Mấy ngày sau đó, Khôi Nguyên tạm dừng lịch học phụ đạo với Thư Ý. Lý do là, cậu ấy bận. Ở trên lớp, cậu tránh mặt cô, cũng chẳng nói chuyện.
Mối quan hệ giữa hai đứa giống như nụ hoa đang nở vậy. Vừa mới xoè cánh, chưa kịp khoe sắc đã dần dần héo tàn. Điều này khiến Thư Ý hơi buồn, lắm lúc, cô cứ thẫn ra như người mất hồn.
Giờ thể dục hôm nay, thầy giáo cho học sinh tự ghép đôi để tập đánh cầu lông với nhau, chuẩn bị cho tiết kiểm tra tuần tới. Nguyệt Anh là bạn cặp của Thư Ý. Đến khi được phép giải lao, hai người rủ nhau ra ghế đá ngồi nghỉ. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng chiếu đến xuyên qua tán cây, tạo thành những vệt lốm đốm loang lổ trên mặt đất.
Nguyệt Anh dùng tay chải đầu, buộc vội tóc lên thành kiểu đuôi ngựa. Vừa làm cô vừa hỏi:
"Dạo này cậu còn học nhóm với cái thằng dở người kia nữa không?"
Thư Ý giật mình, "thằng dở người" trong miệng Nguyệt Anh chắc là ám chỉ Khôi Nguyên rồi. Nguyệt Anh nói mà chẳng thèm nể nang gì cả.
"Cậu đừng gọi người ta như thế. Cậu ấy nghe được lại khó chịu đấy." Thư Ý nhỏ giọng.
"Kệ, nghe được thì làm gì? Báo chính quyền à? Cậu biết cậu ta gọi tớ là gì không? Còn tệ hơn ba chữ "thằng dở người" nhiều!"
"Thế cậu ấy gọi như nào?"
Nguyệt Anh phồng má rồi thở hắt ra đầy bực bội:
"Con chó điên! Cậu ta dám gọi tớ thế đấy. Có cáu không chứ lại?"
Thư Ý im lặng. Được rồi, công nhận là "thằng dở người" vẫn lịch sự chán so với "con chó điên".
"Cậu còn chưa trả lời tớ, vụ học phụ đạo như nào rồi?" Nguyệt Anh tiếp tục.
"Gần đây Khôi Nguyên bận nên...hoãn lại."
Cô bạn cười mỉa mai:
"Bận gì mà bận? Cậu ta viện cớ đấy. Tớ nghĩ cậu ta cứ dở chứng như vậy thì không tốt cho cậu đâu. Sự hợp tác giữa hai người không thể nào lâu dài được. Chỗ cô giáo dạy toán mà tớ đang học thêm vẫn đang tuyển sinh đấy, hay là cậu đăng kí vào học cùng tớ đi."
Thư Ý cười:
"Tạm thời tớ chưa có dự định gì. Bài kiểm tra lần trước vẫn chưa trả kết quả, tớ đang hồi hộp đây."
Nguyệt Anh vỗ vai cô bạn:
"Vẫn còn thời gian trước khi thi đại học mà. Chăm chỉ và chọn đúng thầy là sẽ được thôi. Cậu định lên Hà Nội hay chọn ở lại đây, học ở trường đại học địa phương thế?"
Thư Ý hơi cụp mắt xuống, tràn đầy vẻ suy tư:
"Tớ...chưa biết. Tớ thậm chí còn chưa rõ mình muốn học cái gì ở đại học. Nguyệt Anh ơi, cậu đã nghĩ đến chưa?"
Nguyệt Anh thẳng lưng lên, đưa tay bắt lấy một chiếc lá đang rơi giữa không trung. Tròng mắt cô ấy đột ngột mở to, ngời sáng và tràn ngập hoài bão:
"Tớ muốn trở thành MC truyền hình."
"Thật á? Nghe hay thế!" Thư Ý cũng hào hứng.
"Từ nhỏ tớ đã có mơ ước này rồi. Tớ tự biết ngoại hình của mình không tệ, có giọng nói hay, có cả sự tự tin. Tớ sẽ dùng toàn bộ vốn liếng mà mình có để trở thành dáng vẻ mà mình hằng mong đợi."
Từng lời của cô ấy như khắc sâu vào tâm trí Thư Ý. Nguyệt Anh giỏi thật, có thể tự ý thức được về bản thân mình, tìm thấy giấc mơ và biến nó thành ngọn đèn soi đường trong đêm đen của tuổi trẻ.
Rốt cuộc điều mình khao khát nhất là gì đây nhỉ?
Thư Ý không khỏi băn khoăn, cho đến giờ vẫn không thể tự hiểu được chính mình. Giá như trên đời có một phép lạ, có thể khiến người ta trò chuyện được với bản thể bên trong tâm hồn thì hay biết mấy. Đến lúc đó, phải chăng chuyện tìm được mơ ước sẽ trở nên dễ dàng hơn?
Nguyệt Anh chợt nghiêng đầu đến, cúi xuống như đang xem xét gì đó. Thư Ý bị hành động này của cô ấy làm cho bừng tỉnh, ngạc nhiên hỏi:
"Cậu nhìn cái gì đấy?"
"À thì, tự nhiên tớ thấy trên cánh tay phải của cậu có vết sẹo khá dài."
"À, cái này hả?" Thư Ý đưa tay lên. "Hồi nhỏ bị chó cắn đó. Khâu mấy mũi lận."
"Khiếp!" Nguyệt Anh bật thốt. "Cậu chọc chó à?"
"Nào phải đâu!" Thư Ý phì cười. "Nhưng mà chuyện xảy ra lâu lắm rồi. Tớ cũng không nhớ vì sao mình bị chó cắn nữa. Chỉ nhớ là lúc đó rất đau, rất nhiều máu, còn tớ khóc bù lu bù loa."
Nguyệt Anh chạm nhẹ đầu ngón tay lên vết sẹo mờ, tủm tỉm cười:
"Cái này gọi là tuổi thơ dữ dội đấy. Hồi bé á, tớ cũng..."
"Oa! Khôi Nguyên giỏi quá!"
Giọng nói vang vọng của lớp trưởng thấp thoáng phía xa, kèm theo là những tiếng vỗ tay không ngớt. Dưới bầu trời xanh ngát, bên cột bóng rổ là một Khôi Nguyên đang cố hết sức ném quả bóng vào trong lưới. Mồ hôi lấm tấm trên vầng trán rộng, vài sợi tóc lưa thưa trước mí mắt đã dính bết vào nhau. Thanh Tuyết đứng bên cổ vũ nhiệt tình, thật giống như đang xem một cảnh phim thanh xuân chiếu trên ti vi.
Nguyệt Anh bĩu môi, khinh khỉnh nói:
"Xem cậu ta kìa, cũng có sức hút đấy chứ. Đến lớp trưởng cũng cứ ríu rít bên cạnh. Hình như lớp trưởng khá có cảm tình với cậu ta nhỉ?"
Thư Ý nhìn về theo bóng dáng của họ, trong lòng nổi lên gợn sóng.
Cô cứ nhìn mãi, nhìn mãi, cho tới khi tiêu cự của Khôi Nguyên vô tình hướng về phía mình thì lại vội vã quay sang nói chuyện với Nguyệt Anh. Vì khoảng cách quá xa nên chẳng thể rõ ràng biểu cảm của đối phương là gì.
Thấy cậu khựng lại, Thanh Tuyết liền hỏi ngay:
"Sao thế?"
"Không có gì. Mắt dính tí bụi thôi."
"Có cần thổi đi không? Hay là để tớ giúp..."
Chẳng đợi lớp trưởng nói hết, Khôi Nguyên đi một mạch tới cái ghế đá mà Gia Bảo đang ngồi bốc phét với mọi người, kéo cậu ta lên:
"Đi! Ra đánh cầu tiếp với tao. Tuần sau kiểm tra rồi."
"Ấy, từ từ. Tao mới ngồi được năm phút thôi mà."
***
Chiều chủ nhật, tranh thủ khoảng thời gian được nghỉ ngơi hiếm hoi sau một tuần bận bịu, Nguyệt Anh rời nhà ghé vào tiệm cà phê Florest gần bờ hồ. Cửa tiệm hai tầng sơn màu trắng ngà, bài trí hiện đại đơn giản. Không gian khá yên tĩnh, thích hợp cho người đến học bài và làm việc, hoặc cho ai đó cần một nơi để tránh xa thế giới náo nhiệt ngoài kia.
Ánh đèn vàng ấm áp toả ra khắp căn phòng, điệu nhạc ballad du dương như tách nước trà thanh đạm, khiến tinh thần của khách hàng cũng vì thế mà trở nên thư thái. Năm phút hơn, nhân viên bưng đồ ra. Nguyệt Anh ngẩng mặt khỏi điện thoại, vui vẻ cười:
"Mai Chi, dạo này vẫn làm ở đây à?"
Cô gái đối diện cắt tóc ngắn, mặc đồng phục của quán, đeo tạp dề và ôm chiếc khay sắt vào lòng. Mai Chi cũng là học sinh lớp 11B8, với Nguyệt Anh còn quen biết lâu hơn, hai người là bạn học từ thời cấp hai.
Hồi ấy, Mai Chi thường xuyên được nhận quà và ủng hộ học sinh nghèo vượt khó từ nhà trường. Gia cảnh khó khăn, cô ấy sống rất giản dị và tiết kiệm, mẹ thì hay đau ốm, bố làm việc ở công trường, cô mới từng tuổi này đã phải đi làm thêm ngoài giờ.
Mai Chi ngượng ngùng:
"Tất nhiên vẫn làm rồi. Tớ kiếm tí tiền tiêu vặt thôi."
Cô ấy rời đi, Nguyệt Anh nhìn theo, trong lòng chợt có vết dằm kẹt lại. Cốc trà sữa đầy ắp và chiếc bánh ngọt đẹp đẽ đặt trước mặt, giá tiền của chúng có thể bằng vài giờ làm phục vụ của Mai Chi. Cô ấy chăm chỉ bưng đồ cho khách, lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ trên môi. Dáng người nhỏ bé thoăn thoắt nhanh nhẹn như chú sóc nhỏ. Nhìn lại bản thân, Nguyệt Anh thấy mình còn may mắn lắm.
Cùng một độ tuổi, có đứa còn vô lo vô nghĩ, được chăm sóc đủ bề. Cũng có đứa đã phải học cách bươn chải, học cách hiểu chuyện, đỡ đần cho cha mẹ.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên tiếng chuông báo. Hộp thoại nhóm lớp 11B8 hiện ra, là tin nhắn từ lớp trưởng Thanh Tuyết:
["Tớ đã bàn bạc với bên làm áo rồi. Giá cả chính xác cho mỗi bạn là ba trăm tám mươi nghìn hai áo. Mọi người nộp dần trong tuần sau nhé!"]
Khoé môi Nguyệt Anh khẽ giật, hàng lông mày nheo lại, tạo thành những nếp nhăn nhúm trên vầng trán.
"Gần bốn trăm? Bị điên à!?" Cô lạu bạu chửi, định soạn tin trả lời nhưng giữa chừng thì dừng lại.
Thật ra, ngay từ đầu Nguyệt Anh cũng chẳng tán đồng chuyện mua đến hai chiếc áo lớp. Tốn lém và lãng phí lắm. Ngày hôm đó mới chỉ nói qua trong giờ giải lao, im im một thời gian, còn chưa bàn bạc kĩ càng, không ngờ hôm nay lớp trưởng đã quyết định chắc chắn như đinh đóng cột, làm cho mọi người trở tay không kịp.
Chuyện này không thể giải quyết bằng tin nhắn được. Nguyệt Anh tự nhủ, tuần sau tới trường, nhất định phải nói cho ra ngô ra khoai.
Những lần trước đó lớp trưởng tùy ý tự quyết, Nguyệt Anh có thể bỏ qua, nhưng lần này, cô ấy thực sự không muốn cứ im lặng mãi. Trong đầu cô thoáng qua nụ cười ngại ngùng ban nãy của Mai Chi, thấy dáng vẻ cần mẫn chăm chỉ làm việc để đổi lấy công hai mươi ngàn một giờ bèo bọt.
Một số người may mắn có điều kiện gia đình tốt, với họ năm bảy trăm có thể chẳng đáng là bao. Nhưng ở một thế giới trái ngược, chuyện bỏ ra vài chục bạc cho một buổi liên hoan lớp cũng đã là cả một vấn đề, huống hồ là gần bốn trăm nghìn để mua hai chiếc áo lớp.
Vốn dĩ, chỉ cần một chiếc là đủ.
***
Rời khỏi quán cà phê Florest, trong đầu Nguyệt Anh không ngừng suy nghĩ luẩn quẩn, cô đành dạo xe một vòng quanh phố cho khuây khoả.
Ánh hoàng hôn buổi chiều trải một lớp mỏng lấp lánh trên những cung đường tấp nập. Còi xe inh ỏi kêu, tiếng rao từ những gánh hàng rong kéo dài qua nửa con phố. Mùi hương ngào ngạt toả ra từ các chõ đồ ăn vỉa hè không ngừng tạt vào cánh mũi, khiến người ta hít lấy hít để, không cầm được lòng mà dừng lại ghé mua.
Nguyệt Anh tìm chỗ gửi xe, đi bộ dọc bờ hồ, nhàn nhã ngắm phong cảnh. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô tạm xoá được chuyện áo lớp ra khỏi đầu.
Càng nghĩ đến những chuyện khiến bản thân bực mình, càng sẽ bớt xinh đẹp. Nguyệt Anh phải giữ gìn cho gương mặt này, để còn làm MC truyền hình nữa chứ.
Ngày hôm qua, khi Thư Ý hỏi cô về ước mơ, cô đã lần đầu chia sẻ với một người bạn về hoài bão của mình. Làm MC truyền hình không phải chuyện dễ dàng, với một số người, khi nghe được sẽ cười nhạo đó là chuyện viển vông.
Nguyệt Anh không ngại khi nói về ước mơ đó, nhưng cô chỉ không thích nghe những lời bàn tán nhận xét xì xèo.
"Làm MC phải thế này, thế kia..."
"Phải thật đẹp, phải cao ráo."
"Viển vông lắm, thực tế lên đi!"
Cô đã nghe đến phát chán rồi. Thư Ý thì khác, cô ấy có một gương mặt rất nhân hậu và tính cách chân thành. Sau khi biết được mơ ước của Nguyệt Anh, Thư Ý cứ mải xuýt xoa ngưỡng mộ cô không thôi.
Một cách rất tự nhiên, bây giờ cô coi Thư Ý là bạn tốt của mình.
Nguyệt Anh đứng khoanh tay tựa người vào lan can, trước mặt là hồ nước dập dềnh sóng đánh, phản chiếu bầu trời nhuộm sắc cam đỏ lãng mạn phía trên. Lòng cô cũng đang dao động như mặt hồ, nghĩ đến Thư Ý, bất giác lại nhớ ra cô ấy có một cậu bạn thanh mai trúc mã.
Hoàng Nhật Dương - chỉ nghe tên thôi đã thấy bừng sáng rồi.
Gần đây cô thường xuyên gặp cậu, hai đứa nói chuyện rất hợp. Cậu ấy dịu dàng, chu đáo, khác hẳn hai thằng bạn cùng bàn. Khôi Nguyên và Gia Bảo, nhìn mặt là cô chỉ muốn báo công an nhốt tụi nó lại.
Một khắc của hồi ức chạy qua tâm trí cô, khi hai người lần đầu gặp nhau. Lúc ấy, họ chỉ là học sinh lớp 10, chạm mặt trong tình huống hết sức éo le. Nhớ lại thời điểm đó, cô tự nhiên bật cười. Liệu bây giờ Nhật Dương còn nhớ rõ những chuyện cũ đó không nhỉ?
Một bàn tay chạm nhẹ lên vai Nguyệt Anh, khiến cô giật mình lùi phắt ra vài bước, quay đầu nhìn vô cùng cảnh giác.
Thế nhưng, chỉ sau một giây, cô đã vội vã thu ánh mắt đó lại, thay thế bằng sự ngạc nhiên không thể giấu:
"Nhật Dương!?"
Mái tóc cậu thiếu niên lung lay nhẹ theo hướng gió, cặp kính sáng ngời phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt.
"Tớ ở từ xa nhìn thấy cậu, còn ngỡ là nhìn nhầm. Cậu đang đi dạo à?"
Nguyệt Anh gật đầu, mi mắt chớp chớp đầy phấn khích:
"Trùng hợp ghê ha? Tớ với cậu đúng là có duyên nhỉ?"
Nhật Dương cười hiền lành:
"Có duyên? Nếu cậu đã nghĩ vậy, thì cứ cho là vậy đi."
Bình luận
Chưa có bình luận