Lộc khẽ gật đầu với hai vệ sĩ, một cử chỉ im lặng ra hiệu rời đi. Bóng họ lặng lẽ tan vào dòng người đang ùa ra khỏi nhà hát. Lộc bước lên chiếc xe đặc chủng màu đen, khoang lái và khoang hành khách tách biệt hoàn toàn. Cậu ngồi lại phía sau, một mình trong không gian rộng lớn và tĩnh lặng. Chỉ có tiếng động cơ êm ru và làn hương tinh dầu khuynh diệp dịu nhẹ. Người vệ sĩ kiêm tài xế khởi hành, người còn lại ngồi ở ghế phụ phía trước, sẵn sàng nhưng vô hình sau tấm kính ngăn cách mờ đục.
Lộc nhẹ nhàng đặt ngón tay lên thái dương, nơi chiếc kính mắt công nghệ cao ôm sát gương mặt. Một thao tác nhẹ, giai điệu du dương của vở kịch vừa xem, hay đúng hơn là vừa cảm nhận lại vang lên trong tai nghe tích hợp. Cậu nhắm nghiền đôi mắt vô thần, nhưng thế giới không chìm vào bóng tối hoàn toàn. Đây mới là lý do cậu đến nhà hát tối nay, cậu nghĩ thầm. Không chỉ để nghe, mà để thử nghiệm.
Công ty do cậu sáng lập, không chỉ là gã khổng lồ công nghệ với những giải thưởng danh giá do chính thủ tướng trao tặng và sự săn đón của các đối tác toàn cầu. Nó còn là đứa con tinh thần, là niềm hy vọng tái sinh giác quan của chính người sáng lập. Sản phẩm mới nhất, dự án bí mật mang tên “Echo Sight”, đã được nhóm của cậu miệt mài nghiên cứu hơn tám năm trời. Nó không phục hồi thị lực, nhưng mở ra một cách “nhìn” thế giới hoàn toàn mới. Những xung điện này được truyền qua một bộ cấy ghép nhỏ xíu gắn ở vùng xử lý thị giác của não, cho phép não bộ của Lộc cảm nhận được hình dạng, khoảng cách, chuyển động, thậm chí cả màu sắc cơ bản dưới dạng những “bản đồ cảm giác” rung động, nhiệt độ hay áp lực ảo trên da.
Gió chiều thoảng qua má, mang theo mùi lá cây và đất ẩm. Lộc hít một hơi thật sâu, lâu rồi cậu mới được cảm nhận không khí trong lành như thế này, cậu hít lấy hít để. Những tháng ngày nhốt mình trong phòng làm việc kín mít, hít thở toàn mùi máy lạnh và cà phê, giờ đây từng làn gió đều như một món quà.
Khu bác Sơn sống là một khu đô thị rìa thành phố, nhiều lần cậu hỏi bác lí do chọn nơi này, vì nó cách xa chỗ làm quá, thì bác mới cười mỉm rồi bảo: “Bà ấy bảo rằng không thích mấy chỗ tấp nập gần trung tâm thành phố.” Rồi còn gì mà: “Lúc nào cháu có một người để quan tâm, thì có vất vả thế nào cũng là chuyện nhỏ thôi.” Tôi chỉ biết gượng cười với mấy câu trả lời sến súa như vậy thôi.
Dưới bóng mát của hàng cây xanh phủ kín lối đi, Lộc cảm nhận được sự mát lạnh từ lá cây che nắng. Echo Sight phản hồi những đường nét mờ ảo - thân cây cao vút, cành lá đan xen tạo thành mái vòm xanh. Tiếng chim hót líu lo, tiếng lá xào xạc khi gió thổi. Mùi hương tự nhiên - không phải mùi hóa chất hay khói xe - len lỏi vào phổi, khiến cậu thở dễ dàng hơn.
Khu này theo cậu thấy rất tuyệt, không khí trong lành, tránh ra khói bụi thành phố, nơi ở gần gũi với thiên nhiên khi mà cây cối thật sự phủ bóng khắp các con đường dẫn tới từng nhà, từng ngõ. Khi cậu đang đi bộ ngắm nhìn thiên nhiên, hình bóng ba đứa trẻ đập vào mắt cậu. Nhìn kĩ thì, ba đứa ấy đang lấy cây gậy để chọc mấy trái xoài trên cây. Đột nhiên, tiếng trẻ con nói cười vang lên. Ba đứa nhóc đang dùng cây gậy chọc những trái xoài chín vàng trên cành cao.
“Chú ơi? Chú giúp chúng cháu hái trái kia với ạ?”
“Chú á?” Lộc ngỡ ngàng trước cách gọi, rồi mỉm cười. “Được thôi.”
Cậu xắn tay áo lên, với tay lên cành cao. Trong khi đó, đứa bé đứng xa nhất co ro bên gốc cây, mắt liếc ra ngõ, giọng lo lắng thì thầm: “Mà... lỡ bác chủ nhà về thì sao?”
…Cảnh đứng sát tường, mặt tái mét, mắt đảo liên tục sang hai ngõ... “Nhưng... nhưng mà... lỡ bà Lan phát hiện thì sao?”
“Đừng sợ!” Tiếng Lộc cất lên trấn an cậu bé, Lộc vỗ nhẹ vai thằng bé. “Chú hỏi phép rồi mà. Người ta cho hái đấy.”
Thằng nhóc dũng cảm nhất cười khẩy: “Thằng Minh nó cứ sợ hoài! Có ma gì đâu mà sợ!”
“Mày đúng là nhát gan mà!” Lâm cười khẩy nhìn Cảnh…
Lộc sững người lại, rồi nhanh chóng trèo xuống đứng dưới hứng đỡ từng quả xoài rơi xuống, cười khúc khích khi thấy mấy đứa nhóc háo hức: “Cẩn thận, mấy quả này nặng lắm!”
“Chú đỡ được hết không?” Thằng bé trên cây hỏi.
“Chú đỡ được hết!” Lộc trả lời rồi bật cười. “Mày cứ quăng! Tao đỡ được hết!” Giọng nói thuở nhỏ của chính mình vang lên trong ký ức.
Chỉ trong chốc lát, bốn quả xoài chín mọng nằm gọn trong tay bọn trẻ. Bọn chúng hò reo khi cầm trên tay đống chiến công nãy giờ.
“Ngồi ăn thử đi!” Lộc đề nghị, chỉ vào bậc thềm dưới gốc cây. “Chú cũng được mời một phần nhỉ?”
“Dạ!” Mấy đứa nhóc reo lên vui vẻ.
“Chia cho chú này!” Tú đưa cho Lộc quả xoài lớn nhất, nghiêm túc vểnh mặt lên.
Cậu nhận lấy, lòng xúc động lạ thường. “Cảm ơn các cháu.”
Cả nhóm ngồi xổm dưới bóng mát. Lộc cắn một miếng xoài, vị ngọt đậm đà lan tỏa trong miệng. Cậu nhìn mấy đứa trẻ ăn ngon lành, mặt rạng rỡ hạnh phúc.
…Ba đứa ngồi xổm dưới gốc nhãn già. Lộc cắn một miếng ổi, mặt rạng rỡ. Cảnh ăn từ tốn, ánh mắt buồn buồn…
Thằng bé nhút nhát từ nãy bỗng ngẩng lên: “Chú ơi, sao chú đeo kính mà vẫn biết đường thế?”
“À, đây là kính đặc biệt.” Lộc gõ nhẹ vào gọng kính. “Nó giúp chú 'nhìn' theo cách khác.”
“Ngầu quá!” Thằng bé dũng cảm nhất há hốc miệng.
Tiếng cười nói rộn ràng. Cậu nhìn bọn trẻ, lòng ấm áp lạ thường. Bao lâu rồi mình chưa ngồi như thế này - đơn giản, vô tư, chia sẻ một bữa ăn nhỏ với ai đó.
“Nãy giờ quên không hỏi, chú tên gì thế ạ?” Thằng nhóc tò mò nhất hỏi.
“Chú tên Lộc. Còn các cháu?” Cậu quay sang đám nhóc.
“Cháu tên Minh!” Thằng bé nhút nhát.
“Cháu là Hùng!” Thằng dũng cảm.
“Cháu tên Tú!” Cô bé duy nhất trong nhóm.
“Năm trái... thiếu một quả rồi...” Cảnh lẩm bẩm, ánh mắt buồn buồn nhìn trái ổi…
Nhưng giờ đây, nhìn ba đứa trẻ ăn ngon lành, Lộc chợt cảm thấy không có gì thiếu hụt. Có bốn quả xoài, có bốn người, có tiếng cười... vừa đủ.
Đám trẻ tạm biệt và chạy đi, tiếng cười vang xa dần. Lộc vẫn hướng mặt theo hướng chúng đi một lúc lâu, trong tay nắm chặt quả xoài - món quà nhỏ bé nhưng đáng giá hơn bao thứ khác.
Tiếp tục cuộc hành trình, Lộc cảm nhận rõ cơ thể mình yếu đến mức nào. Mới đi được chút đường mà đã phải dừng nghỉ nhiều lần. Mồ hôi ướt áo, hơi thở hổn hển. Mấy năm qua chỉ biết ngồi một chỗ, bỏ bê vận động, giờ đây cơ thể phản kháng lại khiến cậu chỉ biết thở dài.
Trời mùa này sáu giờ chiều mới ửng đỏ. Xung quanh, người dân trong khu vẫn tập thể dục rôm rả - người chạy bộ, người dắt chó, có cả gia đình mang theo con nhỏ. Họ chào hỏi nhau thân thiện, không khí sôi động.
“Trông cậu còn già hơn chúng tôi nữa đấy!” Một ông bác đùa cợt khi thấy Lộc ngồi phịch xuống ghế đá nghỉ ngơi.
Lộc cười gượng, lau mồ hôi. Cảm giác mệt mỏi trộn lẫn với sự thoải mái lạ kỳ. Lâu rồi mới được ra ngoài như này, được nghe tiếng cười nói của con người thật, được cảm nhận nhịp sống bình dị của một khu phố. Và được chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ bé - như việc cùng mấy đứa trẻ ngồi ăn xoài dưới gốc cây.
Tiếng hò reo ồn ào phía trước khiến cậu ngẩng mặt. Một đám đông tụ tập bên hồ cá, mọi người đang háo hức nhìn về một hướng. Lộc tò mò mon men lại gần.
“Kéo lên! Kéo lên!” Ai đó hét lên.
Một ông chú đang vật lộn với cần câu, tay run run giữ chặt cần, mặt đỏ gay vì căng thẳng. Sợi dây câu căng như sắp đứt, từng nhịp kéo đều đặn nhưng quyết liệt. Mặt nước bọt bèo trắng xóa nơi con cá đang vùng vẫy dưới sâu.
“Oái! Con này to đấy!” Một người khác la lên.
Cuối cùng, sau một cú giật mạnh, con cá trắm đen khổng lồ bị kéo lên khỏi mặt nước, vảy lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Cả đám đông ồ lên một tiếng: “Ồ!!!”
Lộc nhìn chằm chằm vào con cá đang vùng vẫy trong tay ông chú.
Tiếng reo hò vang lên từ bên ao: “Ồ!!!” Bác chủ ao hãnh diện nâng con cá trắm đen khổng lồ lên cao. “Sáu cân năm lạng!” Tiếng ai đó hét lên phấn khích.
“Mẹ ơi! Con bắt được cá rồi!”
Lộc quay nhìn về phía tiếng trẻ con. Một cậu bé tầm bảy tám tuổi đang giơ cao hai con cá rô nhỏ, mặt rạng rỡ tự hào. Cậu bé chạy về phía người mẹ đang ngồi trên ghế đá.
Đứa trẻ giơ lên khoe, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào nhỏ nhoi.
“Cẩn thận!” Người mẹ vội đứng dậy, mặt lo âu. “Tay con dơ quá! Cá có gai nhọn lắm!”
…Bà nhanh tay chộp lấy hai con cá từ tay đứa bé: “Đâm vào tay thì làm sao? Mẹ con mình khổ!”
“Đâm hai lỗ vào tay hay nghẹt hai lỗ mũi thì khổ mẹ con mình!” Giọng trách móc đầy áp lực…
Bà quăng hai con cá vào xô nước gần đó. Cậu bé đứng sững, đôi mắt mở to ngơ ngác, môi run run. Rồi nước mắt trào ra, tiếng nức nở vang lên.
“Ôi con ơi! Mẹ xin lỗi!” Người mẹ vội ôm lấy con, giọng dịu dàng dỗ dành. “Mẹ chỉ sợ con bị thương thôi mà...”
Cậu bé dần dịu lại, ngoan ngoãn nắm tay mẹ, nhưng đôi mắt vẫn liếc về phía xô cá.
Lộc nhìn cảnh ấy, lòng thắt lại.
…Ba đứa đứng nhìn cảnh tượng đấy. Sự im lặng kỳ lạ trùm xuống.
“Hừ, bao bọc thế mới chết con được ấy nhỉ?” Lâm cười gằn, giọng cay đắng. “Giá như mẹ tao biết 'quẳng' bớt mấy thứ đi...”
Cảnh đứng im như tượng, mặt tái bệch. Đôi mắt sau cặp kính dày dán chặt vào mặt nước ao tối đen. Bàn tay siết chặt trong túi quần, khớp ngón tay trắng bệch.
Còn cậu... cậu nhìn bàn tay trắng nhợt của đứa trẻ, rồi nhìn bàn tay của bản thân - trống rỗng. Nỗi nhớ mẹ chua xót trào dâng. Giá như... có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu lúc này…
Lộc giật mình khi cảm nhận một bàn tay nhỏ bé đang bấu vào tay áo mình. Một đứa trẻ khoảng ba tháng tuổi, tay kia cầm cái lúc lắc, miệng ú ớ liên tục dù chưa biết nói rõ.
“Con ơi! Xin lỗi anh nhiều!” Một người mẹ trẻ vội vàng chạy tới, ôm đứa bé lên. “Con nó bình thường không thích người lạ lắm mà. Xin lỗi anh!”
Nhưng đứa bé vẫn cố vươn tay về phía Lộc, đôi mắt trong veo nhìn cậu với vẻ tò mò. Nó lắc cái lúc lắc, tạo ra tiếng leng keng nhỏ, như thể muốn chia sẻ thứ gì đó.
Lộc mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay: “Chào con.”
Đứa trẻ cười toe toét, vẫn ngoái lại nhìn cậu khi mẹ bế đi xa, nó vẫn cười với cậu. Lộc đứng đó một lúc lâu, nhìn theo bóng dáng hai mẹ con. Trong lòng, cảm giác ấm áp lạ thường - khác hẳn với nỗi đau xót thuở nhỏ khi chứng kiến cảnh tương tự.
Có lẽ đôi khi, sự sẻ chia không cần lời nói. Chỉ cần một cái nhìn, một nụ cười, hay một bàn tay nhỏ bé chạm vào.
Sau một hồi vật lộn với đôi chân, Lộc đã đứng trước cổng nhà bác Sơn.
Bước tự tin về phía phòng khách, cậu nhẹ nhàng vỗ vai bác Sơn, người đang đọc cuốn kịch bản mới được duyệt. Bác Sơn ồ lên một tiếng rồi vui vẻ mời cậu ngồi vào ghế. “Đến rồi đấy à? Sao không gọi để bác đón.”
“Bác coi thường cháu quá đấy, cháu vẫn có thể nhìn thấy hầu hết các đồ vật qua chiếc kính này đấy!” Lộc dõng dạc tuyên bố.
“Rồi rồi, bác biết sự lợi hại của sản phẩm công ty cháu mà.” Bác Sơn gật gù, sau đó bác ngó vào bếp rồi to tiếng. “Mình à? Cơm nước đến đâu rồi?”
Từ trong bếp vọng ra một tiếng vang, đầy nội lực. “Đây… ông với nó cứ nhắm tạm đĩa lạc ở bàn đợi tôi một lúc, thoát cái là xong ấy mà.”
“Cái chất giọng ấy của bác gái vẫn đầy nội lực như ngày nào bác nhỉ? Tiếc mà lại dừng sự nghiệp mất!” Lộc bĩu môi.
“Gì chứ, bà ấy nghỉ để sắp tới… bọn ta định làm một đứa cho vui nhà… bà ấy cũng ngóng lắm rồi!” Bác Sơn giọng trầm ngâm, gương mặt có chút vừa vui vừa buồn.
“Ý chà… còn làm một đứa cơ đấy! Bác cũng được quá ấy chứ!” Lộc thì được phen cười ra nước mắt, cậu vỗ vào vai bác Sơn, sau đấy cắn mấy củ lạc luộc đợi đến lúc ăn.
Tiếng chảo mỡ xèo xèo từ bếp tắt hẳn, thay vào đó là tiếng bước chân rầm rập quen thuộc. Bác gái bưng ra một nồi cá kho tộ nghi ngút khói, mùi mắm đường, tiêu ớt quyện với thịt cá béo ngậy xông thẳng vào mũi. “Cơm nóng đây! Hai ông con ngồi cả buổi chỉ biết nhấm nháp lạc thế thôi à?” Giọng bà vẫn sang sảng như chuông, nhưng nụ cười tươi rói khi thấy Lộc.
“Cháu chào bác gái!” Lộc cười to, hướng về phía hơi nóng tỏa ra từ nồi cá. Echo Sight lập tức phản hồi, vẽ lên trong tâm trí cậu hình ảnh mờ ảo của chiếc nồi đất màu nâu sẫm, làn hơi bốc lên cuồn cuộn. “Thơm quá! Chắc bác trút cả tủ gia vị nhà mình vào đây rồi!”
“Biết ngon thì ăn ba bát cơm vào!” Bác gái dọn mâm, tiếng bát đũa chan chát. “Cứ gầy trơ xương như cái bóng ma thế này, ai nhìn cũng tưởng bác hành cháu đói khát!”
Bác Sơn gắp ngay một khoanh cá béo, bỏ vào bát Lộc: “Đây, của cháu! Bác gái nấu cá kho tộ này, cả phố nổi tiếng! Ăn một miếng, quên hết sầu đời!”
Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm áp, rôm rả. Tiếng cười nói, tiếng lật trang kịch bản của bác Sơn, tiếng bác gái kể chuyện hàng xóm tếu táo. Lộc dùng Echo Sight và đôi tay khéo léo để ăn uống gần như bình thường. Cậu cảm nhận được vị ngọt đậm đà của nước kho, vị béo ngậy của thịt cá chạch, cái cay nồng của ớt, cái bùi bùi của khoai sọ hầm cùng. Mỗi lần bác gái gắp thức ăn cho cậu, giọng bà lại vang lên đầy hóm hỉnh: “Cái này, nó ở ngay trước mũi cháu này! Không ‘thấy’ thì ngửi cũng thèm chảy nước miếng rồi còn gì!”
Giữa bữa, khi tiếng cười vừa lắng xuống sau một câu chuyện vui, Lộc chợt đặt đũa xuống. Một thoáng im lặng nhẹ trôi qua. Cậu hướng mặt về phía bác Sơn, nụ cười gượng nhẹ nở trên môi.
“Bác Sơn này... Cháu tính báo với bác một chuyện.”
“Ờ? Chuyện gì mà nghiêm trang dữ vậy?” Bác Sơn nhấp một ngụm rượu, hàng lông mày rậm nhíu lại.
“Cháu... định tạm nghỉ một thời gian.” Giọng Lộc bình thản, nhưng những ngón tay đặt trên bàn khẽ siết nhẹ vào nhau. “Giao lại hết cho anh Chiến lo.”
Một tiếng “hử?” ngạc nhiên vang lên từ phía bác gái. Bác Sơn đặt ly rượu xuống, âm thanh “cộc” nghe rất rõ. “Nghỉ? Cái cậu làm việc như cái máy, ngủ còn chẳng chịu về nhà ấy à? Bác nghe nhầm không?”
“Không đâu, bác.” Lộc cười, cố gắng giữ giọng vui vẻ nhưng hơi chùng xuống. “Cháu... mệt rồi. Mười mấy năm rồi còn gì. Giờ công ty chạy ổn định, Echo Sight cũng đang trên đà. Cháu muốn... thở một chút. Đi đâu đó, hoặc chẳng đi đâu, ở nhà... ngủ cho đã.” Cậu cố nói đùa câu cuối, nhưng nó nghe chơi vơi.
Bác Sơn nhìn cháu chằm chằm, dù biết Lộc không thấy rõ. Ông thở dài một hơi dài như tiếng gió kêu qua kẽ lá. “Ừ... già rồi thì phải biết... ‘đầu hàng’ với tuổi tác chứ nhỉ?” Giọng ông trầm xuống, đượm chút tự trào. “Bác đây này, đi chợ quên nửa phần hàng, khóa nước quên tắt... cũng là dấu hiệu ‘đầu hàng’ đó thôi! Ha!” Ông cố cười to, nhưng tiếng cười nghe hơi gượng.
“Thế cháu định nghỉ lâu không?” Bác gái chen vào, giọng đầy lo lắng. “Cháu không ốm đấy chứ? Hay công ty có chuyện gì?”
“Không có gì đâu bác gái ơi!” Lộc vội vàng trấn an, giọng ấm lại. “Chỉ là... cháu muốn dành thời gian cho bản thân thôi. Mười mấy năm rồi cháu chỉ biết có công ty, có phòng thí nghiệm. Giờ cháu muốn... nghe thêm kịch, đi dạo công viên bằng cái kính này,” cậu gõ nhẹ vào gọng kính, “hay thậm chí là học nấu món cá kho tộ ngon như của bác! Biết đâu lại thành... nhà thiết kế ẩm thực!” Cậu cố gắng nói đùa, nhưng cụm từ “nhà thiết kế” vừa thốt ra, một bóng mây thoáng qua khuôn mặt cậu. Nụ cười tắt dần.
Bác Sơn im lặng một lúc, rồi chậm rãi rót đầy hai ly rượu. Ông đẩy một ly về phía Lộc. “Nào! Vậy thì... chúc mừng cháu sắp được... thất nghiệp!” Giọng ông lại vang lên hóm hỉnh, cố xua đi không khí trầm xuống. “Uống đi! Đời người mấy chục năm, có mấy khi được tự do tự tại? Cứ nghỉ đi! Bác ủng hộ! Nhưng nhớ là...” Ông hạ giọng, giả vờ nghiêm túc “...mỗi tuần vẫn phải qua đây ăn cơm ít nhất hai lần, để bác gái còn có cớ nấu cá kho tộ chứ! Không thì bả lại bắt bác ăn chay!”
“Ôi giời ơi! Ông nói gì láo xược thế!” Bác gái đỏ mặt, giơ đũa lên dọa đánh nhưng mắt lại cười. Cả căn phòng bỗng sáng bừng lên bởi tiếng cười của ba người. Lộc cũng bật cười, nâng ly rượu lên. Vị đắng chát nơi đầu lưỡi hòa cùng cái ngọt ngào của tình thân, và một chút mặn mòi của nỗi buồn không tên – nỗi buồn của một người sắp rời bỏ thứ đã gắn bó như lẽ sống suốt bao năm, dù đó là lựa chọn của chính mình.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ăn như ôm lấy họ. Tiếng đũa gõ vào mâm lại rộn ràng. Bác gái tiếp tục gắp cá, dồn đồ ăn vào bát Lộc như sợ cháu đói. Bác Sơn kể tiếp câu chuyện hài về vụ quên khóa nước mới nhất. Lộc cười, gật đầu, uống rượu. Nhưng đằng sau làn kính công nghệ kia, đôi mắt vô hồn dường như nhìn xa xăm về một nơi nào đó không thuộc về căn phòng ấm cúng này, về một tương lai trống rỗng không biết sẽ lấp đầy bằng gì, ngoài bóng hình của một giấc mơ thời trang đã tắt và một “ánh sáng” nhân tạo vẫn còn dang dở.
Tối đấy, Lộc được vợ chồng bác Sơn ép ngủ lại qua đêm, có lẽ vì sợ một người mù say rượu chạy linh tinh. Cậu nằm trên chiếc giường được lót bằng tấm đệm cao su, vừa ngả lưng một cái, như thể cậu đang chìm giữa tấm nệm vậy. Cậu quay sang chiếc bàn bên cạnh, trên đó chiếc đồng hồ đã đứng lại, có vẻ nó đã bị hỏng. Nhìn vào chiếc kim đồng hồ vẫn đứng im, cậu nhắm mắt lại, nhớ lại năm đó, những năm tháng học trò vừa buồn vừa vui ấy...
...Chiếc kim đồng hồ trước mắt dường như nhòe đi, rung rinh rồi chảy thành một vệt bạc lỏng lẻo, như thủy ngân loang trên mặt kính vỡ. Tiếng dế kêu ngoài vườn bác Sơn tắt ngấm, thay vào đó là tiếng ve kêu râm ran như xé rách không khí. Một cảm giác chông chênh, như rơi tự do trong khoảng không tĩnh lặng, kéo cậu chìm sâu vào một vùng sương mù ký ức nồng nặc mùi cỏ cháy và đất ẩm. Và rồi, tiếng trống trường vang lên chói tai, xé toang màn sương...
…Mùa hè năm ấy, cái nắng như đổ lửa thiêu đốt sân trường vắng lặng. Ba bóng hình co ro nép sát tường gạch đã bong tróc, hơi thở dồn dập. Lộc, Lâm và Cảnh – cả ba đều thấm đẫm mồ hôi, áo trắng dính bết vào lưng.
“Mày chắc bác ấy đã đi rồi chứ?” Lâm thì thào, giọng khàn vì khát và hồi hộp, mắt đảo liên tục về phía cổng trường. Ánh mắt cậu ta tinh ranh, sắc lẹm như con dao găm nhỏ cậu thường đem theo.
Cảnh, đứa to con, béo nhất, mặt tái mét, hai tay siết chặt túi vải. “T-Tao thấy bóng bác ấy đi về hướng đồng ruộng... Nhưng... nhưng mà... lỡ bà Lan phát hiện thì sao?” Giọng cậu run rẩy, đôi mắt sau cặp kính dày mờ đục liếc nhìn Lộc đầy van vỉ.
“Thôi im đi thằng nhát gan!” Lộc vỗ mạnh vào vai Cảnh, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tim đập thình thịch ngay trong cổ họng. “Lỡ có bị bắt thì cứ nói là... là đi tìm bút! Tao với Lâm ra mặt!”
“Ừ, đã sợ thì đừng có đi theo!” Lâm cười khẩy, nheo mắt nhìn Cảnh với vẻ khinh bỉ. “Mày đúng là đồ con gái!”
Cảnh cúi gằm mặt, bàn tay nhỏ nắm chặt túi vải trắng bệch. Lộc thấy lòng chợt tê tái, nhưng rồi cơn phấn khích của cuộc phiêu lưu lấn át. “Đi! Giờ là lúc!”
Ba đứa như ba con thỏ hoảng, lao vụt qua sân làng nắng cháy, bóng in dài lêu nghêu trên nền gạch đỏ. Hơi nóng bốc lên ngột ngạt, mùi bụi đường, mùi phấn viết bảng còn vương vấn hòa lẫn... kỳ lạ thay, với mùi cá kho tộ ngào ngạt từ bếp nhà bác gái. Lộc lắc đầu, cố xua đi cảm giác kỳ quặc. Mình đang ở gần nhà bà Lan cơ mà?
Chúng chui tọt vào bụi cây um tùm sau dãy nhà văn hóa. Không khí ở đây mát rượi, ẩm thấp, nồng nặc mùi lá mục và... mùi chuột đồng. Tiếng sột soạt từ trong bụi rậm khiến cả ba nín thở. Lâm nhanh như cắt, chụp cái bẫy sắt đã giấu sẵn.
“Lại đây... nhẹ nhàng...” Lâm ra hiệu, mắt sáng rực lên vẻ săn mồi. Cảnh rúm ró sau lưng Lộc, run lẩy bẩy.
Một con chuột đồng to, lông xám bẩn, mắt đen láy như hai hạt cườm lấp lánh – nhưng kỳ dị thay, Lộc thoáng thấy trong đó ánh lên nỗi sợ hãi của đứa trẻ khóc bên hồ cá chiều nay. Nó quẫy đạp tuyệt vọng trong bẫy sắt. “Kẹt!” Tiếng bẫy sập chát chúa.
“Bắt được rồi! To đây!” Lâm reo lên, giơ cao chiến lợi phẩm. Con chuột kêu chít chít thảm thiết, tiếng kêu chói tai như tiếng trẻ con nức nở. Lộc chợt thấy buồn nôn.
“Làm thịt nó thôi!” Lâm hăng hái, rút con dao nhỏ sáng loáng ra. Ánh thép lạnh lẽo khiến Lộc rùng mình. “Chia ba phần đều nhé!”
“Đ... đừng!” Cảnh thều thào, mặt xanh như tàu lá. “Thả nó đi... tội nghiệp...”
“Hừ, lại bắt đầu cái giọng đàn bà rồi!” Lâm quay sang, giọng đầy châm chọc. “Không ăn thì cút! Tao với Lộc chia nhau!”
Lộc nhìn con chuột đang giãy giụa, nhìn vẻ hăm hở của Lâm, rồi nhìn nỗi sợ hãi tột cùng trên mặt Cảnh. Một cảm giác bất an chưa từng có trào dâng. “Hay là... thả nó đi, Lâm? Tụi mình ra quán ăn bánh mì, tao bao.”
“Mày phát điên à?” Lâm trợn mắt nhìn Lộc như nhìn kẻ lạ. “Công sức bẫy được, giờ thả? Mày mềm yếu như thằng Cảnh rồi hả?” Giọng Lâm đanh lại, đầy thách thức. “Oẳn tù tì đi! Thằng nào thắng, quyền quyết định!”
Không khí căng như dây đàn. Ba bàn tay nhỏ bé giơ lên trong bóng râm mát lạnh bỗng trở nên ngột ngạt.
“Oẳn... tù... tì!”
Lộc ra “kéo”. Lâm ra “búa”. Cảnh ra “kéo”.
“Haha! Tao thắng!” Lâm reo lên, giọng đầy chiến thắng. “Con này của tao rồi! Tao quyết! Làm thịt!”
“Không!” Cảnh hét lên, một tiếng hét thất thanh, đầy tuyệt vọng. Cậu lao tới giật lấy chiếc bẫy từ tay Lâm. “Thả nó ra!”
“Mày dám?!” Lâm gầm lên, mặt đỏ bừng vì giận dữ. Hai đứa vật lộn giằng co chiếc bẫy sắt. Con chuột kêu thét lên. Tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng. Tiếng hơi thở dồn dập. Lộc đứng như trời trồng, tim đập loạn xạ, không biết can ai. Bỗng nhiên, cảnh vật xung quanh nhòe đi. Tiếng cãi vã của Lâm và Cảnh biến thành tiếng xì xào của những giọng nói lạ trong phòng họp công ty: “Dự án này phải hoàn thành! Không có chỗ cho sự mềm yếu!” “Nhưng... nhưng nhân viên họ kiệt sức rồi...” “Thằng Lộc định nghỉ việc? Điên rồi! Công ty là của hắn!” Mùi chuột, mùi cá kho tộ, mùi khói xe, mùi mồ hôi lạnh... tất cả quyện vào nhau ngột ngạt.
“Buông ra, thằng ngu!” Lâm hét lên, giọng gằn từng tiếng, đột nhiên giống hệt giọng một đối tác khó tính toàn cầu mà Lộc vừa đàm phán thất bại tuần trước.
“Áaaaa!” Một tiếng thét chói tai, đau đớn – không rõ là của Cảnh, của con chuột, hay của chính Lộc – xé toang không gian.
Lộc giật mình, vật vã, một cú giật mình thực sự khiến toàn thân cậu bật ngồi dậy trên tấm đệm cao su. Hơi thở gấp gáp như vừa chạy marathon, trán đẫm mồ hôi lạnh. Lồng ngực đau nhói. Bóng tối trong phòng ngủ nhà bác Sơn đặc quánh, chỉ có mùi nệm cao su mới còn vương vấn. Tiếng tích tắc... tích tắc... đều đặn vang lên bên tai – chiếc đồng hồ hỏng kia bỗng nhiên chạy lại? Hay đó chỉ là nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực cậu? Giấc mơ tan biến nhanh như khi nó đến, nhưng dư vị vẫn còn nguyên: cái vỗ vai thân thiết nhưng đầy áp lực của Lâm thuở nào, sự hồi hộp nghẹt thở của trận oẳn tù tì định mệnh, nỗi sợ hãi tột cùng trong đôi mắt Cảnh, và tiếng thét chói tai cuối cùng... Tất cả vẫn còn nóng hổi, đập rộn trong ngực, đối lập gay gắt với sự trống trải mênh mông của căn phòng khách lạ lẫm và quyết định buông bỏ vừa đưa ra chiều hôm.
Cậu thở dài, một hơi dài nặng trịch, ngả người trở lại tấm đệm. Đôi mắt vô hồn sau làn kính công nghệ nhắm nghiền, nhưng giấc ngủ đã biến mất. Trong bóng tối, hình ảnh con chuột với đôi mắt đứa trẻ khóc, và tiếng “Buông ra, thằng ngu!” của Lâm vẫn văng vẳng. Có phải tiềm thức đang mách bảo cậu điều gì đó về sự giằng co giữa gánh nặng quyền lực, nỗi sợ thay đổi và khát khao được... buông bỏ? Câu hỏi ám ảnh treo lơ lửng trong không gian tĩnh lặng, cùng với tiếng tích tắc đều đều – bây giờ cậu chắc chắn là từ chiếc đồng hồ đã sống lại. Thời gian vẫn trôi, dù cậu có dừng bước hay không, sau đó cậu thiếp đi vào màn đêm yên tĩnh.
Bình luận
Chưa có bình luận