Bó Hoa Nồng Thắm


 

 


Sáng Chủ Nhật hôm sau, khi Bích Ngọc bước vào tiệm may, mùi hương vải mới và hương trà quen thuộc của tiệm thoang thoảng hòa quyện với ánh nắng sớm len qua ô cửa sổ, làm không gian thêm phần ấm áp. Cô đang buộc tạp dề, chuẩn bị bắt đầu ca làm, thì chợt khựng lại trước quầy tính tiền. Một bó hoa hồng đỏ thắm, rực rỡ như ngọn lửa nhỏ, được đặt ngay ngắn trên bàn, kèm theo một tấm thiệp nhỏ với dòng chữ nắn nót: “Chúc em một ngày tốt lành, Bích Ngọc. Hy vọng sẽ sớm gặp lại em. - Hoàng Minh. ”.

Bích Ngọc khẽ rung lên, như một nốt nhạc lạc nhịp. Cô đưa tay chạm vào những cánh hoa mịn màp, cảm nhận hương thơm nồng nàn lan tỏa. Sự bất ngờ xen lẫn niềm vui nho nhỏ khiến má cô ửng hồng, nhưng đâu đó trong lòng lại thoáng chút lo lắng. Hoàng Minh, vị ‘khách đặc biệt’ với nụ cười hiền hậu, dường như đang bước vào thế giới của cô, và cô không chắc mình sẵn sàng cho điều đó.

Chị Mai từ sau nhà đi ra, thấy bó hoa liền reo lên đầy thích thú, ánh mắt tinh nghịch nháy về phía Bích Ngọc. “Trời ơi, Ngọc! Hoa đẹp quá! Ai tặng mà lãng mạn thế?”, chị trêu chọc, làm Bích Ngọc càng thêm bối rối.

“À… chỉ là… một người bạn thôi mà chị”. Cô ngại ngần, vội cắm bó hoa vào chiếc bình thủy tinh lớn trên quầy. Nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi tấm thiệp, nơi dòng chữ của Hoàng Minh như đang thì thầm điều gì đó khó quên, và ký hiệu trái tim nhỏ bé như một dấu ấn riêng tư.

Suốt ca làm, Bích Ngọc làm việc với tâm trạng lâng lâng. Cô lau bàn, dọn vải thừa, ủi đồ, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn bó hoa hồng, lòng tràn ngập suy nghĩ về Hoàng Minh. Sự quan tâm bất ngờ của anh khiến cô xao xuyến, nhưng đồng thời làm cô day dứt. 

Tối hôm đó, khi Minh Khang đến đón cô về trên chiếc xe đạp cũ kỹ, Bích Ngọc quyết định kể về bó hoa. Cô cố giữ giọng thật bình thường, như thể đó chỉ là một chuyện vặt vãnh. “Hôm nay có người tặng em một bó hoa ở tiệm, chắc là khách quen cảm ơn thôi,” cô nói, ánh mắt lảng tránh, ngón tay xoắn vào nhau.

Minh Khang dừng xe bên lề đường, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt hiền lành nhưng thoáng trầm tư của anh. “Là anh Hoàng Minh, người hôm trước mời em đi ăn chè, đúng không?” Giọng anh trầm, mang chút dò xét.

Bích Ngọc gật đầu, tim khẽ thắt lại. “Ừ… chắc anh ấy chỉ lịch sự thôi.”

Minh Khang im lặng giây lát, ánh mắt lấp lánh sự tổn thương mà anh cố giấu. Anh nhìn thẳng vào Bích Ngọc, giọng anh trầm xuống, mang theo một nỗi buồn khó tả. “Anh ấy… có vẻ rất quan tâm đến em, Ngọc. Em biết không, anh chỉ muốn em được hạnh phúc thôi.”

Cô vội nắm lấy tay anh, siết nhẹ, cố xua tan sự căng thẳng. “Khang, anh đừng nghĩ nhiều. Em với anh Minh chỉ là… bạn bình thường thôi.” Nhưng ngay cả cô cũng không chắc về những gì mình vừa nói. Lòng cô rối bời, như một cơn sóng ngầm không thể kiểm soát.

Những ngày sau, Hoàng Minh trở thành ‘khách quen’ thực sự của tiệm may. Anh thường xuất hiện vào buổi chiều, ngồi ở chiếc ghế salon quen thuộc, khi thì hỏi mua thêm phụ kiện như giày, vớ, cúc áo, kẹp cà vạt, khi thì lặng lẽ mở hồ sơ xem bản vẽ. Mỗi lần Bích Ngọc mang trà ra, anh đều nở nụ cười dịu dàng, hỏi thăm cô vài câu giản dị nhưng ấm áp. Họ nói về đủ thứ. Từ những bài giảng trên trường, cuộc sống hối hả ở Sài Gòn, đến những cuốn sách yêu thích hay cuốn sách từng đọc qua. Hoàng Minh không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo hay xa cách; anh lắng nghe cô với sự chân thành, khiến Bích Ngọc dần cảm thấy thoải mái, như thể họ đã quen nhau từ lâu.

Một buổi chiều, khi Bích Ngọc chuẩn bị tan ca, cô bất ngờ thấy Hoàng Minh đứng đợi ngoài cửa tiệm. Lần này, anh không đi xe hơi sang trọng, mà tựa người vào một chiếc xe máy phong cách, màu đen bóng loáng. Chiếc xe trông mạnh mẽ và cổ điển, với những đường nét khỏe khoắn và yên xe bọc da màu nâu. Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sâu thẳm.

“Bích Ngọc,” anh gọi, giọng trầm ấm như một bản nhạc. “Hôm nay em rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn kem ở một quán gần đây. Ngon lắm, anh nghĩ em sẽ thích.”

Bích Ngọc khựng lại, tim đập thình thịch. Cô biết Minh Khang đang đợi cô ở khu ký túc xá, như mọi tối anh vẫn làm. Nhưng ánh mắt chân thành của Hoàng Minh, cùng sự tò mò về những điều mới mẻ anh mang lại, khiến cô không thể từ chối. “Dạ… em rảnh ạ,” cô khẽ nói, má hồng rực, ánh mắt lấp lánh xen lẫn lo lắng.

Hoàng Minh mỉm cười. “Vậy thì lên xe thôi.” Anh ra hiệu, giọng đầy phấn khởi.

Cô liếc về phía con đường dẫn về khu ký túc xá, nơi Minh Khang có lẽ đang ngồi chờ với nụ cười hiền lành và ánh mắt mong đợi. Rồi cô nhìn Hoàng Minh, người đang đứng cạnh chiếc xe máy mạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời như đang mở ra một thế giới mới, một thế giới mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ được chạm tới.

Cô leo lên xe, cảm giác vừa lạ lẫm vừa hồi hộp. Hoàng Minh khởi động xe, tiếng động cơ gầm nhẹ vang lên, và chiếc xe lướt nhanh trên đường phố Sài Gòn nhộn nhịp. Gió đêm lùa qua, làm chiếc áo khoác mỏng của Bích Ngọc bay phần phật, và cô bất giác siết nhẹ eo anh, tim đập rộn ràng. Dưới ánh đèn neon lấp lánh, thành phố như đang kể một câu chuyện tình chưa rõ hồi kết.

Quán kem Hoàng Minh đưa Bích Ngọc đến nằm trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, khác hẳn với sự ồn ào của trung tâm thành phố. Không gian ấm cúng với những bức tường gạch thô mộc, dây đèn vàng dịu nhẹ treo lơ lửng, và những chậu cây xanh nhỏ xinh đặt khắp nơi. Họ chọn một chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, nơi có thể ngắm nhìn những cặp đôi trò chuyện rôm rả và những nhóm bạn cười đùa dưới ánh đèn đường.

Trong lúc chờ kem, Hoàng Minh kể cho Bích Ngọc nghe về công việc của anh, những dự án thiết kế nội thất đầy thách thức, những chuyến công tác đến những thành phố xa lạ, và cả ước mơ xây dựng một thương hiệu nội thất mang đậm dấu ấn cá nhân. Anh nói chuyện cuốn hút, với sự thông minh và dí dỏm, ánh mắt lấp lánh mỗi khi kể về những ý tưởng táo bạo. Bích Ngọc lắng nghe, không thể rời mắt khỏi anh, nhận ra rằng ngoài vẻ ngoài điển trai và sự thành đạt, Hoàng Minh còn có một thế giới nội tâm phong phú, đầy cảm hứng. Cô cảm thấy như mình đang được vén màn một thế giới hoàn toàn khác, nơi mọi thứ đều rực rỡ và đầy hứa hẹn.

Đến lượt cô, Bích Ngọc chia sẻ về cuộc sống của mình, những khó khăn khi rời quê lên Sài Gòn học đại học, những ca làm thêm tại tiệm may, và cả ước mơ trở thành một kế toán giỏi. Cô kể với sự hồn nhiên, thỉnh thoảng bật cười khi nhắc đến những lần hậu đậu ở tiệm may. Hoàng Minh lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu hoặc đưa ra lời khuyên chân thành, khiến cô cảm thấy mình được trân trọng, được thấu hiểu.

Khi những ly kem mát lạnh được mang ra, một ly socola đậm đà cho anh và một ly dâu tây ngọt ngào cho cô, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, dường như quên mất thời gian. Ly kem tan  chậm rãi, nhưng câu chuyện của họ thì không ngừng tuôn chảy. Bích Ngọc cảm nhận một sự kết nối đặc biệt với Hoàng Minh, một sự đồng điệu mà cô chưa từng trải qua. Ở bên anh, cô thấy mình tự tin hơn, dám mơ những giấc mơ lớn hơn, và quan trọng nhất, cô thấy mình được là chính mình, không bị gò bó bởi những định kiến hay sự sắp đặt.

Nhưng sâu trong lòng, một cảm giác day dứt vẫn âm thầm lớn lên. Hình ảnh Minh Khang với nụ cười hiền lành, chiếc xe đạp cũ, và những buổi tối chở cô về nhà cứ hiện lên trong tâm trí. Cô biết mình không nên ở đây, không nên để những rung động mới mẻ này len lỏi vào trái tim. Minh Khang là người đã cùng cô vượt qua bao khó khăn, là người cô từng nghĩ sẽ cùng đi đến cuối con đường. 

Hoàng Minh dường như nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Bích Ngọc. Anh đặt ly kem xuống, nhìn cô với vẻ dịu dàng nhưng đầy quan tâm. “Bích Ngọc, em có chuyện gì sao? Hình như em đang nghĩ gì đó.”

Cô giật mình, vội lắc đầu, nụ cười gượng gạo nở trên môi. “Dạ… không có gì đâu ạ. Chỉ là… em nghĩ cũng muộn rồi, em nên về thôi.” Cô nói, cố che giấu những cảm xúc đang giằng xé trong lòng, nhưng ánh mắt đã tố cáo tất cả.

Hoàng Minh không ép buộc, chỉ khẽ gật đầu, thoáng chút tiếc nuối. “Được thôi. Để anh đưa em về.”

Trên đường về khu ký túc xá, Bích Ngọc ngồi sau Hoàng Minh, nhưng cảm giác hồi hộp ban đầu đã nhường chỗ cho sự nặng nề. Cô im lặng, để gió đêm lùa qua mái tóc, cố sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn. Hoàng Minh cũng không nói gì, như thể cảm nhận được tâm trạng của cô. Tiếng động cơ xe đều đặn, nhưng trái tim cô thì rối như tơ vò, bị giằng xé giữa sự thân thuộc và những cám dỗ mới lạ.

Khi chiếc xe dừng trước cổng khu ký túc xá, Bích Ngọc vội vàng xuống xe, đôi giày vải khẽ chạm đất. Cô tháo mũ bảo hiểm, trả lại cho Hoàng Minh với một nụ cười gượng. “Cảm ơn anh Minh vì buổi tối nay. Em… em vui lắm,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt lảng tránh.

Hoàng Minh mỉm cười, nhưng ánh mắt anh như đang tìm kiếm điều gì đó trong cô. “Anh cũng vui, Bích Ngọc. Nếu em rảnh, mình lại đi đâu đó nhé.” Giọng anh dịu dàng, nhưng mang chút hy vọng.

“Dạ… vâng ạ,” cô đáp, rồi vội quay người bước vào cổng, không dám ngoảnh lại. Cô sợ rằng nếu nhìn vào mắt anh, cô sẽ không đủ can đảm để rời đi, sợ rằng những cảm xúc mới mẻ ấy sẽ cuốn phăng đi những gì cô đã từng tin tưởng và trân trọng.

Bích Ngọc bước vào sân ký túc xá, một khoảng sân nhỏ chia hai bên khu nhà nữ và khu nhà nam. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu lên những bức tường loang lổ, làm không gian thêm phần tĩnh lặng. 

Cô khựng lại khi thấy Minh Khang đang ngồi trên ghế đá quen thuộc, đôi tay đan chặt, khuôn mặt hiền lành giờ đây phủ một lớp lo lắng. Ánh mắt anh sáng lên khi thấy cô, nhưng sự căng thẳng vẫn hiện rõ trong từng đường nét. “Ngọc! Em đi đâu mà giờ này mới về? Em có biết anh lo lắm không?” Minh Khang vội đứng dậy, bước nhanh đến ôm chầm lấy cô. Bàn tay anh siết chặt, như thể sợ cô sẽ biến mất ngay lúc ấy. 

Bích Ngọc khẽ ôm lại, nhưng trái tim cô nặng trĩu một nỗi ân hận không tên. Mùi hương thảo mộc thoang thoảng từ chiếc áo sơ mi bạc màu của Minh Khang, vốn luôn khiến cô cảm thấy an toàn, giờ lại như đang trách móc cô. Cô biết mình đã sai khi nhận lời đi ăn kem với Hoàng Minh mà không nói với anh, và sự dối trá ấy đang gặm nhấm lòng cô. “Em… em xin lỗi anh,” cô khẽ nói, giọng nghẹn lại, đôi mắt to tròn lấp lánh sự áy náy. 

Minh Khang ôm cô chặt hơn, giọng anh dịu dàng nhưng mang chút run rẩy. “Không sao đâu, miễn là em bình an. Nhưng lần sau, nhớ nói với anh một tiếng nhé, được không?” Anh buông cô ra, nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt đầy tin tưởng và yêu thương, như cách anh vẫn luôn nhìn cô suốt bao năm. 

Bích Ngọc gật đầu, nhưng nước mắt khẽ lăn dài trên má. Cô quay mặt đi, giả vờ chỉnh lại mái tóc để che giấu. Sự chân thành của Minh Khang càng khiến cô cảm thấy mình tệ hại. Cô biết mình đang đứng giữa một ngã ba đường, nơi trái tim cô bị giằng xé giữa tình cảm gắn bó lâu năm và những rung động mới mẻ. Nhưng con đường nào mới đúng, cô vẫn mịt mờ không rõ.

Những ngày tiếp theo, Bích Ngọc sống trong sự day dứt không nguôi. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của Minh Khang, mỗi lần anh nắm tay cô trên đường về, lòng cô lại nặng trĩu. Cô cố gắng cư xử bình thường, cùng anh đi học, trò chuyện về những bài kiểm tra hay những câu chuyện thường nhật, nhưng trong tâm trí, hình ảnh Hoàng Minh vẫn lẩn quất như một bóng mây không tan. Những cuộc trò chuyện thú vị với anh ở quán kem, nụ cười ấm áp như ánh nắng, và sự quan tâm tinh tế của anh cứ hiện lên, khiến cô bất giác mỉm cười rồi lại vội tự trách mình. 

Cô biết mình không nên để những cảm xúc ấy lớn lên, nhưng chúng như ngọn cỏ dại, càng cố nhổ đi càng mọc mạnh mẽ hơn. Minh Khang dường như cũng cảm nhận được sự đổi thay trong Bích Ngọc. Anh trở nên trầm lặng hơn, ánh mắt thường lấp lánh sự lo lắng khi nhìn cô. Anh cố gắng quan tâm cô nhiều hơn, hỏi han về việc học, mang đến cho cô những gói bánh quê mẹ anh gửi lên. Nhưng giữa họ, một khoảng cách vô hình đã hình thành, như một vết nứt nhỏ nhưng ngày càng lan rộng.



0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout