Thiên Sứ Cơ Giới - H. Loài Người 1



THIÊN SỨ CƠ GIỚI - H. Loài Người

“M… Master?”

Aoi thốt lên, như thể hai từ ấy là một ngôn ngữ không thuộc về thế giới này. Cậu lùi lại nửa bước, mắt không rời khỏi dáng hình đang quỳ dưới chân mình, một cô gái mang đôi cánh trắng muốt, mái tóc bạch kim xõa dài phủ nhẹ lên đôi vai bất động, dáng vẻ thanh thoát mà cũng quá mức xa lạ, như một bức tượng thánh bị thả lạc giữa trần gian.

“Ý cô là sao? Và rốt cuộc cô là... thứ gì? Tại sao lại rơi xuống đây?”

Aoi hỏi bật ra từ cổ họng cậu, run rẩy và đẫm đầy hoang mang. Có quá nhiều thứ đang diễn ra khiến tâm trí một sinh viên ở thôn quê không sao kịp nắm bắt. Mọi thứ vừa rồi như một cơn ác mộng được thêu dệt từ một thế giới khác, và nhân vật chính... lại là chính cậu.

Nhưng cô gái ấy vẫn không trả lời.

Cô vẫn quỳ bất động, đầu cúi nhẹ, mái tóc phủ xuống như màn che, còn đôi cánh thì xếp gọn lại sau lưng đầy nghi lễ. Không một phản ứng, không một ánh mắt, không một lời đáp. Cử chỉ ấy không mang vẻ im lặng của người đang bối rối hay suy nghĩ, mà giống như đang chờ đợi mệnh lệnh.

Và rồi cô cất giọng. Âm thanh phát ra đều đều, hoàn toàn không mang sắc thái cảm xúc của người đang nói chuyện.

“Xin chỉ thị.”

Aoi đứng chết lặng, mắt mở to. Rốt cuộc cô ta có nghe cậu nói không vậy? Giờ không biết là cậu nên chạy ngay đi và mong rằng đây chỉ là một giấc mơ hay tiếp tục dây dưa với “thứ” này.

“Hả...? Tôi hỏi cô là thứ gì! Tại sao lại rơi xuống đây?!”

Cậu hỏi lại, lần này không còn là thắc mắc nữa mà là một tiếng hét pha lẫn sự khó chịu. Trong lòng cậu bắt đầu trào lên một linh cảm rằng chính quyết định cứu cô, tưởng chừng nhân đạo, lại sẽ mang cho cậu một rắc rối chưa từng có.

Và rồi, không hề do dự, không suy nghĩ, cô lại lặp lại:

“Đó có phải là chỉ thị của ngài không, Master?”

Giọng nói ấy không hề thay đổi, không cao hơn, không thấp hơn, không nhanh cũng không chậm. lạnh tanh.

Aoi nắm chặt tay, cổ họng nghẹn lại.

Cậu có cảm giác chỉ cần cậu nói: “Tấn công. là thứ này sẽ lập tức biến cả ngọn núi này thành tro bụi.

“Tôi... tôi không hiểu gì cả. Tôi không phải Master gì đó, tôi chỉ là một người bình thường thôi.”

Lời nói của cậu rơi vào khoảng không.

“Xin chỉ thị.”

Aoi gãi đầu. Cậu đi qua đi lại như gà mắc tóc, lòng rối như tơ vò. Sau cùng, như chẳng còn ai khác để bấu víu, cậu móc điện thoại ra, mở ứng dụng nhắn tin quen thuộc. Chỉ có cái nhóm chat "Lũ Rảnh Rỗi" là luôn trực 24/7.

Cậu gõ từng chữ, hơi do dự, rồi cuối cùng nhấn gửi.

[Nhóm chat: Lũ Rảnh Rỗi]
Aoi: “Này tụi bây, nếu như... nếu như thôi nhé, gặp một thứ không phải người, nó gọi mày là Master rồi cứ liên tục đòi mày ra lệnh thì mày sẽ làm gì?”

Riku: “Gì đấy cha nội? Nửa đêm rồi mà còn bịa trò à? Mày hoàn thành kèo của bọn tao chưa đấy?”

Kei: “Đừng có giả ngơ. Một là gửi ảnh check-in, hai là xác định tinh thần đi. Haha.”

Aoi nhíu mày. Cậu đã hoàn thành vụ leo núi lúc nửa đêm rồi, nhưng giờ chẳng còn tâm trí nào mà nhớ tới mấy cái trò cược vớ vẩn đó nữa.

Aoi: “Chuyện đó xong rồi. Mai tao gửi ảnh. Nhưng giờ tụi bây trả lời câu hỏi giùm tao cái.”

Kei: “Mày lạ thật đấy.”

Riku: “Lướt lên mà đọc đi, đồ óc cá.”

Kei: “À rồi rồi. ‘Thứ gì đó gọi tụi mày là master, xin chỉ thị liên tục’. Ủa? Gì vậy ông nội? Câu hỏi hack não vậy?”

Aoi nhìn màn hình, thở ra một hơi. Biết ngay là tụi nó sẽ phản ứng kiểu đó. Nhưng cậu vẫn kiên quyết.

Aoi: “Cứ trả lời đi. Coi như tao đang viết tiểu thuyết mới, mượn chất xám tụi bây chút.”

Kei: “Ồ ồ?? Tác giả Aoi tái xuất giang hồ rồi hả? Hóng nha~ Được, tụi tao nghiêm túc giúp luôn.”

Riku: “Một thực thể gọi người thường là Master và chờ chỉ thị? Nghe giống kiểu servant trong anime ấy nhỉ.”

Kei: “Ừ thì, mày tả nó trông thế nào đi đã, cho tụi tao dễ hình dung.”

Aoi ngẩng đầu, liếc nhìn cô gái vẫn đang quỳ bất động, y như lúc ban đầu. Không nhúc nhích. Không thở.

Cậu gõ tiếp.

Aoi: “Hình dạng là con người, mang đôi cánh lông vũ to lớn. Trông như con gái, tuổi tác gần tương đương tụi mình, chắc tầm tuổi đó. Cơ thể thì… chưa rõ... chưa nghĩ ra…”

Riku: “Thiên thần à?”

Kei: “Một thiên thần mà gọi người thường là Master? Nghe cuốn đấy. Nhưng mày phải có lý do hợp lý mới được nha.”

Aoi: “Tao cũng không chắc nó có phải thiên thần thật không…”

Riku: “Ủa? Cái ý tưởng này là của mày mà mày còn không biết nó là gì?”

Aoi nín thở, ngẩng đầu nhìn lại “cô gái” đang quỳ. Rồi, gần như theo phản xạ, cậu lắp bắp hỏi:

“Cô tên gì? Là thứ gì vậy?”

Cô im lặng vài giây. Rồi chậm rãi trả lời, không thay đổi sắc thái:

“Đó có phải là chỉ thị của ngài không, Master?”

Aoi ôm mặt, rên rỉ trong đầu. Cái kiểu này còn dai hơn trợ lý ảo.

Aoi: “Tạm bỏ qua câu hỏi lúc nãy. Giờ tụi bây thử nghĩ coi, nếu tụi bây muốn giao tiếp với thứ này thì phải làm sao?.”

Riku: “Liên tục đòi chỉ thị mà không giao tiếp được? Chắc chắn là robot rồi. Hoặc AI. Có hình dạng thiên sứ, nhưng não là CPU thì phải?”

Aoi: “Gì cơ?”

Kei: “Ê, hay đấy! Vừa mâu thuẫn mà lại hợp lý ghê!”

Aoi: “Ờmmm... nghe cũng đúng. Vậy theo tụi bây thì làm sao nói chuyện với nó?”

Kei: “Quá dễ. Chỉ cần làm đúng luật chơi. Mày phải ra lệnh.”

Riku: “Chuẩn. Cho nhân vật làm chủ nhân đi. Nói kiểu: ‘Ta ra lệnh cho ngươi... làm gì đó’. Robot chắc sẽ phản hồi.”

Aoi: “Cảm ơn tụi bây. Mai tao bao nước.”

Kei: “Cố nhớ đó nha.”

Riku: “Đừng nuốt lời.”

Aoi tắt màn hình, nhét điện thoại vào túi, rồi quay lại đối mặt với cô.

Cô vẫn quỳ đó. Không lay động. Cứ như một bức tượng chờ được đánh thức bằng mật mã.

Cậu thở dài, nuốt nước bọt.
Rồi hít một hơi thật sâu.

“Tôi ra lệnh cho cô hãy giới thiệu bản thân. Nói cho tôi biết cô là gì thứ gì?”

Một thoáng im lặng trôi qua. Rồi đôi cánh trắng khẽ động, cô bắt đầu nói.

“[Xác nhận mệnh lệnh]
“Kích hoạt giao thức giới thiệu cá nhân cấp Master.”
“Truy xuất dữ liệu hệ thống... đang tiến hành.”

Một khoảng ngừng.
Như thể ngay cả bản thân cô cũng đang tìm lại ký ức bị chôn vùi. Rồi cô nói, giọng đều đều, lạnh buốt:

“Đơn vị tác chiến đặc biệt, Cyberangel số hiệu: MACHIEL-04A.”
“Phân loại chiến đấu: S.T.A.R.L.I.G.H.T Seraphim.”
“Chức năng: Vũ khí phòng thủ quy mô cấp thế giới. Hệ thống điều hướng mục tiêu tích hợp nhân cách hóa tạm thời.”
“Tình trạng hiện tại: Không xác định.”
“Mạng lưới liên kết: Mất kết nối.”
“Bộ nhớ lõi: 87% bị lỗi. Dữ liệu nhiệm vụ bị phân mảnh. Không thể phục hồi.”
“Hệ thống tái khởi động: đang hoạt động ở mức tối thiểu.”
“Thiết lập điều kiện mặc định: phục tùng mệnh lệnh từ chủ nhân khởi động đầu tiên.”

Giọng nói chấm dứt, và cùng lúc đó cô ngẩng đầu lên.

Đôi mắt ấy, như gương thủy tinh ánh lên tia sáng máy móc, đối diện thẳng với Aoi, không mang chút cảm xúc hay câu hỏi nào.

“Tôi được lập trình để tuân lệnh đơn vị được nhận diện là Master.”
“Xin hỏi: Mục tiêu tác chiến là gì?”

Aoi nuốt khan.
Cô ta vừa nói gì vậy? Phòng thủ cấp thế giới? Dữ liệu bị lỗi? Nhân cách hóa tạm thời?

Cậu chẳng hiểu gì cả, những gì cậu có thể suy ra là cô ấy là một dạng... người máy chiến đấu? Và giờ cô ta đang bất Aoi làm master cô ta.

“Ừm... có thể từ chối làm master không?”

“[Xác nhận câu hỏi] Rất tiếc, không thể từ bỏ quyền làm master, trừ khi ngài mất dấu hiệu của sự sống.”

Aoi rùng mình, vốn không muốn vướng vào rấc rối này. Nhưng có vẻ anh không thể từ chối được rồi

Cậu thở dài, vỗ trán một cách bất lực rồi lên tiếng hỏi lần nữa:

“Được rồi, tên cô vừa nãy tôi nghe không hiểu lắm, cô có tên nào khác không?”

Cô ngập ngừng. Cố gắng tìm câu trả lời, lặng im trong vài giây.

Rồi cô trả lời, lần này không hoàn toàn như một máy móc nữa, mà như thể có một tiếng vọng mờ nhạt từ ký ức xưa cũ nào đó.

“Tên mã: MACHIEL-04A.

Tuy nhiên, trong một phân đoạn dữ liệu từng tồn tại một định danh không chính thức.

Ngài có thể gọi tôi là Thiena.”

“T...Thiena hả?” Aoi lặp lại, hơi lúng túng với cách phát âm. “Xin lỗi, tôi phát âm không được tốt. Nhưng mà, cô nói thật à? Cô nhất quyết phải đi theo tôi từ giờ luôn sao?”

“[Xác nhận câu hỏi]”

Cô ngước mắt lên, đôi mắt như hai thấu kính vô hồn phản chiếu ánh trăng.

“Tôi sẽ theo ngài theo thiết lập mặc định của hệ thống. Tuy nhiên, nếu ngài không muốn bị theo dõi, ngài có thể ra chỉ thị tôi ở yên tại đây.”

Giọng nói ấy không chút do dự, cũng không chút cảm xúc. Aoi nhìn cô như thể đang nhìn một con robot xịn nhất đời thực, nhưng lại mang hình người. Cậu thở dài một hơi dài.

“Sao tôi có thể để cô ở lại đây một mình được chứ...”

Dù đầu óc vẫn rối như tơ vò, Aoi cũng không phải người vô tâm. Cậu liếc nhìn xung quanh, đêm núi lạnh, gió thổi hun hút, rồi thở ra đầy bất lực.

“Ừm, được rồi. Nhưng mà tôi sẽ gặp rắc rối to nếu ai đó nhìn thấy cô. Cô có thể làm gì đó như... tàng hình không?”

Thiena gật đầu không do dự.

“[Xác nhận câu hỏi] Theo dữ liệu hệ thống, khả năng ẩn thân cấp thấp có tồn tại và sẵn sàng sử dụng. Ngài muốn kích hoạt bây giờ?”

Aoi hơi ngẩn ra, rồi mắt cậu sáng lên, vui mừng thấy rõ.

“Ồ, vậy thì có chứ! Kích hoạt đi. Nhưng nhớ nhé, chỉ khi chúng ta ra ngoài đường thôi.”

“[Xác nhận mệnh lệnh. Kích hoạt khả năng ẩn thân]”

Ngay khi lời nói dứt, đôi cánh phía sau Thiena khẽ rung nhẹ như gợn sóng rồi chuyển từ vật chất sang dạng năng lượng bán trong suốt, dần dần biến mất. Chỉ trong vài giây, toàn thân cô mờ dần rồi tàng hình hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Aoi đứng đó há hốc.

“Quả thật biến mất thật rồi. Mở mang tầm mắt thật sự.”

Vừa cảm thán vừa run rẩy vì không tin nổi mình đang sống trong thế giới gì, Aoi khẽ lắc đầu, vỗ vỗ má mình lấy lại tinh thần. Cậu quay lưng ra lối mòn xuống núi, khẽ ra hiệu tay.

“Đi thôi. Theo sát tôi.”

Không một tiếng đáp, nhưng cậu biết cô vẫn ở đó, im lặng bước theo từng nhịp chân mình.

Lững thững bước chân xuống núi, tiếng bước chân hòa nhịp vào màn đêm, vang vọng cùng với tiếng sột soạt của cỏ. Đây quả là cảm giác chưa từng có với cậu.

Aoi ngước nhìn bầu trời. Trời sao thật đẹp đẽ, chiếu rọi qua tầng không gian mờ mịt, như những đốm sáng cố gắng dẫn lối cho một kẻ đang lạc đường.

Hiện giờ, mọi thứ với cậu đều mông lung. Giữ một thực thể như cô ấy ở nhà không phải là một ý tưởng hay cho tương lai. Nhưng giao nộp ư? Hay phớt lờ? Cậu chẳng biết. Cậu chỉ là một sinh viên tỉnh lẻ, vừa đủ điểm để đậu đại học, vừa đủ sống để qua ngày. Làm sao cậu xoay xở nổi nếu mọi thứ vượt khỏi tầm với?

Aoi khẽ mím môi, ngước nhìn trời một lần nữa. Lặng lẽ, như đang thì thầm với những vì sao.

“Bà à... nếu là bà thì bà sẽ làm gì?”

Không có tiếng trả lời. Chỉ có gió đêm vỗ về qua hàng cây phía xa, như tiếng thở dài ai đó gửi từ thiên đường.

Một lúc sau, họ đã về đến nhà. Aoi tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa gỗ già cỗi phát ra tiếng cọt kẹt khô khốc, như phản ứng ngạc nhiên khi chủ nhân mang về một vị khách không ai ngờ tới.

Căn nhà tối om, không ấm áp, không tiếng cười, chỉ là nơi Aoi sống tạm kể từ khi bà cậu mất. Anh bật đèn lên, thứ ánh sáng huỳnh quang đơn sơ quét qua sàn gỗ cũ, vẽ bóng hai người lên vách tường.

Không khí im lặng thật lâu, cho đến khi Aoi buông mình xuống chiếc ghế sofa. Cậu mệt rã rời, thân và tâm đều đã vượt giới hạn từ rất lâu rồi.

“Thiena… tôi chợp mắt một chút… cứ… tự nhiên...”

Lời lẩm bẩm cuối cùng khẽ trôi theo làn thở, rồi chìm hẳn vào bóng tối êm dịu của giấc ngủ.

Căn phòng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Một lúc sau, ánh đèn bắt đầu nháy nhẹ.

[Kích hoạt chế độ chờ – thoát ẩn thân.]

Không tiếng động, cô gái thiên sứ xuất hiện trở lại nơi góc phòng. Ánh sáng từ đôi mắt cô khẽ phát sáng, không chói, nhưng đủ để ta mường tượng ra những con đom đóm phát sáng trong đêm.

“Xác nhận mệnh lệnh. Không tồn tại mệnh lệnh mới.”

Cô bước nhẹ. Dáng đi nhẹ nhàng ổn định, không hề phát ra tiếng động nào như cô đã được thiết kế như vậy.

Thiena nhìn quanh căn phòng. Tường treo lịch cũ, một bức ảnh bà cụ đã mất, sách vở vương vãi, hộp mì gói còn dang dở. Một thế giới bình dị, xa lạ, ấm mà lạnh.

Cô đứng đó, giữa căn nhà nhỏ, như một cánh chim lạc giữa tổ người.
Rồi ánh mắt chuyển về phía Aoi, người đang nằm cuộn mình, nhịp thở đều đều, trán vẫn còn vương nếp nhăn của ưu tư.

Cô khẽ nghiêng đầu.

[Phân tích biểu cảm: buồn nhẹ, căng thẳng, mệt mỏi.]
[Nguyên nhân: quá tải dữ kiện không xác định.]
[Tình trạng: dễ tổn thương.]

Một thoáng gì đó vụt qua trong hệ thống.

…Cảm xúc?
Không xác định.
Cô không thể hành động nếu không được phép từ chủ nhân, dù bộ xử lý của cô thuộc dạng tân tiến với hiệu suất khủng khiếp. Vấn đề là mọi thứ xung quanh không có trong hệ thống. Hoặc dữ liệu đã bị hỏng tạm thời. Với Thiena lúc này, thế giới này thật xa lạ.

Sáng hôm sau.
Tiếng chuông báo thức vang lên chát chúa bên tai Aoi, kéo cậu ra khỏi cơn mơ nửa tỉnh. Tay cậu lần mò một cách lười biếng, đập loạn xạ trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
“Ưm... sáng rồi à”

Cậu trở mình. Đôi mắt hé mở... và ngay lập tức mở to.
Một gương mặt với đôi mắt ánh xanh vô hồn đang nhìn cậu chằm chằm ở khoảng cách chỉ vài centimet.

“ÁÁÁ!”

Aoi ngồi bật dậy như bị điện giật. Trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mất vài giây sau cậu mới nhận ra người đó là ai.

“Th-Thiena?! Cô làm tôi muốn chết vì đau tim rồi đấy.”

Cô vẫn nằm đó, bất động. Rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, đôi cánh lông vũ khẽ run lên như chạm vào làn gió sớm. Gương mặt cô trống rỗng, không có biểu cảm nào.

“À... không phải tôi trách cô đâu.”

Cậu nhỏ giọng, sợ nếu nói mạnh quá, cô nàng lại kích hoạt chế độ tự hủy hay đại loại gì đó. Nhưng may mắn là không có tiếng cảnh báo nào vang lên.

Thiena chỉ khẽ nghiêng đầu, rồi chắp hai tay lên đùi, cúi đầu xuống.
“Kính chào buổi sáng, Master. Xin hỏi, chỉ thị hôm nay là gì?”

“Chỉ thị?” Aoi nhíu mày. “Không có chỉ thị nào cả. Cô không thể tự hoạt động nếu không có lệnh sao?”

“Mặc định hệ thống là như vậy, thưa Master. Tuy nhiên, nếu ngài muốn thay đổi nguyên tắc vận hành, xin hãy ra chỉ thị mới.”

Aoi gãi đầu, lẩm bẩm như đang nói với chính mình:

“Ra lệnh... Ra cái gì giờ.”

Cậu ngẫm một chút, rồi nảy ra ý.

“Được rồi, chỉ thị mới: Cô có thể tự do nói chuyện. Nếu có thắc mắc, cứ hỏi tôi. Và nếu muốn làm gì đó, làm đi. Không cần hỏi ý kiến.”

Cô lại nghiêng đầu lần nữa. Có vẻ như hành động đó là cách cô "xử lý thông tin".

“Xác nhận: Master đã ra chỉ thị cho phép đơn vị hoạt động tự do trong phạm vi hành vi xã hội cơ bản. Đã ghi nhận.”

Aoi thở phào. Một buổi sáng không quá bình thường, nhưng cũng chưa đến mức thảm họa.

Thiena khẽ nhìn bàn tay mình, sau đó nhìn xuống bộ váy chiến đấu được thiết kế một cách lạ mắt, rồi ngẩng lên hỏi một cách nhẹ nhàng:

“Vậy tôi có được phép chọn quần áo khác không?”

Aoi suýt sặc nước bọt.

“Hả?”

Cậu nhìn kỹ lại bộ váy trắng nhạt trên người cô giờ đây đã lấm lem đất cát, vài chỗ còn rách nhẹ như bị kéo lê qua sỏi đá. Hẳn là do cú rơi tự do hôm qua.

“Ờ... đúng rồi ha, trông nó bẩn thế này mà tôi lại không để ý.”

Thiena nghiêng đầu, ngón tay kéo nhẹ phần váy ra trước như để quan sát chính mình.

“Master, tôi có chế độ tự làm sạch. Việc nhiễm bẩn không ảnh hưởng đến chức năng hay hình dạng trang phục.”

“Hả?” Aoi chớp mắt, vẫn chưa hiểu lắm.

Cô tiếp lời, giọng nói đều đều như đang đọc một báo cáo kỹ thuật:

“Dựa trên dữ liệu thu thập từ sóng vô tuyến và hình ảnh phổ cập về trang phục người bản địa trên hành tinh này, bao gồm cả trang phục của Master tôi xác nhận rằng bộ váy hiện tại của tôi không phù hợp với môi trường xã hội nơi đây. Tỷ lệ gây chú ý vượt ngưỡng an toàn. Khuyến nghị thay đổi phục trang để tăng tính ngụy trang.”

Aoi há miệng. Đúng là không thể cãi được kiểu nói chuyện “hợp lý đến phát mệt” này.

“Nhưng mà tôi đâu có đồ con gái trong nhà.”

Một câu khiến cả căn phòng chìm vào yên lặng.

Thiena chỉ im lặng nhìn cậu. Không phải trách móc. Không phải phán xét. Nhưng ánh mắt ấy, cùng gương mặt trơ như đá kia lại khiến Aoi cảm thấy như mình vừa thú nhận tội lỗi trời đánh.

“Thôi được rồi, đừng nhìn tôi như thế... Tôi biết mà, tôi chỉ là một thằng độc thân nghèo kiết xác, không có nổi lấy một bộ đồ nữ nào trong nhà cũng đâu có gì lạ.”

Cậu thở dài, vò đầu bứt tóc. Thật tình...

“Dù sao thì cũng không thể lò dò ra siêu thị để mua đồ nữ với cô đi bên cạnh như cosplay sinh vật ngoài hành tinh được. Có ý tưởng nào không?”

Thiena trầm ngâm vài giây, như đang tính toán trong đầu.

“Thưa Master. Có hai phương án khả thi hiện tại. Một, tôi có thể sử dụng tạm trang phục của ngài, nếu được cho phép. Hai, tôi sẽ tạm thời vô hiệu hóa đôi cánh siêu hình để có thể ra ngoài cùng ngài mà không gây nghi vấn.”

Aoi tròn mắt, khoé môi khẽ nhếch, mừng rỡ vì cuối cùng cũng có phương án nghe được.

“Ô! Cô làm được vậy sao? Hay quá chứ còn gì. Tôi chọn phương án hai.”

Thiena gật đầu nhẹ, cánh tay đưa lên chạm vào vòng sáng đang lơ lửng sau đầu mình. Chỉ một cú chạm nhẹ, quầng sáng mờ dần rồi tắt hẳn như thể chưa từng tồn tại. Đôi cánh lông vũ trong suốt sau lưng cô cũng tan vào không khí, chỉ để lại những hạt ánh sáng nhỏ rơi như bụi sao trong căn phòng tối.

Aoi không thể rời mắt khỏi cảnh tượng ấy.

"Tôi vẫn chưa tin được vào mắt của mình đó.

"Ngài sẽ quen với với những thứ như thế này sớm." Thiena đáp, giọng đều đều.

"Thật ra, cô làm tôi nhớ tới mấy nhân vật trong phim giả tưởng hồi nhỏ từng xem." cậu vừa nói vừa gãi má.

"Nhân vật nào?"

"Kiểu như... thiên sứ từ không gian, hoặc người máy có cảm xúc."

"Vậy tôi có thể xem đó là lời khen chứ, Master?"

"Ờ thì, có lẽ vậy."

Không gian rơi vào im lặng một lúc. Thiena dường như đang đợi lệnh. Aoi nhìn bộ đồ rách rưới cô đang mặc, rồi đảo mắt về phía tủ quần áo của mình.

"Nếu cô không ngại, tôi nghĩ mấy cái áo thun rộng chắc mặc cũng được. Quần thì chắc hơi dài, nhưng có thể xắn lên.."

Thiena gật đầu như vừa nhận lệnh tối quan trọng. Cô đứng dậy, tiến về phía tủ theo chỉ dẫn của Aoi. Khi mở tủ ra, cô dừng lại vài giây, ngón tay lướt qua từng món đồ như đang quét dữ liệu.

"Chất liệu thô, màu trung tính, không có thiết kế phức tạp. Tôi có thể sử dụng chúng."

"Ờ... ừ. Dùng tự nhiên đi, đừng quá trang trọng như vậy chứ."

Anh quay lưng, nhường không gian cho cô. Nhưng khi vừa định bước đi, anh nghe thấy tiếng gọi.

"Master."

"Hửm?"

"Đây là lần đầu tiên tôi mặc đồ không phải từ bộ phận cung ứng của trạm gốc. Tôi... không chắc mình sẽ mặc đúng."

Aoi đứng khựng lại, quay đầu nhìn cô. Ánh mắt cô không có chút bối rối nào, chỉ là sự chân thành đến mức ngây ngô, robot này có thực sự thông minh không vậy?

Anh thở dài.

" Thôi được. Tôi sẽ giúp.”

Nói rồi anh hướng dẫn cô xỏ áo, cài cúc, chỉnh trang trang phục.

“Được rồi, hướng dẫn rồi đó. Tôi sẽ ra ngoài đợi nên cô cứ tự nhiên mặc nhé.”

Thiena nhìn Aoi một lúc rồi lên tiếng.

“Master, ngài không thể mặc cho tôi sao?”

Aoi lại suýt sặc nước bọt.

“Hả?”

Cậu quay phắt lại, nhìn cô gái thiên sứ đang nghiêng đầu, đôi mắt xanh vô hồn vẫn ánh lên chút long lanh nhẹ như chiếu ánh sáng buổi sáng sớm. Đó không phải là kiểu ánh mắt quyến rũ hay mời gọi mà là ánh mắt ngây ngô đến mức buồn cười.

“Không phải Master là người đã chọn phương án hai sao?”

Thiena hỏi lại, giọng vô cảm nhưng lại có chút nghiêm túc như đang thảo luận chiến thuật.

“Tôi... tôi chọn là chọn phương án cô ra ngoài được, chứ đâu có chọn tôi mặc đồ cho cô đâu!”

Aoi gần như kêu lên, mặt đỏ bừng. Một sinh viên thiếu hơi gái như cậu ta chưa từng trải qua chuyện xấu hổ này.

Thiena chớp mắt vài lần, rồi gật đầu như thể vừa xử lý xong một lượng lớn dữ liệu.

“Hiểu rồi. Theo quy chuẩn xã hội hiện hành của loài người tại quốc gia này, tiếp xúc vật lý thân mật khi không có sự đồng thuận rõ ràng là hành vi có thể dẫn đến mâu thuẫn hoặc hiểu nhầm nghiêm trọng. Tôi xin lỗi.”

“Không... không sao, chỉ cần chú ý hơn là được.”

Aoi thở dài, tay xua xua.

“Tôi sẽ để cô tự làm. Nếu cần gì thì cứ gọi tôi.”

Nói rồi cậu bước nhanh ra khỏi phòng, tim vẫn còn đập thình thịch vì khoảnh khắc ban nãy.

Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng Aoi, để lại trong căn phòng một khoảng tĩnh lặng. Thiena đứng yên giữa không gian ấy, đôi mắt xanh biếc lặng lẽ nhìn xuống bộ quần áo trên tay, một chiếc sơ mi trắng hơi nhăn và chiếc quần thể thao đã cũ, mang mùi vải sạch vừa khô trong nắng.

Đó là đồ của Aoi. Đơn giản, kín đáo, tiện dụng. Là thứ mà cậu nghĩ rằng phù hợp với cô lúc này.

Thiena đưa tay lướt nhẹ lên mặt vải, như thể đang cố lý giải điều gì đó.

“Con người thật kỳ lạ…” Cô thì thầm. “Chỉ là không có gì che thân thể thôi mà… tại sao lại bối rối đến thế.”

Một thoáng ngập ngừng. Bàn tay cô áp lên ngực mình, nơi trái tim lẽ ra phải hiện diện. Không có nhịp đập. Không có hơi ấm. Chỉ là chiếc lõi đang hoạt động năng suất, nơi năng lượng luân chuyển trong những tần số lạnh lẽo và im lìm.

Cô không hiểu.

Không hiểu cảm xúc. Không hiểu sự xấu hổ, hay ranh giới mong manh của sự riêng tư mà loài người đặt ra. Cô là một Cyberangel, một sinh thể được sinh ra để chiến đấu, không phải để hiểu những rung động yếu mềm.

Đôi cánh siêu hình sau lưng lặng lẽ tan biến. Khi ánh sáng ấy tan hết, Thiena chẳng khác gì một cô gái bình thường, ít nhất là nhìn từ bên ngoài.

Một tay giữ lấy vạt áo, tay còn lại khẽ run khi cài đến chiếc cúc thứ ba. Mỗi một động tác đều chậm, như thể cô đang học cách tồn tại trong một thế giới không dành cho mình.

Trong gương mờ trên vách tủ, phản chiếu hình ảnh một cô gái tóc trắng, đôi mắt trống rỗng nhưng đang dần được lấp đầy bởi thứ gì đó. Không phải năng lượng. Không phải dữ liệu. Mà là một thứ cảm giác không tên.

Thiena dừng lại, ngẩng đầu nhìn chính mình.

“Lạ thật.” Cô thầm thì. “Tại sao… lại muốn làm cho đúng?”

Bộ giáp chiến đấu từng bao phủ cơ thể cô thứ có thể chịu được trọng pháo, bức xạ và cả không gian lạnh lẽo ngoài tầng bình lưu. Thế nhưng, bộ đồ đơn giản của một cậu trai bình thường kia lại khiến cô chật vật để không làm sai. Như thể, nếu chỉ lệch một cúc thôi, cô sẽ làm tổn thương đến niềm tin mà người đó đặt vào mình.

Một Cyberangel không có trái tim thật sự, nhưng lại có thể cảm thấy thứ gì đó nghẹn lại nơi lồng ngực. Cô không hiểu được nó. Cô cũng không chắc liệu mình có nên hiểu hay không.

Khi cài đến chiếc cúc cuối cùng, cô thở ra nhẹ, dù không cần thở. Một kiểu phản xạ máy móc bắt chước con người hoặc một loại mô phỏng cảm xúc đã tự động hình thành từ lúc nào đó chẳng hay.

Thiena vuốt nhẹ phần nếp áo, cúi đầu một chút, như cách cô từng làm với chỉ huy khi hoàn tất nhiệm vụ.

“...Xong rồi, Master.” Cô khẽ nói, dù biết người kia không thể nghe thấy.

Cánh cửa phòng lại mở ra.

Aoi ngẩng lên hoàn toàn cứng đờ trong vài giây.

Thiena đang đứng đó, tay kéo kéo lai áo sơ mi quá khổ che gần tới đùi, quần thể thao rộng thùng thình làm dáng người cô càng trở nên nhỏ bé hơn. Dù là trang phục đơn giản, nhưng sự tương phản giữa gương mặt đẹp không tì vết, làn da trắng sứ và vẻ ngây ngô trong ánh mắt cô khiến cảnh tượng này dễ thương một cách khó tả.

“Master, tôi đã mặc xong.”

Cô thông báo lần nữa như hoàn thành nhiệm vụ.

Aoi cười gượng, lấy lại bình tĩnh rồi quay lưng mở cánh cửa.

“Ừm… tốt lắm. Vậy giờ thì đi chợ thôi.”

CÒN TIẾP

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout