Sau đêm định mệnh ấy trong căn phòng trọ của Minh Khang, những ngày tháng của Bích Ngọc trôi qua trong sự hỗn loạn và giằng xé. Dù Minh Khang đã cố gắng xoa dịu, nhưng ký ức về nụ hôn trong men say và sự biến mất bí ẩn của Hoàng Minh vẫn ám ảnh cô không nguôi. Nỗi đau vì mất Hoàng Minh, sự hổ thẹn với Minh Khang, và cả nỗi lo lắng mơ hồ về tương lai cứ quấn lấy cô. Cô vẫn đi làm thêm ở tiệm may, vẫn lên giảng đường, nhưng những đêm dài, cô trằn trọc, ôm chiếc áo len Hoàng Minh từng tặng, cố tìm một chút hơi ấm còn sót lại từ những kỷ niệm đã xa.
Một tháng sau, khi nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoai, Bích Ngọc bắt đầu nhận thấy cơ thể mình có những thay đổi kỳ lạ. Cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi rã rời, dù chỉ đứng ủi đồ vài giờ ở tiệm may cũng khiến cô thở dốc. Những cơn buồn nôn bất chợt ập đến, dữ dội đến mức cô phải chạy vội vào nhà vệ sinh, cố gắng che giấu trước ánh mắt tò mò của cô Mai và các đồng nghiệp. Cô nghĩ có lẽ mình bị stress hoặc ăn uống thất thường do áp lực cuộc sống, nhưng khi chu kỳ kinh nguyệt không xuất hiện, một linh cảm đáng sợ, lạnh toát chạy dọc sống lưng, trỗi dậy trong lòng cô.
Với đôi tay run rẩy không kìm nén được, Bích Ngọc tìm đến tiệm thuốc gần khu trọ, mua một que thử thai. Trong căn phòng tắm chật hẹp, dưới ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy càng làm tăng thêm vẻ u ám, cô ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Từng giây trôi qua dài như cả thế kỷ. Khi hai vạch đỏ hiện rõ mồn một trên que thử, một vạch đậm, một vạch nhạt nhưng không thể nhầm lẫn, cô như chết lặng. Cô mang thai.
Nước mắt Bích Ngọc trào ra, không phải vì vui mừng hay hạnh phúc, mà vì hoang mang tột độ và một khối sợ hãi khổng lồ đang bóp nghẹt tâm hồn. Cô mới đang ở độ tuổi đôi mươi, một sinh viên năm hai, sống dựa vào học bổng ít ỏi và số tiền làm thêm chẳng đáng là bao. Cô chưa sẵn sàng để làm mẹ, chưa sẵn sàng đối mặt với gánh nặng của một sinh linh bé bỏng. Một suy nghĩ kinh hoàng chợt vụt qua đầu: Đứa bé này… là con của ai? Của Hoàng Minh, từ những khoảnh khắc ngọt ngào họ đã chia sẻ, hay của Minh Khang, từ đêm định mệnh trong men say ấy? Sự mơ hồ về cha đứa bé càng khiến nỗi lo lắng và tuyệt vọng trong cô nhân lên gấp bội.
Hơn nữa, Hoàng Minh, người cô vẫn tin là cha của đứa bé, đã biến mất không một dấu vết. Cô không biết anh ở đâu, không biết anh có còn nhớ đến cô, hay đã bị gia đình ép buộc bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi xa xôi nào đó. Cô ôm mặt, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng tắm lạnh lẽo, cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại, bỏ mặc cô chơ vơ một mình.
Những ngày sau đó, Bích Ngọc sống trong trạng thái như người mất hồn. Cô xin nghỉ làm ở tiệm may, tránh những nơi gợi nhớ về Hoàng Minh. Cô ngồi hàng giờ trong căn phòng trọ, tay đặt lên bụng, cảm nhận sinh linh nhỏ bé đang lớn lên trong mình, và nước mắt cô lại lăn dài. Sinh linh ấy là kết tinh của một tình yêu cô từng có, nhưng giờ đây lại mang theo một câu hỏi lớn về danh tính, và cả sự đau đớn về một mối quan hệ sai lầm. Cô không thể tiếp tục chờ đợi một người không biết bao giờ sẽ trở lại. Cô cần một lối thoát, cần một người lắng nghe, cần một tia hy vọng để tiếp tục bước đi.
Một buổi tối, khi ánh đèn vàng nhạt chiếu lên căn phòng trọ tĩnh lặng, Bích Ngọc ngồi trên giường, ôm chiếc áo len của Hoàng Minh. Mùi hương nước hoa gỗ thoang thoảng làm cô nhớ về những ngày anh nắm tay cô trên bãi biển, về lời hứa sẽ cùng cô xây dựng tương lai. Nhưng giờ đây, cô chỉ có một mình, với một bí mật lớn lao và một tương lai đầy bất định.
Cô trở lại phòng, lê bước nặng nề như thể thân mình không còn chút sức lực nào. Cô ngồi sụp xuống giường, ánh mắt vô hồn nhìn chiếc nhẫn kim cương vẫn lấp lánh trên ngón áp út. Chiếc nhẫn từng là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu và lời hứa cho một tương lai tươi sáng, giờ đây như một lời nhắc nhở đau đớn về sự mất mát, về những giấc mơ đã tan vỡ. Cô nghĩ về đứa bé trong bụng, một sinh linh nhỏ bé đang lớn lên từng ngày, mang theo câu hỏi lớn về danh tính. Nhưng làm sao cô có thể nuôi con một mình, giữa Sài Gòn phồn hoa này? Làm sao cô có thể đối mặt với gia đình, với bạn bè, khi người cô yêu đã biến mất không một lời từ biệt, và cha đứa bé vẫn còn là một ẩn số đau lòng?
Một cuộc chiến nội tâm dữ dội đang diễn ra trong lòng cô. Cô tự hỏi: "Mình phải làm gì? Giữ đứa bé này, một mình nuôi con, đối mặt với bao lời dị nghị, hay tìm cách liên lạc với anh Minh, dù anh đã không còn ở đây?". Cô nghĩ về Hoàng Minh, về nụ cười dịu dàng, về lời hứa sẽ luôn ở bên cô. Dù anh đã biến mất, cô vẫn tin rằng anh không cố ý rời xa cô, rằng anh có nỗi khổ riêng. Nhưng niềm tin ấy quá mong manh, không đủ để xoa dịu cảm giác sợ hãi đang bóp nghẹt trái tim cô.
Cô cũng nghĩ về Minh Khang, người từng yêu cô chân thành, người từng là bến đỗ an toàn của cô trong những ngày tháng khó khăn nhất. Dù họ đã chia ly, dù cô đã chọn Hoàng Minh, cô biết Minh Khang vẫn còn tình cảm với cô. Cô tự hỏi liệu anh có thể giúp cô, có thể lắng nghe cô trong lúc cô tuyệt vọng thế này. Nhưng đồng thời, cô cảm thấy xấu hổ và ân hận khi nghĩ đến đêm hôm đó, khi cô đã ở cùng anh, và chính cô đã làm tổn thương anh sâu sắc bằng sự chọn lựa của mình. Cô không biết mình có đủ can đảm để đối mặt với Minh Khang một lần nữa, để gánh vác thêm một gánh nặng lên vai anh. Cô hoàn toàn lạc lối, bị mắc kẹt giữa quá khứ, hiện tại và một tương lai đầy bất định.
Những ngày sau đó, Bích Ngọc sống trong trạng thái như người mất hồn. Cô xin nghỉ làm ở tiệm may, tránh những nơi gợi nhớ về Hoàng Minh. Cô ngồi hàng giờ trong căn phòng trọ, tay đặt lên bụng, cảm nhận sinh linh nhỏ bé đang lớn lên trong mình, và những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. Sinh linh bé bỏng ấy là minh chứng cho tình yêu họ từng có, hay là hệ quả của một sự sai lầm đau đớn trong mối quan hệ phức tạp này, cô vẫn không ngừng tự hỏi. Cô biết mình không thể tiếp tục chờ đợi một người không biết bao giờ sẽ trở lại. Cô cần một lối thoát, một người lắng nghe, một tia hy vọng để tiếp tục bước đi.
Một buổi chiều u ám, khi Bích Ngọc đang ngồi thẫn thờ ở tiệm may, chị Mai bất ngờ đến gần, ánh mắt đượm buồn. "Ngọc à, chị nghe nói… Hoàng Minh đã đi Mỹ rồi." Giọng Mai nhỏ nhẹ, như sợ làm tổn thương cô gái yếu đuối trước mặt. "Gia đình anh ấy có quyền lực lớn lắm, họ ép anh ấy đi du học quản trị kinh doanh bên đó, cắt đứt mọi liên lạc. Chắc em cũng đừng chờ nữa..."
Cả người Bích Ngọc như hóa đá. Cô đã ngờ vực, đã lo sợ, nhưng không ngờ sự thật lại phũ phàng đến thế. Hoàng Minh đã thật sự rời đi, không một lời từ biệt, vì gia đình anh. Mai tiếp tục, giọng đầy cảm thông: "Chị biết em buồn, nhưng hãy cố gắng lên em nhé. Đời người con gái đâu phải cứ chờ đợi mãi."
Nước mắt Bích Ngọc tuôn rơi lã chã. Cô không giấu giếm nỗi sợ hãi tột độ, sự cô đơn bao trùm, và cả những đêm dài trằn trọc khi nghĩ về tương lai mịt mờ. Giọng cô nghẹn ngào, như đang vỡ òa tất cả những dồn nén bấy lâu: “Chị ơi… em không biết phải làm sao nữa… em phải làm sao bây giờ…?"
Cô xin phép chị Mai nghỉ làm vài ngày, tránh xa những nơi gợi nhớ về Hoàng Minh. Cô chỉ muốn trốn vào căn phòng trọ của mình, ngồi hàng giờ, tay đặt lên bụng, cảm nhận sinh linh nhỏ bé đang lớn lên trong mình. Mỗi nhịp đập của tim con, mỗi cử động khẽ khàng đều là minh chứng cho một tình yêu từng có, nhưng cũng là lời nhắc nhức nhối về sự biến mất của người cha và câu hỏi lớn về danh tính.
Một buổi tối, khi ánh đèn vàng nhạt chiếu lên căn phòng trọ tĩnh lặng, Bích Ngọc ngồi trên giường, ôm chặt chiếc áo len của Hoàng Minh. Mùi hương nước hoa gỗ thoang thoảng làm cô nhớ về những ngày anh nắm tay cô trên bãi biển, về lời hứa sẽ cùng cô xây dựng tương lai. Nhưng giờ đây, cô chỉ có một mình, với một bí mật lớn lao và một tương lai đầy bất định. Cô không thể tiếp tục chờ đợi một người không biết bao giờ sẽ trở lại. Cô không thể tiếp tục chờ đợi một người không rõ tung tích. Cô cần một ai đó gọi tên mình giữa bóng tối.
Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên. Minh Khang về nhà sau giờ làm thêm. Anh bước vào phòng, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy Bích Ngọc ngồi co ro trên giường, đôi mắt sưng húp và khuôn mặt tái nhợt. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay chạm vào vai cô. "Ngọc... em có sao không? Anh nghe chị Mai nói em không khỏe." Anh cố gặng hỏi, giọng anh dịu dàng và đầy quan tâm, nhưng Bích Ngọc chỉ im lặng, đầu cúi gằm, nước mắt lại lăn dài.
Minh Khang nhìn cô, lòng anh quặn thắt. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vòng tay ấm áp ôm lấy tấm thân gầy gò của cô. Bích Ngọc gục đầu vào vai anh, nức nở. Giữa tiếng nấc nghẹn ngào, cô bắt đầu kể lại mọi chuyện. Cô nói về những thay đổi kỳ lạ trong cơ thể, về que thử thai với hai vạch đỏ chói mắt, về nỗi sợ hãi tột cùng khi phát hiện mình mang thai. Cô kể về sự biến mất đột ngột của Hoàng Minh, những ngày tháng cô tìm kiếm anh trong vô vọng, và cả cú sốc khi biết anh bị gia đình ép buộc đi Mỹ, cắt đứt mọi liên lạc.
"Em không biết phải làm gì, Khang," Bích Ngọc lí nhí, giọng cô lạc đi vì tuyệt vọng. "Em sợ... sợ mình không đủ sức để nuôi con một mình. Và em... em không biết liệu đứa bé này là con của anh ấy, hay là... là con của anh?" Cô nói ra câu hỏi vẫn ám ảnh mình bấy lâu, đầu vùi sâu vào vai anh, không dám nhìn phản ứng của anh.
Minh Khang im lặng lắng nghe, khuôn mặt anh ngày càng nghiêm trọng. Nỗi đau và sự ngỡ ngàng hiện rõ trong ánh mắt anh. Khi cô kể xong, anh thở dài một hơi thật sâu, ánh mắt đượm buồn nhưng đầy thấu hiểu. Anh siết nhẹ vòng tay ôm cô. "Anh xin lỗi vì đã không ở bên em lúc khó khăn nhất," anh nói, giọng trầm, mang theo sự hối hận. "Anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
"Không phải lỗi của anh," Bích Ngọc khẽ nói, lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi. "Em chỉ... em không biết phải làm gì nữa."
Minh Khang nhìn cô, ánh mắt anh kiên định, như đang hạ quyết tâm. Anh khẽ đẩy cô ra một chút, đủ để nhìn vào đôi mắt sưng húp của cô. "Ngọc à, em đừng lo. Anh sẽ giúp em. Anh sẽ luôn ở bên em và con."
Bích Ngọc ngước lên, nước mắt lấp lánh trong ánh đèn. Cô không ngờ Minh Khang, sau tất cả những tổn thương cô gây ra, vẫn sẵn lòng dang tay giúp đỡ, không một chút do dự. "Anh... anh thật sự muốn giúp em sao?" Cô nghẹn ngào, giọng run rẩy, khó tin vào những gì mình vừa nghe.
Anh gật đầu, nụ cười ấm áp nở trên môi, dù ánh mắt vẫn thoáng buồn. "Đương nhiên rồi. Em và con luôn quan trọng với anh. Anh sẽ không để hai mẹ con em phải một mình."
Trong khoảnh khắc ấy, Bích Ngọc cảm thấy một tia hy vọng lóe lên giữa màn đêm tuyệt vọng. Dù tương lai vẫn mịt mờ, dù Hoàng Minh đã biến mất không dấu vết, cô biết mình không còn đơn độc. Minh Khang, người từng là tình yêu đầu của cô, giờ đây trở thành một người bạn, một điểm tựa đáng tin cậy trong cơn bão của cuộc đời.
Những ngày sau, Minh Khang bắt đầu tất bật chuẩn bị cho một đám cưới giản dị. Anh muốn đưa Bích Ngọc về quê để ra mắt bố mẹ anh, để họ biết về sự lựa chọn của anh và để Bích Ngọc có một danh phận. Bích Ngọc cố gắng nở nụ cười, nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt hiền lành của Minh Khang, cô lại cảm thấy trái tim mình nặng trĩu một nỗi ân hận khôn nguôi. Cô biết mình đang kéo anh vào một cuộc hôn nhân đầy phức tạp, không trọn vẹn.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Bích Ngọc lau vội nước mắt, mở cửa, và sững sờ khi thấy Khánh, người bạn thân của Hoàng Minh, đứng đó, ánh mắt lo lắng. “Ngọc, anh Minh nhờ anh đưa cái này cho em,” Khánh nói, giọng gấp gáp, hơi thở dồn dập, đồng thời đưa ra một phong thư đã sờn cũ, như thể đã được giữ rất lâu. “Anh ấy đang ở Mỹ, và anh ấy đã cố gắng gửi cho em cái này từ rất lâu rồi.”
Bích Ngọc đứng lặng như hóa đá, bàn tay run rẩy đón lấy phong thư. Lòng cô vừa ngạc nhiên vừa đầy hy vọng, vội vàng xé toạc phong bì. Từng dòng chữ hiện lên như một nhát dao cứa vào lòng:
"Bích Ngọc,
Nếu em đọc được lá thư này, có lẽ anh đã không còn ở bên em. Gia đình anh đã sắp xếp để anh rời Việt Nam, và anh không có cơ hội nói lời từ biệt. Anh xin lỗi vì đã để em một mình, vì đã không giữ được lời hứa sẽ yêu thương và chăm sóc em. Tình yêu của anh dành cho em là thật, và dù ở đâu, anh vẫn sẽ luôn nghĩ về em. Nếu một ngày nào đó anh có thể trở lại, anh hy vọng em sẽ cho anh một cơ hội để chuộc lại tất cả. Hãy hạnh phúc, Ngọc.
Hoàng Minh."
Nước mắt Bích Ngọc lăn dài, cô ôm lá thư vào lòng, cảm giác như trái tim bị xé làm đôi. Hoàng Minh không bỏ rơi cô, anh cũng là nạn nhân của hoàn cảnh khắc nghiệt, điều mà cô đã nghe loáng thoáng từ cô Mai, nhưng giờ đây có bằng chứng rõ ràng. Điều đó không thay đổi được sự thật rằng anh đã biến mất, và cô đang mang thai một đứa con không rõ cha. Cô nghĩ về Minh Khang, về sự hy sinh cao cả của anh, và tự hỏi liệu mình có đang đi đúng con đường. Cuộc đời cô giờ đây là một mớ bòng bong, không có lối thoát. Hoàng Minh đang cố tìm cô, anh vẫn nhớ đến cô, nhưng cô đã quyết định cưới Minh Khang, và đứa bé trong bụng cô đang lớn lên từng ngày. Cô phải làm gì khi trái tim vẫn rung động vì Hoàng Minh, nhưng lý trí mách bảo cô không thể bỏ rơi Minh Khang, người đang hy sinh tất cả vì cô?
Những ngày sau, Bích Ngọc suy nghĩ rất nhiều. Việc một mình nuôi con khi không ai còn bên cạnh là một thử thách quá lớn đối với một cô gái tuổi đôi mươi. Cô chỉ là một sinh viên năm hai, sống dựa vào học bổng và tiền làm thêm ít ỏi, không đủ khả năng tài chính hay tinh thần để làm mẹ đơn thân giữa Sài Gòn phồn hoa. Hơn nữa, cô lo sợ phản ứng của bố mẹ ở quê. Họ là những người truyền thống, coi trọng danh dự gia đình hơn bất cứ điều gì. Nếu biết cô mang thai mà không có chồng, họ sẽ không chỉ thất vọng mà có thể từ mặt cô, coi cô như một vết nhơ của dòng họ.
Cô trằn trọc hàng đêm, ôm bụng, cảm nhận sinh linh nhỏ bé đang lớn lên trong mình. Đứa bé này là kết tinh của tình yêu giữa cô và Hoàng Minh (hoặc Minh Khang), nhưng giờ đây, nó cũng là gánh nặng mà cô phải đối mặt một mình. Cô nghĩ về Minh Khang, về sự cao thượng và tình cảm chân thành của anh. Một ý nghĩ táo bạo dần hình thành trong đầu cô, dù nó khiến cô vừa hy vọng vừa sợ hãi tột cùng.
Một buổi chiều, khi ánh nắng nhạt dần ngoài cửa sổ, Bích Ngọc hẹn gặp Minh Khang ở công viên gần khu trọ. Cô mặc một chiếc áo len rộng, cố tình che đi chiếc bụng đang lớn dần, nhưng ánh mắt lấp lánh sự lo lắng không thể giấu. Minh Khang đến, dáng vẻ giản dị trong chiếc áo sơ mi bạc màu quen thuộc, nụ cười hiền lành nhưng thoáng chút căng thẳng khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô.
“Khang à… em có một chuyện muốn nhờ anh giúp,” Bích Ngọc lên tiếng, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, ánh mắt lảng tránh xuống đôi giày cũ kỹ của mình, như đang tìm kiếm một điểm tựa.
Minh Khang lo lắng nhìn cô, đôi mày nhíu lại đầy quan tâm. “Chuyện gì vậy, Ngọc? Cứ nói đi, có gì khó khăn anh cũng sẽ giúp em.”
Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng mình không run rẩy, nhưng trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Em… em muốn anh… cưới em,” cô nói, từng chữ như phải dùng hết sức lực để thốt ra, khó khăn và nghẹn ngào. Nước mắt cô lăn dài, không thể kìm nén, thấm ướt đôi gò má.
Minh Khang sững người, ánh mắt anh lộ rõ sự ngạc nhiên tột độ và bối rối. Anh không ngờ Bích Ngọc lại đưa ra một đề nghị như vậy, sau tất cả những gì đã xảy ra giữa họ, sau cuộc chia tay và sự xuất hiện của Hoàng Minh. “Em… em đang nói thật sao?” Anh lắp bắp, giọng lạc đi, như đang cố gắng hiểu ý cô, cố tin vào điều tai mình vừa nghe.
Bích Ngọc gật đầu, nước mắt rơi càng nhiều, lăn dài xuống cằm. “Em biết… đây là một yêu cầu quá đáng. Em biết… anh sẽ rất khó xử. Nhưng em đã không còn nghĩ được nữa rồi.” Cô nói, giọng cô tràn ngập sự tuyệt vọng. “Nếu bố mẹ em ở quê biết em mang thai mà không có chồng, họ sẽ không bao giờ tha thứ. Họ sẽ từ mặt em, Khang. Em xin anh… xin anh giúp em một lần này thôi.” Giọng cô nghẹn ngào đến mức không thể nói hết câu, bàn tay siết chặt vạt áo, như đang bám víu vào một tia hy vọng cuối cùng, một sự cứu rỗi.
Minh Khang im lặng, ánh mắt anh dán vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. Trong đầu anh là một mớ hỗn độn những suy nghĩ và cảm xúc. Anh vẫn còn yêu Bích Ngọc, tình yêu ấy vẫn âm ỉ dù đã bị tổn thương bởi sự xuất hiện của Hoàng Minh. Nhưng đứa bé trong bụng cô không phải con anh, và việc cưới cô trong hoàn cảnh này là một quyết định đầy rủi ro, không chỉ cho anh mà còn cho cả hai người. Anh nghĩ về những năm tháng bên nhau, về nụ cười rạng rỡ của cô trên chiếc xe đạp cũ, về những kỷ niệm hồn nhiên. Anh cũng nghĩ về nỗi đau mà cô đang chịu đựng, về sự cô đơn khi đối mặt với tất cả một mình.
“Em có chắc đây là điều em muốn không, Ngọc?” Anh hỏi, giọng trầm, đầy lo lắng và quan tâm chân thành. “Anh không muốn em hối hận sau này, không muốn em phải gánh chịu những điều không đáng có.”
Bích Ngọc nhìn anh, ánh mắt kiên định dù lấp lánh nước mắt. Cô đã không còn đường lùi. “Em đã suy nghĩ rất kỹ, Khang. Đây là cách duy nhất để em bảo vệ con và bảo vệ danh dự của gia đình em. Em xin anh… xin anh giúp em…” Cô ngừng lại, giọng lạc đi, như thể đang cầu xin một phép màu từ người đàn ông trước mặt.
Minh Khang thở dài, một hơi thở dài mang theo sự nặng nề của quyết định. Ánh mắt anh thoáng buồn nhưng dần trở nên đầy quyết tâm. Anh nhìn cô, thấy rõ sự tuyệt vọng và bất lực trong đôi mắt từng rực rỡ ấy. Trái tim anh thắt lại, không thể chịu nổi ý nghĩ để cô một mình đối mặt với cơn bão này. Minh Khang đứng dậy, đi vài bước ra bãi cỏ bên cạnh. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt đang ngả tối. Im lặng. Rồi anh quay lại, nhìn cô, ánh mắt thẳm sâu nhưng không còn do dự. “Được rồi,” anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn, như một lời tuyên bố đầy trọng trách. “Anh sẽ cưới em.”
Lời đồng ý của Minh Khang như một chiếc phao cứu sinh, kéo Bích Ngọc ra khỏi vực sâu của tuyệt vọng. Cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, biết mình và con sẽ không phải đối mặt với tương lai một mình. Nhưng đồng thời, một cảm giác ân hận và tội lỗi dâng trào trong lòng. Cô đang kéo Minh Khang vào một cuộc hôn nhân không dựa trên tình yêu trọn vẹn từ cả hai phía, một cuộc hôn nhân có lẽ sẽ khiến anh phải chịu đựng. Điều đó khiến cô tự hỏi liệu mình có đang ích kỷ, có đang lợi dụng lòng tốt và tình yêu vô bờ bến của anh hay không.
Cô biết, từ giờ phút này, đời cô sẽ rẽ sang một hướng khác. Cô không còn quay lại được nữa. Và ngay cả khi nỗi ân hận vẫn còn âm ỉ, cô cũng hiểu, trong thế giới hỗn độn này, sự tử tế như Minh Khang… là thứ hiếm hoi cô còn có thể vịn vào để sống tiếp.
Bình luận
Chưa có bình luận