CHƯƠNG IV - HẠ
Rừng Không Hát Gọi Tên Người Say Ngủ
“Đường vào dễ, nhưng thoát ra thì như đang tháo từng sợi tóc khỏi bàn tay vô hình của một thực thể ma quái.”
#
Thọ bật khóc. Hắn bước tới, từng bước chìm trong lớp sương mờ đang loang ra từ lòng rừng.
“Thọ! Lui lại!” giọng Văn Ấn rắn như thép, quát một tiếng.
Ngay khoảnh khắc ấy, nàng kịp thời rút chủy thủ trong ngực, phóng đến vùng khí trước mặt. Con dao nhỏ ghim chặt vào thân cây. Một làn bụi phấn bay lên, tỏa ra một mùi thơm the the và ngòn ngọt. Làn hương dịu nhẹ như khói, lơ lửng giữa không khí rồi tan dần, luồn vào hơi thở của kẻ sống.
Tán cây rung lên. Không có ai. Chỉ còn những sợi vải lụa trắng rách nát, treo hờ hững trên nhánh khô. Nàng cau mày, mắt đảo một vòng quanh những thân cây phủ rêu dày. Thọ cũng đã lấy lại thần trí, nhìn về nơi vừa có “bàn tay” vươn ra, giờ chỉ là những dải vải trắng cũ kỹ được buộc khéo léo trên tán cây cao, đung đưa trong gió như bóng ma dẫn lối.
“Khéo thật…” nàng lẩm bẩm, một tay kéo Thọ giật lùi ra sau, tay kia khéo léo gạt đi đám lá chắn. “Từng nghe đồn có người đi lạc trong rừng này, suốt bảy ngày đêm chỉ để đi một vòng tròn nhỏ, tưởng mình đã đi cả tháng. Dường như đây có thể là lý do.” Nàng rút trong túi bên hông giáp một chiếc khăn mảnh có tẩm hương thảo mộc dìu dịu, đeo lên mặt.
“Khu vực này có mê hương, dễ khiến mê hồn loạn trí, đeo mặt nạ thảo mộc vào rồi hẵng đi tiếp.”
Đi sâu hơn một chút, mắt ai nấy đều giương tứ phương tám hướng để quan sát, Văn Ấn dường như vận dụng tất cả các giác quan đã được rèn luyện kỹ càng trong quân doanh để đề phòng những hiểm họa diễn ra trước mắt. Sự việc vừa rồi của Thọ như một lời thức tỉnh cho nàng, họ đã đi vào đủ sâu để đón nhận những tác động dần dần của rừng.
Càng vào sâu, rừng càng nhuốm một màu sinh linh sống kì dị. Rễ cây càng lúc càng quấn vào nhau, chằng chịt như xương bàn tay quỷ, khiến từng bước đi của họ như rơi vào lòng bàn tay của một vị thần cổ xưa.
Cây trong lòng Tịch Lâm cao và thẳng như những cột đá nghìn năm. Vậy mới thấy những cây lớn bao ở vùng ngoài dường như chẳng xá gì. Vỏ cây sần sùi như da thú, từng lớp nhăn lại trập trùng lên nhau, giữa các thân cây đều có một điểm lõm tối sẫm, hệt như những con mắt có hồng tâm. Một quân binh tên Hòa khẽ ớn lạnh, ghé sang người kế bên.
“Cẩn, ta vừa nhìn thấy mấy "con mắt" khẽ động đậy, chớp một cái rồi bất động ở bên kia. Trông như đang nhìn… Tiểu Tư lệnh của chúng ta…
…Ta thề đấy!”
“Suỵt…đừng nhìn nó nữa, cũng đừng nói linh tinh, đi tiếp đi!” Cẩn nghiến răng gắt nhẹ, vẫn cặm cụi đi tiếp theo đoàn.
Dưới tán rừng rậm rạp, ánh sáng nhạt nhòa rơi qua kẽ lá như bụi thời gian. Văn Ấn bước chậm lại, mắt dán xuống mặt đất mềm ẩm. Có điều gì đó, như một nhu động âm thầm, đang rầm rì ngay bên dưới mặt đất nàng đang đặt chân. Nàng khẽ cúi người, đặt tay lên nền đất lạnh, nhắm mắt lại trong thoáng chốc, rồi mở mắt ra và liếc sang phó chỉ huy đội bên cạnh.
“Lê Trọng, ngươi có thấy... rừng này lạ lắm không?”
Lê Trọng do dự một chút, rồi gật đầu:
“Cây mỗi lúc một rậm che đi ánh sáng. Rễ như tay người, quấn lấy từng bước chân. Đất... trơn như thể muốn kéo người xuống. Nói chung là như một tử địa kì quái.”
Văn Ấn khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn nặng suy tư:
“Không phải chỉ có vậy. Từ lúc vào rừng, ta đã cảm thấy... dưới chân có một hệ suối ngầm, đan bện từ bìa rừng đến tận đây, dẫn lối. Cảm giác nước chảy râm ran như mạch máu của một sinh thể khổng lồ đang ngủ.”
Lê Trọng thoáng rùng mình.
“Ý Tiểu Tư Lệnh là... rừng này có linh?”
“Mỗi bước chân ta chạm xuống, ta đều cảm thấy như đang dẫm lên mạch đập của thứ gì đó rất xưa... rất yên lặng, nhưng vẫn sống. Cảm giác... như đang được dẫn lối dần vào tâm trận.” nàng ngừng lại một chút ngẫm nghĩ, rồi lại tiếp lời: “Rừng có thể có linh tính, nhưng ta không nghĩ là linh tính đó muốn giết hại con người.”
Đoàn lại bắt đầu đào sâu, theo hướng bản đồ chỉ. Những điểm có đánh dấu nguy hiểm trên bản đồ họ đều tránh đi. Đường tương đối yên và phẳng lặng, khiến họ dấy lên một niềm hy vọng mình đang đi đúng hướng.
Bỗng từ phía sau “xoạt” một tiếng kinh động, kèm theo tiếng la thất thanh.
“Áaaaa… Tiểu Tư lệnh!”
Cả đoàn đồng loạt quay lại. Tên lính Cẩn đã bị kéo lên không trung, hai chân vùng vẫy giữa không, mặt mũi tái mét. Một dây leo mảnh nhưng cứng như cáp sắt đã quấn chặt lấy ngực hắn từ trên cao, như thể một cái bẫy đã giăng sẵn. Trong lúc giãy giụa, một dây leo từ cành khác cũng như bị hút qua, quấn lấy tay hắn. Và rồi đồng loạt những cây xung quanh liền bâu vào, quấn chặt tứ chi hắn kéo lên trời.
Trong lúc hỗn loạn, đoàn quân bắt đầu bước lệch, một sợi dây khác trong lùm cỏ dưới đất chợt vươn ra, cuốn lấy chân của một vài người lính khác, giật bọn hắn ngã, rồi kéo lê trên mặt đất tạo thành nhiều vết dài trên nền rừng ẩm ướt, thoạt nhìn cứ như vết móng cào khổng lồ.
“Tiểu Tư Lệnh…!”
“Trụ, Tâm, Bảo…! Bọn hắn cũng bị bắt rồi.” Một tên lính hốt hoảng.
Văn Ấn một thoáng thất kinh, quân binh quanh nàng cũng tán loạn, chia thành những cụm nhỏ, toan rút kiếm chặt đứt những dây leo trên dưới đang dần tiếp cận họ. Nàng nhìn theo hướng dây leo kéo lê ba tên lính vào thẳng những gốc cây đại thụ, rồi lại nhìn tên đang quằn quại trên cao. Hắn cố gồng và lách mình thoát ra, nhưng dây leo ngược lại siết hắn càng chặt, cứng hết cả người.
“Cứu tôi!... Tôi bị siết chặt… aaaaa”
“Đáng sợ quá, rừng đã bắt đầu cảm ứng rồi.”
Những nhánh cây khác xung quanh cũng bâu lại gần, uốn xoắn như những con rắn lục trên không. Lê Trọng xông lên trước, tuốt kiếm, cắt phăng một dây đang huơ trước mặt. Đoạn dây leo vừa bị chặt lập tức chết ngay, còn xộc lên một mùi thối rữa kinh dị.
“Đừng ai chém!” nàng ra lệnh cho toàn đội, Lê Trọng khựng lại lập tức. “Đây là cơ chế sinh học tự nhiên của rừng, chắc chắn có cách phá giải, không cần phải tổn hại đến cây.”
Văn Ấn quan sát đã cảm thấy đủ lâu, nhận ra khi Cẩn bị quấn cứng, tay hắn không thể cử động được nữa. Ấy vậy mà từ đó, dây leo đang quấn siết ở tay lại đột nhiên thu về… buông tha hắn.
“Tiểu Tư lệnh, loài cây này phản ứng với chuyển động của chúng ta.” Một người trong đoàn hô lên.
“Tất cả đứng yên!” Văn Ấn nghe xong liền nhanh chóng hạ lệnh, cả đoàn mấy tốp liền bất động, đứng nép sát vào nhau, không tạo thêm chút cử động nào.
Tức thì, những dây leo cũng ngừng phe phẩy.
“Cẩn!” Nàng đột nhiên gọi.
“Dạ? Tiểu Tư lệnh?!”
“Đừng cử động nữa.”
“Sao ạ? Tôi sắp bị siết cổ.” Cẩn ngoái đầu xuống nghe, vô tình khiến dây leo ở cổ quấn chặt hơn một vòng, trợn trắng mắt.
“Dừng ngay mọi cử động, đây là mệnh lệnh!” nàng gằn từng tiếng, khiến hắn lạnh người, đông cứng toàn bộ cơ thể.
“Thọ, Quý, Bửu, các ngươi tách một nhóm đi sang tìm những người kia, cẩn thận không va chạm linh tinh.” Nàng dịu giọng, hất mặt phân công, mắt không rời khỏi trận leo quấn người kỳ quái.
Cỗ dây leo trập trùng cứ liên tục quấn siết, Cẩn gồng mình bất động, tưởng như không thể chịu đựng thêm nữa.
Và rồi… cảm giác bóp chặt bỗng dừng lại, sau đó dần dần… nới lỏng ra.
Tên lính ngạc nhiên, hơi vặn người một chút, dây liền phản ứng, siết chặt lại.
“Để yên cho nó rút, Cẩn!” Lê Trọng dường như cũng hiểu, gọi vọng lên.
Từng lớp từng lớp dây thu lại, chỉ còn đúng một sợi dây leo ban đầu quấn quanh bụng hắn, khi không cử động, dây cũng thả lỏng từ từ, dần trả Cẩn sát xuống mặt đất. Tên Cẩn mặt cắt không còn giọt máu, vừa chạm chân xuống đất mẹ liền phấn khích hôn lấy, cảm tạ trời đất vì hắn vẫn còn sống.
Văn Ấn nhanh chân tiến lên, chạm tay vào sợi dây leo chưa kịp rút. Những sợi leo xung quanh như thấy có hơi ấm đến gần, cũng bắt đầu rũ xuống trở lại, dần tiếp cận nguồn thân nhiệt gần nhất.
“Tiểu Tư lệnh! Cẩn thận…” Lê Trọng lo lắng nhìn theo nàng.
Nàng dường như không còn thấy sợ, ngược lại muốn biết loại cây này có đúng như nàng đang nghĩ. Tay khẽ chạm, dây leo nhận thấy liền quấn nhẹ vào cổ tay, nàng thử không cử động, thấy đúng là có trượt ra, đến khi dùng lực ghì lại, dây mới siết vào tay chặt hơn, thậm chí còn kéo giật lên một chút. Văn Ấn cười nhẹ, liền thả tay.
Những dây leo khác xung quanh nàng lại như những cánh tay tìm kiếm. Không như suy nghĩ của Lê Trọng và các binh lính, chúng như có phần dè dặt hơn với Văn Ấn - người chủ động tiếp cận chúng. Những sợi dây cong cớn, co lên rồi duỗi ra, vây quanh nàng, nhưng không xâm phạm. Chúng chỉ khẽ khàng lướt qua vạt áo, như một cái chạm nhẹ rất quen. Rồi lặng lẽ rút vào bóng tối, để lại trong không khí một mùi hương cỏ non nhàn nhạt.
“Quả nhiên…!” Một tên lính bỗng cảm thán, rồi nhìn thẳng hướng Văn Ấn: “Bẩm Tiểu Tư lệnh, đây là dây leo Đằng Lệ - một loài thực vật cực kỳ mẫn cảm với thân nhiệt và lực chấn động. Phản ứng của chúng nãy giờ là tự vệ tự nhiên trước ngoại lực. Người không cần quá lo, nhưng cũng tuyệt đối không nên cắt dây.”
Đó là Minh, một người lính trong đoàn từng là thợ săn. Vốn đã kinh qua nhiều địa hình rừng khác nhau, nên sau khi quan sát hiện tượng, hắn liền lập tức nhớ lại kiến thức về loài cây này đã từng xem qua trong sách.
“Một khi bị chém đứt, dịch trong thân nó - thứ nhựa sẫm đậm như huyết này - sẽ lập tức chạm không khí. Lúc ấy, phản ứng sinh ra độc tố ngược, chạy về cả thân dây, khiến nó thối rữa trong chớp mắt.”
Nói đoạn, hắn nhặt từ dưới đất lên một đoạn cây đã mủn ra do vừa nãy bị Lê Trọng cắt đứt, tiếp tục diễn giải.
“Loài này biết tự hủy để không bị khai thác, thưa Tiểu Tư lệnh. Chỉ cần một nhát chém… là chết cả dây. Tổ tiên của chúng tiến hóa để không bị hái tỉa, không cho ai lợi dụng và đem ra khỏi rừng Tịch Lâm. Ban nãy có thể do chúng ta đi qua đồng đều, tạo sự chuyển động và nguồn nhiệt lớn, nên đã sinh ra sự thu hút, và dây hạ xuống ngay lúc Cẩn đang chuyển động mạnh.”
“Ph- Phải… lúc nãy như có cái gì rơi vào áo, nên ta… buộc phải lấy nó ra.” Cẩn ngay lập tức xác nhận điều Minh đang nói.
Văn Ấn gật nhẹ tỏ ý đã biết, rồi thoáng ngẩng lên nhìn vào tán rừng rậm rạp. Nàng bỗng có một cảm giác kỳ lạ - như thể những dây leo kia không hề muốn làm tổn thương nàng, mà chỉ đang hiếu kỳ… quan sát nàng một chút mà thôi.
Khẽ xua đi cảm giác có phần hơi ngớ ngẩn, nàng hướng mắt nhìn về phía những cây đại thụ, nơi Thọ đang cẩn trọng từng bước tiến đến gần.
“Báo cáo tiểu Tư lệnh, đã tìm thấy Trụ, Tâm và Bảo!” giọng Thọ không lớn nhưng gấp gáp. Những binh sĩ quanh đó cũng chỉ dám trao đổi bằng ánh mắt. Trong rừng sâu, cả tiếng lá rơi cũng như có thể khuấy động thứ gì đó chưa rõ tên.
Văn Ấn khẽ gật đầu. “Ừm. Ta sang xem.”
Đoàn người men theo dấu rễ uốn lượn dưới nền đất, tiến đến nơi Quý và Bửu đang cặm cụi. Giữa đám rễ rối rắm kia, Trụ hiện ra - bị nhốt trong một cấu trúc kỳ dị như một cái lồng sống, tạo thành từ vô số rễ cây cứng đan chéo, chồng lên nhau như một bào thai cây.
“Trời ơi… bên cạnh hắn…” là một cái xác đã chết khô. Cẩn xém buột miệng, nhưng đã kịp thời chặn lại.
Không có dấu hiệu bị hành hung. Không có máu. Nhưng cái cách hắn bị giữ lại khiến ai nhìn cũng rợn sống lưng.
“Dây leo đã kéo bọn họ vào đây ư? Đây là bẫy thú à?” Văn Ấn thầm quan sát, nhìn sang hai tên còn lại cũng đang bị nhốt trong những cái lồng tương tự, đôi mắt như soi rọi từng mắc nối của chiếc bẫy ghê gớm này. Tự nhiên đến hoàn hảo, tinh vi đến khó tin.
“Những chiếc bẫy này lớn quá, nhưng từ lâu ở đây đã không còn thú lớn nữa rồi mà.” Lê Trọng vuốt cằm, một thoáng rùng mình khẽ vụt qua người hắn.
“Thú vị đây.” Nàng lẩm bẩm, ánh nhìn dừng ở chỗ các đầu rễ vẫn còn động nhẹ, như chưa thực sự “ngủ”.
“Dường như... Tịch Lâm có cơ chế đề kháng tự nhiên.”
Trong đầu nàng thoáng hiện lên nhiều giả thuyết, nhưng không vội thiên về cái nào. Nàng ra hiệu cho binh lính không dùng lửa, không dùng lực chặt. Chỉ sử dụng dao nhỏ và cưa tay, từ từ tháo gỡ từng đoạn rễ như gỡ bẫy thú rừng.
Cái lồng này… đường vào thì dễ, nhưng thoát ra thì như đang tháo từng sợi tóc khỏi bàn tay vô hình của một thực thể ma quái.
Phải mất gần nửa canh giờ mới đưa được ba tên lính ra ngoài. Dù không bị thương, nhưng sắc mặt bọn hắn đều trắng bệch, trán đẫm mồ hôi lạnh. Ánh mắt vẫn còn hoảng loạn, như vừa bị nhốt trong giấc mơ mình không hiểu nổi. Những tên lính khác mặt đầy cảm thông, có người còn không kìm được mà nói khẽ:
“Bên trong mỗi cái lồng đấy chắc phải đến mấy cái tử thi.” Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị kẻ bên cạnh huých cho một cái thật mạnh vào vai.
Trong lòng quân, sự xao động âm thầm lại lan ra như những vòng sóng.
Văn Ấn lặng lẽ lấy bản đồ trong áo ra. Ở những điểm cha từng đánh dấu, người chỉ ghi lại các cơ quan thật sự hiểm hóc trong rừng - hoàn toàn không có dấu hiệu gì về những hiện tượng kỳ dị vừa rồi. Không lẽ chúng đều là phản ứng tự nhiên của rừng? Chưa rõ ràng lắm, nhưng trước mắt nàng cảm thấy những cái bẫy này không đến mức nguy hiểm.
Dẫu vậy, Văn Ấn vẫn cẩn trọng lấy sợi vải đỏ, buộc đánh dấu từng điểm bất thường và ghi chú thêm trên bản đồ, đồng thời cất giọng hỏi nhẹ: “Minh đã từng thấy qua những cơ quan thế này chưa?”
“Chưa từng ạ thưa Tiểu Tư lệnh, những kiểu cơ quan này không phổ biến ở các khu rừng bình thường cho lắm.” Minh lắc đầu, xem ra cũng chỉ vừa chứng kiến lần đầu tiên.
Ba hiện tượng kì dị liên tiếp xảy ra ngay từ khi mới đến, khiến binh lính vừa đặt chân vào Tịch Lâm đã sớm hoang mang.
Quả nhiên danh xưng "Tịch Lâm tử địa" không phải truyền miệng suông - chỉ mới là bước đầu một nhiệm vụ khảo sát địa hình mà đã khó nhằn như thế. Chặng đường trước mặt còn dài, còn bao nhiêu hiểm họa đang rình rập chờ họ?
Từ phía sau, tiếng rầm rì bắt đầu dấy lên:
“Không ổn rồi... Rừng này sống. Nó sống thật sự.”
“Ban nãy là Thọ, Cẩn, rồi Trụ, Tâm, Bảo. Tiếp theo sẽ đến lượt ai đây?”
Giọng Văn Ấn vang lên, không lớn, nhưng đủ dứt khoát để tất cả im bặt:
“Quân tâm không được dao động. Đừng để sự sợ hãi tự chia rẽ đội ngũ trước khi có thứ gì đó ngoài kia kịp ra tay.”
Nàng cúi xuống, nhặt một đoạn rễ đã bị cắt, đưa lên quan sát ánh sáng mờ
“Đây có thể là phản xạ sinh học mà chúng ta chưa hiểu hết. Đó là lý do vì sao chúng ta nhận lệnh, và có mặt ở nơi này.”
Xác định phương hướng trên bản đồ, Văn Ấn đảo mắt một vòng kiểm tra xung quanh, cảm thấy tạm an toàn mới tiếp tục dẫn quân đi tiếp.
Chỉ trong chưa đầy một ngày, có không ít binh sĩ đã lần lượt mất kiểm soát. Nhưng đó vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất. Khi cả tiểu đội tiến sâu thêm hai trượng, tới một vùng rừng thưa, nơi không còn những tập kích bất ngờ từ cỏ cây - thì thứ rợn người nhất mới hiện ra.
Trước mắt họ, một bãi chiến trường cháy đen trải dài.
Ngựa không còn đầu. Người bị ghim thẳng vào thân cây bằng những chông tre mục nát, chẳng thứ gì còn nguyên vẹn. Dưới đáy bãi bồi chỉ còn là những bộ hài cốt ai oán, những bộ giáp đồng phục chất chồng lên nhau. Phía xa kia là một cỗ xe ngựa mất mái đổ nghiêng bên vệ đường, lửa dường như đã nuốt trọn từ bên trong, để lại những vết cháy đen kịt, tàn lụi.
“Đây… đây là đoàn tiếp tế quân nhu đấy…” Lê Trọng thoáng kinh hãi, cả một binh đoàn vận lương, giờ chỉ còn là đống tro bụi mục ruỗng.
Văn Ấn đảo mắt nhìn quanh, nhìn thấy ở chính giữa hai bên bãi bình địa là một dải đất bằng phẳng đến kì lạ, như thể có ai đó cố tình vạch ra giữa chiến trường điêu tàn. Lê Trọng đảo mắt một lượt, thận trọng định bước tới.
Một luồng gió chợt thổi qua, lùa tán cây xào xạc, tiếng rít xuyên qua kẽ lá heo hắt như tiếng sáo vọng. Từ tâm rừng như đang phả một hơi vào người nàng.
Một tia nghi hoặc vụt lóe lên trong mắt, Văn Ấn chặn người kế bên. Nhanh như cắt, nàng rút ra một nhánh giáo ngắn, ném thẳng về phía trước.
“Xoẹt!”
Ngọn giáo đứt làm ba khúc theo đường ngang, giữa không khí.
Không tiếng cơ quan. Không dây cáp. Không ánh thép lóe sáng. Chỉ có một vệt mờ gợn sóng giữa thinh không, hoàn toàn không thể phân biệt bằng mắt thường.
Toàn đội chết lặng.
Không khí nơi này… cắt đứt thanh giáo?
“Tịch Lâm quả nhiên không tha người.”
Lê Trọng mặt cắt không còn giọt máu. Văn Ấn nội tâm bất chợt run rẩy, như vừa mới chứng kiến cái chết của mình thoảng qua trước mắt. Dưới ánh nhìn căng thẳng của toàn đội, nàng quay lại, kiên quyết:
“Ta nghĩ... chúng ta phải quay về doanh trại.”
Lời nói khiến toàn đội sững lại.
“Tiểu Tư lệnh. Ngài chắc chứ? Chúng ta đã đi được một đoạn khá xa…” Lê Trọng không giấu nổi vẻ lo lắng. “Thế còn nhiệm vụ?”
Nàng hít sâu một hơi, trầm tĩnh như mặt nước trước cơn sóng lớn:
“Nhiệm vụ vẫn còn đó. Nhưng khu rừng này không đơn giản như những gì được ghi lại. Quân sĩ là gốc rễ của thành bại. Dẫu chỉ là một cành khô, ta cũng không để Tịch Lâm này nuốt mất.”
“Ta cần thêm thời gian. Khu rừng này hiện tại không an toàn.”
Không đợi tranh cãi thêm, Văn Ấn đã ra lệnh dứt khoát:
“Lập tức rút quân khỏi Tịch Lâm, tiến về doanh trại!”
Đoàn quân quay đầu, đi ngược lại hướng đi cũ. Không ai nói một lời, tất cả đều theo chân và tin tưởng tuyệt đối vào tiểu Tư lệnh của họ.
Tiếng rừng rít bên tai Văn Ấn u u như tiếng gọi tịch mịch giữa đêm lặng. Nàng ngoái nhìn về phía sau, môi hiện nét cười nhạt, nhìn sâu vào tâm rừng hun hút.
“Liệu lúc đó… ta làm như vậy… thì kết quả có khác đi không?”
Một tiếng nói ong lên trong đầu Văn Ấn. Giọng nói ấy âm ỉ, khắc khoải liên tục, đeo bám lấy nàng, khiến nụ cười trên môi dần tắt.
Bóng tối từ khoảng rừng sâu… như đang dần tràn ra…
“Có khác đi không?”
“Văn Ấn…!” Từ trong lòng rừng dội ra một tiếng thét xé rách tầng không, mang theo một màu đen đặc bao trùm lấy mọi thứ.
…Tách… Tiếng giọt sương trên lá rơi tạch bên tai.
Văn Ấn mở mắt, trán đẫm mồ hôi. Hơi thở nghẹn giữa ngực, nàng ngồi bật dậy trong chiếc lều tạm.
Trời đã hửng sáng.
Cả người nàng vô lực, cổ họng khô khốc, giống như vừa trải qua một cuộc hành trình dài đằng đẵng mà không có điểm dừng. Đôi mắt nặng trĩu mở ra, nhưng không thể thoát khỏi cảm giác u ám và ngột ngạt. Những ngày qua dường như hòa lẫn vào nhau trong một đêm dài không thấy ánh sáng.
Đã là ngày thứ hai mươi hai trong rừng Tịch Lâm, và nàng…
…lại vừa mơ lại giấc mơ ấy…
###
Bình luận
Chưa có bình luận