Trong suốt quá trình chuẩn bị cho đám cưới, Bích Ngọc luôn cảm thấy một tảng đá đè nặng trong lòng. Mỗi lần nhìn Minh Khang cặm cụi làm thêm để lo chi phí cưới hỏi, hay khi anh mỉm cười an ủi cô, cô lại thấy mình không xứng đáng với tình cảm chân thành của anh. Cô biết anh đang hy sinh hạnh phúc của chính mình, chấp nhận một cuộc hôn nhân không bắt đầu từ tình yêu trọn vẹn, chỉ vì muốn bảo vệ cô và đứa bé. “Anh không cần phải làm thế này đâu, Khang,” cô từng khẽ nói, nước mắt lấp lánh trong ánh đèn. Nhưng Minh Khang chỉ lắc đầu, giọng dịu dàng và kiên định: “Anh muốn mẹ con em được an toàn. Với anh, thế là đủ.” Lời nói ấy của anh như một lời cam kết, nhưng cũng khiến nỗi ân hận trong Bích Ngọc càng thêm sâu sắc.
Bích Ngọc cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây là lựa chọn đúng đắn nhất, rằng cô đang làm điều tốt nhất cho đứa bé và cho tương lai của mình. Nhưng mỗi đêm, khi nằm trên chiếc giường đơn lạnh lẽo, cô lại nhớ đến Hoàng Minh. Lá thư anh gửi, cùng tin nhắn từ người bạn thân rằng anh đang cố tìm cô, như một vết dao cứa vào trái tim cô. Cô tự hỏi: Nếu Hoàng Minh trở về, mình sẽ phải đối mặt thế nào? Liệu anh có chấp nhận đứa bé này, hay tất cả đã quá muộn? Nỗi ân hận vì đã làm tổn thương Minh Khang, cùng nỗi đau vì mất Hoàng Minh, khiến cô rơi vào trạng thái trống rỗng, chỉ biết ôm bụng và cầu nguyện cho sinh linh bé bỏng trong bụng được bình an.
Ngày ra mắt gia đình Minh Khang, Bích Ngọc và anh bắt chuyến xe đò về quê, mang theo những món quà giản dị và một trái tim nặng trĩu. Cô mặc một chiếc áo dài xanh nhạt, hy vọng sự chỉn chu sẽ làm dịu đi không khí căng thẳng. Nhưng khi bước vào ngôi nhà mái ngói cũ kỹ của gia đình Minh Khang, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo và ánh mắt soi xét của bố mẹ anh, những người vốn từng yêu quý cô.
Bữa cơm ra mắt diễn ra trong không khí gượng gạo, tim cô như bị ghì xuống mỗi lần thở. Bố mẹ Minh Khang, ông Tuấn và bà Lan, là những người truyền thống, coi trọng danh dự và lễ nghĩa hơn bất cứ điều gì. Họ đã từng rất quý mến Bích Ngọc khi cô và Minh Khang còn yêu nhau thuở học trò, nhưng giờ đây, khi nghe tin cô mang thai trước khi cưới, thái độ của họ thay đổi hoàn toàn. Bà Lan ngồi đối diện, ánh mắt sắc lạnh, không giấu nổi sự thất vọng và nghi ngờ. Ông Tuấn, dù ít nói hơn, cũng liên tục thở dài, đôi tay gân guốc siết chặt ly trà, khuôn mặt đanh lại.
Khi bữa cơm gần kết thúc, bà Lan cuối cùng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, như một lưỡi dao cứa vào không khí: “Ngọc, con nhìn thẳng vào mắt bác mà nói! Cái thai trong bụng con… có phải là mầm mống của thằng Khang nhà bác không? Hay là cái thứ con gieo rắc với thằng nào đó trên thành phố, giờ muốn đổ vỏ cho con bác?! Bác cả trên thành phố đã gọi điện nói hết rồi!” Câu hỏi như một nhát dao, khiến Bích Ngọc khựng lại, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn. Minh Khang vội nắm chặt tay cô dưới gầm bàn, ánh mắt anh lo lắng nhưng kiên định, như một lời động viên thầm lặng.
“Dạ… con không biết nữa ạ,” Bích Ngọc cúi đầu, giọng run rẩy, giọt lệ đã vương trên khóe mi. “Nhưng con và anh Khang đã quyết định sẽ cưới nhau, sẽ chăm sóc đứa bé. Con xin bác… xin bác hãy chấp nhận cho chúng con.”
Bà Lan cắt lời, giọng gay gắt, đầy phẫn nộ: “Con còn mặt mũi nào mà xin xỏ?! Con nghĩ cái gia đình này rộng lượng đến mức chấp nhận một đứa con dâu chửa hoang, mang thai con của kẻ khác về sao?! Nhà này có nề nếp gia phong, danh dự là trên hết! Thằng Khang là cháu đích tôn, là niềm hy vọng của cả dòng họ. Cả cái làng này sẽ cười vào mặt chúng tôi! Con bảo bác ăn nói thế nào với họ hàng, với xóm giềng khi con mang cái ‘cục nợ’ này về đây? Cả đời này nhà ta sẽ không ngẩng mặt lên được!” Bà quay sang Minh Khang, ánh mắt như thiêu đốt, đầy sự thất vọng: “Khang, con bị mù quáng rồi! Mẹ không cho phép con cưới cô ta!”
Minh Khang siết chặt tay Bích Ngọc, giọng anh trầm nhưng đầy quyết tâm, không chút nao núng: “Mẹ, con đã quyết định rồi. Con yêu Ngọc, và con muốn bảo vệ cô ấy cùng đứa bé. Con không quan tâm người khác nghĩ gì, con chỉ cần Ngọc và con của cô ấy.”
Ông Tuấn, người vẫn im lặng nãy giờ, bỗng đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động khô khốc vang lên khiến bát đĩa rung lên bần bật. “Cút! Đủ rồi! Cái nhà này không còn chỗ cho cái loại đám cưới nhục nhã đó! Nếu mày dám bước chân ra khỏi cánh cửa này với con bé đó, thì đừng bao giờ coi tao là bố nữa! Dòng họ này không bao giờ có cái thứ cháu ngoại lai mang họ người khác! Cô Ngọc, tôi từng quý cô, nhưng cô đã chà đạp lên tất cả, làm ô uế cả gia đình chúng tôi! Đứa bé đó không xứng đáng mang họ nhà này!”
Bích Ngọc cúi gằm mặt, giọt ‘lệ chi’ rơi xuống mu bàn tay, nóng hổi và mặn chát. Cô muốn nói gì đó để thanh minh, muốn giải thích về những gì đã xảy ra, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không thể thốt ra bất kỳ lời nào. Cô cảm thấy mình như một kẻ tội đồ, không chỉ làm tổn thương Minh Khang mà còn kéo cả gia đình anh vào lằn ranh của sự xấu hổ và định kiến. Minh Khang nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt anh đỏ hoe vì kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để đối diện với bố mẹ. “Bố mẹ, nếu bố mẹ không chấp nhận con và Ngọc, con sẽ tự lo cho Ngọc và đứa bé. Con không muốn ép bố mẹ, nhưng con sẽ không bỏ rơi cô ấy.”
Bà Lan bật khóc nức nở, giọng lạc đi vì đau khổ và uất ức: “Con muốn mẹ chết đi cho rồi sao, Khang?! Con muốn mẹ ra đường không dám ngẩng mặt với ai sao?! Mẹ đã bỏ bao công sức nuôi con khôn lớn để con làm cái chuyện bôi tro trát trấu vào mặt cả dòng họ thế này ư?! Con có biết mẹ đau lòng đến mức nào không?!” Không khí trong căn nhà trở nên ngột ngạt đến khó thở, chỉ còn tiếng nấc của bà Lan và tiếng thở dài nặng nề của ông Tuấn, hòa lẫn với sự im lặng tuyệt vọng của Bích Ngọc và Minh Khang.
Sau buổi ra mắt đầy căng thẳng và đau khổ, Minh Khang và Bích Ngọc trở về phòng khách, ngồi lặng lẽ trong bóng tối, không gian chìm trong sự im lặng đến đáng sợ. Bích Ngọc ôm mặt, cô nghẹn lại không nói nên lời, giọng nghẹn ngào: “Khang, em xin lỗi… Em không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Em không muốn anh mất gia đình vì em.” Cô cảm thấy mình như vác đá trong lòng, một vực thẳm đang kéo Minh Khang xuống sâu hơn vào sự hy sinh và đau đớn.
Minh Khang nắm lấy tay cô, ánh mắt anh buồn nhưng kiên định, không hề dao động. “Ngọc, anh không hối hận. Anh biết bố mẹ đang giận, nhưng anh tin thời gian sẽ khiến họ hiểu. Còn em và con, anh sẽ không để hai mẹ con em phải chịu khổ.” Anh ôm cô, vòng tay ấm áp nhưng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cả hai.
Đám cưới, vốn đã được lên kế hoạch giản dị, cuối cùng không thể diễn ra. Bố mẹ Minh Khang kiên quyết từ chối, thậm chí không cho phép cô và anh ở lại quê. “Nếu con muốn cưới cô ta, thì tự mà lo. Đừng bước chân vào nhà này nữa!” Ông Tuấn nói, giọng lạnh lùng, dứt khoát, trước khi quay lưng bước vào nhà. Bà Lan, dù thương con, cũng không thể vượt qua định kiến xã hội và nỗi sợ mang tiếng xấu với họ hàng, làng xóm.
Khi xe đến Sài Gòn, trời đã sáng. Thành phố vẫn tấp nập, nhưng với Bích Ngọc, nó như một mê cung đầy bất định. Cô và Minh Khang thuê một căn phòng trọ nhỏ, không gia đình, không đám cưới, chỉ có sự cam kết lặng lẽ giữa hai người. Bích Ngọc biết, con đường phía trước sẽ đầy gian nan, nhưng với Minh Khang bên cạnh, cô hy vọng mình sẽ đủ sức mạnh để đối mặt. Tuy nhiên, lá thư từ Hoàng Minh, cùng tin nhắn từ người bạn thân rằng anh đang cố tìm cô, vẫn lẩn khuất trong tâm trí cô, như một câu hỏi chưa có lời đáp: Nếu anh ấy trở về, mình sẽ phải làm gì?
Bích Ngọc và Minh Khang bắt đầu cuộc sống chung trong một căn phòng trọ nhỏ. Ánh đèn vàng chiếu lên những bức tường cũ kỹ. Tiếng xe vọng vào từ con hẻm nhỏ không làm họ khó ngủ, mà như lời ru của một thành phố vẫn còn xa lạ.
Họ cùng nhau ăn những bữa cơm, nhưng giữa họ luôn tồn tại một khoảng cách vô hình, như một sợi dây mỏng manh không thể chạm tới. Bích Ngọc biết Minh Khang đang cố gắng hết sức để làm tròn vai trò của một người đồng hành. Anh luôn hỏi han cô có mệt không, nấu cháo gà khi cô không muốn ăn, và kiên nhẫn lắng nghe những lo lắng của cô. Nhưng đôi khi, khi ánh mắt anh thoáng buồn man mác, cô cảm nhận được nỗi đau mà anh giấu kín. Nỗi đau của một người yêu cô nhưng không thể có được trái tim cô trọn vẹn.
Thai kỳ của Bích Ngọc ngày càng nặng nề. Những cơn ốm nghén hành hạ cô, khiến cô mệt mỏi, cáu kỉnh, và thường xuyên phải dựa vào tường để thở khi đứng lâu. Có những ngày cô chỉ muốn nằm trên giường, ôm bụng và khóc, cảm giác như cả thế giới đang đè nặng lên vai. Minh Khang luôn ở bên, nhẹ nhàng chăm sóc cô. Anh đi bộ cả cây số để mua chè đậu đỏ cô thèm lúc nửa đêm, cẩn thận dìu cô đến phòng khám thai, và không bao giờ than vãn dù phải làm thêm để trang trải chi phí. Sự ân cần của anh khiến Bích Ngọc cảm thấy biết ơn vô hạn, nhưng đồng thời, nỗi ân hận dâng trào. Cô tự hỏi: Mình có xứng đáng với sự hy sinh này không, khi trái tim mình vẫn lạc lối vì Hoàng Minh?
Thời gian trôi qua, bụng Bích Ngọc ngày càng lớn, chiếc váy suông không còn che nổi hình dáng tròn trịa của cô. Mỗi lần cảm nhận đứa bé đạp trong bụng, cô mỉm cười, trái tim tràn ngập niềm hạnh phúc xen lẫn nỗi lo lắng. Cô vuốt ve bụng, thì thầm: “Con yêu, mẹ sẽ làm tất cả để con được hạnh phúc.” Nhưng trong những khoảnh khắc tĩnh lặng, cô nghĩ về Hoàng Minh – người cha của đứa bé, người đã biến mất không một lời giải thích. Lá thư của anh, cùng tin nhắn từ người bạn rằng anh đang cố tìm cô, vẫn lẩn khuất trong tâm trí. Liệu anh có biết đến con? Liệu anh có trở về? Những câu hỏi ấy như lưỡi dao sắc, khiến cô vừa hy vọng vừa đau đớn.
Minh Khang, dù không phải cha ruột, vẫn dành tất cả sự chu đáo cho Bích Ngọc và đứa bé. Anh mượn sách về chăm sóc bà bầu, đọc từng trang vào ban đêm dưới ánh đèn bàn, ghi chú cẩn thận những điều cần lưu ý. Anh cùng cô đi chợ, chọn từng chiếc tã, cái yếm nhỏ xinh, và thậm chí tự tay sơn lại chiếc nôi cũ mà anh xin từ một người quen. Những người xung quanh, từ cô chủ nhà trọ đến bác sĩ ở phòng khám, đều khen ngợi: “Cậu Khang đúng là người chồng, người cha tuyệt vời.” Nhưng Bích Ngọc biết, đằng sau nụ cười hiền lành của anh là một trái tim đang cố gắng che giấu những vết sẹo.
Ngày Bích Ngọc chuyển dạ đến bất ngờ, khi bầu trời Sài Gòn đang mờ mịt bởi một cơn mưa đầu mùa. Cô đang lau bàn trong phòng trọ thì những cơn đau quặn thắt ập đến, khiến cô khuỵu xuống, tay ôm bụng. Minh Khang, vừa đi làm về, vội vàng chạy đến, khuôn mặt anh tái mét khi thấy cô ôm bụng thở hổn hển. “Ngọc, em ổn không? Đừng sợ, anh đưa em đi viện ngay!” Anh hét lên, giọng run rẩy, rồi vội gọi taxi, dìu cô ra xe trong cơn mưa tầm tã
Tại bệnh viện, Bích Ngọc được đưa thẳng vào phòng sinh. Minh Khang đứng ngoài hành lang, áo sơ mi ướt sũng vì mưa, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt lo lắng dán vào cánh cửa phòng sinh. Bố mẹ Bích Ngọc, được Minh Khang gọi từ quê lên, cũng có mặt, ngồi trên băng ghế nhựa cũ kỹ, khuôn mặt đầy căng thẳng. Mẹ cô, bà Hương, nắm chặt chuỗi tràng hạt, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng và cả sự hối hận vì từng giận con gái. “Tội nghiệp con bé… Sao nó phải khổ thế này, anh?” Bà thì thầm với ông Tâm, giọng lạc đi. Ông Tâm, bố Bích Ngọc, chỉ thở dài, ánh mắt xa xăm, như đang tự trách mình vì không bảo vệ được con.
Minh Khang đứng dựa vào tường, trái tim đập thình thịch, cảm giác như mỗi phút trôi qua dài như một thế kỷ. Anh nhớ lại những ngày tháng bên Bích Ngọc, từ những buổi chở cô trên chiếc xe đạp cũ dưới tán phượng quê nhà, đến khoảnh khắc cô nghẹn ngào xin anh cưới mình. Anh biết đứa bé sắp chào đời không phải con mình, nhưng anh đã chọn ở bên cô, chọn yêu thương và che chở cho mẹ con cô, bất kể điều gì xảy ra. “Cố lên, Ngọc… Em phải mạnh mẽ, vì con,” anh lẩm bẩm, đôi tay siết chặt đến mức trắng bệch, cầu nguyện cho cô được mẹ tròn con vuông.
Bà Hương nhìn Minh Khang, thấy dáng vẻ tiều tụy nhưng kiên cường của anh, bất giác nắm lấy tay anh, giọng nghẹn ngào: “Khang, cảm ơn con… Cảm ơn con vì đã không bỏ rơi con Ngọc.” Minh Khang chỉ gật đầu, ánh mắt đỏ hoe, không dám nói gì vì sợ cảm xúc sẽ vỡ òa. Anh chỉ muốn Bích Ngọc và đứa bé bình an, đó là điều duy nhất quan trọng lúc này.
Sau hơn ba giờ chờ đợi đầy căng thẳng, cánh cửa phòng sinh cuối cùng cũng mở ra. Bác sĩ bước ra, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi nhưng nở một nụ cười tươi: “Chúc mừng gia đình! Mẹ và bé đều khỏe. Là một bé gái.” Minh Khang gần như khuỵu xuống vì nhẹ nhõm, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Bà Hương ôm chầm lấy ông Tâm, bật khóc vì vui mừng và những giọt nước mắt ân hận cũng tuôn rơi. Minh Khang chạy đến cửa phòng sinh, nhìn qua khung kính thấy Bích Ngọc nằm trên giường, khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ nở nụ cười yếu ớt khi ôm đứa bé nhỏ xíu trong lòng. Anh đứng lặng, trái tim tràn ngập một cảm giác ấm áp lạ lùng, như thể cả thế giới của anh giờ đây gói gọn trong hình ảnh mẹ con cô.
Bích Ngọc đặt tên con là ‘Minh Anh’, một cái tên mang ý nghĩa về sự thông minh và dịu dàng, như một lời nhắc nhở về những người đã yêu thương cô và cả những hy vọng cho tương lai. Cuộc sống của cô và Minh Khang tiếp tục trong căn phòng trọ nhỏ, với những ngày tháng giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Họ nhận được trợ cấp từ gia đình Bích Ngọc, dù bố mẹ cô vẫn còn chút gượng gạo vì câu chuyện mang thai trước hôn nhân. Minh Khang, vừa học vừa làm thêm ở một cửa hàng sửa xe, trở thành trụ cột vững chắc của gia đình nhỏ. Mỗi ngày, anh rời nhà từ sáng sớm, trở về khi trời đã tối, đôi tay thô ráp vì dầu máy, nhưng nụ cười vẫn ấm áp như ánh nắng, sưởi ấm căn phòng và trái tim Bích Ngọc.
Bình luận
Chưa có bình luận