Chương 29: Mơ Hồ



Sáng, ngày sinh nhật của Nam.

An thức dậy từ rất sớm, dù hôm nay là ngày nghỉ. Ánh sáng mờ từ ngoài cửa sổ len lỏi qua lớp rèm mỏng, rọi thành những vệt dài trên sàn gỗ màu nâu nhạt. Trong không khí buổi sáng còn vương chút se lạnh đầu thu, mọi thứ dường như lặng hơn, dịu hơn.

Cô pha một ly cacao nóng, ngồi im trên ghế vài phút trước khi đặt ly xuống, đứng dậy bước tới bàn làm việc - nơi đặt bức tranh cô đã dành nhiều ngày để hoàn thành. Bức tranh được đặt trong khung gỗ mộc, mặt sau dán tạm một mảnh giấy ghi chú nhỏ. Hôm nay, cô định dán vào đó một tấm thiệp chính thức.

An mở ngăn kéo, lấy ra phong bì trắng, bên trong là tấm thiệp tự tay cô cắt từ giấy mỹ thuật, viết bằng nét chữ nắn nót: “Chúc anh một tuổi mới bình an và hạnh phúc. Cảm ơn vì đã luôn kiên nhẫn đứng cạnh em”.

Chỉ vậy thôi. Cô đặt phong bì vào mặt sau tranh, dán lại cẩn thận. Không nói với ai. Không gửi ảnh, không khoe khoang. Món quà ấy, và cả cảm xúc ấy. Chỉ dành riêng cho một người.

Sau khi dán xong tấm thiệp vào mặt sau khung tranh, An đặt tất cả vào túi giấy kraft có quai cầm, xếp gọn vào góc bàn. Vẫn còn sớm, nên cô chưa vội thay đồ, chỉ buộc tóc gọn lại và bước xuống dưới nhà.

Tầng trệt ngập trong mùi xà phòng dịu nhẹ. Căn nhà nhỏ với tường sơn be nhạt, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng. Một không gian đủ cũ để thân thuộc, và đủ mới để ấm lòng. Ngoài hiên, ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính, chiếu lấp lánh lên nền gạch loang màu.

Ba của An - ông Vỹ - đang quét sân, vừa thấy con gái đi xuống đã cười hề hề:

- Hôm nay được nghỉ mà không ngủ nướng hả công chúa?

An lắc đầu, cười nhẹ, cầm lấy cây chổi trong góc nhà:

- Con ngủ hoài bụi nó đóng lên người luôn rồi ba.

Ông Vỹ giả vờ xoa cằm, gật gù:

- Cũng biết sợ bụi rồi đó nha. Mà nay con ở nhà nguyên ngày hả?

An đang gom lá khô vào một góc, tay không dừng lại nhưng giọng thoải mái:

- Chiều con có hẹn đi ăn sinh nhật bạn.

Nghe đến từ “bạn”, từ trong bếp, mẹ cô - bà Chi - cũng góp chuyện, giọng êm như tiếng quạt máy:

- Bạn nào vậy con? Hảo thì còn lâu mới tới sinh nhật mà?

An ngẩng đầu lên, tóc lòa xòa vài sợi bên má, cô nghiêng nghiêng đầu như thể đang nhớ ra người đó là ai.

- Là Nam. Anh hôm bữa chở con về, cái người mà ba mời vô uống nước á.

Ba mẹ cô nhìn nhau một chút, rồi ông Vỹ hắng giọng rõ to, nhưng mặt vẫn cười:

- À à, nhớ rồi. Cái thằng nhóc cao cao đó đúng không?

An bật cười, không phủ nhận. Bà Chi vừa lau bếp vừa nói vu vơ:

- Ừ, nhớ rồi. Nhìn hiền. Có vẻ cũng là người đàng hoàng.

An mỉm cười, không nói gì thêm. Cô cúi xuống xếp lại vài chiếc gối tựa lưng, như thể cuộc trò chuyện chỉ là một khúc nhạc nền nhẹ nhàng trong buổi sáng yên ả.

Gần ba giờ rưỡi, An đã chuẩn bị xong.

Cô đứng trước gương, tay khẽ vuốt lại nếp gấp nhỏ trên áo. Chiếc áo dệt kim màu be ôm nhẹ lấy dáng người. Quần jeans ống rộng xanh nhạt khiến từng bước chân mềm mại và chững chạc hơn. Mái tóc xoăn lơi được cột hờ nửa đầu, phần còn lại buông nhẹ sau gáy, dịu dàng như chính người mặc. Trên tai, đôi khuyên bạc Hảo tặng sinh nhật năm trước lấp lánh mỗi khi cô nghiêng đầu, như ánh trăng nhỏ đọng lại nơi vành tai. Cô đeo đồng hồ, kiểm tra lại túi xách, hít vào một hơi thật sâu.

Điện thoại rung lên. Tên Nam hiện trên màn hình.

An nhấc máy.

- An. Cho anh xin lỗi. Nay cơ quan có việc đột xuất. - Giọng anh nghe hơi gấp, dồn dập - Anh không chắc bao lâu mới xong nên mình gặp nhau trễ chút được không?

An im vài giây rồi gật đầu, dù biết Nam không thể thấy động tác ấy qua điện thoại.

- Dạ được. Khi nào anh xong cứ gọi em.

Cô tắt máy.

Không có gì đáng trách trong chuyện này cả. Cô biết rõ tính chất công việc của Nam. Những thay đổi phút chót, những việc không thể nói "không". Và hơn ai hết, cô không muốn trở thành người khiến anh bận tâm thêm vào những lúc như vậy.

Vậy mà, khi đứng trong căn phòng đã yên ắng hẳn sau cuộc gọi, một khoảng trống nhỏ len vào lồng ngực cô, như một mẩu giấy ghi chú bị gió cuốn lật ngược, không ai đọc tới.

An thay lại bộ đồ ở nhà, gấp gọn quần áo treo lên móc.

Cô lấy bức tranh ra khỏi hộp, đặt lên bàn, tháo băng dán ở mặt sau, ngắm nghía thêm một lần nữa.

Và rồi, như thể muốn níu lại chút cảm giác lấp lửng vừa trôi qua, cô lấy cọ, pha màu, và chỉnh sửa một vài chi tiết nhỏ mà trước đó cô chưa ưng ý. Không phải vì bức tranh chưa hoàn hảo, mà vì cô chưa sẵn sàng khép lại buổi chiều này như thế.

Trời ngoài cửa sổ chuyển dần sang một gam màu vàng nhạt ấm áp. An ngồi trên ghế, ánh sáng xiên chéo rọi vào bức tranh đặt nghiêng trên bàn. Cô vừa mới tô lại mảng màu nền ở góc trái - nơi có hình dáng một người đứng dưới ánh đèn đường. Khung cảnh không rõ mặt, nhưng đủ gợi một cảm giác thân quen.

Cô nghiêng đầu, ngắm thêm lần nữa, rồi đặt cọ xuống, lau tay bằng chiếc khăn vải nhỏ.

“Ting”.

Điện thoại sáng màn hình. Một thông báo hiện ra: “Xuân Thảo vừa gửi lời mời kết bạn.”

An nhìn chằm chằm vào cái tên quen thuộc ấy. Không phải lần đầu. Cách đây một thời gian, người này cũng đã từng gửi lời mời và cô đã từ chối. Nhưng lần này, không hiểu vì sao cô dừng lại lâu hơn.

Cô không vội bấm đồng ý. Chỉ lặng lẽ mở phần thông tin người dùng.

Trang cá nhân hiện ra với những bức ảnh lung linh, chỉn chu, và một bài đăng mới nhất, vừa được đăng cách đây 5 phút.

“Người đặc biệt nhất hôm nay #BirthdayNight”

Dưới dòng chữ là bức ảnh bàn tiệc. Hai bộ dao nĩa đặt đối diện nhau, nến cháy một nửa, ly nước sóng sánh màu vàng nhạt.

Không có ai trong ảnh. Không ghi rõ sinh nhật ai. Nhưng thời điểm, khung cảnh, và sự gợi mở đủ để những suy nghĩ vu vơ tìm đường len vào lòng. An lẳng lặng nhìn thêm vài giây rồi tắt màn hình. Mọi thứ trong phòng vẫn yên lặng. Chỉ có trái tim cô là hơi rung lên, như một khung tranh vừa bị nghiêng lệch khỏi móc treo ban đầu. Trong lòng như có một khoảng trống, không lớn đến mức gục ngã, nhưng cũng đủ khiến cô phải ngồi yên rất lâu mới thở ra được một hơi.

Cô nhìn sang bức tranh đặt nghiêng trên bàn. Vẫn là ánh sáng ấy, dáng người ấy, màu nền ấy.

Mọi thứ yên lặng một cách hoàn hảo, giống như cách cô từng tưởng tượng về hôm nay.

An với lấy điện thoại. Ngón tay cô trượt qua danh bạ một lúc trước khi dừng lại ở cái tên quen thuộc.

Cô bấm gọi.

- Hảo.

Giọng cô nhỏ, đều đều, không còn sáng sủa như thường ngày.

- Gì đó mày? - Giọng Hảo bên kia còn hơi xôn xao tiếng quạt, tiếng bàn phím gõ lạch cạch.

- Mày đang làm gì vậy?

- Vẫn còn đang còng lưng bán mình cho tư bản đây. Sao đó?

Giọng An rất khẽ:

- Tao không ổn…

Chỉ một câu. Nhưng Hảo - người đã thân với An từ những năm đầu đại học, chỉ cần nghe giọng là hiểu.

- Mày ở yên trong nhà đợi tí. Tao tới liền.

An tắt máy, đặt điện thoại lên bàn, lại nhìn về phía bức tranh.

Ánh sáng chiều đã ngả vàng đậm hơn một chút, như lòng người vừa rơi vào một khoảng tối rất dịu, rất sâu.

Chưa đầy mười lăm phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. An ra mở cửa. Hảo đứng đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, tóc buộc vội, vẫn mặc nguyên bộ đồ thun ở nhà, đôi dép bệt thường chỉ được dùng khi đi loanh quanh xóm.

- Hình như nãy tao lỡ vượt đèn đỏ rồi, An. - Hảo thở phì phò.

An chỉ nhích người sang một bên, cười cười: 

- Vào nhà đi.

Hảo bước vào, chào ba mẹ An rồi đi thẳng lên tầng hai. Thấy căn phòng quen thuộc nhưng hôm nay im lặng khác thường. Bức tranh vẫn nằm trên bàn, nhưng bị úp mặt xuống. Ly cacao đã nguội đặt bên thành cửa sổ.

An ngồi xuống ghế như thể đã ngồi sẵn ở đó rất lâu. Hảo không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi cạnh.

Một lát sau, Hảo nghiêng đầu, ngó An:

- Sao vậy? Có chuyện gì?

An khẽ cười. Một nụ cười mỏng, buồn và không che giấu.

- Hình như ông Nam đang tìm hiểu người khác thật.

- Ừ? Nhưng sao mày biết?

- Hôm trước tao đề nghị hẹn hò.

Hảo bình tĩnh tiếp nhận thông tin. Cô hiểu An quá rõ. Nhìn thì có vẻ điềm tĩnh, sợ rắc rối, nhưng thực chất lại rất thẳng thắn, nhất là trong chuyện tình cảm. An luôn tôn trọng cảm xúc của chính mình. Thế nên, từ ngày cô ấy thừa nhận rằng mình thích Nam, Hảo đã biết trước sau chuyện này cũng sẽ xảy ra.

- Ổng chưa trả lời nhưng tao nghĩ tụi tao đã thành một đôi rồi.

Và An kể, giọng đều đều, như đang kể về một câu chuyện của ai khác. Việc cô chuẩn bị bức tranh, chờ đợi, rồi cuộc gọi báo bận. Cả chuyện Thảo, lời mời kết bạn, bài đăng mập mờ và cảm giác như mình đang đứng ngoài bức tranh của một ai khác.

Hảo nghe hết, không chen ngang, không bình luận.

Chỉ đến khi An nói câu cuối:

- Hay tao đang hiểu nhầm mối quan hệ của tụi tao vậy?

Lúc đó, Hảo mới quay sang nhìn cô thật kỹ:

- Không. Nếu đúng như những gì mày kể thì người sai rõ ràng là ổng. Không phải mày.

An không trả lời. Nhưng im lặng lúc này, đã là lời xác nhận.

Cả hai ngồi yên một lúc. Rồi Hảo khẽ nói:

- Mày định giải quyết sao?

- Tao không chắc nữa… - An cúi đầu, tay siết nhẹ vào nhau - Mày còn nhớ hồi năm ba đại học không?

Câu hỏi vang lên rất khẽ. Nhưng Hảo nghe được.

- Ừ…

An nghiêng nghiêng đầu. Mắt vẫn nhìn xuống sàn.

- Ừ. Mày biết mà… Chuyện của tao với Đăng…

- Mày đừng có suy nghĩ viển vông nữa. Mày đã tự dằn vặt bản thân mấy năm trời rồi. Vậy là đủ lắm rồi. - Giọng Hảo dịu đi - Tự thu mình lại để trả giá cho cái việc không phải do mày tạo ra như vậy là đủ rồi.

An mím môi, mắt lúc này đã đỏ hoe. Cô luôn nhắc nhở mọi người không nên ôm trách nhiệm không thuộc về mình. Bởi chính cô đã từng sống dưới sức nặng vô hình đó suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Hơn ai hết, cô hiểu cảm giác bất lực ấy có thể bào mòn con người ra sao, và âm thầm làm rạn nứt những mối quan hệ xung quanh như thế nào.

- Nam là Nam, Đăng là Đăng, đừng có trộn lẫn hai người đó lại với nhau. - Hảo kéo An tựa vào vai mình - Nhưng mà thôi, không có mấy thằng đó thì còn có tao mà.

Và trong khoảnh khắc đó, khi ánh chiều vừa tắt hẳn ngoài hiên, An - cô gái từng là trung tâm của mọi buổi trò chuyện, từng cười rực rỡ ở tuổi mười bảy - lặng lẽ tựa vào người bạn thân nhất của mình, lắng lại như một nốt nhạc cuối cùng trong bản hòa tấu chỉ có hai người nghe thấy.

Trong phòng, ánh đèn trần hắt xuống màu vàng nhạt. Mọi thứ vẫn như cũ. Gọn gàng, im ắng, và ngăn nắp.

Hảo ngồi im, tay để hờ lên vai An. Không nói thêm gì nữa. An cũng không nhúc nhích. Cô nhắm mắt lại để đầu óc nghỉ một chút sau buổi chiều dài như thể đi qua cả một mùa.

Tiếng quạt máy quay đều. Bức tranh vẫn úp mặt trên bàn, nằm lặng lẽ như một lời chưa kịp nói ra. An mở mắt, khẽ xoay người lấy tờ khăn giấy, lau mắt thật khẽ như thể không muốn để ai thấy. Nhưng rồi cô cười, nhẹ đến mức như chỉ cười với chính mình.

- Nếu mày là con trai thì tao đâu có cần khổ như vậy.

- Ừ, nhưng mà thôi. Mày cứ chịu khó chút đi. Tại tao vẫn thích làm con gái hơn.

Không khí dịu lại. Ấm và yên như ngày đầu hai đứa vô tình gặp lại ở giảng đường đại học, sau bao năm mất liên lạc.

Bên ngoài, trời sập tối. Một màn đêm rất hiền.

——

Khoảng chín giờ rưỡi, khi Hảo đã về và An vừa mới tẩy trang xong, điện thoại trên bàn rung lên. Tên người gọi hiện rõ trên màn hình: Hoàng Nam.

An đứng nhìn điện thoại một lúc. Ngoài hiên đèn đường vẫn sáng, chỉ là không còn ai đứng đợi.

Có lẽ… cũng chẳng sao.

Rồi cô để mặc chuông đổ, bước ra khỏi phòng, đi pha một ly nước ấm.

Cuộc gọi kết thúc sau vài hồi chuông. Trên màn hình còn lại một dòng chữ nhỏ: “Cuộc gọi nhỡ - Hoàng Nam - 21:42”.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout