Chương 8: Những ngày mơ màng
Sáng hôm sau, Bích Ngọc trở lại phòng trọ của Minh Khang với đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Lần này, cô thấy cửa phòng hé mở, ánh sáng từ bên trong hắt ra yếu ớt. Cô hít một hơi thật sâu, gõ nhẹ cửa, giọng run run: “Khang… em vào được không?”
Minh Khang ngồi bên bàn học, trước mặt là những trang sách mở to, nhưng ánh mắt anh trống rỗng, như thể tâm trí đang ở một nơi xa xôi. Anh ngước lên nhìn cô, vẻ ngạc nhiên thoáng qua, nhưng nhanh chóng thay bằng sự lạnh lùng. “Em đến làm gì, Ngọc?” Giọng anh hờ hững, như một bức tường vô hình dựng lên giữa họ.
Bích Ngọc bước vào, đôi tay xoắn chặt, ánh mắt lấp lánh nước mắt. “Em… em muốn xin lỗi anh,” cô nói, giọng nghẹn lại. “Em biết em đã sai. Em không nên giấu anh chuyện đi với anh Minh. Em thật sự xin lỗi.”
Minh Khang im lặng, ánh mắt anh dán vào trang sách, nhưng cô biết anh không hề đọc. Sự im lặng của anh như một lưỡi dao sắc, cắt sâu hơn vào trái tim cô.
“Thật ra… em cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này,” Bích Ngọc tiếp tục, giọng run rẩy. “Anh Minh… anh ấy rất tốt, rất quan tâm đến em. Nhưng em… em vẫn yêu anh, Khang. Em không muốn mất anh.” Nước mắt cô rơi, từng giọt thấm đẫm vạt áo, như đang rửa trôi những sai lầm cô không thể sửa chữa.
Minh Khang đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra dòng người tấp nập bên dưới. Ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật vẻ đau khổ mà anh cố giấu. “Vậy tại sao em lại đi với anh ta, Ngọc?” Giọng anh lạnh lùng, nhưng mang chút run rẩy. “Nếu em yêu anh, tại sao em lại để anh phải thấy em tay trong tay với người khác?”
Bích Ngọc cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào. Cô muốn nói rằng đó chỉ là sự tò mò, chỉ là một khoảnh khắc yếu lòng, nhưng cô biết những lời ấy sẽ không đủ xoa dịu vết thương trong lòng anh. “Em… em chỉ muốn tìm hiểu,” cô khẽ nói, giọng nhỏ như thì thầm. “Em muốn biết… liệu có điều gì khác ngoài tình cảm em dành cho anh hay không.”
Minh Khang quay lại, ánh mắt anh đầy đau đớn, như thể câu nói của cô vừa đâm một nhát dao vào tim anh. “Vậy là em đã có câu trả lời rồi, đúng không?” Giọng anh trầm buồn, nhưng mang chút cay đắng. “Em tìm thấy gì ở anh ta, Ngọc? Một thế giới mà anh không thể cho em?”
Bích Ngọc ngước lên, nước mắt rơi càng nhiều, làm mờ đi hình ảnh Minh Khang trước mặt. Cô muốn phủ nhận, muốn nói rằng anh vẫn là tất cả, nhưng sự thật là cô không thể phủ nhận những rung động mà Hoàng Minh mang lại. “Em… em xin lỗi,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Em thật sự không biết mình phải làm gì nữa.”
Minh Khang bước đến gần, đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má cô. Động tác của anh dịu dàng, nhưng ánh mắt lại chất chứa sự xa cách. “Có lẽ… chúng ta cần thời gian, Ngọc,” anh nói khẽ, giọng trầm như một lời tuyên bố cuối cùng. “Thời gian để cả hai suy nghĩ lại về mọi chuyện. Anh không muốn ép em, nhưng anh cũng không thể ở bên một người mà trái tim đã dao động.”
Bích Ngọc đứng lặng, cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân. Cô muốn níu lấy anh, muốn cầu xin anh tha thứ, nhưng ánh mắt kiên quyết của Minh Khang khiến cô hiểu rằng, ít nhất lúc này, anh cần không gian riêng để chữa lành vết thương.
Bích Ngọc gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, trái tim nặng trĩu khi nghe lời đề nghị của Minh Khang về việc cần thời gian. Cô biết, đó là điều tốt nhất lúc này. Mối quan hệ của họ, từng bền chặt qua bao năm tháng, giờ đây đã bị thử thách bởi một vết nứt sâu hoắm, và chỉ thời gian mới có thể chữa lành những vết thương ấy. Còn về Hoàng Minh, cô tự nhủ phải gạt anh ra khỏi tâm trí, ít nhất là vào lúc này. Cô cần tập trung hàn gắn với Minh Khang, nếu còn cơ hội. Nhưng sâu trong lòng, cô không chắc liệu mình có thể xóa bỏ những rung động mà anh mang lại.
Vài ngày sau, cuộc sống của Bích Ngọc trôi qua trong một màn sương im lặng nặng nề. Cô vẫn đến tiệm may làm việc, vẫn cố nở nụ cười tươi tắn với khách hàng, nhưng ánh mắt cô luôn phảng phất một nỗi buồn man mác. Mỗi lần nhìn bó hoa hồng trên quầy, giờ đã héo vài cánh, lòng cô lại nhói lên. Sự im lặng giữa họ như một bức tường vô hình, lạnh lẽo và khó vượt qua, khiến cô cảm giác như đang lạc trong một mê cung không lối thoát.
Một buổi chiều, khi tiệm may vắng khách, ánh nắng vàng nhạt len qua ô cửa sổ, chiếu lên những chậu cây xanh mướt trên bệ. Bích Ngọc đang ủi đồ, mái tóc buộc cao đung đưa, chiếc tạp dề xanh nhạt. Bất chợt, một giọng nói trầm ấm vang lên, khiến tim cô hẫng một nhịp: “Cho anh xem catalo vải nhé, cảm ơn.” Cô ngẩng phắt đầu, ánh mắt chạm phải Hoàng Minh.
Anh đứng đó, trong chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, đôi giày tây nâu bóng loáng, nụ cười nhẹ nhàng như ánh nắng sớm. Nhưng hôm nay, ánh mắt anh sâu thẳm hơn, như đang quan sát cô kỹ lưỡng, tìm kiếm điều gì đó trong sự gượng gạo của cô. “Chào anh,” Bích Ngọc khẽ nói, cố giữ giọng thật bình thường, nhưng đôi tay run nhẹ khi làm việc. “Chào em, Bích Ngọc. Dạo này em thế nào?” Hoàng Minh hỏi, giọng đầy quan tâm, ánh mắt lấp lánh sự chân thành. Cô nhún vai, nở một nụ cười gượng gạo, cố che giấu nỗi buồn đang cuộn trào. “Em… vẫn ổn ạ.” Giọng cô nhỏ, như đang nói với chính mình.
Hoàng Minh dường như nhận ra sự khác lạ. Anh im lặng giây lát, rồi khẽ nói, giọng trầm và thận trọng: “Hôm trước… ở phòng tranh, anh xin lỗi vì đã khiến em khó xử. Anh không muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn.” Bích Ngọc lắc đầu, ánh mắt lảng tránh. “Không phải lỗi của anh. Là do em…” Cô ngập ngừng, không biết phải diễn đạt thế nào về những rối bời trong lòng. Hương nước hoa từ anh ta như đang cố xoa dịu, nhưng không đủ làm tan đi cảm giác tội lỗi. “Em đã nói chuyện với bạn trai em chưa?” Hoàng Minh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút dò xét, như muốn hiểu rõ hơn về tâm trạng của cô.
Bích Ngọc gật đầu, ánh mắt thoáng buồn. “Dạ, rồi ạ.” Cô không muốn nhắc lại cuộc đối thoại đau lòng ấy, nơi Minh Khang rời đi với ánh mắt thất vọng và lời đề nghị cần thời gian. Hoàng Minh im lặng, ánh mắt anh lấp lánh sự thông cảm. Rồi anh nói, giọng chân thành: “Bích Ngọc, anh không muốn gây thêm rắc rối cho em. Nếu em cảm thấy không thoải mái khi gặp anh, cứ nói thẳng, anh sẽ tôn trọng.” Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đang trao cho cô quyền quyết định.
Cô ngước lên, bắt gặp sự chân thành trong ánh mắt anh, và trái tim cô khẽ rung lên. “Không… không phải vậy đâu anh,” cô khẽ nói, giọng run run. “Chỉ là… em cần một chút thời gian.” Cô cúi đầu, ngón tay xoắn vào vạt tạp dề, như đang cố kìm nén những cảm xúc hỗn loạn. “Anh hiểu,” Hoàng Minh gật đầu, nụ cười nhẹ nở trên môi, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn. “Anh sẽ đợi. Nếu em cần, anh luôn ở đây.” Anh nhận tách trà từ tay Ngọc, ngón tay khẽ chạm vào tay cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đủ để khiến má cô ửng hồng.
Hoàng Minh trở lại chiếc bàn quen thuộc. Bích Ngọc thỉnh thoảng liếc về phía anh, ánh mắt lấp lánh sự bối rối. Sự hiện diện của anh, dù chỉ là một bóng dáng lặng lẽ, lại khiến cô càng thêm băn khoăn. Cô biết mình không thể mãi đứng giữa hai người, không thể để trái tim dao động mãi như thế này. Nhưng câu trả lời vẫn mịt mờ, như ánh hoàng hôn ngoài kia, đẹp đẽ nhưng không thể nắm bắt.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Bích Ngọc trôi qua như một giấc mơ mờ ảo. Cô vẫn đi làm, vẫn miệt mài với những bài giảng ở trường, nhưng tâm trí luôn bị giằng xé giữa hai hình bóng. Minh Khang vẫn giữ im lặng. Sự vắng lặng của anh như một lưỡi dao vô hình, cắt sâu vào lòng cô. Cô nhớ anh, nhớ nụ cười hiền lành, nhớ những buổi tối anh chở cô về trên chiếc xe đạp cũ kỹ, nhớ những lời hứa giản dị nhưng chân thành. Nhưng mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại thấy ánh mắt thất vọng của anh ở phòng tranh, và trái tim cô nhói đau.
Hoàng Minh vẫn đều đặn ghé tiệm may, nhưng anh không còn nhắc đến những lời mời hẹn hò. Anh chỉ lặng lẽ quan sát, hỏi han cô vài câu về công việc, học tập, hay đơn giản là một câu chào dịu dàng. Sự kiên nhẫn và tôn trọng của anh khiến Bích Ngọc cảm thấy có lỗi, nhưng đồng thời cũng an ủi cô trong những ngày cô đơn. Anh như một ngọn gió mới, mang theo sự tươi sáng, nhưng cũng khiến cô sợ hãi vì không biết nó sẽ dẫn cô đi đâu.
Một buổi chiều, khi Bích Ngọc đang dọn dẹp tiệm để chuẩn bị đóng cửa, ánh đèn đã tắt bớt, chỉ còn vài bóng đèn vàng nhạt hắt lên quầy thu ngân. Cô vừa xếp gọn những chiếc tách thì cậu bạn thân của minh khang chạy vào, giọng hớt hải “Bích Ngọc, Minh Khang bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu ở bệnh viện thành phố.” Cô đứng lặng, bàn tay run rẩy làm rơi chiếc khăn lau xuống sàn. Không kịp suy nghĩ, giọng run rẩy: “sao … anh là ai? Anh nói Khang bị tai nạn sao?” Trái tim cô đập thình thịch, như muốn vỡ ra vì lo sợ. Giọng cậu bạn kia hốt hoảng: “Anh là bạn cùng lớp của Khang. Lúc nãy cậu ấy đi xe đạp về thì bị một chiếc ô tô tông phải. Tình hình… có vẻ nghiêm trọng.” Giọng anh ngắt quãng, như đang cố kìm nén cảm xúc.
Bích Ngọc cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Cô vội xin phép cô mai, giọng lạc đi vì hoảng loạn, rồi lao ra khỏi tiệm, chạy nhanh đến bệnh viện. Trong xe, cô ôm chặt điện thoại, nước mắt lăn dài trên má. Tất cả những suy nghĩ về Hoàng Minh, về những rung động mới mẻ, giờ đây tan biến như bọt nước. Chỉ còn lại nỗi lo sợ tột cùng cho Minh Khang, người từng là cả thế giới của cô, người cô không thể tưởng tượng sẽ mất đi.
Tại bệnh viện, hành lang phòng cấp cứu lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc hòa lẫn với tiếng bước chân hối hả. Bích Ngọc lao đến, thấy vài người bạn của Minh Khang đang đứng ngồi không yên, khuôn mặt ai nấy đều lo lắng. Cô nắm lấy tay một người bạn, giọng run rẩy: “Khang… Khang thế nào rồi? Anh ấy có sao không?” Người bạn thở dài, ánh mắt đầy ái ngại. “Bác sĩ đang cấp cứu, nhưng… tình hình chưa rõ ràng.” Anh kể lại vụ tai nạn, rằng chiếc xe đạp cũ kỹ của Minh Khang bị một chiếc ô tô vượt ẩu tông phải, và anh đã bất tỉnh ngay tại chỗ. Bích Ngọc ngồi sụp xuống ghế, nước mắt không ngừng rơi.
Cô ôm mặt, hình ảnh Minh Khang với nụ cười hiền lành, với ánh mắt buồn bã ở phòng tranh, giờ đây như dao cứa vào tim. Cô tự trách mình, nếu cô không khiến anh tổn thương, nếu cô không để anh rời đi trong đêm ấy, liệu anh có gặp tai nạn thế này không? Sự hối hận như một cơn sóng, nhấn chìm cô trong đau khổ, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa phòng cấp cứu. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, không biết liệu Minh Khang có tha thứ cho cô, nhưng cô biết, cô sẽ làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm và giữ lấy người con trai đã từng là cả thế giới của mình.
Sau khi bác sĩ thông báo rằng Minh Khang chỉ bị xây xát nhẹ, một vết gãy nhỏ ở tay và cần nghỉ ngơi theo dõi thêm, Bích Ngọc thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân. Cô cùng vài người bạn của Minh Khang đưa anh về phòng trọ, cẩn thận dìu anh bước từng bước trên con hẻm nhỏ dẫn vào khu nhà trọ cũ kỹ. Hoàng Minh cũng ngỏ ý muốn giúp, ánh mắt anh đầy quan tâm, nhưng Bích Ngọc khéo léo từ chối với một nụ cười nhẹ: “Cảm ơn anh, nhưng bọn em ổn.” Cô biết, lúc này, người Minh Khang cần nhất là cô, và cô không muốn bất kỳ sự hiện diện nào khác làm phức tạp thêm mọi chuyện.
Về đến phòng trọ, căn phòng nhỏ với những bức tường loang lổ và chiếc giường đơn giản trở nên ấm áp hơn nhờ sự chăm sóc của Bích Ngọc. Cô cẩn thận đỡ Minh Khang nằm xuống, xếp một chiếc gối mềm để anh tựa lưng thoải mái. Anh vẫn còn hơi choáng, đôi lúc nhăn mặt vì đau ở tay và chân. Bích Ngọc nhẹ nhàng lấy bông và cồn từ hộp y tế, sát trùng những vết trầy xước trên cánh tay anh, từng động tác chậm rãi và đầy lo lắng. Ánh đèn bàn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt to tròn lấp lánh sự ân hận. “Anh có đau nhiều không?” Cô khẽ hỏi, giọng run run, bàn tay ngừng lại khi thấy vết bầm tím trên khuỷu tay anh. “Em xin lỗi… tại em mà anh mới…” Minh Khang nắm lấy tay cô, khẽ lắc đầu, ánh mắt hiền lành dù vẫn phảng phất nỗi buồn. “Không phải lỗi của em, Ngọc. Chỉ là anh không may thôi.” Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi, nhưng rồi anh khẽ hỏi, giọng trầm: “Nhưng… sao em lại ở bệnh viện khuya thế?” Bích Ngọc thở dài, trái tim thắt lại. Cô biết mình không thể trốn tránh mãi.
Cô ngồi xuống cạnh anh, đôi tay đan chặt vào nhau, và bắt đầu kể. Cô kể về Hoàng Minh, về những lần gặp tình cờ ở tiệm may, về lời mời đi ăn kem, đi xem tranh, và cả những rung động thoáng qua mà cô đã cảm nhận. Cô không giấu giếm gì, giọng nói chân thành nhưng run rẩy, như sợ rằng từng lời sẽ làm tổn thương anh thêm lần nữa. Minh Khang im lặng lắng nghe, khuôn mặt anh không biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ có đôi mắt lấp lánh như đang cố kìm nén. Khi cô kể xong, anh khẽ lên tiếng, giọng trầm buồn: “Anh hiểu rồi.”
Bích Ngọc lo lắng nhìn anh, ánh mắt lấp lánh nước. “Anh… anh có giận em không?” Anh khẽ mỉm cười, nụ cười buồn nhưng dịu dàng. “Giận thì có một chút. Nhưng anh hiểu, Ngọc. Anh biết em là một cô gái tốt, và có lẽ… anh đã quá quen với việc em luôn ở bên anh, đến mức quên rằng em cũng có những lựa chọn khác.” Anh nắm chặt tay cô, ngón tay thô ráp vì những ngày làm thêm siết nhẹ. “Anh biết chiếc xe đạp này cũ rồi, tốn bao nhiêu lần vá lốp để chở em suốt mấy năm. Nhưng nó là tất cả những gì anh có. Có lẽ… anh không đủ tốt bằng anh ấy.” Những lời chân thành pha chút tự ti của Minh Khang như một nhát dao, khiến nước mắt Bích Ngọc trào ra. Cô ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào: “Không phải thế đâu, Khang. Anh luôn là người tốt nhất với em. Anh đã ở bên em, yêu thương và chăm sóc em. Em… em chỉ…” Cô không biết phải diễn đạt thế nào về những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, về sự tò mò đã dẫn cô lạc lối.
Suốt những ngày sau, Bích Ngọc tận tình chăm sóc Minh Khang. Cô xin nghỉ vài ca làm để ở bên anh, nấu những món anh thích, cháo gà thơm lừng, canh bí đỏ ngọt thanh và giúp anh ôn bài cho kỳ thi sắp tới. Cô luôn ở bên, động viên anh với những câu nói dịu dàng và nụ cười ấm áp. Minh Khang dần hồi phục, vết bầm tím nhạt đi, và nụ cười của anh cũng trở lại, nhưng Bích Ngọc cảm nhận được một sự thay đổi tinh tế. Họ vẫn trò chuyện, vẫn cười đùa, nhưng ánh mắt anh đôi khi xa xăm, và những câu chuyện của họ dường như thiếu đi sự vô tư của ngày trước.
Cả hai cố gắng tránh nhắc đến Hoàng Minh, như một thỏa thuận ngầm để bảo vệ những gì còn lại của mối quan hệ. Nhưng trong lòng Bích Ngọc, hình ảnh Hoàng Minh vẫn thoáng hiện, với nụ cười dịu dàng và những câu nói thông minh, khiến cô bất giác tự trách mình. Còn Minh Khang, dù không nói ra, dường như cũng cảm nhận được rằng trái tim cô từng dao động, và điều đó để lại một vết xước nhỏ trong lòng anh.
Bình luận
Chưa có bình luận