Những lời chưa nói


Từ chương này trở đi, có thể gợi lên cảm giác bất an, day dứt hoặc đau đớn tinh thần. Những mô tả về cô đơn, sự bất lực, và vết thương lòng không thấy bằng mắt thường có thể khiến bạn cảm thấy như bị chà xát trong lặng lẽ.

Nếu bạn đang trong trạng thái dễ tổn thương hoặc cần không gian yên tĩnh cho chính mình, hãy cân nhắc trước khi tiếp tục. Đôi khi, dừng lại một chút cũng là một cách yêu thương bản thân.


Về đến ký túc, Bích Ngọc ngồi trên giường, ôm gối, lòng rối bời. Sự quan tâm và chân thành của Hoàng Minh thật sự khó để phớt lờ, nhưng mỗi lần nghĩ đến Minh Khang, ánh mắt hiền lành, chiếc xe đạp cũ ấy, và những tháng ngày bên nhau. Cô lại tự trách mình. Cô biết mình không nên để những cảm xúc này chi phối, nhưng trái tim cô cứ trôi nổi, không thể neo đậu. 

Trong căn phòng trọ gần đó, Minh Khang dường như cũng nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của cô. Anh trở nên trầm lặng hơn, thường xuyên nhìn cô với ánh mắt suy tư. Anh cố gắng dành nhiều thời gian cho cô, cùng cô đi dạo, xem phim, hay nấu những bữa cơm giản dị, nhưng giữa họ vẫn có một khoảng cách vô hình, như một sợi dây mỏng manh sắp đứt. 

Một buổi chiều, khi Bích Ngọc cắt vải ở tiệm, một người giao hàng mang đến một bó hoa hồng trắng tinh khôi, những cánh hoa mịn màng tỏa hương dịu nhẹ. Kèm theo là một tấm thiệp nhỏ, dòng chữ nắn nót: “Chúc em một ngày làm việc tốt lành. Hy vọng em thích món quà nhỏ này. - Hoàng Minh.” Bích Ngọc cầm bó hoa, trái tim đập thình thịch, vừa cảm động vừa bối rối. Cô không biết phải làm gì với món quà này, khi lòng cô đã quyết định ở bên Minh Khang. Cô cất bó hoa vào một góc, ánh mắt lấp lánh suy tư. 

Chiều hôm đó, Minh Khang bất ngờ đến quán đón cô sớm hơn thường lệ. Anh đứng ở cửa, chiếc áo sơ mi bạc màu bay nhẹ trong gió, ánh mắt hiền lành nhưng thoáng buồn khi nhìn thấy bó hoa hồng trên tay. “Hoa này… ai tặng em vậy?” Anh khẽ hỏi, giọng nghẹn lại, như đang cố kìm nén cảm xúc. Bích Ngọc nhìn anh, trái tim thắt lại vì áy náy. 

Cô biết mình không thể giấu thêm nữa. “Là… anh Minh,” cô nói khẽ, cúi gằm mặt, ngón tay xoắn vào vạt áo. Minh Khang im lặng, ánh mắt anh dán vào bó hoa, như đang nhìn một vết thương cũ vừa bị khơi lại. Rồi anh thở dài, giọng trầm buồn: “Anh biết mà. Anh đã luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.” Anh nắm tay cô, ánh mắt chân thành nhưng đầy đau đớn. “Ngọc à, anh yêu em rất nhiều. Anh không muốn mất em. Nhưng nếu em thật sự hạnh phúc bên người khác, anh sẽ không níu kéo.” Lời nói của Minh Khang như một gáo nước lạnh, khiến nước mắt Bích Ngọc lăn dài. Cô ngước lên nhìn anh, thấy ánh mắt anh chất chứa tình yêu và sự cao thượng mà cô không ngờ tới. “Khang… không phải vậy đâu,” cô nghẹn ngào, nắm chặt tay anh. “Em yêu anh. Em thật sự yêu anh.” Nhưng trong lòng, cô không thể phủ nhận rằng sự kiên trì của Hoàng Minh đã khiến cô dao động, dù chỉ là một chút.

Buổi tối hôm đó, căn phòng trọ nhỏ trở nên yên tĩnh đến lạ. Bích Ngọc và Minh Khang ngồi bên nhau trên chiếc giường nhỏ, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt họ, nơi những cảm xúc không lời đan xen. Không ai nói gì, chỉ có những ánh mắt trao nhau, chất chứa yêu thương, đau đớn, và hy vọng. Bích Ngọc khẽ đưa tay chạm vào má Minh Khang, cảm nhận sự ấm áp từ làn da anh. Cô nhìn sâu vào mắt anh, như muốn nói rằng cô chọn anh, chọn tình yêu đã gắn bó bao năm. 

Minh Khang hiểu ý nghĩa trong cử chỉ ấy. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vòng tay siết chặt, như muốn khẳng định rằng họ thuộc về nhau. Đêm đó, trong sự tĩnh lặng của căn phòng trọ, Bích Ngọc và Minh Khang trao nhau những điều thiêng liêng nhất của tình yêu. Dưới ánh đèn mờ ảo, mọi lo lắng, mọi băn khoăn dường như tan biến, chỉ còn lại sự kết nối sâu sắc giữa hai trái tim. Trong khoảnh khắc ấy, Bích Ngọc cảm thấy trái tim mình thuộc về Minh Khang, về người con trai đã cùng cô vượt qua bao khó khăn, đã yêu cô bằng tất cả những gì anh có. 

Sáng hôm sau, Bích Ngọc thức dậy trong vòng tay ấm áp của Minh Khang. Ánh nắng sớm len qua ô cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt hiền lành của anh. Cô cảm thấy một sự bình yên lạ thường, như thể mọi rối bời trong lòng đã được giải tỏa. Minh Khang khẽ mở mắt, nhìn cô với ánh mắt trìu mến, rồi mỉm cười: “Chào buổi sáng, vợ tương lai của anh.” Bích Ngọc đỏ mặt, hai tay nhẹ đan vào nhau, cúi đầu khẽ đáp: “Chào buổi sáng, chồng tương lai.” Cả hai bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên, làm căn phòng trọ nhỏ như sáng bừng. Họ cùng thức dậy, chuẩn bị cho một ngày mới với những hy vọng về tương lai. Bích Ngọc tin rằng, sau đêm ấy, mối quan hệ của họ đã trở nên bền chặt hơn, như chiếc xe đạp cũ kỹ vẫn kiên cường chở cô qua những con đường dài.

Nhưng cuộc sống luôn ẩn chứa những bất ngờ. Vài ngày sau, khi Bích Ngọc đang làm việc ở tiệm may, Hoàng Minh lại xuất hiện. Anh vẫn lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng, nhưng ánh mắt hôm nay có chút buồn bã, như đang mang theo một nỗi niềm thầm lặng, rồi ngồi vào chiếc bàn quen thuộc, ánh mắt lướt qua những chậu cây xanh trên bệ. Bích Ngọc mang trà ra như mọi khi, cố giữ thái độ bình thường, nhưng trái tim cô khẽ rung lên khi bắt gặp ánh mắt anh. “Chào anh,” cô khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ. 

Hoàng Minh ngước lên, khẽ mỉm cười buồn. “Chào em, Bích Ngọc. Em dạo này có vẻ… tươi tắn hơn nhiều nhỉ.” Giọng anh trầm, mang chút nghẹn ngào, như thể anh đã nhận ra điều gì đó. Cô hơi giật mình, không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ gật nhẹ, ánh mắt lấp lánh sự áy náy. “Anh hiểu,” Hoàng Minh nói tiếp, giọng dịu dàng nhưng đầy chấp nhận. “Em đã chọn rồi. Chúc em và Minh Khang hạnh phúc.” Anh đứng dậy, từ tốn bước ra khỏi quán, bóng dáng cao lớn khuất dần sau cánh cửa kính. Bích Ngọc đứng lặng, nhìn theo anh, trong lòng thoáng chút hụt hẫng và ái ngại. 

Hoàng Minh đã mang đến cho cô những cảm xúc mới mẻ, một thế giới mà cô từng tò mò khám phá. Nhưng cô biết, lựa chọn của mình là đúng. Tình yêu của cô thuộc về Minh Khang, người đã cùng cô vượt qua bao thăng trầm, người sẽ cùng cô xây dựng một tương lai giản dị nhưng trọn vẹn.

Vài ngày sau, khi Bích Ngọc đang dọn dẹp quầy, cô Mai đưa cho cô một phong thư nhỏ, nói rằng Hoàng Minh nhờ cô chuyển giúp. Phong thư màu kem, được niêm phong cẩn thận, với dòng chữ nắn nót: “Gửi Bích Ngọc.” Cô mở thư, tim đập thình thịch. Bên trong là một mẩu giấy viết tay, với nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng quen thuộc.

“Gửi em, Bích Ngọc thương mến!

Anh biết em đã chọn con đường của mình, và anh tôn trọng điều đó. Em là một cô gái đặc biệt, không chỉ vì sự vụng về đáng yêu hay nụ cười rạng rỡ, mà vì trái tim chân thành của em. Anh không hối tiếc vì đã gặp em, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong đời. Cảm ơn em vì những kỷ niệm đẹp, và chúc em luôn hạnh phúc bên người em yêu. Nếu một ngày nào đó em cần một người lắng nghe, anh vẫn ở đây… em nhé!

Hoàng Minh.”

Bích Ngọc đọc xong, nước mắt lăn dài trên má. Cô gấp lá thư, cất vào túi áo, lòng vừa cảm động vừa nhẹ nhõm. Hoàng Minh đã để lại trong cô một dấu ấn đẹp, nhưng trái tim cô giờ đây đã thuộc về Minh Khang, về chiếc xe đạp cũ kỹ và những con đường dài họ sẽ cùng đi. Vài tuần trôi qua kể từ lần Hoàng Minh rời tiệm may với ánh mắt buồn bã. 

Bích Ngọc và Minh Khang đã cố gắng xây dựng lại niềm tin và tình cảm, cô dọn khỏi ký túc xá và đến sống cùng Minh, từng bước vá lại những vết nứt trong mối quan hệ. Họ cùng nhau nấu những bữa cơm giản dị, cùng xem phim, và trò chuyện nhiều hơn, như muốn tìm lại những ngày tháng vô tư. Mọi thứ dần trở lại quỹ đạo, nhưng đôi khi, khi ngồi một mình trong căn phòng trọ, Bích Ngọc vẫn cảm thấy một thoáng bâng khuâng. Những cuộc trò chuyện thông minh với Hoàng Minh, nụ cười dịu dàng của anh, hay ánh mắt đầy quan tâm của anh vẫn lẩn khuất đâu đó trong tâm trí cô, như một giai điệu buồn không thể xóa nhòa.

Một chiều tháng sáu, mưa quét xuống Sài Gòn như trút. Đường phố nhòe nhoẹt trong ánh đèn xe, vũng nước phản chiếu bầu trời xám xịt. Bích Ngọc đứng co ro trước cửa tiệm may, tay giữ chặt quai túi, ánh mắt dõi theo màn mưa như thể đang đợi một điều gì đó không gọi tên. Minh Khang hôm nay không thấy đâu, có lẽ vì mưa nặng hạt nên không thể đến đón cô như thường lệ. Cô đang dõi mắt theo màn mưa thì một chiếc ô-tô đen dừng lại ngay trước mặt, ánh đèn pha lấp lánh trong màn mưa. Kính xe hạ xuống, và Bích Ngọc không khỏi ngạc nhiên khi thấy Hoàng Minh ngồi ở ghế lái, mái tóc ướt nhẹ vì mưa, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng. “Bích Ngọc, em đi đâu vậy? Mưa lớn quá, để anh đưa em về,” anh nói, giọng trầm ấm đầy quan tâm, ánh mắt lấp lánh như đang tìm kiếm điều gì đó trong cô. 

Bích Ngọc khựng lại, trái tim đập nhanh. Cô nhớ đến lời hứa với Minh Khang, nhớ đến quyết định của mình, và cả khoảnh khắc thiêng liêng họ đã trao nhau. “Cảm ơn anh, Minh… nhưng em…” Cô ngập ngừng, ánh mắt lấp lánh lo lắng. “Không sao đâu,” Hoàng Minh ngắt lời, nụ cười nhẹ nhàng xoa dịu sự căng thẳng của cô. “Anh chỉ muốn giúp em thôi. Đừng lo lắng.” Anh mở cửa xe, ra hiệu cho cô bước vào, ánh mắt chân thành khiến cô khó từ chối. Cô liếc nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt, rồi nhìn Hoàng Minh. 

Cuối cùng, cô gật đầu, giọng nhỏ: “Vậy… em cảm ơn anh.” Cô bước vào xe, mùi hương nước hoa gỗ thoang thoảng hòa lẫn với không khí mát lạnh từ máy điều hòa làm cô bất giác run nhẹ. Trên xe, cả hai im lặng. 

Tiếng mưa gõ nhịp đều trên kính xe, như một bản nhạc buồn. Không gian trở nên im lặng, chỉ còn hơi thở lặng lẽ giữa hai người. “Dạo này em thế nào?” Hoàng Minh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, giọng trầm dịu nhưng mang theo chút dò xét.

“Em… vẫn ổn ạ,” Bích Ngọc đáp, mắt lảng ra ngoài cửa sổ, cố giấu đi sự bối rối trong lòng. “Minh Khang… cậu ấy khỏe không?”

“Anh ấy khỏe... Anh ấy, vẫn vậy.” Một khoảng lặng nữa lại kéo đến. Rồi giọng Hoàng Minh vang lên, chậm rãi nhưng kiên quyết: “Bích Ngọc… anh biết em đã có quyết định của mình. Nhưng anh vẫn muốn em biết, tình cảm anh dành cho em là thật. Và… anh không phải là người dễ dàng từ bỏ… nhất là những điều anh trân quý.” Cô quay sang nhìn anh, sững người. “Em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất,” Anh tiếp tục, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, Hoàng Minh khẽ đánh tay lái, tấp xe vào lề đường, anh quay sang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt kiên định và đầy cháy bỏng. Từng lời như khắc sâu vào tâm hồn. “Và anh muốn là người mang đến điều đó cho em... ANH YÊU EM”. 

Lời tỏ tình bất ngờ của Hoàng Minh khiến Bích Ngọc sững sờ. Trái tim cô như bị một con sóng âm thầm mà mạnh mẽ dội vào, rung lên bần bật. Cô không nghĩ anh vẫn kiên trì đến vậy, sau tất cả những lần cô từ chối, sau lá thư đầy chân thành anh để lại. Cô nhìn ra cửa sổ, những giọt mưa rơi xối xả như đang phản chiếu sự hỗn loạn trong lòng cô. 

“Hoàng Minh…” Cô khẽ gọi, giọng lạc đi, không biết phải đáp lại thế nào. “Em… em không biết phải nói gì bây giờ.” “Em không cần phải nói gì cả,” anh đáp, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Anh chỉ muốn em biết tình cảm của anh. Quyết định cuối cùng là ở em.” 

Chiếc xe dừng trước cổng khu trọ, tiếng mưa vẫn đều đều bên ngoài. Hoàng Minh tắt máy, quay sang nhìn cô. “Anh sẽ đợi em, Bích Ngọc. Dù em chọn ai, anh vẫn tôn trọng.” Anh mỉm cười, nụ cười buồn man mác nhưng đầy kiên nhẫn. Lòng cô chùng xuống, như sợi dây chạm đáy một nỗi đau vô hình. “Cảm ơn anh,” Bích Ngọc nói khẽ, mở cửa xe bước xuống, rồi chạy nhanh vào mái hiên. Cô đứng đó một lúc, gió tạt ngang liên hồi, khiến mái tóc cô lòa xòa ướt nhẹ, cô nhìn theo chiếc xe đen khuất dần sau góc phố. Rồi quay người bước vào khu trọ, lòng nặng trĩu những suy tư. 

Vào phòng trọ, Bích Ngọc thấy Minh Khang đang ngồi trên ghế, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt hiền lành của anh. Thấy cô về, anh vội đứng dậy, lo lắng: “Ngọc, sao em không đợi hết mưa rồi về, anh sẽ ra đón mà!” Anh lấy khăn bông, nhẹ nhàng lau tóc cho cô, động tác dịu dàng như cách anh vẫn làm từ những ngày đầu. Bích Ngọc nhìn anh, cảm nhận sự quan tâm chân thành, và nước mắt bất giác lăn dài. 

Cô ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào: “Em xin lỗi… Em gặp chút chuyện.” Cô không muốn nói dối nữa, nhưng cũng không biết làm thế nào để kể về Hoàng Minh, về lời tỏ tình vừa rồi, về những rung động mà cô vẫn chưa thể dập tắt. Minh Khang ôm cô chặt hơn, xoa nhẹ mái tóc ướt của cô. “Không sao đâu, miễn là em bình an,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy yêu thương. Nhưng ánh mắt anh thoáng buồn, như thể anh cảm nhận được điều gì đó đang thay đổi. 

Tối đó, Bích Ngọc trằn trọc không ngủ được. Lời nói của Hoàng Minh văng vẳng bên tai, như một ngọn sóng nhỏ làm xáo trộn mặt hồ tĩnh lặng mà cô đã cố tạo ra. Cô biết mình không thể tiếp tục trốn tránh. Cô cần đưa ra một quyết định dứt khoát, không chỉ cho mình, mà còn cho Minh Khang và Hoàng Minh. 

Cả tuần sau, tâm trí Bích Ngọc như một mớ bòng bong. Lời tỏ tình của Hoàng Minh cứ văng vẳng trong đầu cô, câu nói “Anh yêu em”, Lời yêu ấy rơi xuống như một vết xé chậm, không thành tiếng nhưng rỉ máu, nhắc nhở về một tình yêu mới mẻ nhưng đầy ngang trái. Cô biết mình đã yêu Hoàng Minh, một tình yêu đến vội vã, bất ngờ nhưng mãnh liệt, khiến cô không thể chối bỏ. Nhưng cùng với đó là cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai. Mỗi khi Minh Khang chăm sóc cô với ánh mắt hiền lành, mỗi khi anh kể về những dự định giản dị của hai người, lòng cô lại quặn thắt. Cô thấy mình như một kẻ phản bội, đang đứng giữa hai dòng nước, không thể chọn được hướng đi nào mà không làm tổn thương người khác.

Những khi ngồi trên lớp, cô không thể tập trung vào bài giảng. Những con chữ trên bảng dường như nhảy múa, những lời thầy cô nói trở nên vô nghĩa. Cô thường xuyên nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vô định dõi theo những đám mây trôi, tâm trí lơ lửng ở một nơi xa xôi, nơi có Hoàng Minh và những lời hứa hẹn về một cuộc sống khác. Cuốn vở ghi chép của cô đầy những nét vẽ nguệch ngoạc và những dòng chữ viết vội, chẳng đâu vào đâu.

Đến tiệm may, đôi tay Bích Ngọc cũng trở nên vụng về hơn. Cô thỉnh thoảng cắt nhầm đường chỉ, hoặc may sai một mũi kim, khiến cô Mai phải nhắc nhở. Dù vẫn cố gắng cười nói, nhưng nụ cười của cô gượng gạo, ánh mắt thiếu đi vẻ lấp lánh thường ngày. Mùi vải vóc, tiếng máy may đều đều, tất cả những âm thanh quen thuộc ấy dường như chỉ làm nền cho tiếng lòng đang gào thét của cô. Cô khao khát được giải thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn này, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, và cái giá phải trả sẽ là gì. Lời nói thẳng thắn với Minh Khang cứ lởn vởn trong đầu, nặng nề như một tảng đá, chờ đợi giây phút cô phải đối mặt với sự thật, dù đau đớn, vẫn tốt hơn những lời dối trá. Bích Ngọc quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với Minh Khang. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho một cuộc đối diện khó khăn. 


Một buổi tối Sài Gòn oi ả, tiếng quạt trần quay đều trên trần nhà trọ, hắt ánh đèn vàng lên bức tường loang lổ. Sau bữa cơm giản dị, Bích Ngọc đặt bát cơm xuống, đôi đũa khẽ run trong tay. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận lồng ngực mình đang thắt lại, cố tìm từ ngữ cho điều cô sắp nói. Minh Khang khẽ đặt đôi đũa xuống, đôi mắt hiền lành nhìn cô, một nét lo âu thoáng qua như sợi mây mỏng trên nền trời.

“Khang à… em có chuyện muốn nói với anh,” cô ngập ngừng, giọng run rẩy, nén chặt từng chữ như sợ chúng vỡ tan trong không khí tĩnh lặng của căn phòng.

Anh gật đầu, giọng trầm, nhưng sự căng thẳng trong ánh mắt anh như sợi dây vô hình đang kéo chặt: “Em nói đi, anh nghe.”

Bích Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh, cố giữ giọng bình tĩnh. Cô không khóc, chỉ thấy mắt mình cay xè và cổ họng nghèn nghẹn. “Thời gian qua… em rất bối rối. Anh luôn tốt với em, em biết điều đó, và em luôn trân trọng từng điều anh đã làm cho em. Nhưng… sự xuất hiện của anh Minh khiến em nhận ra, có lẽ… em không còn chắc chắn với tình cảm của mình nữa.” Câu nói dường như rơi xuống giữa hai người như một nhát cắt, Không gian như bị kéo căng, mỗi tiếng thở cũng trở nên rõ ràng. “Em xin lỗi, Khang.” Giọng cô nghẹn lại, như thể mỗi từ thốt ra là một lưỡi dao cắt vào chính mình. “Em không muốn làm anh đau. Nhưng em… em thật sự đã có tình cảm với anh Minh.”

Minh Khang im lặng. Cả căn phòng chìm vào sự tĩnh mịch đáng sợ, chỉ còn tiếng quạt quay vù vù như đang cười nhạo sự đổ vỡ. Ánh mắt anh mờ đi, những tia hy vọng le lói bấy lâu nay dường như đang tan biến theo từng lời cô nói. Anh nhìn cô, như đang cố tìm lại hình ảnh cô gái từng nắm tay anh dưới tán phượng quê nhà, nụ cười hồn nhiên không vướng bận. Lời thú nhận ấy của cô, như một vết rách dọc dài trong miền ký ức từng rất đẹp, nơi tình yêu và niềm tin đã được xây dựng qua bao năm tháng.

“Anh hiểu rồi,” anh khẽ nói, giọng khàn đi, mắt anh lảng tránh, nhìn về khoảng không vô định. Anh mất một nhịp, như thể đang cố gắng nén lại một tiếng nấc nghẹn. “Vậy… tất cả những gì chúng ta có… không đủ sao?” Câu hỏi của anh không có sự trách móc, chỉ là một tiếng thở dài, một sự chấp nhận đau đớn đến tột cùng.

Bích Ngọc lắc đầu. ‘Một giọt’ rơi xuống, chẳng biết là ‘mưa’, hay nước mắt. “Không phải thế, Khang. Anh là người tốt nhất em từng biết. Là bến đỗ bình yên của em. Nhưng em không thể ép buộc trái tim mình. Em xin lỗi…” Giọng cô nghẹn lại, như thể mỗi lời nói là một mảnh vỡ của chính cô, rơi xuống và tan vỡ trong căn phòng chật hẹp, đầy những kỷ niệm. Minh Khang khẽ nhắm mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má. Anh không nói thêm lời nào, chỉ có sự im lặng bao trùm lấy nỗi đau không thể thốt thành lời.

Minh Khang đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm tĩnh mịch. Anh im lặng rất lâu, đôi vai khẽ run như đang kìm nén những cảm xúc trào dâng. Cuối cùng, anh quay lại, ánh mắt đã dịu đi, nhưng mang một sự kiên quyết. “Anh cần chút thời gian,” anh nói khẽ. “Thời gian để chấp nhận chuyện này.” Cô cúi đầu, vai khẽ run, tiếng thở cũng đứt đoạn. Cô biết mình đã gây ra một vết thương lớn cho anh, và dù cô có xin lỗi bao nhiêu, vết thương ấy cũng cần thời gian để lành.

Những ngày sau, không khí trong phòng trọ trở nên nặng nề và im ắng. Bích Ngọc và Minh Khang vẫn ở cùng nhau, nhưng họ gần như không nói chuyện. Mỗi lần nhìn ánh mắt xa xăm của anh, Bích Ngọc cảm thấy trái tim mình có chút trống rỗng len lén trườn vào, như khoảng lặng vừa được đổ đầy nỗi buồn tiếc nuối. Cô biết mình đã đánh mất một người yêu cô chân thành, một người từng là cả thế giới của cô. Một buổi tối, Minh Khang bất ngờ phá vỡ sự im lặng. Anh ngồi đối diện cô, ánh mắt buồn nhưng kiên định. “Ngọc, anh nghĩ… có lẽ chúng ta nên dừng lại thôi.” Bích Ngọc ngước lên, nước mắt trào ra. 

Cô đã biết trước điều này, nhưng khi nghe chính miệng anh nói, nỗi đau vẫn thấu tim. “Em xin lỗi anh,” cô nghẹn ngào, giọng lạc đi. Minh Khang khẽ mỉm cười buồn. “Không phải lỗi của em. Có lẽ… chúng ta không thuộc về nhau.” Anh đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, từng động tác chậm rãi nhưng dứt khoát. Chiếc áo sơ mi bạc màu, chiếc xe đạp cũ kỹ, và những kỷ niệm của họ dường như cũng đang được gói gọn lại, chuẩn bị cho một hành trình mới. Bích Ngọc ngồi lặng, nhìn anh thu dọn, trái tim như vỡ vụn. Cô muốn níu kéo, muốn xin anh ở lại, nhưng cô biết, đó sẽ là sự ích kỷ. Anh xứng đáng với một người yêu anh trọn vẹn, toàn tâm toàn ý.

Vài ngày sau, Minh Khang chuyển đi. Căn phòng trọ trở nên trống trải một cách lạ lùng. Chiếc giường đơn chỉ còn lại một bên trống, bức tường vẫn dán ảnh cũ, nhưng ánh nhìn từ đó như đã đổi khác. Bó hoa hồng trên bàn đã héo từ lúc nào, những cánh hoa rũ xuống, mềm nhũn như một lời từ biệt không nói thành lời.

Bích Ngọc ngồi lặng. Cô không khóc to, chỉ để nước mắt rơi âm thầm, lăn qua gò má rồi thấm vào cổ áo. Cô biết mình đã chọn con đường của mình. Nhưng cái giá… là một mối tình đẹp. Một người con trai đã yêu cô bằng tất cả những gì anh có. Và đó… là phần thanh xuân mà cô sẽ mãi mang theo, như một vết nắng nhạt còn sót lại sau cơn mưa dài.



0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout