Chương 28: Anh Có Muốn Hẹn Hò Với Em Không?


 

 

Trời trong vắt. Gió thổi nhè nhẹ qua làn tóc, mang theo vị mằn mặn của biển khơi. An thấy mình đang đứng giữa một khoảng không rộng lớn. Bãi biển kéo dài vô tận dưới chân trời lam biếc, sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ, đều đặn như hơi thở. Cô cúi nhìn xuống, cát ướt mịn dưới chân, để lại từng dấu chân sâu và rõ.

Gió biển thổi qua khẽ khàng như một tiếng thì thầm. Mọi thứ êm đềm một cách lạ lùng, yên tĩnh đến mức An có thể nghe được cả tiếng tim mình đập. Chậm rãi, hoài niệm.

Rồi không gian chuyển động.

Một tiếng cười vang lên từ xa. Trong trẻo và quen thuộc. Trước mắt cô bỗng xuất hiện một nhóm học sinh - cô bé An của những năm cấp hai, mặc áo sơ mi trắng, váy xanh, tóc buộc hai bên đang cười khúc khích đi cạnh lũ bạn thân. Cô bé ấy chạy ngang qua An hiện tại mà không nhận ra, chỉ mải đùa giỡn, tiếng cười bay theo gió.

Cảnh lại chuyển.

Một hàng ghế đá cũ kỹ dưới tán phượng râm mát, góc sân trường quen thuộc hiện ra. An - lúc ấy chừng mười bảy - ngồi đọc sách, tay ôm tập, ánh nắng đổ nghiêng qua hàng mi. Cách đó không xa, Hải Đăng đang ngồi cùng nhóm con trai, vừa nói vừa cười giòn. Nụ cười của cậu - thuở ấy - rực rỡ như ánh nắng tháng tư. An khẽ quay lại nhìn… rồi cúi đầu xuống trang sách, môi khẽ cong lên.

Cảnh chuyển lần nữa. Lại là biển.

Trở về nơi đầu tiên. Nhưng lần này, mặt trời đã bắt đầu ngả bóng, ánh sáng nhạt dần, sóng vỗ vẫn đều nhưng nghe buồn hơn. An thấy mình đứng một mình. Cô ngẩng lên, nhìn về phía xa, nơi một người con trai đang đứng. Là Hải Đăng. Dáng người ấy không lẫn đi đâu được, vẫn là ánh mắt cười nhẹ nhàng ấy, vẫn là phong thái bình thản, như ngày nào.

Cậu không bước lại gần. Chỉ đứng đó, khẽ đưa tay lên chào tạm biệt.

Gió lại thổi.

An mấp máy môi, một tiếng “tạm biệt” thật khẽ.

Rồi cô tỉnh giấc.

Chỉ còn tiếng gió thổi ngoài khung cửa sổ và dư âm của một giấc mơ dịu dàng. Buồn, nhưng thanh thản.

——

Sáng, ba ngày trước ngày sinh nhật Nam.

Tiết trời Sài Gòn cuối hè, đầu thu se nhẹ như thể đã biết hôm nay là một ngày đặc biệt. Không phải vì có gì trọng đại xảy ra, mà chỉ đơn giản vì An đã mong nó đến từ mấy tuần trước. Cái ngày cô được nghỉ làm, được ở yên trong căn phòng nhỏ của mình, tự tay chuẩn bị bức tranh này.

Món quà sinh nhật cô định tặng Nam.

An không nói với ai, kể cả Hảo. Cô muốn giữ riêng điều này như giữ một bí mật nhỏ ấm áp trong lòng.

An mở toang cửa sổ. Gió ùa vào, mơn man trên tóc, mang theo cả tiếng chim kêu và mùi nắng non dịu dịu. Không gian tràn ngập ánh sáng vàng nhạt, đủ để khiến mặt bàn gỗ sáng lên từng vết xước nhỏ.

An ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc kê sát cửa sổ - nơi cô vẫn hay vẽ. Một ly mì nóng hổi làm buổi sáng trở nên đơn giản và ấm bụng. Cô ăn chậm rãi, mắt liếc nhìn những món đồ đang chờ sẵn trên mặt bàn: hộp màu nước cô quý như báu vật, những cây cọ đã được ngâm mềm, giấy vẽ ép phẳng từ hôm kia, và chiếc khăn vải cotton luôn đặt bên tay trái. Ăn xong, cô rửa sạch tay, rót một ly matcha nhỏ, rồi ngồi ngay ngắn. Ánh sáng lúc này đã xiên xiên qua khung cửa, lấp lánh trên từng hạt bụi li ti trong không khí.

An nhắm mắt lại. Gương mặt anh hiện lên. Góc nghiêng điềm đạm, đôi mắt lúc nào cũng bình tĩnh như hồ nước, giọng nói trầm khẽ như gió đầu đêm. Có lúc nghiêm túc, có lúc khẽ cười, nhưng lần nào cũng khiến cô thấy lòng mình an ổn.

Cô mở mắt, bắt đầu phác những nét bút đầu tiên. Tay cô không run, nhưng từng đường cọ lại mang theo chút ngập ngừng, như thể sợ vẽ sai một chi tiết sẽ làm sai đi cả một cảm xúc.

