Từ buổi chiều hôm ấy, Liên Y bắt đầu được phân lịch tiếp khách nhẹ nhàng. Những buổi trà đầu giờ bày rượu làm cảnh, nàng ngồi sau bình hương mờ khói mà cười nhiều hơn nói. Nụ cười của nàng không chạm tới mắt, lời nói của nàng không chạm vào ai. Mỗi lần rót rượu, nàng có cảm giác như đang rót chính mình vào lòng ly, từng giọt mỏng dần, loãng dần, cho đến khi trong tay không còn gì cả.
Một lần, có kẻ khách say đưa tay vuốt mái tóc nàng, nàng cố tránh đi nhưng không đủ nhanh.
Hắn cười bảo: "Đồ mới còn thơm."
Câu nói đó khiến không ai bên cạnh nàng nghe mà đứng dậy, cũng không ai tỏ vẻ lạ lẫm, như thể nàng không phải người mà là một loại hương liệu, hay một món tráng miệng đắt giá.
Đêm về, nàng nôn khan bên chậu nước, cổ họng đau rát vì đã nuốt quá nhiều những thứ không thể thốt ra.
Nàng vẫn chưa thật sự bước vào thế giới của kỹ nữ, nhưng đã đủ gần để đứng bên mép vực mà nhìn xuống, nơi từng ánh mắt lướt qua đều như một lưỡi dao mỏng liếm lên da thịt, từng tiếng móng tay gõ lên mặt chén ngọc vang như nhát gõ lên nắp quan tài đang chờ đợi phần xác còn chưa kịp chết.
Ở nơi này, người ta học cách sống như một cái bóng, thật ngoan và biết cúi đầu. Qua mỗi lần khom lưng trước những ánh nhìn phán xét đó, nàng cũng bắt đầu hiểu rằng cúi đầu không phải để sống sót, mà để tan dần đi trong mắt người khác.
Tống Mai thì khác, nàng vẫn là kẻ không ai dám động tới, vừa là một cái tên từng làm say mê cả kinh thành, vừa là một dư âm u uẩn giữa tầng gác lầu trên. Có người bảo nàng từng được một vị quan lớn hứa cưới, từng có kiệu hồng chờ dưới chân lầu. Nhưng rồi một đêm mưa, kiệu không tới, chỉ có tờ giấy đoạn tuyệt rơi vào tay nàng như lá rụng. Kể từ đó, nàng không còn rơi nước mắt, cũng không còn hát khúc nào đến trọn vẹn.
Những đêm nàng hát, lầu đông chật khách, nhưng những khi nàng lặng đi, cả gió cũng nép mình nơi hành lang, như sợ vô tình khuấy động một nỗi đau chưa ngủ yên làm nàng kinh hãi.
Buổi chiều ở Lầu Mộng Vân mang màu sương hồng nhạt, rũ xuống từ những dải rèm gấm như mưa bụi không tan. Trên hành lang lát gỗ, ánh sáng hoàng hôn loang chậm, in hình lưới mờ lên nền gạch ngói đã sẫm màu thời gian. Những khóm mẫu đơn ven chân tường như cũng im tiếng, tàn nhụy, chỉ còn lại dáng hoa cong nhẹ trong gió, như cúi đầu trước một điều không gọi tên.
Phía sau lớp rèm mỏng là một gian phòng nhỏ - nơi Liên Y được gọi tới để tiếp một vị khách quen mặt. Bà chủ bảo nàng cứ mềm người ra, biết điều một chút thì sẽ không thiệt thân. Nhưng khi hắn vừa buông tiếng cười đã sấn tới, tay đặt lên eo nàng như nắm lấy một món đồ, nàng phản ứng theo bản năng, giật lùi tránh né.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai?” - Hắn gằn giọng rồi bất ngờ vung tay tát mạnh.
Âm thanh vang lên đanh gọn mà lạnh tanh. Đầu nàng lệch hẳn sang một bên, mái tóc xổ xuống che cả nửa mặt, môi rớm máu, ánh nhìn mờ đi trong thoáng chốc. Hắn chưa dừng lại, tay còn lại đã siết lấy nàng, đẩy dồn về phía vách. Trong khoảnh khắc vùng vẫy ấy, bàn tay của nàng đập mạnh vào cạnh tường gỗ, âm thanh khô khốc vang lên như có tiếng xương nứt trong lòng da thịt.
Đau buốt, tê dại đến mức nàng kêu bật thành tiếng.
Ngoài kia không ai bước vào, không một ánh mắt nào liếc về phía cửa, sự im lặng trong lầu kỹ viện là một tấm màn dày, che đi cả tiếng thở và nỗi nhục.
Tên quan nhìn nàng, ánh mắt đục lại vì giận dữ và chán ghét. Rồi như nhận ra bản thân đang cưỡng cầu một điều đã chết trong mắt nàng, hắn hất tay, ném chén trà vỡ toang dưới chân:
“Không biết điều. Còn lâu mới đáng giá bằng Tống Mai.”
Tiếng bước giày nặng nề giẫm lên cánh hoa đào rụng ngoài hành lang, phát ra âm thanh như xé nát thứ gì đó mong manh cuối cùng còn sót lại trong chiều muộn. Hắn bỏ đi, bóng lưng to dần theo vệt nắng lùi, không một lần ngoái đầu, như thể thứ hắn vừa vứt lại sau lưng chỉ là một món hàng lỗi thời.
Không lâu sau, cửa bật mở, gió lùa theo sau bóng một người đàn bà quyền lực. Sa tỷ bước vào, dáng vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ. Ánh mắt bà ta lạnh hơn cả lớp nước trà đã nguội trong bình, soi thẳng vào mặt Liên Y như con dao vừa được rút khỏi vỏ. Giọng nói cất lên, bén ngót và nhọn như lưỡi kéo rọc lên mặt lụa mỏng:
“Muốn sống lâu ở cái lầu này thì phải học cách biết ơn những cái tát, khôn ra đi.
Liên Y không trả lời mà chỉ cúi đầu, bàn tay trái vẫn ôm lấy cổ tay phải đang sưng tấy lên, nơi khớp tay đã bầm tím như một vết mực loang dưới da. Cơn đau không còn là thứ nhói lên từng cơn mà âm ỉ nữa mà lan dần như lửa đốt dần tàn cháy trong lòng than. Mỗi lần khẽ động, nàng có cảm giác như từng đầu ngón tay bị xiết chặt bởi một sợi kẽm ngầm, đau tới mức khiến người ta phải nín thở mà nuốt xuống từng giọt nước mắt.
Đêm xuống, trăng lơ lửng sau lớp mây xám xịt, chẳng đủ sáng để soi, mà cũng chẳng đủ tối để che. Trong gian phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng giữa những cơn đau. Liên Y ngồi co ro bên cửa sổ, lưng tựa vào vách gỗ lạnh, mắt mở nhưng không rõ mình đang nhìn gì, như thể nàng đã lạc vào một nơi không còn mùa, không còn người, và cũng không còn đường quay lại.
Có tiếng chân khẽ vang lên sau cánh cửa. Bước chân ấy không giống của kỹ nữ, không vội vàng, không nhẹ nhàng như để lấy lòng khách, mà mang một sự chắc chắn, chậm rãi như nét bút được kẻ trên lụa, dứt khoát, cẩn trọng mà không hề lẩn tránh.
Mỗi bước như có âm sắc riêng, khẽ ngân trên nền gạch cũ, báo hiệu sự hiện diện của người không cần được gọi tên, vì ai cũng sẽ nhận ra.
“Tay thế nào rồi?”
Là giọng của Tống Mai, trầm, thấp và không có lấy một chút dịu dàng, nhưng lại khiến người nghe muốn tin. Không phải giọng hát mềm mại nàng từng nghe đêm đầu tiên, mà là một chất âm như gió lùa qua kẽ cửa, lạnh lẽo nhưng quá thật, đủ để khiến người ta ngoái lại.
Liên Y không đáp, chỉ khẽ nhấc tay áo lên để lộ vết thương đã sưng.
Nàng đã tưởng Tống Mai là kiểu người chỉ hiện ra trong bóng tối, như giọng hát vẳng từ xa, lạnh và không chạm tới. Vậy mà lúc này, khi bóng dáng ấy ngồi xuống bên cạnh, chân thực và trầm lặng, Liên Y chợt thấy có điều gì trong nàng dịch chuyển, một chút ngạc nhiên, và một chút tò mò.
Tại sao một người như thế lại ở đây, trong cùng một nơi với nàng?
Tại sao một ánh mắt tưởng chừng đã cạn lại có thể chứa những điều nàng chưa từng dám nghĩ đến?
Dưới cơn gió nhè nhẹ, mùi thuốc lại lan ra, và cả mùi của một điều gì rất cũ, rất người, mà Liên Y chưa kịp gọi tên.
Tống Mai ngồi xuống bên cạnh, không gần, không xa. Cử động của nàng chậm rãi, không dư thừa, như thể từng nhịp thở đều đã được đo đếm. Nàng lấy từ tay áo ra một lọ sứ nhỏ, rót thuốc mới vào lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng đặt lên vết thương của Liên Y.
Bàn tay ấy không hề run, cũng không lạnh, chỉ mát dịu và kiên định. Sự chu đáo trong từng động tác khiến Liên Y bất giác nhìn theo, mắt không rời khỏi từng chuyển động nhỏ. Nàng không quen với cảm giác được chăm sóc mà không có mục đích, một tia ấm áp lặng lẽ len qua giữa khoảng trống trong lòng nàng.
Khi ánh mắt hai người bất chợt chạm nhau, Liên Y như bị giữ lại. Đôi mắt của Tống Mai dưới ánh sáng nhạt và gió thoảng, ánh lên thứ dịu dàng không dễ nhận ra, như ánh trăng mỏng soi lên mặt hồ khô cạn, chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng như đủ để khắc lại điều gì trong tim.
Mùi cam thảo lại lan ra, nhưng lần này có cả mùi sen khô và hương tóc, thứ mùi chỉ những ai từng sống lâu trong lầu mới mang theo.
“Không cần quen ai ở đây, nhưng đừng để bản thân bị dập nát như cái quạt giấy.”
Tống Mai nói, tay vẫn xoa thuốc.
“Khi ngươi rách, họ sẽ không vá, họ chỉ thay.”
Liên Y liếc nhìn nàng.
“Còn nàng thì sao?”
Tống Mai im lặng. Một lúc sau mới đáp, giọng nhạt như làn khói.
“Ta học cách không rách nữa.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vài cánh đào khô rơi lả tả từ trên mái xuống. Chúng xoay xoay giữa không trung, nhẹ bẫng như ký ức bị gió cuốn, rồi rơi xuống mặt đất trong im lặng. Không thật sự là hoa, chỉ là vụn cũ từ những mùa trước chưa ai buồn quét hết, như những mảnh lòng người còn sót lại sau mùa thương đã cũ.
“Hồi còn là tiểu thư, ta từng tưởng chỉ cần không hát, không đàn trước kẻ lạ, thì sẽ không thành kỹ nữ. Tưởng mình sẽ khác. Tưởng có thể đợi ai đó tới cứu.”
Tống Mai nhìn thẳng về phía hồ sen cạn.
“Rồi ta hát một bài. Khách đưa tay ra. Ta đi theo hắn. Ta cứ nghĩ mình sẽ thoát. Sau đó… ta lại trở về đây, chỉ khác là không còn gì để tưởng nữa.”
Liên Y không hỏi thêm, nàng chỉ đặt tay còn lại lên gối, để ngón tay vô thức vẽ một đường cong mờ trên vạt váy.
“Ta không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy nàng, thì vết thương đang đau nhói bỗng chốc hóa hư không, dường như không còn thấy đau nữa.” - Liên Y bẽn lẽn nhìn vào tay mình cố kìm lại cảm xúc.
Tống Mai quay sang nhìn nàng rất lâu nhưng không nói gì.
Ánh mắt không động, nhưng sâu như giếng giữa sân đá, cũ kỹ và lặng đến mức tưởng như nếu cúi xuống đủ lâu, sẽ nghe thấy cả âm vang của chính lòng mình, không phải tiếng vọng xa xôi, mà là một tiếng thì thầm dịu nhẹ, như lời hứa từ một thế giới khác, chỉ dành cho người đủ lặng để lắng nghe.
Khoảnh khắc ấy kéo dài hơn một hơi thở, như thể thời gian ngừng lại chỉ để ánh mắt kia tìm thấy một điều gì nơi nàng. Trong một thoáng, Liên Y cảm thấy mình bị kéo vào một cơn mộng, không màu mè, không ảo ảnh, mà là một cơn say mềm âm ấm và lặng lẽ lan ra từ nơi sâu nhất của cái nhìn ấy.
Một loại nhìn khiến người ta dừng lại, không vì sợ, mà vì được soi rọi. Liên Y không lùi bước, vì ánh mắt ấy không dò xét, không khinh khi, cũng không thương hại.
Chỉ là một cái nhìn như người đứng ở rìa vực, nhẹ nghiêng đầu hỏi: "Ngươi có muốn đi cùng không?" Mà không cần thốt ra thành lời.
Bình luận
Chưa có bình luận