Đêm buông xuống Sài Gòn mang theo cái oi ả đặc trưng. Trong căn phòng nhỏ trên tầng hai của ngôi nhà yên tĩnh, chiếc máy lạnh vẫn đều đặn thổi ra hơi mát dễ chịu. Sau một ngày dài với những bo mạch, mùi thiếc hàn và tiếng người xôn xao, An thiếp đi nhanh chóng.
Nhưng giấc ngủ không mang theo sự yên bình trọn vẹn. Trong cơn mơ, cô không còn ở cửa hàng FZP với ánh đèn trắng lạnh hay căn phòng với giá sách và chiếc bàn quen thuộc. Trước mặt cô là một bãi biển trải dài, cát trắng mịn lún nhẹ dưới chân trần. Gió biển thổi mơn man, mang theo mùi mặn mà thoang thoảng, mùi của điều gì đó xa xôi và thân thuộc.
Đại dương trước mắt cô bao la vô cùng tận. Những con sóng bạc đầu nhịp nhàng vỗ vào bờ, tiếng sóng khi thì rì rào như một lời ru, khi lại rít lên mạnh mẽ như thể đang kể một câu chuyện cũ. Trên cao, những cánh chim chao liệng giữa nền trời xanh thẳm, xa xa là chiếc thuyền nhỏ như vệt mực mờ giữa khung cảnh tĩnh lặng.
An đứng đó, lặng lẽ. Không nhớ rõ mình đã đến đây bằng cách nào, cũng không rõ vì sao lại thấy an yên đến thế. Tất cả chỉ là một cảm giác mênh mang. Như thể nơi này từng là của cô, từng thuộc về một phần ký ức đã lặng lẽ trôi đi. Những mảnh hình ảnh chớp nhoáng lướt qua tâm trí cô: vỏ ốc đủ màu nằm rải rác, ánh bình minh rực đỏ, dấu chân nhỏ in trên nền cát. Nhưng không gì rõ ràng. Như thể mọi thứ bị bao phủ bởi một làn sương mỏng, mơ hồ mà day dứt.
Cô khẽ nhắm mắt lại, hít thật sâu. Mùi biển thấm vào lồng ngực, gió lướt ngang làn da, để lại một cảm giác vừa dịu dàng, vừa man mác. Trong khoảnh khắc ấy, không còn âm thanh nào khác. Không lời gọi, không tiếng người.
Chỉ có cô, và biển. Không ai bên cạnh. Không bóng dáng quen thuộc nào. Chỉ sự tĩnh lặng bao la và một chút gì đó rất sâu trong tâm hồn. Nỗi nhớ mà không biết là nhớ ai, một niềm mong mỏi không rõ hình thù. Biển như một chiếc gương phản chiếu điều gì đó sâu kín và không được gọi tên.
Rồi những hình ảnh nhạt dần. Bãi cát tan vào bóng tối, tiếng sóng lùi xa. Giấc mơ chìm sâu vào tĩnh lặng.
Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, An chỉ còn nhớ mang máng mình đã mơ thấy biển. Không rõ bãi biển đó nằm ở đâu, cũng không rõ cảm xúc là gì. Chỉ là một chút dịu mát nơi tâm trí và một nỗi nhớ vu vơ chưa kịp định hình. Hình ảnh chàng trai trẻ với đôi mắt sáng từng lướt qua trong trí nhớ cô, giờ cũng tan vào sương sớm, như thể chưa từng tồn tại trong giấc mơ ấy.
——
Thứ Bảy, trời không mưa nhưng mây kéo lững lờ như người ta vẫn còn chưa muốn thức. Linh An cũng vậy. Cô vùi mặt vào gối dù đã tỉnh từ lúc tám giờ rưỡi, để rồi đúng chín giờ mới lê người ra khỏi giường, tóc tai bù xù, mắt vẫn lim dim như chưa phân biệt nổi mình đã thức hay còn đang mơ. Mùi nắng sớm từ ngoài cửa sổ lan vào, quyện với làn gió man mát của cái máy lạnh. An lững thững xuống nhà, chân trần chạm sàn gạch mát lạnh, mắt còn lờ đờ. Mẹ để phần bánh canh trong lồng bàn, nước vẫn còn âm ấm. Một kiểu yêu thương âm thầm, quen thuộc.
- Mẹ đi chợ chưa về hả ba? - An vừa lướt nhìn quanh nhà vừa hỏi.
Ba đang ở ngoài sân, lom khom cạnh hồ cá. Tay cầm nắm thức ăn cho cá, rắc xuống hồ như rắc từng nỗi buồn ra để tụi cá dẹp giùm. Mấy con cá tai tượng lớn nhỏ tranh nhau táp lấy mớ thức ăn nổi lềnh bềnh, mặt nước khẽ động lăn tăn dưới nắng yếu.
- Ừ, mà chắc cũng gần về tới rồi đó.
An thoáng nhớ ra điều gì, đi đến gần ba:
- Ba cho con mượn điện thoại gọi mẹ với nha.
Ông Vỹ rút từ túi áo chiếc điện thoại cũ đã sờn viền, thoải mái đưa cho cô như một thói quen vẫn còn mới nguyên.
- Nay ăn dữ quá, chắc sắp lên chảo được rồi.
An mỉm cười trước câu nói của ông. Tay cô vuốt mở màn hình, nhìn vào danh bạ thấy ngay chữ “Vợ yêu” - đơn giản đến buồn cười, nhưng khiến tim An mềm xuống như một nốt lặng đẹp. Không phải kiểu thể hiện tình cảm ồn ào, mà là cái tên chỉ có thể viết ra bởi một người đủ gần gũi và đủ kiên trì để yêu suốt mấy chục năm trời. Cô thoáng nghĩ, tình yêu mà không cần phô trương nhưng vẫn hiện diện rõ ràng như thế, chắc là điều đáng tin nhất trên đời.
Mẹ bắt máy sau hai hồi chuông. Cái nét ồn đặc trưng của chợ truyền qua đầu dây: Tiếng người rao “Rau mồng tơi ba ngàn nè!”, tiếng dép lê xoèn xoẹt, tiếng ai đó mặc cả: “Mua nhiều vậy bớt hai ngàn đi!”.
- Alo? - Giọng mẹ thoạt đầu hơi gấp, nhưng khi nghe đầu dây bên kia chậm chạp chưa trả lời thì đổi sang dịu hẳn - An hả con? Sao đó?
- Dạ. Mẹ nhớ mua thêm bò mỡ nha, Hảo nó thích ăn.
- Biết rồi, trời ơi, con nhỏ đó nó mê bò mỡ hơn mê trai nữa. Mẹ biết hai đứa ăn cái gì mà! - Mẹ cười, như đã quá quen thuộc với mọi tật xấu lẫn sở thích của những đứa con.
- Con đang hâm lại bánh canh nè. Mẹ đi chợ xong nhớ giùm con ly nước mía nha. Tự nhiên thèm quá!
- Ừ. Ăn xong nhớ rửa giùm luôn mấy cái chén nghen cô nương.
An cười khẽ, tắt máy. Trả điện thoại lại cho ba, ông chỉ tay vào bàn trà:
- Để đó đi con. Đang bận chăm sóc mấy bé mai cục cưng rồi.
- Dạ. - Cô gật đầu, đặt máy lên chiếc bàn gỗ bóng loáng, nơi mấy quyển báo vẫn được xếp ngay ngắn dù chẳng ai đọc từ lâu.
Gió thổi qua cái chuông gió leng keng treo ngay cửa, tạo nên thứ âm thanh khẽ khàng như một lời trò chuyện thầm thì với nắng. Xa xa, tiếng tivi nhà hàng xóm vọng lại, lẫn trong nền âm thanh xào xạc của lá cây, như thể cả khu phố cũng đang lười biếng trôi theo một ngày cuối tuần an yên.
An đi vào bếp, lật nắp nồi nước đang sôi lăn tăn. Mùi hành phi nhuyễn nhẹ nhàng bay ngang qua mũi, thơm dịu và quen thuộc. Cô nhanh tay đổ nước vào tô bánh canh mẹ đã chuẩn bị sẵn, rồi bưng lên bàn ăn cạnh cửa sổ. Vừa chờ nguội, cô vừa lẩm nhẩm lại cách nấu lẩu Thái mà mấy hôm trước cô tra trên mạng, xem hết hai đoạn video và hai quyển sách nấu ăn rồi ngồi so từng công thức.
Cô chau mày, tay khuấy nhẹ đũa trong tô bánh canh, đầu óc thì trôi tuột theo mớ gia vị và thao tác nêm nếm.
- Xào sả trước hay cho vào luôn ta? Mà nước cốt chanh là đợi sôi mới cho thì phải? Thứ tự trước sau là mùi vị sẽ khác thiệt à?
Buổi sáng trôi qua trong những thứ nhỏ nhặt. Tiếng muỗng va thành tô, ánh nắng xiên qua khung cửa sổ cũ, mùi lá ẩm sau cơn mưa đêm qua, và một chút gì đó mềm mại len vào lòng. Như kiểu hạnh phúc không cần gõ cửa, cứ tự nhiên bước vào nhà, bằng đôi dép cũ mà ba mẹ cô vẫn mang hằng ngày.
——
Thứ hai. Sau hai ngày cuối tuần lười biếng trôi qua như một cái chớp mắt, An trở lại nhịp làm việc thường ngày. Sáng dậy muộn hơn mọi hôm một chút, cô ngồi thừ trên mép giường vài phút mới đi vào nhà vệ sinh, gương mặt vẫn còn vương nét uể oải. Trời nay nắng gắt, không khí có mùi bụi đường ngai ngái, cái mùi quen thuộc báo hiệu một tuần mới đã bắt đầu.
Mày mò cuối cùng cũng đến trưa. Cả nhóm FZP kéo nhau ra tiệm bún bò quen sát đầu hẻm. Quán nhỏ, bàn ghế nhựa thấp, nhưng nước dùng đậm đà, sả thơm, tô nào cũng đầy ú ụ. An ngồi giữa Trâm và Khánh, bên cạnh Khánh là Khải - cậu nhân viên mới vào làm vài tuần, tính cách cởi mở, hay cập nhật tin tức.
Khải đang gắp miếng chả vào muỗng, vừa ăn vừa nói:
- Hồi nãy mấy anh bảo vệ bên ngoài nói là gần ngã tư có tai nạn. Xe hơi tông trúng xe máy, mà ông tài xế bỏ chạy luôn. Người bị thương thì được đưa vô bệnh viện rồi, chắc là không nặng lắm.
Trâm ngẩng lên, tròn mắt:
- Trời đất, ngay gần cửa hàng mình luôn hả?
- Ừ. Nghe nói tông cũng mạnh lắm, mà người lái xe hơi thì quẹo qua đường khác rồi biến luôn. Bó tay hết sức.
An thoáng dừng tay, ánh mắt chậm rãi hướng ra con đường nắng gắt phía trước. Từ chỗ cô ngồi, có thể thấy dòng xe vẫn len lỏi qua từng vệt nắng loang trên mặt đường. Cô không nói gì ngay, chỉ nhẹ nhàng khuấy đôi đũa trong tô nước dùng còn bốc khói. Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ: nếu xảy ra ở khu đó thì có thể một góc camera của cửa hàng mình sẽ ghi lại được. Không ít lần chuyện tương tự đã xảy ra rồi. Có lần là va quẹt, có lần là cướp giật. Mỗi lần như vậy, cửa hàng vẫn sẽ hỗ trợ trích xuất dữ liệu theo yêu cầu.
Cô chưa kịp nói gì thì Trâm đã phụ họa:
- Mà giờ ra đường sợ ghê luôn á. Đi đúng luật cũng bị đụng mới ghê.
- Đúng rồi, hôm bữa chị gái bạn em đang đậu xe chờ đèn đỏ, bị xe tải phía sau húc trúng. Nhẹ thôi nha mà cũng sưng tím cái đầu gối gần cả tuần.
Khánh vừa thổi miếng gân bò, vừa chen vào:
- Người ta bỏ chạy là có lý do. Hoặc là say xỉn, hoặc là xe không giấy, hoặc đang làm chuyện gì đó không dám dính dáng tới pháp luật.
Khải gật gù, rồi nói với vẻ rành rọt:
- Mà giờ mấy chỗ gần ngã tư như chỗ mình, camera là quan trọng lắm đó nha. Nhiều khi không để ý chứ lúc có chuyện thì thành bằng chứng khắc chế cứng tụi nó luôn.
Câu chuyện tai nạn rồi cũng lắng xuống, nhường chỗ cho những chủ đề thường ngày mà cả nhóm vẫn hay mang ra tám trong giờ nghỉ. Trâm kể về bạn học cũ mới lên xe hoa với một anh lớn hơn sáu tuổi, cưới xong nghe nói chưa tới ba tháng đã đòi ly hôn vì chuyện phân công rửa chén, lau nhà. Khánh thì vừa ăn vừa bật điện thoại khoe chú cún con nhà mới nhận nuôi - một bé chó lông xù nhỏ xíu, tăng động, tên là Mỡ.
Khải, với khả năng nói không biết mệt, tiếp lời bằng một câu chuyện sinh động về lần suýt bị gài bẫy bán bảo hiểm khi còn đang ở công ty cũ:
- Thiệt, lúc đó hẹn gặp khách ở quán cà phê, tưởng đâu ký được hợp đồng bự lắm. Ai dè ngồi vô là bả bắt đầu lôi sổ ra vẽ sơ đồ tài chính, hỏi mình có người thân nào chưa mua bảo hiểm không. Mua đi, không mua tới lúc chết không mang lại lợi ích gì cho gia đình đâu! Trời đất ơi, coi cái mỏ bả hỗn không?
Vừa nói, Khải vừa vung tay làm điệu bộ phẫn nộ, chẳng may cùi chỏ huých trúng cạnh bàn. Cái dĩa rau sống đặt hờ bên mép theo đà đổ nghiêng, kéo theo dĩa nước chấm nhỏ rơi bộp xuống đùi Khánh. Mấy cọng rau quấn lấy nhau, nằm yên vị trên vạt váy của cô gái đang há hốc mồm.
- Trời ơi! - Khánh hét nhỏ - Mày lại làm cái gì vậy Khải?
Khải chưng hửng, luống cuống cầm khăn giấy đưa qua:
- Ủa, chết rồi… xin lỗi, xin lỗi. Tao không có cố ý thiệt.
Khánh bặm môi nhìn dĩa rau, rồi nhìn vết nước mắm loang lổ trên váy, lắc đầu. Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã mỉm cười, chống tay lên bàn:
- Thôi được. Không truy cứu trách nhiệm hình sự. Nhưng chiều nay tao muốn bốn ly trà sữa size XL, full topping, thêm thạch phô mai. Không có là tao méc với ông Quân chuyện mày bỏ ra đây ăn trưa không trông cửa hàng.
Trâm cười khanh khách:
- Hình như cái váy đó bị đổ nước hoài luôn đúng không? Hôm bữa là súp cua, hôm nay tới rau sống. Số nó định là mỗi tuần bị ông Khải đổ trúng một lần.
Khải xị mặt như cái bánh bao chiều, nhưng vẫn rút điện thoại mở app đặt trà sữa:
- Rồi, rồi, đặt liền cho chắc. Tiệm có bà Nhi coi bộ. Đói quá ra ăn còn chưa tới 10 phút mà cứ hăm he hoài!
An ngồi yên, không tham gia nhiều vào cuộc trêu chọc, nhưng trên môi đã nở nụ cười nhỏ. Cái lúm đồng tiền bên má phải hiện ra rõ rệt, lặng lẽ điểm xuyết giữa nắng trưa và tiếng cười rộn ràng xung quanh. Cô không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn nhóm đồng nghiệp trước mặt. Những người thân quen đang góp nhặt cho cô từng chút bình yên đều đặn sau bao nhiêu biến cố.
Đôi khi, một giờ nghỉ trưa vui vẻ và ồn ào như thế này lại là cách nhẹ nhàng nhất để bắt đầu lại một tuần mới.
Bình luận
Chưa có bình luận