HVTĐ8 - MỘT THOÁNG MÂY VƯƠNG - NGUYỄN TÂM


Tư liệu tham khảo: Đại Việt Sử Kí Toàn Thư, An Nam Chí Lược...


Giới thiệu:

Một buổi thăm bệnh vào sớm đầu xuân của "cô hai họ Trần" lúc này đang là Thiên Cực công chúa. Quý nhân cùng người bệnh ôn chuyện dông dài nhớ về những ngày đã cũ, gạo mới chuyện xưa rồi cũng đến đà tiễn biệt. Lúc đưa chân cố nhân, người bệnh lặng ngắm người phụ nữ đã góp công đổi họ giang sơn kia một hồi rồi cười rộ: “Công chúa giờ nom thực giống với hồi còn ở Tức Mặc. Em mừng cho cô…”


_________

Thăng Long cuối tiết vũ thủy, trời ẩm nồm chẳng dứt làm bệnh suyễn kinh niên của ta trở nặng, mấy đêm liền chỉ có thể ôm chăn gối nhắm hờ mắt, miệng ho khòng khọc nhịp cùng trống canh. Đến hôm nay được ngày mây tan nắng xuống, ta sai bọn trẻ con kê ra sân cái chõng tre nằm gà gật phơi nắng. Đất trời vẫn độ xuân thì, đã hết tháng giêng nhưng hơi Tết vẫn còn vương theo tiếng gọi nhau đi trẩy hội.

- Mẹ ơi.

Ta mở mắt nhìn thằng con lớn đứng đầu, sau lưng nó là mấy đứa nhỏ dúm dít lại phía sau. Trong lòng ta cười thầm. Mấy đứa nhà này ngoan ngoãn dạ vâng từ mấy hôm nay, tối qua còn bâu vào đấm bóp thùm thụp cho hai vợ chồng ta, hại thân suyễn dở này ho muốn đứt hơi. Ta thừa biết chúng nó muốn lấy lòng cha mẹ để hôm nay xin đi chơi hội. Nhưng ta vẫn tỏ ra là một người mẹ thiếu nhạy cảm mà hỏi chúng:

- Ừm… Sao mấy đứa lại xếp hàng ra đây hết thế này? Mới hết tháng giêng đã muốn lì xì tiếp sao?

Cả lũ vội vàng xua tay lắc đầu, em đẩy anh, anh đẩy em. Dùng dằng cấu chí nhau một hồi thằng lớn mới ngập ngừng thưa:

- Bẩm mẹ, hôm nay làng bên có hội, sân đã quét, gà lợn đã được ăn no, bài cụ đồ giao bọn con đều đã làm đủ, mẹ cho phép anh em chúng con đi chơi xuân một chốc ạ.

Ta cũng chỉ tủm tỉm móc ra mấy xu đưa cho thằng lớn rồi bảo:

- Mấy đứa ngoan, mẹ thưởng. Đi chơi cẩn thận, về trước giờ cơm tối là được.

Cả đám hò reo cuốn nhau đi. Nhìn chúng nó nô đùa làm ta nhớ đến những tháng ngày hồi nhỏ ở thôn Tức Mặc. Cha mẹ ta nhà nghèo, đông con không nuôi xuể nên khi bốn năm tuổi ta đã sang nhà ông Trần Lý ở đợ. Nhà ông Lý hồi đó giàu có đã mấy đời rồi, đâu có thiếu người làm mà phải mua đứa bé gái mới bốn năm tuổi như ta. Ta được mua chủ yếu để chơi cùng cô hai của nhà ông mà thôi. Hai anh lớn chê cô con gái đỏng đảnh không chịu chơi cùng, bọn trẻ cùng làng cũng ngại cô con nhà giàu khó chiều mà chẳng dám gần. Nên cô ngày khóc, đêm khóc đòi mẹ cha sinh thêm em gái, mà em gái đâu phải có sinh là sinh được vì thế ông Lý cũng tặc lưỡi mà mua về một đứa bé gái cùng lứa để chơi cùng cô. Lần đầu nhìn thấy ta, cô chê ta bẩn rồi lôi ra giếng kỳ cọ đến mức ta xước hết mình mẩy, lúc đó ta sợ lắm mà không dám khóc, chỉ dám đứng im cho cô lấy xơ mướp cọ xoèn xoẹt, chốc chốc cô lại giơ cổ tay trắng múp lên ngang mặt ta rồi lẩm bẩm “sao cọ mãi không sạch được vậy” cho đến khi có người làm đi qua giải thích cho cô là ta đen như thế là do ta phơi nắng gió nhiều, ăn uống thiếu thốn nên không được hồng hào trắng trẻo như cô, cô mới à một tiếng rồi thôi cọ, rồi cô lẩm bẩm “ra là do thiếu ăn à?”. Sau cô kéo ta về phòng đem hết bánh trái cô có ra cho ta ăn. Vị thơm ngọt lần đầu được ăn thứ quà bánh nhà giàu đó đến bây giờ nhớ lại ta vẫn thấy như vương nơi đầu lưỡi. Dù cho sau này cũng từng ăn qua bánh trái nơi cung cấm nhưng lòng ta vẫn đánh giá chúng kém hơn thứ quà bánh ăn lần đầu.

Ai mà ngờ con người ngây thơ nhiệt tình đấy mười lăm tuổi làm Nguyên phi, rồi Ngự nữ, Phu nhân, Hoàng hậu, giờ là Quốc mẫu. Từ ngày người không làm Hoàng hậu Lý triều nữa, ta cũng thôi ở cạnh người. Hồi đó, tình hình rối ren, nàng sợ ta ở bên cạnh sẽ bị vạ lây, quyết gả ta đi. Cự cãi nhau mãi, dỗi cơm mất hai bữa ta mới đành chịu thua mà khăn gói về nhà chồng. Tuy rằng vẫn cùng nhau ở nơi kinh thành, nhưng thân phận hai bên khiến ta và nàng chẳng có dịp thường xuyên thăm nhau được. Không biết bây giờ cô hai sống ra sao. Cô hai số khổ không biết bây giờ đã lấy lại được nét cười như những năm ở Tức Mặc chưa. Hay là…

Cứ nằm ngẫm ngợi miên man như thế, đột nhiên gió đưa tới hương trầm quyện cùng hương nhài quen thuộc cùng lúc trán bị gõ mạnh một cái khiến ta mở choàng mắt vừa kịp nhìn rõ chiếc quạt đồi mồi khảm sen trăm cánh, bàn tay cầm quạt khẽ đưa làm vang lên tiếng leng keng kim xuyến va nhau. Người đến một thân lụa là thêu chỉ vàng đứng dưới ánh nắng giờ Thìn làm khoảnh sân con nhà ta sáng như giữa trưa giờ Ngọ. Thấy ta nghệt mặt như chưa tỉnh ngủ nàng phì cười lộ ra hạt huyền đều tăm tắp:

- Nhàn nhỉ? Chồng em từ sáng sớm nay đã đến cửa nhà ta khóc mếu báo em bệnh suyễn tái phát sắp chết tới nơi, hại y sư nhà ta cơm sớm chẳng kịp ăn, quần áo chẳng kịp mặc ấm mà bị lôi tới chờ ngoài cửa kia kìa.

Đến lúc này ta mới hoàn hồn mà lắp bắp:

- Cô hai… à Hoàng hậu… à không không… Quốc mẫu…

Gọi đúng được tước vị người đến xong ta mới sực nhớ đến lệ bộ phép tắc mà vội vàng trở người xuống chõng tre để hành lễ. Nhưng mới nhỏm người dậy đã thấy vị Quốc mẫu kia xua tay:

- Không có người ngoài, miễn lễ. Ta nghe em gọi ta mà như đã muốn lên cơn suyễn rồi, giờ chờ bái lạy đủ lệ bộ nữa, ta chưa kịp thăm ốm thì đã phải làm ma cho nhà em rồi.

- Tạ ơn Hoàng ha… à… Quốc mẫu nhân từ!

Ta vội vàng ở trên sập rạp người tạ ơn. Nhưng cúi một hồi chẳng thấy đối phương ừ hử gì, lòng liền nhộn nhạo lo lắng quý nhân bực bội vì ta cứ gọi nhầm người là Hoàng hậu mãi hay không. Nào có phải ta cố ý trêu chọc gì nàng đâu mà đó là thói quen gọi bao năm đâu phải gọi một hai lần là sửa ngay được. Chẹp miệng rầu rĩ, ta chỉ có thể len lén trộm ngước thì thấy vị quý nhân kia đã ung dung xếp bằng bên chõng, đưa tay tự rót cho mình một chén nước vối, thấy ta ngẩng lên thì cũng thuận tay rót luôn cho ta một chén mới. Chủ để khách tự châm nước khi đến nhà đã là thiếu lẽ chu toàn rồi, mà đây lại là quý nhân cành vàng lá ngọc, ta chỉ có thể mếu máo thưa:

- Quốc mẫu à… người thương cái sĩ diện chủ nhà của em một chút, chờ em đổi ấm trà ngon hầu người được không ạ?

Đáp lại ta là một cái liếc xéo:

- Trà độc ta còn uống được, nước vối nhà ngươi làm sao mà phải đòi đổi với chác. Mới làm vợ của chức sắc vài năm mà đã học thói lệ bộ kiểu cách rồi. Ngươi mà còn ì xèo gì nữa, ta…

Quý nhân nói đến đó thì dừng chắc vì thấy mặt ta bắt đầu nhệch đi:

- Đầu xuân năm mới Quốc mẫu sao lại nói xui quẩy như thế… Trà độc gì chứ… Người không nhắc thì thôi, nhắc đến em lại… hu… hu…

- Ơ kìa con bé này…

Đến tuổi này rồi chắc chỉ còn có nàng gọi ta là “con bé” mà thôi. Tuy đối phương luôn luôn ở vị thế cao quý hơn ta từ nhỏ, nhưng nàng luôn phải đảm nhiệm vai trò dỗ ta nín. Quốc mẫu cũng đã nhiều lần phàn nàn về việc này. Ta chẳng khóc cho ta, ta khóc vì nàng là phần nhiều. Đặc biệt từ khi nàng bước vào cuộc hôn nhân với vị kia. Nhiều đắng cay trái ngang trút xuống người nàng, nhưng nàng chẳng mảy may rơi một giọt nước mắt, nàng chỉ mỉm cười mà nói “chuyện này có gì mà khóc. Có thể đoán được từ đầu mà”. Mỗi lần nhìn nàng như thế, ta lại càng khóc tợn. Vụ trà độc nàng nhắc đến như chọc vào vết thương cũ trong tim ta. Ngày đó, nhìn trà vừa trôi qua môi mặt nàng đã tái đi, thân tín của nàng khi đó chỉ còn có mình ta, ta một bên hòa thuốc tả độc - trước ông Khánh đưa phòng hờ - cho nàng uống, một bên vội vã đi tìm vị đó. Một hồi thuốc thang chạy chữa cũng may nàng qua khỏi. Khi cô hai vẫn còn nằm thiêm thiếp trong phòng thì bên ngoài vị kia cùng mẹ ngài – thái hậu thời đó – kẻ chủ mưu đầu độc – đang tranh cãi gay gắt. Ta ngồi bên cô hai mà vẫn nghe rõ mồn một:

- Nhi thần đã nhiều lần nói với người rồi. Trần thị chưa thể chết lúc này! Thái hậu nghĩ vì sao Trần Tự Khánh vẫn chưa cho quân đánh thẳng vào đây lấy đầu ta? Thái hậu nghĩ hắn chỉ đánh phá loanh quanh vì e sợ triều đình ư?

Chưa thể chết lúc này… vậy vào thời điểm khác thì… có thể hay sao? Cơn gai lạnh theo câu nói kia lan khắp người ta râm ran.

- Đương nhiên là thế! Bọn phản tặc đấy nuôi được nhiêu binh nhiêu tốt, sao có gan lấn lướt triều đình được? Thằng Khánh đó nó cậy có em gái được ân sủng nên mới càn quấy như thế. Hồng nhan họa thủy. Nó là em gái của phường phản trắc thì cũng một giuộc phản trắc mà thôi. Nó đã thổi vào tai con những gì để con suốt ngày bảo vệ nó như thế?

Có vẻ lý lẽ của Thái hậu đã đốt nốt chút kiên nhẫn, ôn hòa của vị kia. Giọng vị kia vang lên đanh lạnh:

- Có vẻ như Thái hậu vẫn nghĩ tình hình hiện giờ vẫn như hồi phụ hoàng còn tại thế nhỉ? Lúc chúng ta phải chạy hết từ Lạng châu rồi Bình hợp chẳng lẽ Thái hậu thật sự nghĩ nhi thần bồi phụng người dạo chơi sao? Quốc khố khi về đến tay con đã cạn rồi. Quân sĩ tinh nhuệ khi xưa thì chia năm xẻ bảy theo các tướng mà cát cứ các vùng. Thái hậu thử nghĩ xem, nhi thần dùng cái gì để ra uy ra oai với kẻ dưới đây? Nhi thần không ngại mà thưa với người, tất cả là nhờ quân phản trắc trong miệng người nói đó.

Ngồi trong phòng ta vô thức bị uy áp mà rụt cổ, cúi đầu xuống. Đây là khí thế quân vương mà vị kia ngày ngày phải thu lại, giấu kỹ trước mặt những thế lực trong triều đó ư? Nói đến đó thì ngừng, có lẽ đến giờ người đó mới nhớ ra mình đang đứng ở đâu. Bối rối một lúc rồi nói lời cáo từ. Bên đó thái hậu kia dường như rơi vào trầm ngâm, ngồi lại một lát rồi cũng tuyên bãi giá. Còn ta bên này như có ai xô đổ một quả núi vào lòng. Vốn từ lâu ta biết cuộc hôn nhân này chỉ được vun bồi bằng riêng mỗi ruột gan của cô hai nhà ta mà thôi. Vừa gặp người ta đã ưng, lẽo đẽo theo người ta mà làm thân. Nàng khi đó bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn của dòng tộc “nhà Lý giờ như nỏ hết đà, con đâm đầu vào đó kém xa ở Tức Mặc làm tiểu thư nhà giàu”, “với tình hình hiện giờ, nhà ta có thể lấy cho cháu chức Thái tử phi, nhưng sau này Thái tử chạy loạn đông tây nam bắc cháu cũng phải ròng rã mà chạy cùng đó”, “gia đình mình đang yên ổn làm ăn, tự dưng mày muốn dính vào triều đình làm cái gì?”… Suốt những tháng cuối năm Canh Ngọ, đầu năm Tân Mùi đó ta ngày đêm phải đứng chặn ở cửa phòng ngăn mọi người vào làm phiền cô hai. Những lời họ muốn nói với nàng không được thì lại chuyển qua trút vào tai ta. Ta nghe mà cũng phát sốt với quyết định của nàng. Khi đó ta cũng chỉ có thể mếu máo van vỉ cô “Em xin cô, cả nhà xin cô đấy, cô nghĩ lại đi cô…” Nhưng nàng vẫn kiên quyết, nàng nói muốn giúp Thái tử, người đó là kẻ có dạ kinh bang tế thế, nhìn Thái tử như chúa sơn lâm bị nhốt trong cũi chẳng thể vẫy vùng thoả chí nàng đau lòng lắm. Nàng thương người đó, lòng nàng đã quyết rồi khó khăn chẳng ngại. Ta nghĩ ông Lý chắc khi đó hối hận vì đã nuôi dạy ra đứa con gái như nàng lắm lắm. Ngang ngược, bướng bỉnh, ngây thơ không hiểu sự đời – mọi phẩm tính của một cô con gái được cả nhà cưng chiều bao bọc đều hội tụ ở nàng. Ta còn nhớ ngày triều đình đến đón cô lần đầu, ngoài cổng làng ông Thừa, ông Khánh cùng tùy tùng đứng chặn lấy cớ thoái thác muốn hủy hôn, ở trong nhà cô hai đã nhảy giếng. Cả nhà trải một phen gà bay chó sủa. Đến khi cô hai thật sự được về kinh, cả nhà chỉ có mình cô cười, bà Lý còn khóc không thể dậy nổi. Cô hai nhà ta đã cố gắng vì cuộc hôn nhân này nhiều biết bao. Vị kia… thật sự nhìn nhận cô hai nhà ta như thế sao? Một tấm bùa toàn năng có thể chiêu tài, gọi quân, bảo vệ tính mạng, nếu khéo dùng còn có thể củng cố quyền lực nữa, rồi… khi dùng xong liền có thể đem… đốt? Quay lại ái ngại nhìn cô hai thì đã thấy nàng tỉnh lại từ bao giờ, hai mắt sáng long lanh trân trân nhìn lên trần nhà. Cả hai ta im lặng chẳng nói với nhau tiếng nào. Cứ thế nàng nhìn trần nhà còn ta nhìn nàng cho đến sáng hôm sau.


(Đây chỉ là một phần nội dung, toàn bộ nội dung truyện sẽ được in đầy đủ vào sách khi tác phẩm được lựa chọn.)

__________

Nếu bạn yêu thích tác phẩm Một Thoáng Mây Vương, hãy bình luận nêu cảm nhận cho chúng tớ biết nha.


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout