Sau khi trở về nhà, vừa ngả lưng xuống giường, Thư Ý thấy điện thoại có chuông thông báo. Khi cô mở ra xem thì nhận được lời mời kết bạn trên facebook của tài khoản tên "Nguyên Phạm". Trên dòng thời gian của tài khoản này chỉ chia sẻ tài liệu học tập và những kiến thức về piano. Hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Ting!
Tài khoản Nguyên Phạm gửi tin nhắn đến:
["Kết bạn đi. Tôi là người đã giữ bé cánh cụt của cậu suốt ba giờ đồng hồ đây."]
Là Khôi Nguyên!
Thư Ý bất giác mỉm cười, nhấn vào nút chấp nhận. Lúc nhìn thấy tên tài khoản, cô đã đoán ra chính là cậu ấy. Cô trả lời qua khung chat:
["Làm sao cậu tìm được tớ hay vậy?"]
Ở phía bên kia màn hình, Khôi Nguyên đang ngồi ngoài ban công trước phòng ngủ. Gió lạnh lồng lộng thổi, mặt trăng trên đầu toả ra ánh bạc lấp lánh, soi tỏ thế gian đang đắm chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm đen đặc. Đọc tin nhắn của Thư Ý, trong lòng cậu bắt đầu nảy mầm một niềm vui thích nho nhỏ.
["Muốn sẽ tìm được cách. Hôm nay, cảm ơn cậu."]
["Vì đã dẫn cậu đi chơi à?"]
["Cứ cho là thế đi. Tôi đã rất vui. Lần sau, chúng ta lại đi nữa nhé?"]
Thư Ý khựng lại, hai chữ "lần sau" trong tin nhắn của Khôi Nguyên làm cô ngạc nhiên lắm. Bề ngoài cậu ấy vốn lạnh lùng, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, sẽ có lúc Khôi Nguyên hẹn Thư Ý tiếp tục đi chơi. Hai người không hề thân thiết, vì một vài rắc rối nhỏ mà dính lấy nhau. Đột ngột phát triển nhanh thế này, cô không thích ứng kịp.
Song, vì lịch sự, cô vẫn đáp lại tin nhắn của cậu ấy:
["Ừ, lần sau nếu có dịp, tớ sẽ đi với cậu. Muộn rồi, cậu mau đi ngủ đi. Tớ cũng phải đi ngủ rồi. Ngày mai gặp."]
Khôi Nguyên nhanh chóng phản hồi:
["Ừ. Chúc ngủ ngon."]
Màn hình sáng lên, từ phía Thư Ý gửi đến cái nhãn dán "Good night".
Cậu tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập ánh sao trời lấp lánh. Khoé môi nhếch lên lộ ra nụ cười dịu dàng, mi mắt chậm rãi khép lại, cảm nhận làn gió thổi tới, xuyên qua từng tế bào. Toàn thân cậu khẽ run lên, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập mạnh, có thể nghe rõ từng tiếng "thình thịch, thình thịch."
Khôi Nguyên tự thì thầm với chính mình:
"Hình như...cậu chẳng nhận ra gì cả."
***
Sáng hôm sau, thời tiết rất đẹp. Bầu trời trong trẻo như vừa được gột rửa, trong khuôn viên trường trồng đầy những cây phượng xanh mướt, lấp ló đâu đây một vài cánh hoa nở muộn đỏ rực chưa chịu phai tàn.
Trên bục giảng, cô bạn lớp trưởng tóc tết lệch một bên, hiền hoà gõ thước, thu hút sự chú ý của mọi người:
"Vậy mọi người thấy thế nào về việc mua hai áo lớp? Ngoài áo ngắn tay ra thì còn có áo hoodie cho mùa thu đông. Xưởng áo đang giảm giá, ba trăm một người là có thể sở hữu cả hai áo lớp rồi."
Hai cái áo lớp, đây là việc chưa từng có tiền lệ.
Gia Bảo giơ tay, đứng dậy phát biểu:
"Bình thường chỉ cần một áo lớp thôi. Chúng ta mua hai áo một đông một hè thì hơi chơi trội. Với lại không phải ai cũng có nhu cầu mua áo mùa đông."
Lớp trưởng thuyết phục:
"Ba trăm hai áo thiết kế là một món hời đấy. Tớ cảm thấy bỏ mạnh tay một chút cũng tốt. Cũng không hẳn là chơi trội đâu, là nổi bật. Các lớp khác cũng sẽ nể lớp mình hơn."
Nói rồi cô phóng ánh mắt sang Khôi Nguyên đang cặm cụi làm bài tập:
"Lớp phó học tập ơi, nãy giờ cậu có nghe mọi người nói gì không đấy?"
Cậu dừng bút, chuyển động hàng mi một cách chậm rãi, ngẩng đầu lên và trả lời đầy bình thản:
"Không phải cậu đã có quyết định rồi à?"
Lớp trưởng gượng gạo đáp:
"Nào có, tớ vẫn đang thu thập ý kiến mà."
Khôi Nguyên nhún vai, không nói gì nữa.
Mọi người trong lớp vốn đã quá quen với những hành động lạnh nhạt của cậu ấy. Khôi Nguyên cứ luôn thờ ơ như thể đặt bản thân bên ngoài cuộc chơi, xuôi theo ý đồ của số đông. Đơn giản với cậu, thế nào cũng được.
Thư Ý quay đầu lại nhìn Khôi Nguyên một chút rồi lại quay lên. Thực ra, lời ban nãy mà Khôi Nguyên nói cũng không phải là không đúng. Lớp trưởng luôn quyết định trước khi hỏi ý kiến của mọi người.
Ví như năm ngoái, trong một lần liên hoan, lẽ ra ban đầu mỗi người chỉ cần đóng năm mươi nghìn, mở một buổi tiệc nho nhỏ. Nhưng Ngọc Duyên - bạn cùng nhóm của Thanh Tuyết lại đề xuất đi ăn lẩu, đến nhà hàng lớn, ngân sách phải tăng lên hai trăm nghìn một người. Lý do chính là để phục vụ cho mấy cô bạn ấy check-in, khoe khoang trên mạng xã hội rằng lớp mình đoàn kết thế nào, "chịu chơi" ra sao. Có vài bạn không tham gia, thì lại bị họ mắng mỏ.
Hay một lần khác, trong đợt thi English Festival, khi lớp chọn diễn viên đóng vở kịch "Cô bé Lọ Lem" bằng tiếng Anh, Huyền Mi nhất nhất đòi đóng vai chính, lớp trưởng cũng chiều lòng vì họ là bạn thân. Kết quả, lúc lên sân khấu, Huyền Mi phát âm sai nhiều, khiến các bạn ngồi dưới phá lên cười. Vở kịch cũng thất bại, lớp không giành về giải nào dù là mũi nhọn của ban xã hội.
Từ chuyện lớn đến những điều nhỏ nhặt, hầu như Thanh Tuyết đều nghe lời mấy cô bạn của mình.Lần này, khi thấy chuyện mua hai áo lớp bị phản đối, cô bạn tên Ngọc Duyên cũng không im lặng mà đứng dậy ngay:
"Mấy cậu sao thế? Có bao nhiêu chiếc áo, nhưng chẳng có cái nào đặc biệt như áo lớp đâu. Mua hai cái càng tốt chứ sao, đông hay hè đều có thể mặc. Đâu ai quy định chỉ có thể mua một áo chứ?"
Huyền Mi ngồi cạnh cũng thêm vào:
"Xưởng áo này may đẹp lắm, thiết kế cũng xịn xò. Ba trăm hai chiếc, được lợi còn gì?"
Gia Bảo vẫn kiên quyết:
"Dù đặc biệt nhưng áo lớp không thể mặc phổ biến như áo thường được. Theo tôi, vẫn là nên mua một cái thôi!"
Thu Hương - người còn lại trong nhóm ba người ủng hộ lớp trưởng cũng khó chịu ra mặt:
"Cậu không định chơi với lớp à? Mua hai cái áo cũng có tốn bao nhiêu đâu? Chủ yếu là tinh thần đoàn kết. Lớp mình càng nổi trội thì càng tốt chứ sao?"
"Nhưng mà tôi không cần nổi trội. Có lợi ích gì không? Một cái áo là quá đủ!"
Cả lớp bắt đầu xì xầm, có ý kiến đồng tình với phe Ngọc Duyên, cũng có ý kiến nghiêng về phía Gia Bảo. Thấy tình hình dần chuyển sang căng thẳng, Thanh Tuyết lại gõ thước:
"Tạm thời đến đây thôi, có thời gian chúng ta nói tiếp."
Cuộc họp phải kết thúc sớm, mọi người tản ra, nghe đâu đây tiếng Ngọc Duyên nguýt dài:
"Xì! Thêm một cái áo thì cũng có tốn bao nhiêu đâu. Vài người chẳng bao giờ có đóng góp gì, chỉ thích ý kiến bàn lùi thôi!"
***
Vào giờ giải lao của tiết thứ ba, Thư Ý quyết định lên thư viện trường mượn sách. Toà thư viện nằm ở sân sau trường, ngay sát khu căng-tin. Cơ sở vật chất vừa được tân trang lại, bàn ghế, tủ sách mới đều được ủng hộ một phần từ những anh chị đi trước.
Thường thì chỉ có đám học sinh giỏi và những người buồn chán quá mức (như Thư Ý lúc này) mới thích đến thư viện. Không gian ở đây vừa rộng rãi, sạch sẽ lại yên tĩnh. Đôi khi lớp nào đó có tiết tự học chiều thứ bảy, rất nhiều học sinh sẽ kéo nhau lên đây làm bài tập.
Thư Ý tạm bỏ câu chuyện áo lớp ra khỏi đầu, đi lướt qua một hàng sách, cuối cùng kéo xuống cuốn "Bồi dưỡng năng lực tự học toán 11". Thành tích môn Toán của cô trước nay vẫn ở mức trung bình khá, phải chật vật lắm mới lấy được điểm 7, điểm 8.
Thư Ý không thích Toán chút nào, đối với cô, môn học này thật buồn tẻ và phức tạp. Mở sách ra xem qua, những trang giấy lướt nhanh nơi đầu ngón tay, bên trong chi chít những dòng chữ in và các công thức khiến Thư Ý hoa cả mắt.
"Tìm tài liệu tự học à?"
Thanh âm trầm thấp quen thuộc lại rơi xuống đỉnh đầu. Thư Ý nhìn lên, thấy Khôi Nguyên đang đứng bên cạnh từ lúc nào. Cậu ngẩng đầu tìm kiếm trên những giá sách cao hơn.
Cô khẽ gật gù, tỏ ra chán chường:
"Ừ, tớ đang muốn cải thiện môn Toán, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu."
"Không phải cậu bạn thủ khoa của cậu giỏi lắm à?"
"Thì sao chứ? Não của cậu ấy cũng không có chạy qua nhảy vào trong hộp sọ của tớ."
Khôi Nguyên bật cười, nhưng nhanh chóng kìm nén lại. Cậu quay sang nhìn vào mắt Thư Ý với một sự khó hiểu nhẹ:
"Ngốc quá, kêu cậu ta phụ đạo cho. Hai người rất thân thiết kia mà?"
Thư Ý phẩy tay:
"Dào ôi, bỏ đi. Tớ đã thử rồi. Nhật Dương không có khả năng truyền đạt đâu, cậu ấy giảng tớ không hiểu gì hết. Ngành giáo dục có lẽ không có cơ hội cho cậu ấy làm việc rồi."
Nghe được điều ấy, Khôi Nguyên liền cảm thấy vui vẻ một cách kì lạ. Ánh nắng hắt qua lớp cửa kính đóng chặt, có thể nhìn thấy rõ ràng hàng trăm ngàn hạt bụi nhỏ li ti đang nhảy múa trong không trung. Nuốt một ngụm nước bọt, dù vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, song Khôi Nguyên đã trở nên từ tốn hơn một chút:
"Hay là...để tôi dạy cậu đi."
Thư Ý nghe thế thì giật mình, để cho chắc ăn, cô nghiêng hẳn người về phía cậu, kéo khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp lại:
"Xin lỗi, tớ nghe không rõ, cậu nhắc lại được không?"
Chậc! Cô gái này thật rắc rối. Các tế bào trong cơ thể Khôi Nguyên đang bồn chồn run rẩy, nhiệt độ nơi vành tai cũng tăng vụt lên, nóng hổi, đỏ gay như gấc chín. Cậu ho khụ khụ, chậm rãi ngỏ lời:
"Tôi có thể...kèm Toán cho cậu."
Thư Ý suýt chút thì làm rơi cuốn sách "Bồi dưỡng năng lực tự học Toán 11" xuống đất. Cô bối rối nhìn cậu:
"Tớ...không biết..."
Trời ạ. Đang nói cái gì vậy?
Thư Ý cứ gào thét thầm trong lòng. Mỗi khi đối diện với cậu thiếu niên trước mặt, bản thân cô cứ lúng túng như gà mắc tóc.
Có lẽ dáng vẻ lầm lì tựa tảng băng ngầm trôi nổi trên đại dương của Khôi Nguyên khiến người ta không thể nào hiểu được, cũng không thể nào nắm bắt được tâm tư của cậu. Từ trước đến nay Thư Ý rất hiếm khi tiếp xúc quá nhiều với người nào giống như vậy.
Khôi Nguyên cười nhạt:
"Không biết cái gì chứ? Tôi đề nghị như vậy thôi, cậu suy nghĩ đi rồi hãy nói lại với tôi. 'Học thầy không tày học bạn' mà."
"Ừm...Tớ...hiểu rồi."
Tâm trí của Thư Ý hoàn toàn trống rỗng. Nói gì thì nói, cô với Khôi Nguyên cũng không phải là bạn bè thân thiết. Gần đây còn hay dính líu chuyện tiền bạc nữa chứ. Liệu cậu ấy có định thu tiền học phí không?
"Không, đây không phải là thời điểm nghĩ đến học phí, mình còn chưa chắc sẽ học phụ đạo với cậu ấy kia mà?"
Những suy nghĩ hỗn độn như vậy cứ nhảy múa trước mắt cô. Khôi Nguyên vươn tay đến, kéo cuốn sách "Bồi dưỡng năng lực tự học Toán 11" về phía mình. Cậu mở ra xem lướt một loạt, thủng thẳng nói:
"Nếu như đang bị mất phương hướng, điều cần thiết nhất chính là tìm một người chỉ đường đáng tin cậy. Đôi khi tự mình mò mẫm xem bản đồ cũng có thể khiến cậu càng đi càng thêm lạc đường đấy."
Cậu đặt cuốn sách trở lại vị trí của nó lên giá, mi mắt hơi khép lại, những giọt sáng mùa thu bay nhảy lấp lánh dưới mái tóc đen tuyền mềm mại.
Cậu ước gì cô ấy có thể gật đầu ngay tức khắc, muốn trở thành người dẫn đường giúp cô ấy vượt qua khu rừng đầy rẫy bụi gai kia. Sâu thẳm trong lòng, có một nỗi khao khát kì lạ đang thắt chặt ruột gan cậu lại.
Thư Ý lên tiếng phá vỡ dòng suy tư của Khôi Nguyên:
"Cho tớ hỏi, cậu có định thu học phí không?"
Cậu tròn mắt, đến nỗi suýt rơi cả con ngươi ra ngoài:
"Cậu đang nghĩ cái gì thế? Tôi đang muốn giúp cậu mà?"
"Nghĩa là hoàn toàn free? Hoàn toàn miễn phí?"
"Ừ!" Đầu Khôi Nguyên nổi gân xanh. "Chỉ cần vác cái não của cậu đến thôi."
Thư Ý reo lên mừng rỡ:
"Thế thì tốt quá. Được rồi, tớ sẽ về suy nghĩ."
"Còn suy nghĩ nữa?" Khôi Nguyên tỏ rõ sự sốt ruột.
"Phải cân nhắc kĩ càng chứ. Tớ không muốn quá làm phiền cậu. Cậu còn bận rộn học cho mình nữa kia mà."
"Đừng lo lắng cho tôi. Tôi có thể đối phó được với tất cả mọi thứ, mười mấy năm rồi đều như thế. Tôi đã quen rồi."
Vừa nói lời đó, cậu vừa mỉm cười rất dịu dàng. Thư Ý đột nhiên vì thế mà ngẩn ngơ, đôi mắt to tròn càng giãn ra, trong vắt như gương soi, hoàn toàn tràn ngập dáng vẻ tươi đẹp của cậu ấy. Một khoảnh khắc thật hiếm hoi, nụ cười kia, gương mặt kia...bỗng chốc cảm thấy thật quen thuộc.
Hình như mình đã gặp ở đâu đó. Không phải mới đây, mà giống như từ rất lâu về trước.
Bình luận
Chưa có bình luận