Chương 1: Chuyến xe bus và thanh niên thất học


Như thế nào gọi là "tai nghe không bằng mắt thấy", Giang dường như đã hiểu rất rõ chỉ trong một buổi chiều. Lại càng phải nói thêm, không phải lời của giảng viên nào cũng đều là thật. Điển hình là thanh niên “thất học” trên xe buýt trở thành người dạy thay môn Triết chỉ trong tích tắc vài tiếng.

Xã hội này đúng là ngày càng lừa gạt nhau!

“Em ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?”

Giang ngước mắt nhìn người thanh niên vừa lên tiếng. Anh mặc áo sơ mi caro đỏ, quần tây đen thẳng nếp, trên đầu còn đội một chiếc mũ trắng trông có vẻ không ăn nhập lắm với cái không khí ngột ngạt của buổi trưa thành phố.

Nó thầm nghĩ: đi xe buýt mà đội nón làm gì cho nóng, rồi lại tự nhắc mình thôi tò mò chuyện thiên hạ.

“Không. Anh ngồi đi.” 

Giang lắc đầu, rồi chủ động nhích người sát vào bên trong, nhường chỗ. Vẫn giữ vẻ dửng dưng, nhưng ánh mắt thì lén liếc thêm một lần, kiểu như đã nhìn mà vẫn chưa kịp hiểu người này thuộc kiểu gì.

Nắng Sài Gòn những ngày tháng Tư như đổ lửa. Đập một quả trứng ra thềm độ nửa tiếng chắc cũng đủ làm món ốp la. Người trên đường ai nấy áo quần dính bết vào lưng, mồ hôi in thành từng mảng như bản đồ tổ quốc phiên bản không mong muốn.

Giang ghét nắng. Đặc biệt là kiểu nắng hừng hực chiếu thẳng vào mặt như muốn thử độ kiên nhẫn của loài người. Một tia nắng lọt qua khe cửa sổ xe buýt, chiếu thẳng vào mắt khiến nó nhăn mặt. Biết vậy lúc nãy nên để thanh niên kia ngồi vào chỗ này mới phải.

“Nắng có vitamin D rất tốt cho da.”

Chàng trai vừa lên xe lúc nãy, ngồi cạnh, lên tiếng. Thấy Giang liếc nhìn, anh còn lịch sự đưa tay chào, rồi nở nụ cười sáng choang như đánh bóng. Hàm răng đều như bắp khiến nó hơi chột dạ. Nhưng điều khiến Giang sửng sốt hơn là phát ngôn bất chấp khoa học ban nãy.

Nắng trưa mà tốt cho da? Bộ sống ở hành tinh khác à?

Giang nghiêng đầu, giọng nửa mỉa mai, nửa kiểm tra thần kinh đối phương:

“Ồ, anh có muốn đổi chỗ để hứng vitamin D không?” 

“Được thôi!” Anh ta trả lời mà chẳng chớp mắt.

Tên này chắc chắn có vấn đề.

Nhưng người ta đã có lòng thì Giang cũng không nỡ làm họ thất vọng. Hai người đổi chỗ cho nhau. Lúc thanh niên kia vừa ngồi xuống, Giang liếc thấy anh rút chiếc mũ trắng, khéo léo che đi vệt nắng đang rọi thẳng vào mặt. Tự dưng, nó thấy thú vị.

“Ủa? Sao anh né vitamin D? Tốt cho da lắm đó nha.”

Giang nghiêng đầu, cười mỉa. Hiếm hoi lắm mới thấy nó chủ động bắt chuyện.

Không rõ anh ta có nhận ra ý châm chọc trong câu nói không, chỉ thấy nụ cười càng nở rộng, để lộ chiếc răng khểnh nằm sâu trong hàm. Giọng bình thản, ánh mắt thoáng nghịch ngợm:

“Vitamin D trong người anh dư rồi. Nạp thêm sợ thừa… không tốt.”

“Chắc anh học ngành Luật hả?” Giang nheo mắt. “Biết lách nghĩa ghê.”

“Không đâu. Anh thất học mà.”

Câu trả lời làm Giang suýt nghẹn. Lần đầu tiên nó thấy có người kể về “chiến tích học tập âm điểm” mà mặt vẫn tươi rói như vừa nhận học bổng toàn phần. Nhìn thế nào cũng không ra dáng một kẻ thất học: áo sơ mi ủi phẳng, kính gọng dày, ăn nói trôi chảy… Đúng là “đừng trông mặt mà bắt hình dong”, ông bà mình nói cấm có sai.

“Còn em, em học ngành gì?”

Nhắc đến chuyện này là đụng ngay nỗi đau. Giang là sinh viên năm hai ngành Công nghệ Thông tin - cái ngành mà cả ăn lẫn ngủ đều có nguy cơ mơ thấy code. Ở nhà, mỗi khi có khách tới chơi, ba mẹ đều khoe như thể nó sắp làm hacker quốc tế đến nơi. “Sau này làm lập trình viên lương tám chữ số đó nha!” 

“Công nghệ thông tin. Năm hai.” Giang đáp, ngắn gọn như code Python.

“Úi giời.” Anh chàng lạ tặc lưỡi, tay vô thức hất nhẹ mái tóc. “Vậy là em đang đi tới trường đúng không? Anh nhớ chuyến xe này chỉ ghé một trường đại học thôi.”

“Ừm. Tới rồi. Chào anh!” Giang đứng dậy, vội vàng chuẩn bị xuống trạm dừng kế tiếp.

Nhưng chưa kịp bước đi, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

“Anh cũng xuống trạm này.”

Nó không để tâm lắm đến lời người lạ, chỉ gật đầu cho có rồi bước nhanh xuống xe, chẳng buồn ngó nghiêng xung quanh. Trong đầu chỉ còn văng vẳng hai chữ: Triết học. Bốn tiết tới đây dài đằng đẵng, trong đó có một tiết Mác - Lênin do giảng viên mới đảm nhận. Chỉ nghĩ thôi đã thấy cực hình!

Sinh viên lớp Giang vẫn hay gọi Triết học là “liều thuốc an thần hợp pháp”, còn giảng viên đứng lớp thì được ưu ái tặng cho danh hiệu “tiến sĩ gây mê”. Một câu giảng là hạ gục được cả trăm chiến sĩ. Giang chẳng nhớ mình đã tử trận bao nhiêu lần, chỉ biết năm nhất từng rớt Triết, phải thi lại, coi như kỷ niệm không thể nào quên.

Hôm nay, giảng viên môn Mác - Lênin bận việc đột xuất, nhà trường cử người khác dạy thay. Nghe đồn thầy là cựu sinh viên, vừa mới ra trường, thành tích xuất sắc, được giữ lại giảng dạy.

Với Giang thì mới hay cũ gì cũng thế. Cứ gắn mác Triết học là nó tự động giơ cờ trắng đầu hàng.

Sau ba tiết học dài như ba thế kỷ, tiết Mác - Lênin là tiết cuối cùng. Nếu ví von, chắc tương đương với một kỷ nguyên suy tàn. Giảng viên vẫn chưa vào lớp, sinh viên thì ngáp dài ngáp ngắn như thể vừa thoát khỏi sa mạc tri thức.

Một đứa đứng bật dậy, bước lên bục giảng, tay nắm thành nắm đấm, hô vang:

"Quyết tử để tổ quốc quyết sinh! Quyết tử để vượt qua Mác - Lênin!"

Bình thường, ai hô mấy câu như vậy sẽ được cả lớp vỗ tay rần rần vì quá đúng lòng dân. Nhưng hôm nay, tuyệt nhiên không có tiếng vỗ tay nào. Không khí như chững lại.

Ngoài hành lang, giảng viên mới đang đứng nhìn vào, ánh mắt bình thản, tay giơ lên ra hiệu im lặng.

"Giảng viên mới mà, kinh nghiệm non nớt. Tụi bây không có gì phải lo!" Bạn trẻ trên bục vẫn tiếp tục hừng hực khí thế.

“…”

Lớp trưởng hắng giọng, cố phát tín hiệu dừng lại. Nhưng máu ra trận của chiến sĩ kia đang sôi sùng sục, không bắt nổi sóng đồng đội. Chờ đến khi bạn ấy nói xong, người đứng ngoài mới nhẹ nhàng vỗ tay ba cái "bộp, bộp, bộp".

“Hay!”


Một tiếng "hay" vang rõ mồn một khiến không khí cả lớp như đóng băng. Chiến sĩ vừa rồi biến mất như một cơn gió, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về chỗ ngồi.

Giang đang úp mặt xuống bàn, định ngủ tạm năm phút, thì giọng nói quen thuộc vang lên khiến nó giật bắn, vội ngước lên. Sau đó, mắt nó mở to như hai bánh xe bò.

Là thanh niên xe buýt. Thôi xong rồi!


***

Như thế nào gọi là "tai nghe không bằng mắt thấy", Giang dường như đã hiểu rất rõ chỉ trong một buổi chiều. Càng phải nói thêm: không phải lời của giảng viên nào cũng có thể tin được. Điển hình là thanh niên "thất học" trên xe buýt, chỉ trong vài tiếng đã đường hoàng đứng trên bục giảng, trở thành người dạy thay môn Triết.

Xã hội này đúng là ngày càng biết cách diễn sâu!

Giảng viên mới, đứng giữa lớp, vẫn chiếc áo caro đỏ ấy, giọng dõng dạc:

“Nói thật với các em, thầy cũng không thích mấy thứ liên quan đến Triết học. Nhưng mà, định mệnh nó cứ đưa đẩy các em ạ.”

Câu mở đầu tưởng chừng vô trách nhiệm lại khiến không khí lớp học dịu đi hẳn. Một tràng cười nhẹ lan ra như gợn sóng, trên miệng ai nấy cũng tủm tỉm. Đặc biệt là bạn trẻ vừa mới hô “quyết tử để tổ quốc quyết sinh”, giờ đang cúi gằm mặt xuống bàn, giả vờ ghi chép chăm chỉ.

"Thầy ơi, thầy bao nhiêu tuổi vậy? Em thấy thầy trẻ quá trời!" Một bạn nữ cất giọng hỏi.

Mấy cái gật đầu tán thành đồng loạt vang lên. Ai nấy đều nghĩ giảng viên dạy Triết ít nhất cũng phải là người từng trải, gương mặt hằn vết chân chim, ánh mắt đăm chiêu chất chứa bao triết lý. Nhưng người đứng trước mặt thì cùng lắm chỉ hơn tụi nó độ chục tuổi là cùng.

Trường đẩy nhẹ gọng kính nơi sống mũi, mắt hơi nheo lại, dõi về phía cuối lớp. Và… mỉm cười.

"Tuổi tác là một vấn đề nhạy cảm đối với bất kỳ ai, kể cả thầy."

Giang khẽ cúi đầu. Nó biết mình vừa bị "tia" qua ánh nhìn đó. Thật ra nghĩ kỹ, nó cũng đâu đến mức thất lễ trên xe buýt, cùng lắm là hơi lạnh lùng, hơi khó ở một chút. Nhưng đứng trước cặp kính cận kia, tự dưng lại cảm thấy chột dạ.

Chỉ dạy thay một tiết, chắc không sao.

Buổi học bắt đầu.

Giang đảo mắt một vòng, quan sát tình hình. Đúng như nó nghĩ, dù là giảng viên cũ hay mới, dày dạn hay non nớt kinh nghiệm thì mọi người vẫn buồn ngủ như thường.

Lớp trưởng nhã nhặn lấy tay che miệng, nước mắt ứa ra vì ngáp. Vài người khác rúc đầu xuống bàn, sách vở dựng lên như chiến hào. Một số không kìm nổi mà "oáp" thành tiếng, đủ lớn để Trường nghe thấy. Số còn lại chỉ biết lắc đầu, tặc lưỡi trong âm thầm.

Tử trận hai phần ba quân số. Kẻ địch quá mạnh!

Sau tiết học, Giang lê thân ra trạm xe với tâm trạng chẳng mấy khá khẩm. Nắng bốn giờ không còn rát bỏng, nhưng vẫn hắt lên từ mặt đường một thứ oi nồng khiến Giang như dính chặt vào cơn bực dọc. Sáng thì viết sai code, chiều thì gặp phải giảng viên “giả danh thất học”. Chẳng còn gì cứu vãn ngày hôm nay… trừ một dĩa ốc nóng hổi.

Giang là đứa mê ăn vặt, đặc biệt là ốc. Ốc hương, ốc mỡ, ốc gai... cứ là ốc thì nó chẳng bao giờ từ chối, nhất là ở cái quán đầu xóm có nước chấm sền sệt, vị ngọt pha chút cay khiến người ta nghiện.

Nó đặt mông xuống ghế, chọn cái bàn góc trong cùng rồi búng tay rất điệu nghệ:

“Cô ơi! Một trứng lộn và bốn đĩa ốc như cũ nha!”

Nếu quán ốc này có thẻ thành viên, chắc Giang là khách VIP hạng kim cương. Một tuần bảy ngày thì ghé ba, hoá đơn chưa lần nào dưới hai trăm. Thành ra, khi nó bảo "món cũ", ai cũng hiểu là nó quen mặt.

Thức ăn chẳng mấy chốc được bày lên. Giang như cành cây héo được tưới nước, bừng tỉnh sức sống, nhanh chóng xử lý quả trứng đầu tiên. Nó từng nghe mẹ nói, muốn xả xui thì ăn trứng vịt lộn rồi quăng vỏ ra sau lưng. Không biết có linh nghiệm không, nhưng sau khi ăn xong, nó cũng làm thật. May mà quán chưa đông khách, chứ không chắc độn thổ vì trò mê tín.

Sự thật chứng minh, ăn trứng vịt lộn rồi quăng vỏ sau lưng không hề xả được xui. Bằng chứng là ngay khi Giang vừa búng tay gọi "Tính tiền!", thì vị giảng viên vừa gặp mấy tiếng trước lù lù xuất hiện.

Giang dụi mắt. Một lần. Rồi một lần nữa.

Không nhầm được.

Ngạc nhiên hơn, bà chủ quán tiến tới, vỗ "đét" vào lưng người đó, giọng thân thiết:

“Trường! Canh quán dùm mẹ cái. Mẹ vô tính tiền cho người ta.”

Phụt!

Thầy?

Giang trưng ra vẻ mặt không thể nào ngạc nhiên hơn. Mắt mở to, miệng vẫn còn đang nhấm nháp dư vị cuối cùng của món ốc gai nướng mọi, đùng một cái nuốt trọn xuống cổ họng như bị ai ép.

Không đúng! Nó ghé quán này gần như mỗi tuần, vậy mà chưa từng nghe bà chủ nhắc đến chuyện có con trai. Càng chưa từng thấy mặt thầy bao giờ. Một người như vậy, sao có thể xuất hiện bất thình lình như nhân vật bí ẩn trong mấy bộ phim trinh thám?

Rốt cuộc là sao? Thầy là con của bà chủ thật à? Vậy thì trong suốt thời gian qua, thầy đã ở đâu?

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Giang chưa kịp xử lý hết đống suy nghĩ rối như tơ vò, thì ánh mắt thầy đã đảo sang nó, ánh nhìn tinh quái hệt như khi đứng trên bục giảng. Thầy nhoẻn miệng cười, nửa giỡn nửa thật:

“Bàn đó, để con tính tiền cho.”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout