Chương 1.2



Tôi đậu xe trước một cửa hàng trong con ngõ của con đường không nhớ tên. Trái ngược với sự tấp nập vội vã ngoài kia, thời gian gần như không trôi ở chốn này. Một tốp người chạy bộ dàn hàng ngang mặc bộ đồ thể dục, đầu đội mũ lưỡi trai, tay đeo đồng hồ thông minh thi thoảng lại đưa lên nhìn xem quãng đường bản thân đã đi. Một bà mẹ trẻ đang cho con đi hóng gió, một tay đẩy chiếc xe nôi và tay còn lại phe phẩy chiếc quạt cho đứa trẻ đang ngủ lim dim nằm bên trong, bản thân bà mẹ đang mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn cố gắng đẩy chiếc xe lên vỉa hè tiến vào trong con ngách nhỏ gần đó. Một cụ ông trên tay cầm túi mẩu bánh mì rắc dưới đất cho một đàn bồ câu tới ăn, tiếng động từ chiếc xe đi qua khiến chúng bay đi một đoạn rồi lại trở về chỗ cũ.

Tấm bảng tên cửa hàng khuất sau tán cây hoa giấy rậm rạp, những bông hoa nhỏ li ti đung đưa theo gió như đang che giấu một bí mật. Trên đó ghi dòng chữ: MÈO QUÁN. Chữ “O” được thay thế bằng hình ảnh một chú mèo đen đang cuộn tròn ngủ, đầu hơi chếch lên, đó là biểu tượng của quán. Nếu không có tấm biển ấy, hẳn chẳng ai phân biệt nổi đâu là quán cà phê, đâu là một căn nhà dân bình thường.

Từ một góc khuất nào đó, một chú mèo đen bước ra, lặng lẽ quan sát chúng tôi. Em trai tôi liền nhảy tót từ trên xe xuống, chạy lại gần. Chú mèo cũng tiến về phía nó, ngửi nhẹ bàn chân thằng bé rồi đi một vòng quanh chân như muốn nói: “À, chào người quen. Lâu rồi không gặp.” Sau đó, chú nhẹ nhàng nhảy lên chiếc ghế gỗ gần đó, nơi ánh nắng đang chiếu xiên qua cửa sổ, và cuộn tròn lại sưởi ấm.

Kể từ lần đầu tôi gặp chú chưa từng kêu một tiếng nào. Chú giao tiếp với con người qua các tiếp xúc cơ thể và đồ vật xung quanh. Mèo ta hiếm khi rời khỏi quán, hầu như chỉ nằm yên ở chiếc bàn nào đó ngủ nướng tới hết ngày. Có lẽ đó là lý do chú sống lâu vậy.

Tôi để xe sát tường rồi khóa bánh sau và không quên bật chế độ chống trộm. Xách chiếc vali quay lại, em trai tôi đã biến mất, con mèo vẫn nằm đó mắt hướng ra ngoài đường. Khoảng tầm này lẽ ra quán đang tấp nập khách nhưng đến cả bóng người cũng không thấy. Tôi để ý đến tấm biển đặt ở cửa ra vào, một tấm gỗ nâu ghi dòng chữ “đóng cửa” màu trắng. Nếu như đã không mở cửa thì tại sao vẫn bày bàn ghế ra ngoài? Một câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Muốn biết chuyện gì phải hỏi người nắm giữ câu trả lời.

Tôi thử đẩy chiếc cửa gỗ, nó không khóa nên tôi cứ thế bước vào. Mùi của quế phảng phất trong không khí. Quán khá là tối chỉ có ánh sáng từ cửa ra vào rọi vào qua khe hở cửa kính lớn bị phủ sau lớp rèm mỏng nhung hồng. Bốn bức tường sơn trắng trang trí thêm lớp giấy dán tường giả gạch. Đếm qua quán có khoảng mười bộ bàn ghế tính thêm hai bộ bên ngoài tổng cộng tất cả là mười hai, tất cả đều làm từ chất liệu mây tre.

Tại bàn cuối cùng góc bên trái, em trai tôi chăm chú nhìn vào bàn cờ vua tay chống cằm hơi nghiêng về sang phải. Ngồi đối diện là một cô gái cũng đang ngồi suy nghĩ. Cô diện trên mình bộ váy ngắn trăng tinh, đôi chân trần vắt chéo nhau. Cô bé đó là Lan Anh. Đi về hướng hai đứa trẻ, tôi không may va mạnh vào chiếc ghế khiến nó đổ ra sau nhưng dường như hai đứa không hề mảy may để tâm. Tôi dừng lại ở bàn bên cạnh đứng xem. Trên bàn cờ, hầu hết các quân cờ vẫn chưa rời khỏi vị trí ban đầu chỉ có hai con tốt đang cánh vua là đang đối đầu nhau. Chà, chúng nó lại sắp chơi Gambit Vua rồi. Tôi khẽ phì cười, đợi tụi nó nghĩ xem nên đi nước tiếp theo là gì quả thật không đáng để mất thời gian.

Tôi lặng lẽ rời khỏi bàn, đặt chiếc vali ở sau quầy rồi hướng về cánh cửa gỗ đang khẽ mở phía sau quầy pha chế. Đi theo con đường trong trí nhớ, tôi dừng lại trong căn phòng giống như nhà bếp. Một người phụ nữ mặc áo thun ngắn màu đen hở bụng với chiếc quần jean ngắn bó sát tô thêm đường cong duyên dáng cho vòng ba. Tay cầm quai ấm nhấc lên đổ vào chiếc tách sứ đã có sẵn bột cà phê. Khi rót đầy miệng tách, chị ta đặt ấm về chỗ cũ rồi đưa tay lấy cái thìa từ tách sứ bên cạnh khuấy đều. Người phụ nữ hơn ba mươi đó là chị họ của Lan Anh, tên là Bích Huệ.

“Ồ cậu đến rồi à, Phong?” Câu hỏi của chị như xác nhận sự hiện diện của tôi trong căn phòng. “Tôi nghĩ phải muộn hơn nữa cơ. Em cậu bảo khu Long Biên có cơn dông làm cây cối đổ nhiều lắm.”

  Chị Huệ mang hai tách cà phê ra bàn, chúng tôi cùng kéo chiếc ghế ngồi về hướng đối diện nhau.

“À, cái đó không đáng kể đâu chị. Em nghĩ mình đến sớm hơn nếu không có vụ tắc đường ở trên cầu Chương Dương.” Tôi không nói vụ tốc mái tôn đi vì không thấy nhất thiết phải kể với chị ta. 

“Ồ thật sao. Hiếm khi thấy ai nói Hà Nội tắc đường.” Chị lấy trong túi áo ra một bao Thăng Long, ngậm một điếu, rồi dùng chiếc bật lửa để sẵn trên bàn châm lửa.

“Mà kệ đi, hôm nay tôi định mở quán muộn vì cậu bồi bàn mới gọi điện xin đến vào buổi trưa. Chúng ta có khối thời gian.”

“Vậy, chị có chuyện gì muốn hỏi em?” Tôi hỏi, tiện thể uống một ngụm cà phê nóng. Hương vị thật đậm đà, quả nhiên xứng đáng mang danh cà phê thế kỷ, cà phê Trung Nguyên.

“Ừ ha, nói chuyện gì nhỉ?” chị ta nói, ngước mắt nhìn lên ngẫm nghĩ, hoặc làm bộ như đang ngẫm nghĩ. Rốt cuộc là loại nào, tôi cũng không rõ nữa. Trong lời nói và cử chỉ của chị đều thật khó đoán. “Một chuyện rất quan trọng và một chuyện không quan trọng. Cậu muốn nghe cái nào?”

“Thế thì chuyện không quan trọng trước nhé chị, dù sao thì em muốn uống tiếp tách thứ hai.”

“Rất thông minh.” Chị cười. “Từ lúc nghỉ hè tới giờ Lan Anh đi ra ngoài suốt. Hình như chuẩn bị diễn ra giải cờ vua nào đó đúng không? Con bé này còn đi đâu ngoài chỗ câu lạc bộ cờ vua chứ. Nó đi từ sáng sớm đến chiều muộn về, chẳng nói một câu nào. Cậu thấy xem có bực không?”

Tôi lấy thìa khuấy cà phê cho đến khi nó sủi bọt trắng rồi đưa lên miệng uống trong vô thức. Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu.

“Đúng như chị nói, chỗ em định cho hai đứa đi nghỉ mát sắp tới sẽ giải đấu giao hữu cọ xát giữa các câu lạc bộ cờ vua lớn ở miền Bắc. Cả hai đứa đã đăng ký giải này từ đầu tháng 6 rồi.”

Chị “ừm” một tiếng, rồi phà ra hơi thuốc vẻ khá thích thú. “Chà, một dịp tốt để kiếm tiền tiêu vặt.”

“Em nghĩ vậy.” Tôi gật đầu đồng tình. “Dù giải nhất chỉ có mười triệu, nhưng số tiền vẫn được coi là lớn với một đứa học sinh.”

“Nó bằng với ba tháng làm thêm tạp vụ thời tôi còn là sinh viên.” Chị ta cười khẩy. “Nếu đã đăng ký từ tháng sáu rồi thì có lẽ giải sắp bắt đầu rồi nhỉ? Mà giải tổ chức ở đâu thế?”

“Nhà thi đấu Song Mai, thành phố Bắc Giang. Ngày mai sẽ bắt đầu khởi tranh.”

“Bắc Giang à.” Chị ngừng một chút rồi nói tiếp. “Như vậy phải đi hai chuyến tàu điện sau đó có thể gọi xe taxi ở ngoài ga chở đến nơi.”

“À, em đi xe moto đi cơ chị. Sẽ mất hơn ba mươi phút nếu như không nghỉ chân giữa đường.”

“Cậu vẫn đi cái xe đó sao? Chưa định mua ô tô à?” Chị ta tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ý chị là sao?”

“Không có ý gì đâu nhưng mà sắm chiếc ô tô là điều không khó đối với cậu mà.”

“Chiếc moto này là phần thưởng của nhà tài trợ, được bảo hành linh kiện tận nơi sản xuất thì sao em không dùng. Ngoài ra đây là loại mô tô có gắn thùng bên, giá trị của cũng đáng giá bằng món đồ cổ đem đấu giá.”

“Thôi kệ, sắp tới tôi định sửa lại gara nên lần này cậu vác cái thùng về nhé.”

“Buổi chiều em sẽ mang nó đi.”

Sau đó chúng tôi không nói gì, chỉ ngồi đó uống cà phê. Thứ âm thanh chủ đạo giờ là tiếng quạt cây kêu phành phạch theo nhịp và tiếng lũ muỗi vo ve từ đâu đó bay ngang qua tai. Tôi vừa uống vừa ngồi quan sát căn bếp. Những tia sáng từ ô cửa sổ phòng bên hắt vào lộ rõ những hạt bụi lơ lửng trong không trung. Mùi khói thuốc lá ám trong không khí vì thiếu lỗ thông hơi. Sàn nhà gần như không có viên lát nào nguyên vẹn, những viên mất tới ba phần mảnh được thay thế bằng lớp xi măng tự trát.

Đang suy nghĩ đăm chiêu thì cả thuốc lẫn cà phê đã hết. Chị ta tặc lưỡi, vứt mẩu thuốc lá vào gạt tàn vào tách rồi đứng dậy. Thay vì rót cà phê, chị lại đi vào phòng bên cạnh lấy ra tập tài liệu được bọc bên ngoài cẩn thận bên trên không ghi gì.

“Đừng mở ra vội.” Chị ta nói đặt tập tài liệu lên bàn rồi hỏi tôi muốn uống thêm không, tôi gật đầu. Lấy sau cà phê chị quay lại bàn, không quên châm thêm một điếu thuốc.

“Cái gì bên trong đây chị.” Tôi cầm tập tài liệu xoay các mặt. Quả nhiên chẳng có chữ trên đó.

“Nội dung gì không quan trọng. Chỉ cần cậu ký vào giấy bên trong là được.”

“Dạ?”

“Nghe này, tôi đang nói tới chuyện quan trọng đó. Người như cậu không biết ý tứ gì hết.”

Tôi gật đầu. Chị ta ngả lưng ra sau, hút một hơi dài rồi nhả ra. Chị nhìn lên trần nhà màu trắng hồi lâu như đang chuẩn bị nói ra thứ quan trọng nhất trong đời. Bầu không khí thật ngột ngạt, căng thẳng. Đến cả tôi cũng không dám động tới tách cà phê.

“Về chuyện con Lan Anh. Đầu tháng này tòa đã ra quyết định hủy bỏ quyền giám hộ của mẹ tôi với Lan Anh, trước mắt là như thế vì bà ta sẽ kháng cáo việc bồi thường thiệt hại. Tôi đề xuất bên họ chỉ định cậu làm người giám hộ cho con bé. Bên đó cũng dễ dàng thôi miễn sao cậu ký vào tờ giấy kia là được, người ta cũng đã hỏi Lan Anh và nó đã đồng ý.”

Tôi nâng tách uống cà phê chậm rãi như để từ từ tiếp nhận lời nói của chị ta. Có những thứ tôi đã băn khoăn bấy lâu. Tôi muốn kể cho chị ta những chuyện đó một cách ngọn ngành nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Tôi ngồi lì đó, mặt vờ như tỏ vẻ đăm chiêu, thi thoảng lại uống cà phê một cách chậm rãi. Chị ta nhìn tôi, không biểu lộ cảm xúc gì ra ngoài. Cũng như tôi, chị ta hút thuốc cho tới khi còn mẩu ngắn tũn rồi lại lấy cái mới. Một sự kiên nhẫn phi thường. Khi tách cà phê đã hết, rốt cuộc tôi cũng phải nói gì đó. Giống như chị ta lúc trước, tôi lấy một hơi thật sâu trước khi thở ra, ngồi thẳng, đặt hai tay lên bàn.

“Nếu đó là mong muốn của con bé, em cũng không có gì để từ chối.”

Tôi mở chiếc túi đựng tài liệu, vờ như đọc những gì ghi trên đó rồi lấy bút ký.

“Cảm ơn cậu.” Khuôn mặt chị ta giãn ra không căng cứng như trước, bộ ngực xệ xuống thấy rõ, cảm giác như vừa già thêm mấy tuổi.

“Lan Anh năm sau thi cấp III rồi. Em không muốn con bé bị ảnh hưởng vì việc này.”

“Mong là như vậy. À, có phải đứa em trai của cậu cũng bằng tuổi con bé đúng không?”

“Thằng bé học tại gia, giống như em hồi trước. Em vẫn đăng ký thằng bé vào ngôi trường học liên cấp dạy từ xa trước đây em từng theo.”

“Mà cũng phải, nhìn thằng bé giống đứa tám tuổi hơn là một đứa học lớp tám. Ai mà...” Chị ta bỏ lửng câu nói. Một cơn gió nhẹ thổi từ hướng cửa sổ làm tàn thuốc lá trên tay rơi xuống tách cà phê. Chị ta tặc lưỡi, đem đổ tách cà phê vào bồn.

“Phiền cậu ra ngoài trông chừng quán giùm một lúc. Tôi chuẩn bị hai đứa kia sữa mật ong.”

Tôi gật đầu, đứng lên cất gọn ghế, dạo bước ra khỏi căn bếp. Quay trở lại quán, không gian vẫn u tối và mùi quế vẫn phảng phất đâu đây. Không gian quán và căn bếp như hai thế giới khác nhau ngăn cách qua cánh cửa ra vào.

Hai đứa vẫn ngồi đối diện nhau, mắt dán vào bàn cờ. Tôi lại gần quan sát, ván đấu đã bước vào thế tàn cuộc. Bên trắng có một tốt thông chuẩn bị phong cấp, được bảo vệ bởi quân tượng cùng màu. Phía đen còn lại một quân xe, đang cố gắng chặn đường tiến của con tốt kia.

Thoạt nhìn, có thể thấy rõ đây là một ván cờ hòa. Tượng trắng và xe đen đều bị buộc phải giữ vị trí quanh con tốt. Các quân tốt còn lại của hai bên thì giằng co, đứng yên ở thế đối đầu. Còn hai quân vua thì chỉ quanh quẩn di chuyển trong phạm vi hẹp, không thể làm thay đổi cục diện.

Tôi ngước mắt lên quan sát hai đứa trẻ. Lan Anh trông rõ ràng đang căng thẳng, tay cầm quân hậu đen gõ nhẹ xuống mặt bàn theo nhịp vô thức. Ánh mắt con bé lướt hết một lượt qua bàn cờ rồi dừng lại ở chiếc đồng hồ đang đếm ngược: 2 phút cho trắng và 10 phút cho đen. Đến lượt trắng đi.

Con bé đẩy vua lên một ô rồi bấm đồng hồ. Không đầy 5 giây sau, em trai tôi cũng đẩy vua lên đáp trả và bấm đồng hồ dứt khoát không kém. Nó đang áp dụng lối chơi ép thời gian buộc đối thủ vào thế phải tự mắc sai lầm. Một chiến thuật quen thuộc, cũng là con dao hai lưỡi. Cách chơi này đánh đổi độ chính xác lấy áp lực thời gian, hiệu quả nhưng là một thói xấu khó bỏ. Cứ thế, hai bên luân phiên di chuyển vua, cho đến khi đồng hồ vang lên báo hiệu ván cờ hòa do không bên nào còn đủ quân để chiếu bí.

Lan Anh ngả người ra sau, tay vắt lên trán, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, mệt mỏi như thể vừa trải qua một trận chiến dài ngày. Mái tóc dài ngang vai của con bé hất ngược ra sau, để lộ đôi tai nhỏ ửng hồng. Phải mất một lúc, Lan Anh mới ngồi thẳng trở lại. Con bé vỗ nhẹ hai bàn tay lên má rồi xoa dọc sống mũi, như để kéo lại chút tỉnh táo sau màn đấu trí căng thẳng vừa rồi.

“Đánh từ nãy tới giờ không thắng được trận nào cả, chán quá trời chán.”

“Cậu chơi kiểu đó mai mới thắng được. Nhìn cái khai cuộc tốt bao nhiêu thì cậu làm cái trung cuộc tệ bấy nhiêu.” Em tôi cười khẩy, tay cầm quân vua đen chỉ về phía con bé.

“Nhưng ít nhất tớ đã có thể hòa được với cậu đó!”

“Hòa một trận và thua tận bốn trận. Thế là đủ để cậu đứng bét bảng.”

“Ồ xem ai tự nói chính mình kìa!”

“Cậu dám nói chuyện đấy sao? Đồ... đáng ghét!”

Hai đứa ngoảnh mặt sang phía đối diện nhau, thở hắt thành tiếng. Lan Anh nhìn về hướng tôi đang ngồi, phải mất một lúc đẻ con bé nhận ra sự hiện diện của tôi. Vẻ mặt nó lộ rõ sự bất ngờ.

“Ồ anh Phong đây rồi. Anh ngồi xem tụi em từ nãy tới giờ à?”

“À, anh vừa mới ngồi xem thôi. Chưa thấy gì hết.”

“Trời, anh vừa bỏ lỡ trận đấu kinh thiên động địa rồi đấy.” Con bé cười, chạy tới nắm tay tôi kéo về phía chỗ hai đứa. “Anh xem cho kỹ nhé, có mấy pha em thí quân siêu đỉnh luôn!”

Tôi ngồi vào ghế, dọn hết các quân còn lại trên bàn cờ, rồi ấn vào chiếc nút nhỏ nằm ở bên cạnh. Ngay lập tức, hình ảnh ba chiều của các quân cờ hiện lên rõ ràng trên mặt bàn. Chỉ cần gõ nhẹ ngón tay phải vào mặt bàn là có thể xem nước đi tiếp theo; nếu muốn quay lại, chỉ việc gõ tay trái.

Không ngoài dự đoán, đây là một ván đấu phức tạp. Hai bên tạo thế trận kín ở trung cuộc, kéo dài nhịp đấu bằng những nước chặn nước giữ, cho đến khi một bên buộc phải chấp nhận trao đổi tốt. Sau đó là màn đọc vị tâm lý và ý đồ đối thủ. Bước ngoặt xuất hiện khi bên trắng quyết định hy sinh hai quân mã và tượng để đổi lấy quân xe, mở đường cho một tốt thông sắp sửa phong cấp. Trong khi đó, bên đen dù có lợi thế hơn quân  lại phải căng sức tạo áp lực lên quân xe còn lại đang chiếm lĩnh hàng ngang số bảy. Kết cục ván cờ thì tôi đã rõ. Vừa xem lại từng nước đi, tôi vừa liếc nhìn phản ứng của hai đứa nhỏ. Chỉ có Lan Anh là chăm chú quan sát tôi, còn em tôi thì ngoảnh mặt sang hướng khác, như thể chẳng mấy bận tâm.

Bất chợt, một tiếng cót két nhẹ vang lên từ sau quầy pha chế. Chị Huệ xuất hiện, tay bưng khay nhỏ có hai cốc sữa mật ong, bước đều về phía bàn. Chị đặt khay ngay trên bàn cờ đang phát ánh sáng ba chiều, khẽ nghiêng đầu mỉm cười rồi lặng lẽ rời đi.

“Hai đứa! Tạm ngừng chơi cờ một lát nghỉ giải lao được không! Chị mang món mấy đứa thích nè.” Chị ta nói với một tông giọng khác hoàn toàn lúc nói chuyện với tôi.

“A! Sữa mật ong!” Em trai tôi hí hửng nhanh như cắt đưa tay lấy ngay một cốc đưa lên mũi ngửi. “Thơm quá đi mất!”

Trái ngược lại thằng bé, Lan Anh dường như tỏ ra thờ ơ trước sự xuất hiện của cô chị họ. Đợi mãi không thấy con bé phản ứng, chị ta đưa cốc sữa về phía con bé.

“Uống đi em, kẻo sữa nguội mất.” Chị ta nở nụ cười vô cùng thiếu tự nhiên, giống như ai đó đang đắp sáp lên thành khuôn mặt đó vậy.

“Cảm ơn.” Lan Anh nói trống không tiếp nhận chiếc cốc, mặt lạnh như băng.

Bầu không khí trong căn phòng giờ nặng nề hơn bao giờ hết, tôi muốn nói gì để hai chị em họ bớt căng thẳng nhưng không có lời nào ra khỏi miệng. Duy chỉ em trai tôi có vẻ như không cảm nhận được điều đó. Nó uống ly sữa một cách ngon lành dù vẫn còn nóng. Uống xong không quên liếm một vòng miệng cốc rồi mới đặt xuống khay.

“Sữa mật ong vẫn là ngon nhất!” Thằng bé nói, đưa tay chùi miệng.

“Ôi trời, tớ nhắc cậu bao nhiêu lần là dùng giấy ăn lau miệng rồi mà. Chẳng thấy cậu nghe bao giờ.”

“Nhưng mà tớ đâu có với tới được cái hộp giấy.” Nó lại đưa tay lên ngoáy tai.

“Eo ơi, tụi con trai lúc nào cũng như thế này à?”

Tôi và chị Huệ ngồi đó chỉ biết cười trừ. Nhìn chúng tôi không khác mấy vị phụ huynh trong buổi làm quen trường tiểu học. Đó là ngày bố mẹ đưa con đến trường để bọn trẻ làm quen với môi trường mới khác hoàn toàn so với thời mầm non.

“Hay tụi mình lên tầng trên đánh cờ tiếp đi, dưới này nóng lắm.”

“Ừ, phải đó. Nhưng mà cầu thang tối lắm. Đi theo tớ nhé!”

Thế là cả hai đứa dọn dẹp đống quân cờ trên bàn. Lan Anh nắm tay em trai tôi đang kẹp bộ cờ vua trong nách lẽo đẽo đi sau, cảm giác cứ như người chị lớn với đứa em nhỏ. Tôi thầm cảm ơn thằng bé đã vô tình phá đi bầu không khí căng thẳng ban nãy.

Nét mặt của chị Huệ bây giờ đã dãn ra trông đã tự nhiên hơn trước. Chị ta ngắm chiếc cốc sữa mà Lan Anh uống dở hồi lâu rồi bỏ lại vào khay.

“Có vẻ như mọi chuyện vẫn chẳng đi về đâu.” Chị ta nói, lấy điếu thuốc trong túi quần ra châm lửa hút. “Trong mắt con bé tôi chỉ là người chị họ dối trá đang cố gắng lấy lòng nó thôi.”

“Chị đừng quá bi quan. Thời gian sẽ giúp con bé hiểu ra.” Tôi cố nói đỡ.

“Thật đáng tiếc vì cái thứ đó tôi cũng đâu có nhiều.”

“Ý chị là sao?” Thực sự tôi không biết hàm ý việc chị ta nói là gì.

“Vì tôi là luật sư. Đặc thù công bắt buộc tôi phải đi lại nhiều nơi. Có thể buổi sáng tôi ở Hà Nội thì buổi trưa tôi đã phải có mặt ở Đà Nẵng và tới chập tối thì đang ở Hồ Chí Minh. Thậm chí có những lần tôi phải vào trại giam để lấy lời khai bên thân chủ. Có ngày phải ngồi ở tòa cả ngày để tranh luận với bên luật sư đối phương, không thì là bên kiểm sát. Nói thế thôi cậu đã hình dung ra rồi chứ?”

Tôi gật đầu. Chị ta hút một hơi rồi nhả khói ra. Làn khói ngay lập tức được hút vào ống hút khói lắp phía bên trên.

“Nhân tiện, công việc của cậu dạo này thế nào?”

“Vẫn đi dạy học cờ vua đều đều thôi chị. Thi thoảng em cũng tham gia một số giải quốc gia. Sắp tới em dự định dạy trực tuyến để sát sao hơn việc học đứa em trai và Lan Anh. Chuẩn bị càng sớm thì càng tốt.”

Chị Huệ nằm ngả người ra sau ghế, hai tay đan chéo để trước bụng. Lần đầu tôi thấy chị ta cười trông nó tự nhiên đến thế.

“Quả thật cậu rất chu đáo. Dù chỉ là người dạy cờ cho Lan Anh nhưng nhờ đó mà con bé có điểm tựa tinh thần mà nó đã mất đi từ lâu. Tận đáy lòng, tôi cảm ơn cậu là điểm tựa tinh thần cho con bé. Một đứa trẻ đã mất cả cha mẹ lại bị họ hàng là cha mẹ tôi đối xử tệ bạc. Có những lúc tôi liên tưởng đến việc con bé làm điều gì đó dại dột. Nếu như được ước, tôi mong mình sẽ thế chỗ Lan Anh mà chịu đựng nỗi đau này. Đó là cách mà tôi có thể tạ lỗi với con bé.”

Nói xong, chị Huệ đưa hai tay ôm mặt. Phải chăng lúc đó chị ta đang khóc? Đáng lẽ ra lúc đó tôi nên hỏi ngay nhưng không có lời nào thốt ra.

Chị ta cứ nằm thế một lúc rồi kêu tôi ra giúp cất gọn lại đống bàn ghế bày bên ngoài quán. Sau đó chị về phòng nghỉ ngơi vì cảm thấy mệt. Bản thân tôi cũng lên phòng nơi hai đứa nhóc đang chơi cờ.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout