Chương 13: Nhịp đập lạnh lẽo (Phần cuối)


Bỗng dưng trong lồng ngực cậu dấy lên một thứ cảm giác chiến thắng đầy oanh liệt. Cậu vừa mới tìm ra được kẻ trụ vững cuối cùng sau cuộc thi tuyển chọn hàng quán cực kì căng thẳng mới nãy. Có lẽ Drogo không nên chần chừ thêm một giây nào nữa mà phải ghé thăm quán ăn ấy ngay thôi, bởi nếu không cái bụng của cậu sẽ đối diện với tử thần nếu cậu còn ngây người ra mất.


Vậy là Drogo dùng chút sức lực ít ỏi của cơ thể mà phóng đi, quyết thưởng thật to cho bản thân sau chuyến hành trình tưởng như bất tận vừa rồi.


– Hộc, hộc, đến rồi… Hộc, đùa, người đuối quá…


Ngay khi nhìn thấy biển quán ăn “Đôi Tay Phước Lành”, cơ thể Drogo chợt như vỡ ra hàng trăm mảnh. Cậu há hốc mồm, đứng thở không ra hơi, chân tay thì bủn rủn chẳng khác nào sợi bún trên đầu đũa.


– Hà, phù, trời ạ, có ngày, mình, sẽ, oẳng mất…!


Drogo mắt nhắm mắt mở cố để lê hai cẳng chân cố thêm vài bước nữa và vào bên trong quán, nhưng di chuyển thôi là chưa đủ, cái mồm cậu còn không ngừng ca thán về thứ cảm giác như thể toàn bộ phần khớp nối trên người cậu đang muốn chuồn đi nghỉ mát luôn vậy.


May mà, quán vẫn mở, chứ không mình phải gọi cấp cứu để về tới nhà mất…


Drogo nhọc nhằn đẩy cửa từng chút một, ngay khi áng chừng kích thước khe cửa vừa vặn thì cậu nhanh chóng lách cái thân vào bên trong, đồng thời cũng lập tức ngả thẳng người lên chiếc ghế mịn màng ở ngay cạnh lối vào, rồi nghỉ ngơi cho hết sạch sự đau khổ đang dính vào tâm trí.


– Phù, hầy, mình chắc chắn, sẽ, ngủ mười giấc sau vụ này luôn.


Khuôn mặt trông như đang giữa cơn phê thuốc, Drogo day hai bên thái dương, miệng thì há ra tự nói với chính mình về một kế hoạch siêu cấp lười biếng nào đó mà cậu sẽ thực hiện trong nay mai.


– Ớ, có khách ạ?


Bất chợt cơn mơ màng của Drogo bị cắt phăng đi bởi một giọng nói ngọt ngào và có phần nhí nhảnh. Cậu chầm chậm ngẩng mặt lên để xác nhận chủ nhân của giọng nói nhưng lại không trông thấy ai. Cả quán ăn vắng tanh không có lấy một bóng người, vậy thì hóa ra cậu bị lãng tai sao?


Có lẽ nên trả lời lại để xác nhận nhỉ?


Đương định lên tiếng nhưng lại có tiếng động nghe như bát đĩa được xếp lên trên giá phát ra từ phía sâu bên trong quán ăn, cụ thể là gian bếp của quán.


Đầu bếp của quán à?


– Xin lỗi, quý khách chờ chút được không ạ? Tầm giờ này thường không có người tới nên tôi cũng hơi chủ quan.


Giọng con gái, vậy là cô phục vụ?


– A, vâng, tôi chờ cũng được, dù gì tôi cũng không vội lắm.


Drogo hơi nhíu mày, tay phải theo thói quen đưa lên xoa cằm, khuôn mặt trông như đang đăm chiêu suy tính một điều gì đó lớn lao.


– Được rồi, quý khách định gọi món gì ạ… Ồ, anh Drogo!


Bước ra từ bên trong gian bếp trong khi cầm theo chiếc khăn lau tay, tông giọng tràn ngập niềm hân hoan chào mừng một vị khách mới đến quán, và dường như sự vui vẻ của cô gái ấy càng lớn hơn nữa khi nhận ra vị khách đang chờ đợi cô ấy là Drogo.


– Anh hôm nay tới muộn thế! Với cả tuần vừa rồi cũng không thấy anh nữa nhỉ, thành ra em tự nhiên lại thấy cứ là lạ, anh bận gì sao ạ?


Cô phục vụ tiến đến gần bàn ăn của Drogo rồi ngồi xuống phía đối diện cậu.


– À, tôi bị dính tai nạn đâm ra, cũng khó nói lắm.


– Ồ, ra là thế, em còn tưởng anh bị chuyển công tác hay gì đấy khác nữa cơ. Anh định ăn món gì thế?


– Ăn, ừ nhỉ, ăn gì ấy nhỉ…? Hừm…


Chợt lưỡi Drogo cứng lại, đầu óc cậu cũng trở nên đãng trí khi mãi không nặn ra nổi một chữ.


Hửm, mình đến đây để làm gì vậy?


– Ơ, sao anh đến quán lại quên mất mình định ăn gì thế? Hay là vụ tai nạn đợt trước có ảnh hưởng gì đến anh quá ạ?


Mình định nói gì nhể? Chết thật, ngại quá…


Drogo đang mất tập trung, nhưng hình như cũng đều có nguyên do cả. Là bởi mái tóc tím thẫm của cô ấy, cô gái phục vụ quán ăn sở hữu một mái tóc mang sắc tím thật quyến rũ thu hút tất cả sự chú ý từ phía cậu.


Chậc, cố nhớ đi xem nào…


Drogo bắt đầu mất kiên nhẫn với cái tính thích nhìn ngắm linh tinh của bản thân, tay cậu cứ miết vào nhau, mồ hôi theo đó mà làm cả lòng bàn tay cậu ướt nhoét ra, chân cậu cũng đồng thời ở tình trạng tương tự với hai bàn tay. Ánh mắt chờ đợi của cô gái ấy làm Drogo lo lắng đến độ căng thẳng, cậu liên tục tự nguyền rủa cái sự ngu ngốc và chậm chạp của chính mình thay vì cố gắng để nhớ ra được mục đích đến quán ăn này.


Ăn, xem nào, ăn gì, thưởng đúng không, thưởng cho mình bữa, bữa gì mới được, khốn kiếp, nghĩ cho nó nhanh lên nào…!


– Anh có định ăn như mọi khi không, anh Drogo?


Đột nhiên cô phục vụ lên tiếng hỏi khiến Drogo bị kéo ra khỏi bầu trời suy nghĩ của bản thân.


– À, hầy, thôi được rồi, cho tôi như mọi khi vậy.


– Anh nói như vậy từ đầu có phải nhanh hơn không. Làm em cứ lo là tai nạn anh nói lúc nãy làm ảnh hưởng gì to tát lắm, à mà, giờ này chỉ còn đồ hâm nóng thôi, anh thấy ổn chứ ạ?


Cô phục vụ đứng dậy chạy nhanh vào trong gian bếp đồng thời hỏi vọng ra phía Drogo.


– Tôi thì thoải mái, không vấn đề gì hết, miễn sao có đồ ăn là được.


– OK! Như ý anh nhé!


Khoảng hai phút sau, đĩa cơm đơn giản với trứng cuộn và rau cùng một bát canh nhỏ bốc khói nghi ngút đã hoàn tất và được bày biện ra thật cẩn thận trước mắt Drogo.


Chờ đến tận giờ đúng là kỳ tích của cuộc đời, bụng mình sôi hết cả lên rồi…


Hít phải mùi hương từ món ăn mới ra lò làm Drogo như ngất ngây. Cậu lập tức rút lấy một đôi đũa từ ống đũa bên cạnh tay, đoạn cậu từ tốn gắp lấy mẩu trứng ngon lành đầu tiên và đưa vào miệng.


– Phù, tuyệt thật…


– Anh thấy ngon là tốt rồi.


Cả người Drogo như đang tan ra trong vị mặn dịu nhẹ khắp khoang miệng, nhưng khi nuốt xuống dạ dày thì bỗng cậu lại có một cảm giác kỳ lạ.


Có phải mình nhầm không hay là, chẳng có gì nhỉ?


Cảm giác của đồ ăn trôi xuống thì vẫn vậy, nhưng khi đồ ăn đã chạm tới nơi nó cần chạm, vì một lý do nào đó bụng cậu lại chẳng có lấy một phản ứng rằng đã được thỏa mãn. Cứ như thể nó đang muốn gào lên rằng những thứ đồ ngon lành cậu thưởng thức không hề xứng đáng vậy.


Drogo cau mày, miệng thì vẫn ăn nhưng cứ chốc chốc cậu lại ngó xuống phần bụng để kiểm tra hòng chứng minh mọi cảm giác vừa qua chỉ là tưởng tượng nhất thời. Sau cùng khi mãi chẳng thể tìm nổi lý do thì cậu cũng chỉ đành chép miệng coi như nó chưa từng tồn tại cho qua chuyện.


Đằng nào thì cứ quên một lúc sẽ thoải mái thôi. Bình thường toàn thế. Giải thích làm gì nhiều cho đau đầu.


Thế là Drogo xóa sạch sành sanh ký ức về chiếc bụng rỗng với cảm giác khác thường ra khỏi đầu, tiếp tục thưởng thức nốt bữa tối thơm ngon.


– À mà, anh Drogo này, anh bị tai nạn gì thế?


Cô phục vụ dù đang tất bật dọn dẹp gian bếp nhưng vẫn đủ khả năng để hỏi thăm tình hình những ngày vừa qua của Drogo.


– Hửm, à, bị một con quỷ lao vào cắn, thế là xong đời.


– Uầy, tệ thật, bảo sao nhìn anh khác thế.


– Khác á? Tôi tưởng trông tôi vẫn bình thường, cùng lắm là dở người một tí thôi, có gì khác lắm à?


Drogo hơi nghiêng đầu khó hiểu, tay vẫn tranh thủ gắp thêm mấy nhát đưa lên miệng.


– Anh chưa nhìn vào gương hay gì à? Em có mang theo gương này, anh nhìn thử xem.


Nói rồi cô phục vụ lau vội tay vào chiếc khăn treo trên tủ lạnh, sau đó chạy về phía phòng dành cho nhân viên bên cạnh gian bếp. Khoảng nửa phút thì cô quay ra, đưa về phía Drogo một chiếc gương chỉ to cỡ lòng bàn tay.


– Hầy, lạ à, để xem nào, hửm, cái quái gì đây…? Sao tóc mình lại có mấy sợi đỏ đỏ thế này?


Drogo lộ rõ khuôn mặt hoang mang trong khi một tay cầm chiếc gương, tay còn lại bới hết đầu tóc lên hòng nhìn cho kỹ tất cả những chỗ mà tóc cậu đột nhiên chuyển màu.


Màu đỏ lác đác, còn lại vẫn là màu đen, nhưng vấn đề đến từ đâu mới được? Bỗng trong thoáng chốc Drogo nhớ tới mái tóc tuyệt đẹp của Quý cô Sigourney, và rồi cậu ngớ người như thể vừa mới nhận ra chân tướng mọi chuyện.


Nhưng liệu đó có phải sự trùng hợp kỳ quặc nào nữa không? Có lẽ không phải, bởi lẽ cậu đang nghĩ đây là cố ý thì đúng hơn, một sự cố ý tới từ Sigourney, đặc biệt với tính cách khá thích làm mọi việc theo ý muốn của cô ấy thì cậu lại càng dám chắc với suy luận của mình.


Chậc, kiểu này lại phải đi nhuộm lại, tức thật, đang yên đang lành mà cô ấy còn không tha cho mình nữa, chẳng hiểu người này có đúng là quý cô không, với cái tính khí thất thường đấy.


Lắc đầu ngán ngẩm một lúc thì Drogo cũng đành chấp nhận sự thật rằng bản thân đã bị dính vào trò đùa tai quái khác của Quý cô Sigourney mà thôi. Tới nước này cậu cũng đành chịu chết, tức tối bây giờ cũng đã quá muộn vì kẻ chủ mưu cũng không đứng ở đây nữa rồi.


Trả đồ lại cô ấy thôi, mà nói mới nhớ, mình còn chưa biết tên cô phục vụ nữa.


– Hầy, cái này chắc bị dính cái gì lên rồi, để sau tôi đi nhuộm lại vậy. À mà, tên cô là gì vậy nhỉ, cứ gọi cô phục vụ mãi thì cũng khó nói chuyện lắm…


– Giờ anh mới hỏi tên thì hơi muộn rồi đấy.


Cô phục vụ nhận lại chiếc gương, khuôn mặt tỏ ra có chút không hài lòng với phần “hỏi danh tính” của Drogo.


– Xin lỗi, do tôi không hay để ý tới tên gọi của người khác cho lắm, bình thường cũng chả mấy khi thân thiết với ai nên mới thế, với cả chắc sau này tôi sẽ tới đây nhiều lần nữa đâm ra…


Drogo ngại ngùng hết gãi đầu lại đến gãi tai vì không nghĩ rằng bản thân lại đi chệch hướng xa đến vậy.


– Hừm, được rồi, cứ gọi em là Heulwen, Heulwen, anh nhớ cho kĩ nhé, em nhắc lại rồi đấy.


– Hửm, vậy à, cảm ơn, rất hân hạnh làm quen, Heulwen.


– Rồi, rồi, rất vui được gặp anh, anh nên giải quyết bữa ăn nhanh chút đi, nguội hết cả rồi kìa.


– Ô, ừm, quên mất đấy.


Drogo giật mình khi sực nhớ tới đĩa cơm bị bỏ rơi đến nguội lạnh đi phân nửa, cậu lập tức cầm đũa lên rồi cắm mặt vào ăn càng nhanh càng tốt.


– À này, cũng khá muộn rồi, thường thì tôi tưởng quán sẽ đóng cửa từ sau chín giờ tối chứ nhỉ?


Drogo nhồm nhoàm cái miệng một chút rồi tiếp tục.


– Khá lạ khi mà, mấy giờ rồi nhỉ?


– Khoảng… Mười giờ thì phải.


Heulwen nói, tay vẫn thoăn thoắt rửa những cái đĩa còn sót lại.


– Muộn hơn tôi tưởng, giờ này về nhà không biết có làm sao không nữa.


– Anh Drogo này, câu hỏi của anh.


Heulwen hạ thấp tông giọng, không quên đóng vòi đề phòng quá tiền nước hàng tháng.


Chết thật, mình hỏi câu này khiếm nhã quá à, chậc, phải làm gì giờ?


– Anh sao thế? Cảm thấy sức khỏe tụt đi trong lúc ăn à?


Heulwen cười khẩy khi quay lưng lại và bắt gặp cái bản mặt trắng bệch của Drogo.


– À, xin lỗi, tôi hay bị lo lắng, tôi xin lỗi, vừa nãy tôi hỏi hơi sai chút.


– Không, không vấn đề gì cả, chả là, nói sao nhỉ?


Heulwen lắc đầu phủ nhận lời xin lỗi của Drogo, đoạn cô đi men theo gian bếp ra phía lối đi chính rồi ngồi xuống đối diện cậu.


– Do em có khá, rất nhiều dự định nên mới làm muộn thế này thôi, khoảng mười phút nữa có lẽ em cũng đóng cửa quán giúp ông chủ rồi đi về, chứ không lại bị thứ sinh vật khát máu nào đó, giống trường hợp của anh, tấn công, đến lúc đấy thì khó nói lắm.


Heulwen hơi chùng đôi mắt xuống, giọng nói cũng nhỏ dần. Dường như cô đang phải đối mặt với một vấn đề khó khăn, Drogo cảm thấy điều đó từ cô gái phục vụ, bởi cậu cũng từng ở trong hoàn cảnh của cô nên cậu hiểu. Hoặc cũng có thể không phải, Drogo chợt nhận ra sự kiêu ngạo của bản thân và rất nhanh gạt phăng suy nghĩ như thể cậu có thể đưa ra lời khuyên cho cô, trước khi cái miệng ngu ngốc của cậu lại phản bội chủ nhân nó thêm một lần nữa.


– Tôi chắc, nên về thôi. Muộn quá rồi, ờm, đĩa cơm nhờ cô được không?


Drogo hơi rụt rè khi hỏi Heulwen về điều mà ai cũng biết đối với một chiếc đĩa sau bữa ăn.


– Ừm, cứ để em, đằng nào cũng là việc của em mà, anh không cần phải co rúm người như thế đâu, trông, em xin lỗi nhưng mà, giống chú chó cảnh ngày xưa em nuôi lắm nên là…


Heulwen bụm miệng định cười nhưng cô đã kịp đưa cánh tay lên chặn ở môi rất đúng lúc.


– Này, so sánh kiểu đấy thì chắc chắn lúc tôi khỏe mạnh cô sẽ phải nghe thêm một tràng đôi co đấy.


Drogo mặt lạnh tanh, không biểu lộ chút cảm xúc nào sau câu đùa tệ hại của Heulwen.


– Phụt, mặt anh, nhìn buồn cười quá…


– Lại còn cười được nữa à, hầy, ngày gì mà mình chả khác nào bộ phim hài kinh phí thấp thế này.


Drogo ngán ngẩm cất cao giọng, khóe miệng cậu dần chuyển thành một nụ cười.


– Ố, câu anh vừa nói đỉnh thế! Nhưng mà thế là thành công rồi! Quả đúng không phụ sự kỳ công của em để làm anh cười, hơi mất thì giờ tí nhưng giờ ổn áp hết rồi!


Heulwen đột ngột chuyển sang chế độ trông như một chiến binh vừa chiến thắng oanh liệt trước kẻ thù nguy hiểm nhất, đồng thời cô cũng giương ra bản mặt đầy kiêu ngạo và tự hào với thành tựu mới sở hữu của mình.


– Hửm, ồ, vậy à, tôi không cười à? Ý tôi là, trông tôi cau có đến thế cơ á?


Drogo chỉ tay vào mặt mình, ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi.


– Chuẩn đấy, trông mệt mỏi lắm, em nhớ mang máng đâu có người từng bảo rằng, “Nếu như người bệnh mà cứ nghĩ mình bệnh thì sẽ mãi không thể khỏi bệnh được, vì vậy hãy cười thật vui vẻ và nghĩ về những điều tích cực”, nội dung kiểu kiểu như thế đấy.


– Ra là thế…


Drogo gật gù một lúc rồi nói tiếp.


– Nhưng sao lại là nhớ mang máng, liệu có đúng không đấy, à không, nghe có vẻ không sai tí nào.


– Mang máng vì em không chắc chắn về toàn bộ nội dung thôi, chứ còn lại thì chuẩn đét.


Heulwen giương ngón cái lên rồi gật đầu đắc ý với Drogo.


– Hừm, thú vị phết, thôi thì muộn rồi, giờ tôi về trước, tôi để tiền lại đây nhé, cô cũng cẩn thận trên đường về đấy.


Nói rồi Drogo móc ví rút ra số tiền vừa vặn với suất ăn bản thân đã gọi, rồi cậu quay gót, ngoảnh lại gật đầu chào tạm biệt cô gái phục vụ quán và cất bước rời đi.


***


Đường phố với ánh sáng trang hoàng lộng lẫy làm mắt Drogo đau muốn nổ tung. Cậu vừa đi, tay vẫn dụi mắt, vừa xoa xoa chiếc bụng vẫn còn réo lên đầy khó chịu.


– Sao vẫn chưa hết nữa…


Chuyện xảy ra cũng đơn giản, cậu rời khỏi quán ăn, gửi lời chào tới cô gái Heulwen dễ thương, được khoảng chục bước thì cái bụng lại tiếp tục biểu tình.


Không, nói là lại tiếp tục cũng không đúng, cái cảm giác đói khát đã gõ vào thành dạ dày cậu suốt một lúc rất lâu, tính cả thời gian cậu thưởng thức bữa tối chắc sẽ còn kéo dài bảng thành tích phiền phức của nó ra nữa.


Hửm, mình có nhầm không, sao trông mọi thứ lại, vàng khè thế này…?


Drogo chớp mắt lia lịa, kết hợp cùng với việc dụi mắt từ tận lúc nãy, nhưng mọi thứ vẫn không hề thay đổi, cả thế giới trước mắt cậu đều ngả sang màu vàng, không đậm nhưng có gì đó khiến cậu rất khó chịu.


Thịch.


Sống lưng cậu lạnh toát, bởi lẽ cậu vừa mới nghe thấy một thứ âm thanh vô cùng nặng nề, và cậu biết thứ âm thanh này thực sự là gì.


Khốn kiếp, từ tận lúc nãy hết rồi cơ mà…!


Thịch. Thịch.


Drogo hoảng loạn đặt tay lên lồng ngực, nhấn giữ một lúc lâu hòng chấm dứt tình trạng tim đập to đến độ rung chuyển cả cơ thể.


– Sao không hết, khốn kiếp, sao không hết…!


Drogo bồn chồn, tức tối mà bất giác gầm lên, giọng cậu khàn đặc, nghe như một con quái vật điên loạn. Đợi chút, điên loạn sao? Giọng cậu bị sao cơ?


– A, này, đừng đùa tao chứ, này, cái quái gì thế này…!


Drogo rít lên, không gian xung quanh cậu như thể bị bóp méo lại bởi sóng âm của giọng nói khủng khiếp. Drogo bắt đầu sợ hãi, bởi có thứ gì đó không hề đúng chút nào, có thứ gì đó đang ở trong cơ thể cậu, và cậu chắc chắn rằng bản thân đang bị kiểm soát bởi thứ đó.


Drogo điên cuồng đập hết nhát này tới nhát khác vào lồng ngực, những tiếng thùm thụp cứ đều đặn vang lên giữa cơn phố huyên náo.


Một số kẻ đi đường để ý tới cậu. Lần này chúng không nhổ vào cậu như tên vô lại trước đó nữa, thay vào đó chúng lại đang có xu hướng tránh xa cậu. Hơn nữa, vẻ mặt của tên nào tên nấy cũng đều lộ rõ sự kinh hãi.


Một số khác đang xì xầm gì đó về ngoại hình của cậu, Drogo có thể nghe thấy được. Mắt cậu, mắt cậu làm sao cơ, màu vàng, có kẻ sọc ở giữa con ngươi, mắt mèo sao?


– Hộc, hộc, gì thế này, không, khốn kiếp, dừng lại ngay…!


Thịch. Thịch. Thịch. Thịch. Thịch.


Âm thanh nặng nề ấy lại vang lên ngay bên tai Drogo. Nhiều quá, thậm chí còn hàng đống thứ âm thanh khác cũng đang đổ vào cái đầu đã quá tải bởi mớ thông tin đầy khiếp đảm của cậu.


Sao không hết, sao không hết, này, này, nhanh lên, phắn nhanh lên…! Khốn kiếp, sao nó không dừng lại…! Lũ khốn nạn kia, đừng nhìn tao nữa, đừng có nhìn tao rồi lắm mồm nữa…!


Bất chợt Drogo rơi nước mắt, cậu không thể chịu nổi cảm giác từ những ánh nhìn từ mọi người xung quanh, cậu sợ những con mắt hoang mang tột cùng, sợ hãi và hoảng loạn như thể đang nhìn vào một con quái vật thực sự.


– Hộc, hộc…


Drogo bất giác đưa tay lên quệt đống nước mắt tèm nhèm, nhưng bỗng cậu lại cảm nhận được một sự sần sùi, khô rát, giống như một tấm vải tróc hỏng, từ chính cánh tay của mình.


Lồng ngực cậu quặn lại đau đớn, cậu thở dốc, bụng cậu vẫn đang kêu lên, cậu nuốt lấy một hơi, thu lấy sự can đảm còn sót lại cuối cùng rồi cúi xuống nhìn, quan sát thật kĩ tình trạng hiện thời của cánh tay.


– Hộc, cái đống, quái quỷ gì, a, aaaaaaa…!


Drogo gào lên trong nỗi sợ thấm vào từng thớ thịt, tiếng gầm như thể một con dã thú mới phát hiện ra chân tướng thực sự của nó, tiếng gầm của sự tuyệt vọng cùng cực.


Cánh tay của cậu không phải của con người. Nó phải là của sinh vật khác, một con quái vật! Làn da tái mét, trông chẳng khác nào xác chết, lại sần sùi và nhăn nheo, móng tay dài nhưng bị sứt mẻ, đen đặc lại giống như bộ vuốt của loài săn mồi khát máu.


Drogo gãi đầu, cậu gãi như thể muốn xé rách cả mảng da đầu mỏng manh của bản thân, xé rách luôn thứ hiện thực chẳng khác nào một cơn ác mộng khủng khiếp giữa màn đêm. Cậu rên rỉ, rồi lại gào thét, người đi đường hoảng loạn, và rồi họ hét lên cái tên dành cho hình dạng hiện tại của cậu.


– Quỷ, quỷ kìa, có một con quỷ, khốn kiếp, Thánh Hiệp Sĩ đâu…! Thánh Hiệp Sĩ đâu, lũ mọi rợ đấy đâu rồi! Gọi chúng đến đi, có quỷ ở đây…!

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout