Sau khi Minh Khang rời đi, tiếng xì xầm râm ran bắt đầu xuất hiện. Bích Ngọc nghe thấy một vài người nhắc đến Minh Khang, nhưng cô không để tâm nhiều, chỉ cảm thấy mất đi một phần của chính mình. Cô vẫn đến tiệm may làm việc, vẫn học hành, nhưng ánh mắt cô thường lạc lõng, như đang tìm kiếm điều gì đó đã mất.
Một buổi chiều, Hoàng Minh lại xuất hiện. Anh vẫn lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng. Anh chào cô Mai, bà chủ tiệm vẫn niềm nở và chào mời những mẫu vải mới, rồi ngồi ở chiếc bàn quen thuộc gần cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật nụ cười dịu dàng.
Bích Ngọc mang tách trà nóng ra, đặt nhẹ nhàng xuống bàn. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, thoáng vẻ buồn bã, và đôi mắt cô hơi sưng húp, như thể đã khóc rất nhiều. Hoàng Minh khẽ mỉm cười chào cô, nhưng Bích Ngọc không đáp lại, chỉ cúi mặt, nhanh chóng quay trở về quầy làm việc, cố gắng hòa mình vào tiếng máy may đều đều.
Hoàng Minh dõi theo bóng lưng cô, ánh mắt anh hiện lên chút lo lắng. Một lúc sau, anh không kìm được nữa, tiến lại gần, giọng nói trầm ấm đầy quan tâm: “Em hôm nay sao vậy, Bích Ngọc?”
Cô cúi mặt, giọng nói nhỏ xíu như tiếng gió thoảng: “Dạ, không có gì đâu ạ. Anh đừng lo.” Rồi cô vội vàng tiếp tục công việc, tránh đi ánh mắt dò hỏi của anh.
Chiều hôm đó, khi tiệm may dần vắng khách và ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm vàng những con phố, Bích Ngọc thu dọn đồ đạc, lòng nặng trĩu. Cô bước ra khỏi cửa tiệm, cố gắng bước thật nhanh, như muốn thoát khỏi mọi ánh nhìn và suy nghĩ. Nhưng khi vừa quay đầu bước nhanh về phía con hẻm quen thuộc, cô chợt khựng lại. Hoàng Minh đã đứng đợi bên ngoài, tựa người vào chiếc xe hơi màu đen bóng loáng, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô đầy lo lắng.
“Bích Ngọc,” Hoàng Minh khẽ gọi, giọng anh trầm ấm, mang theo sự quan tâm rõ rệt. “Em định đi đâu mà vội vàng thế? Trông em có vẻ không ổn. Có chuyện gì sao?” Anh tiến lại gần, vẻ mặt chân thành.
“Khang đối xử với em không tốt sao?” Hoàng Minh hỏi, giọng anh có chút tức tối, như thể muốn bảo vệ cô.
Bích Ngọc vội lắc đầu, giọng nhỏ: “Dạ không ạ.”
Hoàng Minh nhíu mày, ánh mắt càng thêm lo lắng. “Vậy chứ sao em buồn vậy?”
Cô cúi mặt, nước mắt lại chực trào, đôi tay đan chặt để kìm nén sự lo lắng. “Em… em và anh Khang đã chia tay,” cô bắt đầu, giọng nghẹn lại. “Em đã thành thật với anh ấy về tình cảm của em… về anh. Nhưng em cũng không chắc liệu em có sẵn sàng cho một điều gì mới hay không. Em sợ… sợ rằng em sẽ lại làm tổn thương ai đó.”
Hoàng Minh im lặng lắng nghe, ánh mắt anh không rời khỏi cô. Rồi anh khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng: “Ngọc này, anh không hứa sẽ cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ luôn trân trọng và yêu thương em. Có anh đây mà, anh muốn em biết rằng anh nghiêm túc với tình cảm này. Nếu em sẵn sàng, anh muốn cùng em bước đi, từng bước một.” Lời nói của anh như một làn gió mát, xoa dịu trái tim đầy vết xước của Bích Ngọc. Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh sự cảm động và một chút hy vọng. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng lần đầu tiên sau bao ngày, cô cảm thấy mình có thể mở lòng để đón nhận một khởi đầu mới. “Em… em cần thời gian,” cô khẽ nói, giọng nhỏ nhưng kiên định. “Nhưng em muốn thử… muốn tìm hiểu anh, và tìm hiểu chính mình.” Hoàng Minh gật đầu, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. “Anh sẽ đợi, Bích Ngọc. Bao lâu cũng được.”
Tối hôm đó, tại một nhà hàng bên sông, Bích Ngọc và Hoàng Minh ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn vàng nhạt, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa. Họ trò chuyện rất lâu, từ những khó khăn đã trải qua, đến ước mơ và hy vọng trong tương lai. Sự đồng điệu trong tâm hồn khiến cô cảm nhận được một sự thấu hiểu sâu sắc từ anh, không áp lực, không vội vã, chỉ có sự chân thành và tôn trọng.
Những ngày sau, Hoàng Minh thường xuyên đến tiệm hơn, dù chỉ là một lúc, anh trò chuyện với Bích Ngọc, nhưng anh không nhắc đến chuyện tình cảm. Anh hỏi han về công việc, chia sẻ một bài báo thú vị, hay đơn giản là một bức ảnh kiến trúc anh chụp được trên đường. Sự quan tâm nhẹ nhàng của anh khiến Bích Ngọc dần cảm thấy thoải mái, như thể anh không chỉ là người cô rung động, mà còn là một người bạn tâm giao. Cô bắt đầu mỉm cười nhiều hơn, ánh mắt không còn lạc lõng.
Thời gian trôi qua, Bích Ngọc nhận ra Hoàng Minh không chỉ là một người đàn ông thành đạt, lịch lãm, mà còn là người có thể hiểu và sẻ chia mọi điều với cô. Tình cảm giữa họ nảy sinh tự nhiên, như dòng sông lặng lẽ chảy, không ồn ào nhưng sâu sắc. Những buổi gặp gỡ ở tiệm may, những lần đi dạo dưới ánh đèn đường đã dần kéo họ lại gần nhau.
Một buổi tối, dưới ánh trăng dịu dàng treo lơ lửng trên bầu trời Sài Gòn, Hoàng Minh nắm tay Bích Ngọc khi cả hai đứng bên bờ sông lấp lánh ánh đèn. “Bích Ngọc, em có muốn cùng anh xây dựng một tương lai không?” Anh khẽ hỏi, giọng trầm ấm, ánh mắt lấp lánh như những vì sao. Bích Ngọc nhìn anh, trái tim đập rộn ràng, ánh mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc. Cô khẽ mỉm cười, gật đầu, giọng nhỏ nhưng chắc chắn: “Em muốn.” Trong khoảnh khắc ấy, cô biết mình đã tìm được bến đỗ bình yên cho trái tim, nơi cô có thể là chính mình mà không chút lo sợ.
Một tuần sau lời tỏ tình ngọt ngào dưới ánh trăng, Hoàng Minh bất ngờ đề nghị đi chơi xa: “Anh muốn chúng ta có thời gian riêng, để tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau, không lo toan,” anh nói, nụ cười rạng rỡ khiến cô không thể từ chối. Bích Ngọc vô cùng hạnh phúc, trái tim tràn ngập háo hức. Đây là lần đầu tiên cô đi xa như vậy, lại còn cùng người mình yêu. Cô cẩn thận chuẩn bị hành lý, chọn những chiếc váy nhẹ nhàng và không quên mang theo một cuốn sổ nhỏ để ghi lại những kỷ niệm.
Khi chiếc xe dừng tại một khu nghỉ dưỡng, cả hai ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của thành phố biển. Bãi cát trắng mịn trải dài bên làn nước xanh biếc, những hàng dừa cao vút đung đưa trong gió, và ánh nắng vàng rực rỡ tô điểm cho bức tranh thiên nhiên hoàn hảo, ngắm thành phố lung linh về đêm, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước như những vì sao rơi.
Hoàng Minh lên kế hoạch chu đáo cho chuyến đi, đảm bảo mỗi khoảnh khắc đều tràn ngập niềm vui. Họ cùng nhau đi dạo trên bãi biển, chân trần lún vào cát mềm, sóng biển vỗ nhẹ vào gót chân. Bình minh rực rỡ trên biển khiến Bích Ngọc reo lên thích thú, còn Hoàng Minh đứng bên, ánh mắt trìu mến nhìn cô, ghi lại từng khoảnh khắc. Họ thuê một chiếc xe máy, anh chở cô trên những con đường ven biển uốn lượn, gió biển mơn man mái tóc xoăn của cô. Họ ghé thăm núi Lớn, và tượng Chúa Kitô Vua khiến cô trầm trồ, rồi thưởng thức hải sản tươi ngon tại một quán nhỏ ven biển, cười đùa khi cô vụng về bóc tôm. Buổi tối, họ dạo bước trên cung đường ven biển, tay trong tay nguyện ước một tình yêu bền chặt. Bích Ngọc đỏ mặt, trái tim rung lên từng nhịp hạnh phúc, cảm giác như đang sống trong một giấc mơ.
Trong suốt chuyến đi, Hoàng Minh luôn ân cần, chu đáo, tạo ra những bất ngờ ngọt ngào khiến Bích Ngọc không khỏi cảm động. Anh không chỉ là người bạn trai hoàn hảo, mà còn là người đồng hành, luôn lắng nghe và sẻ chia. Những cuộc trò chuyện của họ trở nên sâu sắc hơn, không chỉ là những câu chuyện vui vẻ, mà còn là những tâm sự về ước mơ và hoài bão. Hoàng Minh kể về những ngày khó khăn khi anh bắt đầu khởi nghiệp, những lần thất bại và áp lực từ gia đình. “Nhưng chính những thử thách ấy đã dạy anh cách trân trọng những gì mình có,” anh nói, ánh mắt lấp lánh khi nhìn cô. “Và em, Ngọc, là điều quý giá nhất anh tìm thấy.”
Anh khâm phục nghị lực của Bích Ngọc, cách cô vươn lên từ một cô gái quê giản dị để theo đuổi giấc mơ ở thành phố lớn. “Anh tin em sẽ làm được những điều tuyệt vời, và anh muốn ở bên, cùng em thực hiện chúng.” Bích Ngọc cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng chân thành từ anh. Hoàng Minh không để ý đến sự khác biệt về xuất thân, không coi cô là một cô gái bình thường giữa thế giới hào nhoáng của anh. Anh yêu cô vì chính con người cô sự vụng về đáng yêu, nụ cười rạng rỡ, và trái tim luôn hướng về những điều tốt đẹp.
Chuyến du lịch không chỉ là một kỷ niệm lãng mạn, mà còn là dấu mốc quan trọng trong câu chuyện tình yêu của Bích Ngọc và Hoàng Minh. Từ một cô gái đứng giữa ngã ba đường, bối rối với những rung động trái tim, Bích Ngọc giờ đây đã tìm thấy bến đỗ của mình. Hoàng Minh, với tình yêu chân thành và sự kiên nhẫn, đã trở thành người đồng hành, người bạn tri kỷ, và giờ là người cô muốn nắm tay đi đến cuối con đường. Khi trở về Sài Gòn, Bích Ngọc cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và tràn đầy hy vọng. Cô cẩn thận cất chiếc khóa tình yêu nhỏ xinh vào hộp kỷ niệm, đặt cạnh lá thư của Hoàng Minh và những bức ảnh chụp ở Vũng Tàu. Cô biết, con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu của Hoàng Minh và sự mạnh mẽ của chính mình, cô tin rằng họ sẽ cùng nhau viết tiếp những trang đẹp đẽ trong cuốn sách cuộc đời.
Vài ngày sau, khi Bích Ngọc đang sắp xếp đồ đạc trong phòng trọ để chuẩn bị chuyển đến căn hộ mới cùng Hoàng Minh, cô tìm thấy một phong thư cũ kẹp trong cuốn sổ học. Nét chữ quen thuộc của Minh Khang khiến tim cô khựng lại. Phong thư không ghi ngày, như thể anh đã viết nó từ lâu nhưng không gửi đi. Cô mở thư, từng dòng chữ hiện lên, mang theo ký ức về những ngày tháng đã qua:
"Ngọc,
Khi em đọc được những dòng này, có lẽ anh đã không còn ở bên em nữa. Anh không trách em, vì anh biết em đã chọn điều trái tim em mách bảo. Anh chỉ muốn nói rằng, những năm tháng bên em là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời anh. Chiếc xe đạp cũ kỹ ấy, dù không thể chở em đến những nơi xa hoa, nhưng đã chở trọn tình yêu của anh. Cảm ơn em vì đã yêu anh, dù chỉ là một phần thanh xuân. Chúc em hạnh phúc, Ngọc. Anh sẽ luôn cầu nguyện cho em.
Minh Khang."
Bích Ngọc ôm lá thư, nước mắt lăn dài. Cô nhớ lại ánh mắt hiền lành của Minh Khang, nụ cười giản dị của anh, và những con đường quê đầy kỷ niệm. Cô không hối hận vì đã chọn Hoàng Minh. Nhưng lá thư ấy như một hơi ấm từ miền ký ức cũ, vẫn khiến tim cô thắt lại. Cô gấp lá thư, cất vào hộp kỷ niệm, rồi bước ra ngoài, nhìn thành phố Sài Gòn rực rỡ ánh đèn. Hoàng Minh đang chờ cô ở nhà hàng để cùng lên kế hoạch cho đám cưới. Cô mỉm cười, lau đi nước mắt, và bước đi, mang theo những gì đã mất, và cả những gì đang chờ đón cô phía trước.
Hai ngày sau chuyến đi, Bích Ngọc vẫn còn đang chìm trong những dư âm lẫn lộn của cuộc đi chơi, một vị khách không mời mà đến đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Đó là bác của Minh Khang, người chủ căn phòng trọ cô đang ở. Ông xuất hiện với vẻ mặt cau có, khó chịu, không chút niềm nở nào.
Bích Ngọc vừa mở cửa, ánh mắt đã bắt gặp cái nhìn lạnh lùng của ông. Không chào hỏi vòng vo, giọng ông cụt lủn, thẳng thừng: “Ba ngày nữa có người thuê rồi đấy, con mau nhanh chóng thu xếp đồ đạc đi.”
Bích Ngọc khẽ cúi đầu, lòng cô chùng xuống một cách ái ngại và nặng nề. Dù biết ông là bác của Minh Khang, nhưng những lời nói vô tình ấy vẫn cứa vào lòng cô, nhắc nhở về thân phận tạm bợ của mình.
Bình luận
Chưa có bình luận