dội. Người ta bắt đầu thấy Tư lệnh giao cho nàng nhiều trọng trách hơn - từ hộ tống vận lương đến dẫn binh tiểu thổ, thậm chí trọng trách sứ giả truyền lệnh biên cương nàng cũng hoàn thành tốt. 

Năm mười tám tuổi, được sắc phong Thống lĩnh Cánh tả Long Y Vệ Ải, cai quản doanh Vũ Khê, trông coi ba đội quân. 

Mười chín, bắt đầu được trao quyền giám sát vận lương, học thao binh, chiến lược chuyên sâu. 

Càng lớn, càng có nhiều nhiệm vụ và áp lực, nàng càng được diện kiến cha nhiều hơn. Ban đầu, người để nàng đứng ngoài vòng binh - như một đứa con gái không đáng bận tâm. Vậy mà về sau, có những ngày đích thân người dạy nàng thế kiếm, thế trận,... có những đêm cùng nàng xem bản đồ hành quân dưới trướng, truyền nàng những mưu thế không sách nào chép lại.

Không một lời khen. Không một cái xoa đầu. Nhưng nàng đã nhìn thấy, trong ánh mắt khét lửa chiến trường - từng chút, từng chút một, lộ ra sự công nhận.

Và với Văn Ấn, như thế đã là phần thưởng quý nhất.

Cha đã dạy: “Không có trời giúp con. Chỉ có ta - có con - có gươm.” 

Nàng đã sớm ghi lòng tạc dạ. Không cầu thần linh, không tin vận may. Từ bé đến lớn, vận may của nàng chỉ đến từ rèn luyện, kỷ luật, và cốt khí của chính mình.

Năm hai mươi hai tuổi, chiến thắng Tam Trận Cân Tâm, trở thành người kế thừa ngọn cờ Long Y.

Một ngày hè oi ả, giữa tiếng pháo lệnh vang dội đất trời Thung Long, Tam Trận Cân Tâm - cuộc sát hạch khắc nghiệt nhất của Long Y Vệ Ải Quân nhằm tìm ra thế hệ thủ lĩnh tiếp theo - chính thức phát động. 

“Tam Trận bắt đầu...”

Dưới cái nắng chói chang, Văn Ấn dẫn đầu một nghìn quân rồng rắn. Phía trước là cờ lệnh, xung quanh đều là những đối thủ từng chinh chiến bên nàng nhiều năm. Không ai vì nàng là con tướng mà nương tay. Ngay cả cha - thân là Tư lệnh, cũng vì trọng thương mà không tham gia vào ban khảo thí.

Trước sự chứng kiến của toàn doanh, Văn Ấn tuy không xuất sắc nhất trong mặt nào, nhưng lại là người hiếm hoi giữ được thế cân bằng và phong độ ổn định xuyên suốt tam trận. Nàng mềm như nước lại uy như vũ bão, từng bước một vượt qua các đối thủ, và lao vào trận quyết đấu cuối cùng với người được xem là học trò xuất sắc nhất của cha.

Tỉ số suýt soát - Văn Ấn chỉ nhỉnh hơn nửa điểm. 

Âu cũng gọi là ngang tài ngang sức, hội đồng e ngại vì thân phận nữ nhi của nàng, nên quyết định trao quyền cho đối phương. Trong lúc nàng gần như đã chấp nhận số phận mình, chính người đó đã từ chối, một mực quỳ xuống giữa trăm quân, trầm giọng tâu:

“Nếu chỉ vì thân là nam nhi mà được cất nhắc cao hơn, danh này ta không thể mang trên mình. Bại trận dưới tay Văn Thống lĩnh, nửa điểm cũng là bại. Bổn tướng xin tâm phục.”

Lời ấy cứng rắn như nhát ấn, đóng dấu vĩnh viễn lên chiến thắng của nàng.

Từ đó, danh xưng Tiểu Tư lệnh chính thức ra đời. Mọi lời đồn thiên vị, con tướng đều tan biến. Nàng đã tự mình đề tên vào hàng ngũ kế thừa của Long Y.

Cứ như thế, từng ngày từng ngày, tiểu binh nhỏ giờ đã trở thành một vị tiểu tướng.

Kể từ ngày tiếp nhận sứ mệnh mới, ngọn lửa trong nàng hầu như chưa bao giờ nguội. Những đêm đèn quân vụ còn sáng, luôn có bóng áo vải của nàng ngồi bên bàn bản đồ, âm thầm học vẽ địa hình. Có hôm người ta còn thấy cả Tư lệnh đứng sau, tay khoanh lại sau lưng, gật khẽ.

Cha đối với Văn Ấn là trụ cột trong lòng. Nàng vừa yêu, vừa kính, vừa sợ. Vừa phải giữ đúng lễ nghĩa quân thần, lại vừa khao khát được gần như cha con. Nhưng nàng biết - muốn nói chuyện với ông, thì không phải ngồi vào bàn trà hay cơm bưng nước rót. Mà phải thắng trận. Phải cầm được quân. Phải chứng tỏ mình không là gánh nặng. 

Doanh trại về sau cũng đã thu nạp thêm nhiều lứa tiểu binh và binh nữ mới, nhỏ tuổi hơn cả nàng năm ấy. Nhưng những lính tráng lâu năm, đôi khi vẫn vô tình hữu ý gọi nàng là "tiểu binh nhỏ", không phải vì coi nhẹ, mà như một cách âm thầm gợi nhắc: nàng là máu thịt của doanh trại này, là người con lớn lên từ khói lửa, bùn đất và những tiếng tù và đầu tiên.

Để rồi một ngày như mọi ngày, khi tiếng kèn hiệu còn chưa vang, gió sớm lạnh như dao cắt vào da thịt rát rát, Văn Ấn đã mang kiếm đứng ở thao trường. Nàng không khoác áo choàng, không mang áo giáp, chỉ lặng lẽ rút kiếm, mặc trường y vải gấm đơn giản nhưng cao quý, đứng giữa bãi đất trống mà múa bài kiếm sáng như thường lệ.

Chỉ khác một điều - từng chiêu, từng bước hôm nay đều chắc như đóng cọc xuống đất, khí lực tỏa ra từ cơ thể đơn độc kia như muốn chấn động cả lớp sương mù trên bãi. Những lính canh trực sớm nhìn nàng, không ai lên tiếng trêu chọc như thuở nào. Họ chỉ nhìn, lặng lẽ, như thể một điều gì đó đang thay đổi.

Một binh sĩ cũ lẩm bẩm với người bên cạnh:

“Con bé ấy lớn rồi.”

Khi bài kiếm kết thúc, nàng thu kiếm, quay về hướng doanh trại cúi chào như lễ, rồi lặng lẽ bước về phía bãi tập cung.

Mọi thứ xung quanh như lắng lại, sương mù trên mặt đất dần tan biến, để lại một không gian trong trẻo. Một thứ gì đó trong không khí, trong lòng mỗi người, đã bắt đầu thay đổi. Không ai lên tiếng, nhưng họ đều cảm nhận được - một sức mạnh, một niềm tin mới đang dần hình thành. 

Cứ như Thổ Đầu vẫn sống cùng họ, vẫn là đứa tiểu binh ngày ngày lăn lộn trong bụi đất chiến trường, nhưng họ chỉ vừa quay đi một lát, nàng đã lớn thế này tự lúc nào mà không ai hay. Một sự trưởng thành không ầm ĩ, không cần tiếng vỗ tay hay lời chúc tụng, mà nhẹ nhàng, như một khởi đầu mới, mang theo niềm hy vọng và tiềm năng vô hạn cho cả doanh trại Long Y.

###


📜 Thư trướng Chuông Bạc
💭 Hậu trướng của Văn Ấn

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout