Chương 4: Gặp phải gian thương


“Với tình hình này thì đi kiểu gì, hả?”


Có tám gã đàn ông đang bước vào trong động, bảy tên ăn mặc đơn bạc, một tên ăn mặc rất tươm tất.


Gã vai u thịt bắp hậm hực lên tiếng: “Nếu không phải do bọn chó săn của nhà Quang Duệ vương đang lùng sục khắp nơi…”


Người đàn ông trông như là con cái của nhà quyền quý đi đầu. Vừa bước vào động được một đoạn, hắn thấy có ánh sáng lờ mờ hắt ra từ bên trong liền khựng bước, giơ tay ra hiệu bảo những người còn lại giữ im lặng. Vào đến nơi, hắn chắp tay chào và áy náy nói:


“Thật sự, ta cũng không muốn vào làm phiền hai vị, nhưng bên ngoài bão tuyết quá lớn.”


Cùng lúc ấy, gã to con đứng đằng sau hắn khẽ nói, giọng điệu hết sức hiểm ác: “Chắc đã nghe thấy hết cả rồi.”


Gã ta vừa nói vừa lặng lẽ rút con dao găm giấu ở thắt lưng: “Vậy thì…”


Tên gầy còm đột nhiên huých khuỷu tay vào mạng sườn của gã ta một cái, rồi bước tới gần, thì thầm với tên thủ lĩnh: “Công tử, cô gái…”


Không đợi hắn ta nói hết, tên được gọi là công tử lập tức gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Ngay sau đó, hắn lại bắt chuyện tiếp với Lương Huyền Nghiêu.


“Không biết…”


“Không sao. Ngồi đi.” Lương Huyền Nghiêu đặt thêm củi vào đống lửa, không hề ngẩng đầu lên.


“Công tử là lái buôn sao?” Y vẫn nói năng từ tốn như cũ, còn Ninh Hải Hạ thì ngồi im thin thít, cắm cúi ăn thịt nướng.


“Đúng vậy.” Bùi Lãng vừa quan sát đôi nam nữ trước mặt vừa lắp lửng hỏi thăm: “Còn hai vị đây…”


Người đàn ông trước mặt cũng trạc tuổi hắn, mặt mũi tuấn tú, nước da cháy nắng, dáng vẻ điềm đạm. Còn cô gái trẻ ngồi cạnh hắn ta rất là xinh đẹp, mắt hạnh mày ngài, mũi cao, môi tựa đào xuân, da dẻ trắng mịn.


“...” Bùi Lãng lặng lẽ nhếch môi, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười. Tính ra, mình và cô nàng này đúng là có duyên thật!


Dù không ngẩng đầu, Ninh Hải Hạ vẫn biết tên công tử kia đang nhìn mình chòng chọc. Cô khá sợ hãi, bèn dịch mông ngồi thụt lùi về phía sau một chút. Vốn dĩ, Ninh Hải Hạ muốn tránh tầm mắt của gã lái buôn nhưng ai ngờ, tên to con lại bê một hòn đá lớn đến đặt ngay bên cạnh đống lửa. Và thế là, gã lái buôn ngồi đối diện với cô.


“Đi du ngoạn.” Bỗng Lương Huyền Nghiêu chìa cây thịt nướng về phía Bùi Lãng và hỏi: “Công tử có muốn nếm thử không?”


Cách Lương Huyền Nghiêu đưa cây thịt nướng gần như là muốn dí thẳng vào mặt người ta. Nếu ngồi gần, coi chừng y sẽ thồn hẳn vào mồm của đối phương luôn cũng nên.


“...” Bùi Lãng lập tức chột dạ, hắn không thể nhìn Ninh Hải Hạ tiếp, đành gượng gạo nhận cây thịt nướng chỉ mới chuyển sang màu nâu nhạt, rõ ràng thịt vẫn còn ‘chưa chín’.


Trong khi đó, Ninh Hải Hạ lại nghĩ anh trai ngồi cạnh mình muốn mời tên gian thương ăn thịt nướng thật, nên rất muốn vỗ tay và khen thẳng ra miệng rằng, anh thật là thảo ăn.


Sau khi nói một lời cảm ơn có phần miễn cưỡng, bỗng dưng Bùi Lãng thở dài: “Trời lạnh thế này, có thịt mà lại không có rượu thì thật là tiếc quá!”


Dứt câu, hắn nhìn lướt qua thanh kiếm của Lương Huyền Nghiêu. Xem ra, miếng thịt này có hơi khó xơi!


Đồng bọn của Bùi Lãng rất tinh ý, vừa nghe qua thì đã hiểu rõ ý định của hắn. Tên gầy còm nhanh nhảu lên tiếng: “Thưa công tử! Chúng ta còn một vài vò rượu vẫn chưa bán hết. Để ta đi lấy cho người!”


Nói xong, hắn ta kéo thêm một tên cùng đi ra ngoài.


Bên này, Ninh Hải Hạ hơi nghiêng người qua trái, cắn răng nói nhỏ với người đàn ông bên cạnh: “Rượu đó chắc chắn có vấn đề!”


Lương Huyền Nghiêu vốn định nói gì đó với cô, thế nhưng tên lái buôn kia đã lên tiếng trước, hắn như thể chỉ mới sực nhớ ra chuyện ấy.


“Chả trách, ta lại thấy tiểu thư đây quen mắt đến như vậy!” Dáng vẻ của Bùi Lãng chẳng khác gì gặp lại người quen cũ.


Ninh Hải Hạ khẽ nhướng mày, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Gì vậy cha nội? Nhưng mà… Sao cái mở bài này, nghe quen tai quá vậy?


Bùi Lãng gác cây thịt nướng sang một bên, rồi tiếp tục gợi chuyện: “Vài ngày trước, ta và tiểu thư không chỉ tình cờ gặp nhau mà còn cùng ngồi thuyền, ngắm cảnh đẹp ở hai bên bờ sông Thương…”


“...” Lương Huyền Nghiêu khựng tay, liếc qua tên đang nói luyên thuyên một cái, sau đó nhìn sang người ngồi bên cạnh.


Như thể hiểu được ẩn ý của y, Ninh Hải Hạ lập tức lắc đầu. Cô còn muốn nói thêm gì đó với Lương Huyền Nghiêu, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã nghe tên gian thương kia hỏi.


Bùi Lãng nở nụ cười hòa nhã: “Không biết tiểu thư có còn nhớ gì hay không?” Chứ hắn thì... làm sao mà quên được cú lên gối thốn tới tận tim gan đó!


Ninh Hải Hạ không thể chịu nổi ánh mắt lẫn lời nói nồng nặc mùi vị đen tối của gã lái buôn, bèn cười hai tiếng “Ha ha” cho có rồi nói như thể mình cũng đã nhớ ra: “Tôi nhớ…”


“Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà?” Cô cố ý nhấn mạnh thêm: “Thưa chú?”


Tiếng ‘chú’ chẳng khác gì cơn bão tuyết ngoài kia, khiến nét mặt và nụ cười trên môi của Bùi Lãng lập tức đông cứng lại. Chú?


Chưa dừng lại tại đó, Ninh Hải Hạ còn cố tình níu lấy cánh tay của người đàn ông đang ngồi ngay bên cạnh cô mà cho hay tiếp: “Còn nữa, tôi là gái đã có chồng. Ba đứa con rồi chú à!”


Ninh Hải Hạ vừa nói vừa nghĩ bụng, chắc là bọn chúng chỉ tìm và bắt mấy cô ‘trinh nữ’ thôi, chứ gái đã có chồng con... thì không đâu!


“...” Bùi Lãng muốn nói gì đó với cô, song không kịp mở miệng.


Ninh Hải Hạ tiếp tục kéo nhẹ cánh tay của kẻ đang ngồi im lìm như xác chết, đồng thời gọi: “Chồng ơi?”


Mặt mày Lương Huyền Nghiêu hết sức điềm nhiên, y mới nhìn sang thì nghe người nọ nói với một chất giọng nũng nịu và oan uổng: “Chồng đừng nghe ông chú đó nói bậy nha! Thiệt tình em không biết ông chú đó là ai cả! Cũng chưa từng gặp…”


Trong lúc Ninh Hải Hạ đang nói say sưa, Bùi Lãng bất thình lình vung tay, ném một thứ bột trắng mịn về phía hai người. Mặc dù hắn hành động rất nhanh, nhưng mà người đàn ông ngồi bên cạnh cô lại giống như đã biết trước mọi chuyện. Y lập tức dùng tay áo che chắn ngang mặt, sau đó đứng phắt dậy và tránh sang một bên ngay.


Khi Lương Huyền Nghiêu tuốt kiếm lao vào giao đấu với bọn người xấu, đầu óc của Ninh Hải Hạ bắt đầu quay cuồng như say rượu, tầm nhìn cũng dần dần mờ đi.


***


Lần thứ hai tỉnh dậy, Ninh Hải Hạ phát hiện bản thân đang nằm ở trong một chiếc xe ngựa lớn. Cô ngơ ngác nhìn trần xe một hồi, rồi bỗng nhiên hoảng hốt. Như sực nhớ ra điều gì đó rất nghiêm trọng, cô giật mình ngồi bật dậy. Nhưng cô vừa mới nhổm mông, toan chui đầu ra ngoài thì nghe thấy giọng của anh trai hai nắp vang lên từ phía sau.


“Còn muốn đi đâu?”


Ninh Hải Hạ thở phào, ngoái đầu nhìn thì thấy Lương Huyền Nghiêu đang ngồi chễm chệ trên bệ ghế cao.


Quá đáng thật! Anh ta ngồi ở trên đó, còn mình thì nằm vật vã ở dưới sàn như một con…


“Sao anh lại để tôi nằm dưới này?” Cô hỏi, giọng có chút bực bội.


“Là tự cô lăn xuống.” Người nọ ứng đáp rất nhanh.


Thật ra, Lương Huyền Nghiêu sợ cô ngã từ trên ghế xuống nên mới để cho cô nằm ở bên dưới.


“...” Ninh Hải Hạ im lặng nhìn gã đàn ông mang dáng vẻ chững chạc và điềm đạm. Mặt uy tín như vậy, chắc là không lừa mình đâu!


Nhưng mà…


“Vậy còn lúc đó?” Vừa nghĩ đến chuyện trong động là cô tức sôi máu lên: “Tại sao anh né tránh mà không lôi tôi theo? Ngộ nhỡ, đó không phải là thuốc mê mà là thuốc độc thì sao?”


Lương Huyền Nghiêu với tay lấy một cuộn văn kiện khác, đồng thời thản nhiên đáp: “Thì cô chết.”


“...” Ninh Hải Hạ câm nín, trố mắt nhìn đối phương. Sao anh ta lại có thể thốt ra một câu vô nhân đạo như vậy?

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout