Gần năm giờ chiều, nắng đã dịu, phủ một lớp cam nhạt như mật ong pha loãng xuống con đường trước tiệm FZP. Tiếng xe cộ rì rào lẫn trong tiếng rao vỉa hè, gió nhẹ lay tấm bạt hiên khiến chuông gió leng keng khe khẽ như đánh dấu khoảnh khắc giao nhau giữa giờ làm và buổi chiều muộn.
Bên trong, không khí rộn ràng do khách ghé đông. Có vẻ là mọi người đều tranh thủ sau giờ làm để sửa máy, dán cường lực, mua phụ kiện. Giọng trò chuyện râm ran xen lẫn tiếng bíp từ máy quét mã.
Ở góc phải gần tủ kính trưng bày, Nhi đang cúi người, giới thiệu tính năng của một mẫu điện thoại tầm trung mới ra mắt cho đôi vợ chồng trung niên. Giọng cô đều đều, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, thi thoảng vừa thao tác vừa đùa giỡn với đứa bé đi theo khách, khiến bé con cười khúc khích.
Bên cạnh, Khải đang nhiệt tình hỗ trợ hai khách nam trẻ tuổi chọn phụ kiện. Vừa cầm sợi cáp sạc vừa giải thích, Khải còn tranh thủ biểu diễn màn gập "thử" chứng minh độ bền khiến một người khách tròn mắt, người còn lại thì bật cười. Dáng Khải hoạt bát, hơi nghiêng người ra trước, thỉnh thoảng lại liếc sang màn hình máy tính để tra giá.
Trâm lúc này đang đứng ở quầy bên kia - nơi trưng bày các mẫu điện thoại mới nhất, nói chuyện với một vị khách nam tầm ngoài ba mươi tuổi, tay đang cầm mẫu điện thoại demo, gật gù theo lời giới thiệu. Tóc cô buộc cao, sợi tóc mái cong cong lòa xòa trước trán hơi đung đưa mỗi khi cô cúi xuống.
Không khí trong cửa hàng lúc này mang một nhịp sống đều đặn và ấm áp. Thứ nhịp sống thân quen mà An vẫn thường nói là "tiếng ồn dễ chịu của ngày thường".
Nắng chiều còn sót lại phản chiếu lên cửa kính tiệm một vệt sáng lấp lánh. Nam và anh Linh - đồng nghiệp hơn tuổi, vóc dáng rắn rỏi, gương mặt nghiêm - dựng xe trước cửa. Là người không thích phô trương, nhưng ở Linh luôn toát lên sự điềm đạm của người dày dạn kinh nghiệm ngoài đường phố.
Nam tháo mũ bảo hiểm, khẽ gật đầu trước khi cùng anh bước vào. Tiếng chuông cửa leng keng vang lên, nhẹ như một cái chạm tay vào không gian đang rộn ràng. Gió ngoài đường ùa vào theo, mang theo chút bụi nắng và mùi ngai ngái quen thuộc của một chiều đầu tuần.
Hai người đàn ông bước vào. Một người chững chạc, nghiêm túc. Người còn lại trẻ hơn, ánh mắt sáng và trầm tĩnh Đồng phục cảnh sát cùng phù hiệu rõ nét trước ngực khiến không khí trong tiệm chững lại.
Nhi khựng lại giữa câu nói, ánh nhìn lướt về phía cửa. Khải cũng ngẩng lên, buông bút theo phản xạ. Cả hai vô thức nhìn nhau, cùng chung một câu hỏi trong đầu: “Có chuyện gì vậy ta?”.
Khánh - người đang đứng trong quầy thu ngân cúi đầu kiểm tra tồn kho trên điện thoại và cũng là người duy nhất từng thấy Nam hôm đến sửa máy - nhận ra anh gần như ngay lập tức.
Là anh! Vị khách đẹp trai hôm trước đi uống nước cùng An.
Một vài khách quay đầu theo phản xạ. Người đàn ông lớn tuổi thì thầm với vợ, cả hai cùng nhìn ra cửa. Cô gái trẻ bế con cũng chỉnh lại tóc, mỉm cười lơ đãng khi ánh mắt hai người cảnh sát lướt qua.
Dường như không để tâm đến những ánh mắt dõi theo, hai người đàn ông bước đi dứt khoát, lặng lẽ băng qua các tủ trưng bày, hướng thẳng về quầy thu ngân. Anh Linh tiến lên trước mặt Khánh, mở túi, xuất trình thẻ ngành và giấy yêu cầu trích xuất dữ liệu. Giọng anh nghiêm túc, đúng quy trình:
- Chào em, quản lý có đang ở đây không? Bọn anh cần hỗ trợ về việc trích xuất camera. Có một vụ va chạm gần ngã tư, cửa hàng mình có thể nằm trong góc ghi hình được.
- Dạ, chào hai anh - Khánh hơi ấp úng - Hôm nay anh Quân không có ở đây ạ.
Ngập ngừng một chút, cô nhanh chóng nói tiếp:
- Nhưng mà khoan, hai anh đợi em một chút nha. Để em gọi chị An. Chỉ là người được quản lý ủy quyền xử lý mấy trường hợp phát sinh trong ca trực.
Linh gật đầu. Nam đứng phía sau, nghe nhắc đến cái tên quen, trong đầu anh thoáng hiện lại gương mặt bình tĩnh và giọng nói pha chút dí dỏm của cô gái lần đầu gặp giữa đường.
Anh đưa mắt nhìn quanh. Không gian bên trong có phần đông đúc hơn nhưng vẫn gọn gàng, sáng sủa như hôm trước. Mùi tinh dầu vẫn nhẹ thoảng trong không khí. Không có gì thay đổi nhiều. Ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc màn hình nhỏ gắn góc quầy, nơi đang ghi lại rõ nét đoạn đường phía trước cửa hàng, bình thản chờ người được gọi đến.
Tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau, chen vào giữa tiếng gõ bàn phím lạch cạch và tiếng điều hòa chạy rì rì đều đều trong không khí cuối ngày. Linh và Nam quay lại khi một cô gái bước ra từ trong khu vực kỹ thuật. Mái tóc buộc gọn, đồng phục gọn gàng.
Là An.
Đi ngay sau cô là Trâm, tay cầm chiếc điện thoại cùng giấy bảo hành mới được in. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước cửa hàng, Trâm tò mò liếc nhìn về phía Khánh đang đứng đối diện. Thấy vẻ nghiêm nghị trên gương mặt hai cảnh sát giao thông, cô rón rén đi lại gần Khánh.
Phía bên này, ánh nhìn của An va vào mắt Nam trong tích tắc. Không ai nói gì. Chỉ một cái gật đầu nhẹ như lời xác nhận đã từng gặp.
An không nán lại, cô quay sang người đồng nghiệp của Nam, giọng rõ ràng và bình tĩnh:
- Em là An, nhân viên kỹ thuật của cửa hàng, Em được quản lý ủy quyền xử lý các trường hợp đặc biệt. Hai anh cần xem camera khu vực nào, cho em xin khung giờ cụ thể với nha.
Nam đứng hơi chếch phía sau Linh, ánh mắt theo dõi từng cử chỉ của An. Không giống hôm ở ngã tư hay cuộc gặp lần trước tại cửa hàng, cô lúc này hoàn toàn là một người khác. Điềm tĩnh, chuyên nghiệp, không dư một câu, không thừa một cử động.
Khi Linh cung cấp thời gian: Từ hai giờ rưỡi tới bốn giờ sáng thứ bảy vừa qua. An gật đầu, quay người dẫn họ vào khu vực máy chủ. Tiếng giày cao gót gõ đều trên nền gạch, hòa với mùi sả và vỏ cam thoảng trong không khí. Ánh nắng ngoài cửa kính dần tắt, chỉ còn màu cam nhạt bám vào bức tường đối diện.
Nam lặng lẽ đi theo sau, cảm giác như mình vừa bước vào một không gian song song, nơi mọi thứ đều được giữ ở mức vừa đủ, nơi mỗi người đều đang có vai trò riêng. An không nói gì nhiều, nhưng chính sự nghiêm túc đó lại khiến anh chú ý nhiều hơn anh tưởng. Không phải theo kiểu riêng tư, mà là theo bản năng nghề nghiệp, như thể đang đứng trước một người cũng quen thuộc với áp lực và nguyên tắc.
Anh chợt nhận ra, những lần trước, mình chỉ mới thấy một phần rất nhỏ con người cô.
——
Trong ánh đèn trắng lạnh của phòng kỹ thuật, An ngồi trầm ngâm trước màn hình, tua lại từng đoạn video từ đêm xảy ra tai nạn. Nam và Linh đứng phía sau, cùng dõi theo những hình ảnh vắng lặng của Sài Gòn lúc khuya, đường phố gần như trống rỗng, chỉ lác đác vài chiếc xe vụt qua.
Một chiếc ô tô màu đen lướt nhanh qua khung hình, đèn pha quét sáng mặt đường rồi mất hút. Không thấy rõ biển số, không nhân chứng, không âm thanh. Mọi thứ quá sạch sẽ.
- An cho anh xin bản sao đoạn này nha - Linh nói, mắt không rời dòng thời gian trên màn hình.
An gật đầu, cắm ổ cứng vào và bắt đầu sao chép. Dưới ánh đèn, vẻ tập trung của cô khiến Nam vô thức quan sát lâu hơn bình thường.
Lúc này, Linh bước ra nghe điện thoại, để lại một khoảng tĩnh lặng. An vẫn cẩn thận vừa sao chép vừa rà lại từng đoạn. Từng tệp sau khi hoàn thành đều được mở thử, kiểm tra mã thời gian và độ dài.
Nam quan sát từ bên cạnh, tay đặt nhẹ lên thành bàn. Không gian này không giống những nơi anh thường làm việc. Không có bảng trắng hay sơ đồ, không có mùi giấy tờ nhưng lại có thứ gì đó rất ngăn nắp, tỉ mỉ. Một kiểu trật tự khiến anh cảm thấy gần gũi.
- Em làm kỹ vậy chắc hiếm khi sai sót trong công việc lắm ha? - Anh hỏi nhỏ.
An không rời mắt khỏi màn hình, gật đầu:
- Cẩn thận ngay từ đầu vẫn là tốt nhất.
Cô quay sang nhìn Nam, nhoẻn miệng cười. Cái má lúm thoáng hiện, để lại một khoảng nhẹ tênh giữa hai người.
Nam khẽ bật cười. Anh hiểu An. Cũng giống như vụ tai nạn chỉ kéo dài vài phút, nhưng hậu quả thì chưa biết bao giờ mới giải quyết xong.
——
Tối cùng ngày, ánh đèn neon ngoài sân hắt vào dãy hành lang dài vắng vẻ của trụ sở. Bên trong phòng kỹ thuật, màn hình máy tính nhấp nháy ánh sáng xanh mờ, phản chiếu lên gương mặt căng thẳng của Linh và Nam. Cả hai vẫn đang chăm chú rà soát từng khung hình từ các đoạn camera đã thu được. Trên bàn, vài cốc cà phê đã nguội, giấy ghi chú rải rác với những mốc thời gian và vị trí ghi lại vụ việc.
Khoảng gần tám giờ tối, tiếng gõ cửa vang lên. Một cán bộ trực nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, theo sau là một người đàn ông tầm ngoài năm mươi, dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt thất thần. Áo sơ mi ông mặc nhàu nhĩ, cổ tay vẫn còn run nhẹ. Người đàn ông khẽ cúi đầu, giọng khàn:
- Tôi… tôi là người lái chiếc xe gây tai nạn đêm hôm đó. Tôi đến để nhận tội…
Nam và Linh nhìn nhau thoáng qua, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc nhưng rõ ràng đã có sự thay đổi trong bầu không khí. Nam là người đầu tiên lên tiếng, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
- Chú nói rõ lại giúp tôi. Vụ tai nạn nào? Ở đâu, thời gian nào?
Ông ta hít sâu, trả lời:
- Ờ… cái vụ xảy ra lúc gần sáng á, tôi không nhớ chính xác giờ. Ở đoạn gần giao lộ, chỗ có cái quán ăn khuya. Tôi… tôi hoảng quá nên lái xe chạy luôn, bây giờ mới dám đến đây…
Nam giữ gương mặt bình tĩnh, nhưng mắt anh đã bắt đầu lướt nhanh qua từng chi tiết trong lời nói đó.
- Xe chú là xe gì? Màu gì? Biển số mấy?
Ông ta đưa ra một mảnh giấy có ghi biển số và loại xe. Linh liếc nhanh một cái, rồi gõ vào máy để kiểm tra đối chiếu.
Chỉ vài giây sau, Linh gật đầu nhẹ, nói với Nam:
- Xe đúng. Trích xuất từ hệ thống đăng kiểm và camera an ninh gần đó thì biển số khớp. Xe có mặt tại khu vực quanh giờ đó.
Nam im lặng một lúc, rồi hỏi lại, giọng trầm hơn:
- Tôi hỏi rõ lại: Chú đang đến đầu thú cho vụ tai nạn rạng sáng, lúc hai giờ ba bảy đến hai giờ bốn lăm tại giao lộ Lạc Long Quân, đúng không?
- Dạ đúng, tôi lái chiếc xe đó… tôi gây tai nạn.
Nam gật đầu, nhưng ánh mắt không dịu xuống. Linh cũng đã đứng dậy, khoanh tay, đứng cạnh Nam, ánh nhìn soi xét nhưng không lộ liễu.
Khi người đàn ông tạm rời khỏi phòng để làm thủ tục khai báo, Nam khẽ hất cằm về phía màn hình:
- Xe đúng, thời gian tạm khớp. Nhưng lời khai lại có nhiều lỗ hổng.
Linh lật cuốn sổ tay, gạch một dòng rồi nói:
- Thứ nhất, ông ta khai lúc quẹo ra thì đụng người. Nhưng camera cho thấy xe chạy thẳng xuyên ngã tư với tốc độ gần 60km/h. Không có dấu hiệu đánh lái hay phanh.
- Thứ hai, hiện trường có mảnh kính vỡ từ gương chiếu hậu bên trái. Xe ổng cũng bị gãy kính thật. Nhưng phần sơn tróc không trùng vị trí va chạm với nạn nhân. Giống như xe từng bị va chạm nhẹ đâu đó trước rồi.
- Và cuối cùng, camera hành trình của xe đó không bật. Với một người làm ca đêm, lái xe thường xuyên, chuyện này hơi vô lý.
Nam chống tay lên bàn, ánh nhìn hướng về phía hành lang tối, nơi người đàn ông đang ngồi khai báo.
- Xe là của ổng, chuyện đó đúng. Nhưng có khi nào ổng không phải người trực tiếp cầm lái lúc gây tai nạn?
Linh gật đầu, chậm rãi:
- Hoặc có ai đó nhờ ổng ra mặt nhận thay. Mà ông này thì không giỏi nói dối, cứ ậm ờ câu được câu mất.
- Mai mình đi kiểm tra lại lộ trình xe từ kho hàng tới giao lộ, đối chiếu thời gian. Kiểm tra luôn lịch sử sửa chữa và điểm dừng của xe trong mấy ngày trước tai nạn.
Nam thở ra một hơi rồi quay lại với màn hình, nơi chiếc xe màu đen vụt qua giữa bóng tối, như thể đang cuốn theo một phần sự thật chưa ai dám nhìn thẳng.
Bình luận
Chưa có bình luận