An đang vẽ Nam. Không phải trong bộ sắc phục nghiêm nghị thường ngày, mà là dáng vẻ hôm anh đứng trước hiên nhà cô, khẽ ngẩng đầu gọi “An”, giọng trầm thấp như gió lướt qua khung cửa. Đôi mắt anh khi đó, vừa ấm vừa dịu dàng, khiến cô bối rối đến mức lỡ tay đóng cửa mạnh hơn bình thường. Một khoảnh khắc rất thật, rất ngắn, nhưng cô biết, nếu không vẽ ngay lúc này, có lẽ sau này sẽ chẳng còn giữ lại được nguyên vẹn nữa.

Trên giấy, bóng một người đàn ông đang đứng tựa vào chiếc xe máy, tay cầm điện thoại, áo khoác sẫm màu được ánh đèn vàng dịu hắt lên thành những mảng sáng mềm. Cô không vẽ rõ mặt, chỉ là dáng người và ánh sáng, nhưng trong mắt cô, từng đường nét ấy đều là anh.

Từng mảng màu dần hiện lên. Nền trời xanh nhạt, loang nhẹ ở góc phải như khoảng trời sau cơn mưa. Áo khoác xám than dịu mắt, vừa đủ nổi bật giữa gam màu trầm tĩnh. Đến đôi mắt - dù chỉ là một nét nhấn rất nhỏ - cô chọn một tông nâu khói pha xanh olive, như màu mắt của một người hay nghĩ xa xăm, hay giữ nhiều chuyện trong lòng, nhưng lúc nhìn mình lại luôn rất nhẹ nhàng.

Chốc chốc, cô lại dừng tay, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, tưởng tượng lại dáng anh, giọng anh, cách anh ngẩng đầu khi nhìn cô, cái nhíu mày nhẹ khi lắng nghe điều gì đó thật kỹ.

Đây là lần đầu tiên, sau rất nhiều năm, An vẽ một người thật. Không phải mẫu ảnh hay hình dung mơ hồ, mà là một người đang dần bước vào cuộc sống của cô bằng sự chậm rãi và kiên nhẫn hiếm thấy.

Và cũng là lần đầu tiên, cô thấy lòng mình nhẹ tênh đến thế khi vẽ ai đó. Không áp lực, không lấn cấn. Chỉ là cảm giác muốn lưu lại một điều gì đó đang khiến mình yên ổn hơn mỗi ngày.

Tối. Điện thoại bất chợt rung lên với một cuộc gọi đến, khiến An giật mình thoát khỏi mạch màu còn loang nhẹ trên giấy. Cô liếc lên đồng hồ. Đã 6 giờ từ lúc nào.

Cầm điện thoại, An vươn vai, khẽ xoay người. Đến lúc này mới thấy lưng nhức mỏi, vai nặng trĩu. Cô nhấn nút nghe.

- Alo?

Giọng Nam vang lên trong trẻo, mang theo chút ý cười:

- Nay “công chúa nhà mình” có phải đã quên một chuyện gì đó rồi không?

An dừng lại. Phải mất vài giây, cô mới nhớ ra hôm nay có hẹn cà phê với anh. Cô rối rít xin lỗi, vừa nói vừa bước về phía cửa sổ đang mở. Gió chiều đã vào từ lâu, nhưng giờ cô mới cúi người nhìn xuống.

Nam đang đứng dưới kia, tựa nhẹ vào xe, ngẩng đầu nhìn lên. Nụ cười anh dịu như ánh đèn vàng đầu ngõ, soi rọi mái tóc hơi rối và ánh mắt đợi chờ không vội vàng. Cả khung cảnh ấy, như thể vừa bước ra từ chính bức tranh còn dang dở trên bàn cô.

- Em cứ từ từ, anh đợi được. - Anh nói thêm, giọng ấm và kiên nhẫn.

An khẽ cười, đóng cánh cửa sổ lại rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Dưới này, Nam vẫn đứng đó. Lưng tựa nhẹ vào thân xe, ánh đèn đường vàng dịu hắt lên những đường nét trầm tĩnh trên gương mặt anh. Gió từ tầng cao thoảng qua, mang theo mùi hoa nhè nhẹ, thoáng lẫn trong âm thanh lục đục từ phố xá cuối ngày.

Anh rút điện thoại từ túi quần, chạm mở theo thói quen, định lướt vu vơ giết thời gian trong lúc đợi An. Màn hình sáng lên, hiện lên bài đăng mới của Khải - một đoạn video ngắn được cắt ghép lại từ chuyến đi Phan Thiết. Tựa đề đơn giản: “Nhớ bãi cát trắng và những ngày cười như trẻ con.”.

Nam nhấn vào xem. Video dài hơn bảy phút, mở đầu là cảnh nhóm bạn bước xuống từ chiếc xe thuê, mặt trời đổ bóng dài trên nền cát, tiếng nói cười rộn rã lan khắp không gian.

Rồi, giữa những tiếng reo hò ấy, anh thấy Quân bước tới gần An, chìa tay nhận lấy chiếc vali từ An. Cô cười, không ngại ngần trao cho anh quai xách. Giản đơn, tự nhiên, như thể đó là điều họ đã quen làm từ trước. Bạn bè xung quanh ồ lên trêu chọc, còn An chỉ nghiêng nghiêng đầu, bước cạnh Quân, cả hai cùng rẽ vào lối nhỏ dẫn về khách sạn.

Nam không tắt video ngay. Nhưng ánh mắt anh đã thôi dõi chuyển động trong khung hình. Anh không biết An lúc ấy cười vì điều gì. Là vì Quân? Hay vì sự trêu ghẹo của đám bạn? Hay đơn thuần chỉ là vì nắng ấm trên đầu và cát mịn dưới chân?

Câu hỏi lướt qua trong đầu anh không lời đáp. Và anh cũng không chắc mình cần câu trả lời.

Rồi Nam ngẩng đầu lên nhìn về phía ô cửa sổ tầng hai, nơi ánh đèn vàng đang soi lên một mảnh rèm mỏng lay động trong gió.

Cô vẫn đang chuẩn bị. Có thể vừa vội, vừa buồn cười vì đãng trí. Cũng có thể đang cột tóc trước gương, chậm rãi như cách cô vẫn thường làm mọi thứ.

Anh cất điện thoại, đứng thẳng dậy, gò má thoáng một nụ cười nhẹ đến mức chính anh cũng không nhận ra.

Không sao cả. Vì dù cô đã từng bước bên ai, thì khoảnh khắc này, cô đang chuẩn bị để bước về phía anh.

——

- Trời hôm nay đẹp nhỉ... Anh có muốn hẹn hò với em không?

Câu hỏi vang lên nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến thế giới trước mắt Nam bỗng chốc chậm lại.

Anh ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn An.

Cô đang đưa mắt về phía xa xa, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh như một dải ngân hà trải dài giữa mặt đất. Tóc cô bay nhẹ trong làn gió đêm, lòa xòa bên má, lẫn vào ánh sáng ấm dịu từ chiếc đèn dây treo dọc thành lan can. Gió vẫn thổi đều, mang theo mùi gỗ cũ của sân thượng, hương cây dại trong chậu trồng ven tường và chút âm thanh từ ban nhạc acoustic ở góc quán. Một bản jazz không lời, dịu như những cơn gió chạm nhẹ vào lòng người.

Nam bỗng thấy tim mình rung lên một nhịp rất khẽ, nhưng rõ ràng.

An đang ngồi trước mặt anh. Người con gái khiến anh tự dặn lòng phải kiên nhẫn, phải tinh tế, phải bước chậm thôi, nếu không sẽ lỡ mất cơ hội đến gần. Người con gái từng nói bằng ánh mắt rằng cô vẫn còn giữ một khoảng trống riêng, không dễ để ai bước vào.

Vậy mà đêm nay, giữa tiếng gió và đèn vàng, cô lại là người chủ động mở lời.

Thời gian cứ chầm chập trôi.

Cô không nói thêm gì. Ánh mắt vẫn đang nhìn về phía thành phố. Không gian như đóng băng.

“Hay mình nghe nhầm?” - Nam hụt hẫng.

Anh đưa tay cầm ly nước, uống một ngụm cho đỡ ngượng. Nhưng chưa kịp làm gì thêm, giọng cô đã vang lên lần nữa:

- Em hỏi. Anh có muốn làm người yêu của em không?

An vẫn đang mải nhìn về phía xa, giờ đã quay lại nhìn thẳng vào mắt anh và mỉm cười. Nụ cười của cô dịu dàng, phản chiếu ánh đèn vàng ấm trong mắt. Ánh sáng khiến mọi thứ xung quanh như nhòe đi, chỉ còn mỗi cô là rõ nét nhất.

Thức uống của Nam không có cồn, nhưng anh cảm thấy mình đang say. Say tiếng cười. Say ánh nhìn. Say giọng nói của người con gái trước mặt.

Anh thấy môi cô mấp máy, nhưng lại không nghe được gì.

- Hả? Em nói gì?

An bật cười, kéo anh trở lại thực tại.

- Em hỏi. Anh có muốn hẹn hò với em không?

Nam mở to mắt, bất ngờ nhìn cô, như thể không tin vào tai mình.

- Sao em nói rồi? Sao em lại nói?

- Hả?

- Anh vốn định để hôm sinh nhật sẽ mở lời…

- À… vậy là do em hấp tấp quá hả?

Cả hai ngừng lại. Một khoảng lặng rất ngắn.

Rồi bất ngờ cùng lúc bật cười. Như thể khoảnh khắc vừa rồi chỉ là hai đứa trẻ đang vụng về cố hiểu nhau. Xung quanh họ, ánh đèn trên mái vẫn vàng ươm như mật, gió vẫn luồn lách qua chiếc chuông gió. Bản jazz chuyển qua một đoạn mới, tiếng guitar ngân dài, buông lơi, như một cái gật đầu dịu dàng của đêm Sài Gòn.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout