Chương 10: Lần Này Để Anh



Chiều thứ Bảy, sau giờ tan ca, Nam không về thẳng nhà như thường lệ. Thay vào đó, anh chạy xe lên quận Nhất, len lỏi qua những con đường bắt đầu đông người giờ tan tầm, rẽ vào khu hội chợ nằm gọn trong một khuôn viên cây xanh bên cạnh trung tâm thương mại. Trời hôm ấy nắng nhẹ, gió thổi hiu hiu làm lá cây xào xạc, không khí có cái nhộn nhịp vừa đủ để không quá ồn ào.

Nam gửi xe, cài lại nút áo sơ mi rồi chậm rãi bước vào trong. Hội chợ bày theo từng gian nhỏ, mỗi gian một loại sản phẩm thủ công: thêu tay, sổ da, nến thơm, đồ mộc,... Mùi tinh dầu thoang thoảng trong gió, xen lẫn tiếng nhạc acoustic từ một nhóm bạn trẻ đang biểu diễn gần cổng vào.

Anh đi một vòng như thể chỉ là người khách tình cờ ghé qua. Nhưng thật ra từ lúc bước chân vào, anh đã để ý tìm một khu duy nhất - khu gốm.

Khi tới nơi, Nam đứng im vài giây. Những kệ gỗ sắp xếp gọn gàng, bên trên là những món đồ gốm với đủ hình dạng và màu sắc: bình hoa, ly tách, đĩa nhỏ, chuông gió. Mỗi món đều mang vẻ gì đó mộc mạc, có cái hoàn hảo, có cái hơi lệch, méo nhẹ, nhưng lại khiến anh thấy gần gũi.

Anh rút điện thoại ra, mở lại tấm ảnh cái ly An gửi mấy hôm trước, rồi lướt xuống xem lại cái ly cũ bị Hảo làm bể. So với những món đang trưng bày, hai cái ly đó rõ ràng thuộc dạng “hàng độc”, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn chúng, Nam lại thấy có gì đó thân thuộc, dễ thương.

Như là một ai đó đã rất cố gắng, tay chân vụng về, rồi lại cố thêm một lần nữa. Nhìn kỹ, còn thấy hơi giống An. Từ cách làm đến màu men chọn đều có vẻ mang cá tính riêng: giản dị, không cầu kỳ, nhưng không qua loa.

Nam chắp tay sau lưng, nghiêng đầu ngắm nghía từng món, thỉnh thoảng gật gù, như đang đánh giá một cách chuyên môn, dù thực tế bản thân chưa từng dùng qua một món đồ gốm nào.

Trong đầu, anh thử tưởng tượng cảnh An bước vào đây. Ánh mắt có thể sáng lên khi thấy mấy cái ly có hoa văn hơi lạ, hay cô sẽ đứng lâu ở gian có những món men lốm đốm hơi sến một chút. Biết đâu, cô lại chọn đúng cái mà người ta xếp vào hàng lỗi chỉ vì thấy nó… có duyên?

Nam bật cười.

Chẳng biết từ bao giờ mình lại có thể đứng giữa một đống đồ gốm mà nghĩ ngợi lắm chuyện đến thế. Cũng chẳng biết từ bao giờ, một người như anh lại thấy vui vì một cái ly méo và một cô gái chưa từng chính thức cười với anh hơn mười giây.

——

Nam đang cúi người xem một dãy ly men nhám thì ở phía bên kia gian hàng, qua khe hở giữa hai giá trưng bày, anh bất chợt thấy một cô gái đang ngồi xổm, tay cầm một món đồ gốm nhỏ xíu. Mái tóc cột gọn sau gáy, lưng hơi cong, ánh nắng xuyên nhẹ qua tấm mái nhựa phía trên hắt xuống một vệt mỏng trên vai áo vải đũi màu be.

Nam đứng thẳng dậy, hơi sững người.

Là An.

Cô đang cầm một món gì đó tròn tròn, tai vểnh. Nam nheo mắt nhìn kỹ hơn: một cái đầu mèo. Bên cạnh còn có nguyên một mâm đồ gốm nhỏ với tạo hình đủ kiểu: thỏ, gấu, mèo, chó,... con nào con nấy mắt tròn vo, mũi chấm nhỏ, biểu cảm ngu ngơ hết biết.

An có vẻ thích thú, cứ cầm món này lên đặt xuống món kia, thi thoảng lại mím môi cười một cái rồi lắc đầu.

Nam đứng tại chỗ nhìn thêm vài giây. Không hiểu sao, anh thấy dáng ngồi ấy, cái cách cô ngắm nghía mấy món kia dễ thương một cách kỳ lạ. Như một phiên bản An khác. Không còn trầm tĩnh hay dè chừng, mà gần gũi hơn, ngẫu hứng hơn, hệt một đứa nhỏ đang lạc vào thế giới đồ chơi thủ công mà mình yêu thích.

Anh bước đến gần, không lên tiếng ngay. An đang xem một con mèo màu cam cháy, tai dài hơn bình thường một chút.

- Cái đó là mèo hả? Anh tưởng heo mà lại có màu vàng.

An giật mình quay lại, mắt mở to. Vừa thấy anh, cô liền bật cười:

- Anh nói vậy người ta buồn đó nha! Con mèo này có vibe của Garfield mà.

Nam cúi xuống nhìn kỹ, rồi gật gù:

- À, anh thấy rồi. Chỉ là cái tai hơi dài, bụng hơi bự, mắt hơi buồn, mũi hơi tẹt, màu hơi cháy. Nói chung là hơi… không giống mèo lắm.

- Ý là muốn dìm hàng nó đúng không? - An cười, đưa con mèo về phía anh như muốn minh oan - Nhìn kỹ đi, cũng xinh mà!

Nam giả bộ nghiêm túc, cúi sát mặt vào món đồ gốm như đang đọc thần chú:

- Ừa, thấy rồi. Nó đang nói "mua tui liền đi, ngoài chị ra chắc không ai thấy vẻ đẹp tiềm ẩn của tui nữa đâu".

An không nhịn được cười khúc khích. Cô đặt con mèo xuống, đứng dậy phủi tay, ngỏ ý thanh toán. Nam lùi một bước, vẫn giữ nụ cười nhẹ.

- Anh cũng thích đồ thủ công à? Nhìn không giống lắm.

- Ừ, anh cũng đang coi mấy cái ly. Tính mua về để pha cà phê uống một mình, cho nó nghệ.

An nheo mắt nhìn anh:

- Nghệ? Nhìn anh cũng không giống người có máu nghệ thuật lắm.

Nam cười nhẹ, nghiêng đầu:

- Thế anh giống gì?

An không trả lời ngay. Cô quay sang lấy con mèo vàng, giơ lên trước mặt anh:

- Con mèo này.

Nam cúi nhìn món đồ gốm nhỏ, hơi nhướng mày. Còn chưa kịp phản bác gì, thì An đã quay đi, tay cầm con mèo lắc lắc như trêu chọc.

Nam nhìn cô, lần đầu tiên giữa khung cảnh xô bồ và vô số người qua lại, anh thấy họ giống như đang đứng trong một khoảng không riêng.

Tĩnh lặng và vừa vặn.

——

Cả hai tiếp tục rảo bước dọc theo dãy gian hàng thủ công, ánh nắng chiều len qua kẽ lá trên mái che, rải xuống lưng người từng mảng loang lổ như màu nước. An cầm con mèo gốm trên tay, lúc lắc theo nhịp bước, thỉnh thoảng lại dừng lại trước một món đồ có hình thù kỳ lạ nào đó. Nam đi bên cạnh, tay đút túi quần, im lặng nhưng không hề xa cách.

Một lúc sau, An quay sang nhìn Nam, khẽ nghiêng đầu:

- Anh chưa chọn được cái ly nghệ sĩ nữa à?

Nam nhìn quanh rồi lắc đầu cười:

- Ừ, lạ ghê. Đi mấy vòng mà vẫn thấy cái ly em gửi ảnh hôm bữa nhìn nghệ nhất.

An phì cười:

- Nói cho nghe, cái ly đó bị bạn em chê tới tấp. Gọi là "sai hình học cơ bản", "lỗi thiết kế", "kỳ quái cấp độ nhẹ".

- Ờ, nhưng mà dễ nhớ.

Nam đáp nhẹ tênh, vờ như liếc nhìn mấy món gốm gần đó, nhưng ánh mắt lại chậm rãi dừng lại ở cô.

Một khoảng lặng ngắn, đủ để hai người nghe tiếng nhạc từ đâu đó vọng ra giữa dòng người tấp nập.

- Mà nãy giờ đi vậy, tự nhiên thấy đói bụng quá.

- Ừm, em cũng thấy hơi đói rồi á.

Nam nhìn An cười, lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng trên má cô:

- Vậy đi ăn ha? Anh thấy khi nãy có quán hủ tiếu gõ ngay góc đường, nhìn khá uy tín.

An nhướng mày nhìn anh:

- Uy tín?

- Thì nhìn cũ cũ, giống như có lịch sử lâu đời. - Anh cười, đổi giọng - Thế An đãi nhá?

- À, uy tín... - Cô giơ con mèo gốm lên lắc lắc như đang ra tín hiệu - Nhưng mà em hết tiền rồi.

Ánh nắng nhạt cuối ngày đổ dài trên vỉa hè, lặng lẽ đi cùng hai người về phía quán ăn nhỏ nép sau một hàng cây, giữa những tiếng cười vụn vặt, mềm mại như gió đầu hè.

- Thế lần này để anh.

——

Sài Gòn tháng Sáu, mưa như trút nước. Tiếng mưa gõ lộp độp trên mái hiên, rì rầm như một bản nhạc không lời kéo dài suốt cả chiều. Ngoài đường, xe cộ vẫn lao đi trong làn mưa trắng xóa, những vệt đèn pha kéo dài như tan vào không trung.

An đứng sau quầy, tay đút túi áo khoác mỏng, mắt dõi ra cửa kính. Trong cửa hàng, một bản nhạc quen vang lên, giai điệu chậm rãi khiến cô vô thức lẩm nhẩm theo.

Ngày mưa thường vắng khách. Nhịp làm việc chậm lại, yên ắng một cách lười biếng. Nhân viên trong cửa hàng ai nấy đều thu mình trong góc riêng, vừa làm vừa tranh thủ sưởi ấm bằng cà phê, trà nóng hoặc một bản nhạc ru lòng.

Nhi đến gần, đưa cho An một ly cà phê nóng bốc khói.

- Nè, của chị nè.

- Cảm ơn em. - An gật nhẹ đầu, tay đỡ lấy ly nước, áp sát vào lòng bàn tay. Hơi ấm lan ra, vừa đủ.

Nhi quay đi, lại trở về bàn làm việc trong góc. An thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn ra đường. Ánh đèn đường bắt đầu phản chiếu trên mặt lộ ướt nước, loang loáng như tranh vẽ.

Điện thoại rung nhẹ. Hảo gọi tới. An bật máy, vừa nghe tiếng mưa vừa cong môi cười.

- An yêu ơi, tao mới sống lại nè! Mệt muốn chết luôn trời ơi. Cuối tuần này hãy dẫn tao đi đâu chơi đi. Cầu xin mày!

Giọng Hảo vang lên đầy mệt mỏi. Hơn hai tuần rồi cô mới gọi lại sau lần nhận được chiếc ly từ An. Freelance designer mà. Mùa cao điểm, chạy deadline sát sàn.

- Đi làm gốm không? Tao có hẹn trước rồi, nếu mà đi được thì tao đăng ký thêm một slot.

- Được! Đăng ký giùm đi. Tao cần được chữa lành, chứ tao mà ngồi nhìn cái đống này thêm ngày nào nữa mai mày sẽ thấy tao ở bệnh viện thần kinh.

Chưa kịp nói gì thêm, Hảo đã chào tạm biệt, bảo phải tranh thủ ngủ ngay, vì cô đã thức trắng gần hai đêm rồi.

An cúp máy, nhìn màn hình chốc lát rồi lại ngước mắt lên cửa kính. Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngớt. Xe chạy qua vội vã, từng giọt nước hất tung trên mặt đường, bắn lên lề, loang ra như mực.

Cô nâng ly cà phê lên lần nữa, để môi chạm nhẹ vào miệng ly giấy, ngâm nga tiếp đoạn nhạc vừa bị ngắt giữa chừng. Không có gì đặc biệt. Chỉ là một buổi tối mùa mưa bình thường ở Sài Gòn, yên bình và ấm áp.

Quân bước lại, đứng cạnh An, tay đút túi:

- Mưa kiểu này buồn ngủ ghê.

An không nhìn anh, chỉ gật gù, mắt vẫn hướng ra cửa kính:

- Ừ. Nhạc nhẹ, máy lạnh đều đều, khách không có. Sắp sụp mí mắt tới nơi.

Quân cười, đưa tay gõ nhẹ cạnh bàn một cái.

- Mới có tiệm bún bò mở ở gần cô Nha. Ngon lắm. Không biết có hợp gu em không.

An quay sang, nhướng mày:

- Anh ăn thử rồi à?

- Ừ. Có mấy món topping lạ lạ. Nếu chiều nay hay mai em rảnh, mình ghé thử cũng được.

An im lặng một chút, nhìn ra cửa kính nơi dòng xe vẫn chầm chậm trôi qua mặt đường loang nước, rồi quay lại, gật khẽ:

- Ừm. Chắc là mai. Giờ em không đói lắm.

Quân không nói gì thêm. Chỉ mỉm cười, rồi quay lại bàn kỹ thuật của mình.

Mưa vẫn rơi đều trên mái tôn phía sau. Và giữa khung giờ lưng chừng của một ngày mưa Sài Gòn, cuộc trò chuyện ấy nhẹ như một cái chạm vai, không làm xáo trộn gì, nhưng vẫn để lại dấu vết.

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout