Chương 31: Tâm tư của cô ấy



Vào ngày cuối cùng của hội trại, ngọn lửa lớn được đốt lên. Ánh đỏ rực phản chiếu vào màn đêm, hơi nóng lan tỏa, xua tan cái lạnh se se của buổi tối nhập nhoạng.

Đám học sinh ngồi sát bên nhau, theo điệu bắt nhịp của cô giáo bí thư đoàn trường cùng đồng thanh hát lên khúc ca của thời niên thiếu:

"Tuổi trẻ này mình cùng nhau
Khoác vai đi từ sáng tới đêm
Hát lên như chưa từng được hát
Vui nay thôi ai biết mai sau (em ơi)
Đời loài người này ngắn lắm
Tứ chi ai ôm hết âu lo
Sống như ta chưa từng được sống
Cầm bàn tay nhau đi qua đêm dài, oh-oh..." (*)

Trôi theo giai điệu tươi trẻ đầy sảng khoái, mặt trời lặn xuống, nhường chỗ cho màn đêm lốm đốm ánh bạc của những vì sao. Ngọn lửa bập bùng cháy đượm. Những vụn lửa nhỏ li ti tí tách bắn lên, ánh sáng lập loè chiếu lên mặt mọi người, tạo thành những mảng sáng tối.

Một cậu bạn lớp 11B7 xung phong đánh đàn ghi-ta, cậu lia ngón tay trên những dây đàn, cẩn thận và chăm chú gảy thành âm thanh. Một khúc rồi lại một khúc, cứ khi bài hát kết thúc, toàn trường sẽ vỗ tay tán thưởng.

Thư Ý ngồi cạnh Khôi Nguyên, nhỏ giọng hỏi đùa:

"Cậu không góp vui một giai điệu à?"

Khôi Nguyên lắc đầu:

"Chịu thôi, thứ nhạc cụ duy nhất tớ biết chơi chính là đàn dương cầm."

Cô chép miệng tiếc nuối:

"Phải chi ở đây cũng có một cây đàn dương cầm nhỉ? Nếu có, cậu có chơi không?"

"Không biết nữa. Còn tùy thuộc vào cảm hứng."

Thư Ý khẽ thở dài, ngước nhìn lên trên, biển sao lấp lánh đang dần lộ ra, giống như bức tranh huyền diệu và đầy mộng mơ. Ánh trăng thấp thoáng sau bóng mây dày, dịu dàng rọi xuống mặt đất.

Cô giáo tổng phụ trách bắt đầu khuấy động bầu không khí:

"Và bây giờ, lễ bế mạc hội trại trường THPT An Việt chính thức bắt đầu!"

Âm nhạc lần nữa vang lên với giai điệu sôi động. Người nào người đó đứng hết cả dậy, theo hiệu lệnh di chuyển thành vòng tròng xung quanh ngọn lửa trại. 

Dần dần, các lớp cũng hoà vào nhau, sôi nổi và phấn khích, giống như thể muốn bộc lộ hết tất cả sự điên rồ của tuổi trẻ. Ngay khoảnh khắc này, mọi hình tượng đều trút xuống, đến cả những học sinh hướng nội cũng bị cuốn vào. Họ hát theo điệu nhạc, ánh đèn chiếu sáng nhiều màu sắc, người nắm tay nhau la hét đến khản cả giọng. Như thể chẳng có ngày mai, như thể chỉ còn đêm nay để sống, như thể thời gian mãi mãi ngưng đọng ở giây phút này.

"Rừng núi dang tay nối lại biển xa
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà..."

Khôi Nguyên vội nắm lấy cổ tay Thư Ý, nói lớn để át đi tiếng ồn:

"Cậu có muốn ở lại chỗ này không?"

"Muốn chứ!" Cô đáp lại thật to. "Tớ cũng muốn làm người hướng ngoại một lần trong đời!"

Khôi Nguyên buông xuôi, cười bất lực. Cậu vốn dĩ muốn thoát ra khỏi cái đám đông nóng bức và quyện mùi mồ hôi này, nhưng Thư Ý đã thích, cậu chỉ còn cách chiều lòng thôi.

Ai bảo cậu luôn coi cô ấy là ưu tiên số một kia chứ?

"Vậy thì nắm chặt lấy tớ nhé, đừng buông ra, sẽ bị lạc đấy!"

"Tớ biết rồi."

Dòng người tiếp tục di chuyển, chạy thành vòng tròn xung quanh đống lửa cháy rực. Vừa chạy vừa đồng thanh hát vang.

"Cờ nối gió đêm vui nối ngày
Dòng máu nối con tim đồng loại
Dựng tình người trong ngày mới.
Thành phố nối thôn xa vời vợi
Người chết nối linh thiêng vào đời
Và nụ cười nối trên môi."

Vì sự phấn khích này, vô tình sẽ có một hai người không theo kịp, trong đó có Minh Châu. Cô bất cẩn ngã ra vòng ngoài, tách khỏi đám đông. Bàn tay miết dài trên đất, lưu lại những vết trầy xước rướm máu.

"Aishh!" Minh Châu làu bàu. "Quỷ tha ma bắt! Đau chết đi được."

"Không sao chứ?"

Thanh âm quan tâm rơi xuống đỉnh đầu, khi cô nhìn lên, bắt gặp ánh mắt đầy cảm thông từ Gia Bảo. 

"Sao cậu lại ở đây? Mới nãy tôi thấy cậu đang hú hét ở trung tâm vòng tròn kia mà?"

"Đấy người ta gọi là bí thuật!" Cậu cười nhăn nhở, cúi xuống đỡ cô bạn dậy, cẩn thận xem xét những vết thương nơi lòng bàn tay. "Tôi có thuốc sát trùng này, ra chỗ lều của lớp tôi đi, tôi giúp cậu."

"Ừm."

Minh Châu gật đầu, bỏ lại bữa tiệc sau lưng, lẽo đẽo theo Gia Bảo đến cửa lều của lớp 11B8.

Cậu bê ra một hộp dụng cụ y tế, kéo cô ngồi xuống, bắt đầu giúp cô sát trùng vết thương. Minh Châu xuýt xoa vì cảm giác xót nhẹ đang lan toả trên da thịt, khẽ nói:

"Cậu còn biết làm cả những việc này cơ à?"

"Bình thường thôi." Gia Bảo thản nhiên. "Cậu quên ngày trước tôi hay dính vào mấy vụ gây gổ rồi sao? Tôi toàn phải tự xử lý vết thương cho mình thôi. Không biết cũng thành biết."

Minh Châu chép miệng:

"Gọi là trong cái chơi ngu thì ló ra cái kĩ năng tự chăm sóc mình. A! Nhẹ tay thôi."

Gia Bảo dán băng cá nhân vào chỗ bị thương cho Minh Châu, tủm tỉm cười:

"Xong rồi đấy. Còn muốn quay lại quẩy nữa không?"

"Thôi. Tay đau thế này, đột nhiên hết hứng rồi."

"Không chơi nữa thật?" Gia Bảo hỏi lại như muốn xác nhận.

Minh Châu gật đầu đầy quả quyết:

"Thật. Trước khi ngã, tôi cũng chạy được mấy vòng rồi. Không còn gì để tiếc nữa."

Gia Bảo ngẩn người, nét mặt thoáng qua vài tia suy nghĩ. Rất nhanh, cậu thu dọn hộp dụng cụ y tế cất vào góc, không đi nữa mà ngồi lại với Minh Châu.

"Hôm nay tôi sẽ làm người tốt một lần vậy. Cho cậu đỡ cô đơn."

Minh Châu phì cười, đẩy cậu một cái, vết thương lập tức nhói lên khiến cô đau đến nhăn nhúm mặt lại.

"Ui da! Chết tôi! Chết tôi mất thôi!"

"Cậu tốt nhất là ngồi im đi, đừng có đánh tôi nữa."

Ánh mắt hai người hướng về phía trước, ở nơi ánh lửa trại cháy rực, bắn lên những hạt vụn như pháo hoa tàn.

Sắc đỏ cam lập loè nhảy múa dưới bức màn lụa tím đen điểm xuyết đầy sao trời lấp lánh.

Minh Châu trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng khơi gợi lại chuyện cũ:

"Gia Bảo này, hôm trước ở điểm thi học sinh giỏi, mẹ tôi đã quá đáng với cậu. Cho tôi xin lỗi nhé."

Cậu xua tay:

"Dào ôi! Tính tôi chẳng giỏi để bụng đâu. Quên lâu rồi."

"Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi cậu cho đàng hoàng. Mẹ tôi là người khó tính, lại thẳng thắn, nên dễ khiến người khác bị tổn thương..."

"Tôi nghĩ cậu mới là người bị tổn thương nhất đấy!" Gia Bảo chép miệng, ngoảnh sang nhìn thẳng vào mắt cô bạn. "Cứ lo lắng người khác bị mẹ mình làm đau. Nhưng chính cậu, người bị mẹ giữ trong lòng bàn tay, không phải sẽ nhiều vết thương hơn à? Tôi chỉ là một người qua đường, còn cậu, mỗi ngày đối mặt với sự kì vọng và kiểm soát của mẹ, hẳn là bức bối lắm."

Minh Châu cúi đầu, bó gối che đi biểu cảm nơi đáy mắt. Đôi mắt là tấm gương phản chiếu rõ nhất cảm xúc của con người. Trong những thời điểm quan trọng, đôi mắt chính là kẽ hở làm tuôn chảy những tâm tư sâu kín nhất.

Từ nhỏ đến lớn, Minh Châu đều nghe lời mẹ. Mẹ nói gì, cô đều phải coi đó là chân lý.

Mẹ muốn cô thi vào trường trọng điểm, học ở lớp tốt nhất, thành tích phải ổn định, không được tụt dốc hay xuất hiện những điểm số yếu kém. Chỉ cần có điểm dưới 8, mẹ sẽ mắng cô nguyên một ngày.

Cô vốn chẳng thích học Toán, cũng không có sở trường về các môn tự nhiên, nhưng mẹ vẫn muốn cô phải học. Mẹ nói, cô nhất định phải đỗ vào Học viện Ngân hàng hoặc là Đại học Kinh tế Quốc dân. 

Cho đến những việc nhỏ nhất, mẹ cũng quản thúc cô rất nghiêm ngặt. Ví như không được mặc váy ngắn trên đầu gối, không được mặc áo cổ vuông, hở nách, không được dùng nhiều phụ kiện tóc sặc sỡ. Đến cả chuyện ăn uống, Minh Châu không được phép ăn các món ăn nhanh, bán ven đường, nướng lẩu, quà vặt...

Nhưng mẹ đâu biết, sẽ đến một lúc nào đó, Minh Châu chẳng còn là con búp bê mẹ khoá trong tủ kính nữa. Giống như một cái cây mọc lên nơi vùng đất cằn cỗi, khát khoa vươn rễ xoè cành về phía thiên nhiên ôn hoà tươi mát.

Minh Châu bật cười, lạnh nhạt nói:

"Bức bối ấy à? Những chuyện mẹ cấm tôi, tôi đều làm hết rồi. Mẹ không thể biết, cũng không thể giam giữ tôi trong nhà tù của mẹ cả đời."

Gia Bảo ngạc nhiên, cô tiếp tục:

"Còn nhớ cái lần tôi ăn mặc theo kiểu cool girl không?"

"Nhớ."

"Lần đó, là tôi cãi nhau với mẹ. Mẹ bảo tôi nhất định phải cố giành giải trong cuộc thi học sinh giỏi môn Toán. Tôi bảo, tôi không muốn học Toán, tôi không có hứng thú. Mẹ đã đánh tôi một bạt tai. Tôi bỏ ra khỏi nhà, tìm đến một quán quần áo rồi thay đổi bản thân ngay tức khắc. Ngày hôm đó, tôi nghĩ mình đã hoá điên rồi. Nhưng còn điên hơn nữa, đó là vào buổi thi, tôi thực sự đã cố tình làm sai. Tôi chẳng biết nếu mình làm hết sức, mình có đạt giải gì không. Nhưng tôi lại hiểu rõ, muốn hoàn toàn trượt giải thì dễ dàng hơn nhiều."

Gia Bảo lắng nghe như nuốt từng chữ. Cậu hơi nhướng mày khó hiểu:

"Nhưng cậu đã đi đến tận bước đó rồi mà? Không thích học Toán mà vẫn giành được vị trí trong đội tuyển..."

"Đó là do mẹ tôi!" Minh Châu khẽ rít lên. "Mẹ tôi đã thuê gia sư riêng, còn ép tôi đi học với những thầy cô mẹ nhờ vả. Cả ngày chỉ học Toán nâng cao, một trò nhiều thầy, làm sao mà trượt được?"

Gia Bảo vỗ tay, cô nàng lại nhìn cậu khó hiểu:

"Làm cái gì đấy?"

"Khen cậu!"

"Khen? Tôi đang trải lòng về cuộc đời mình, cậu lại vỗ tay khen. Bị hâm dở à?"

Cậu vỗ nhẹ lên tóc cô, cười tinh nghịch:

"Hoàn thành chuyện mà bản thân muốn đã giỏi lắm rồi. Có thể hoàn thành tốt việc mà bản thân ghét chứng tỏ cậu còn giỏi hơn thế gấp nhiều lần. Xứng đáng để ngợi khen mà!"

Con ngươi của Minh Châu đột ngột mở to. Chưa một ai từng nói như vậy với cô cả. Ngay cả mẹ, dù cô ấy có cố gắng làm mẹ hài lòng, mẹ cũng chưa một lần khen ngợi. Hình như với mẹ, dù có thế nào cũng không đủ.

Khoé mắt Minh Châu rơm rớm nước, sống mũi chợt cay. Cô quay đầu, khịt mũi, lén đưa tay quệt mắt. 

Gia Bảo chỉ cười, đưa cho cô ấy vài viên kẹo dẻo vị dâu:

"Của lớp tôi mua liên hoan đấy. Đừng nói cho ai biết nhé!"

Hành động này của cậu khiến cô nàng lại phì cười ngay tức khắc. Đúng là ở gần Gia Bảo, chẳng thể nghiêm túc được quá lâu. Con người cậu ấy mang tần số cao vút, mát mẻ như mùa thu Hà Nội, Minh Châu chẳng thể theo kịp.

Cô vui vẻ nhận kẹo, giấu vào túi áo.

Gia Bảo huýt sáo:

"Ây da, không nghĩ là mấy người gia cảnh tốt, học hành giỏi giang lại khó sống như vậy. Tự nhiên tôi thấy mình may mắn ghê gớm. Bố tôi ấy à, chỉ cần tôi còn thở là được rồi."

Minh Châu thở dài, ngước mắt nhìn về phía đám đông vẫn chạy quanh đống lửa lớn. Giọng nói cất lên mang theo những ưu tư nặng nề:

"Ghen tị thật đấy. Nếu có kiếp sau, tôi chỉ muốn làm một con sứa. Lênh đênh trôi nổi trong lòng đại dương một cách thật tự do."

"Làm gì biết chắc sẽ có kiếp sau?" Gia Bảo dẩu môi lên. "Mỗi người chỉ sống một lần duy nhất. Nếu cứ chìm dần vào vũng bùn thì thật là uổng phí vì đã được sống. Nào, đứng lên!"

Cậu kéo cô ấy dậy, nhanh nhẹn chạy về hướng đám đông. Minh Châu vội vã dang sải chân cho thật dài, để bắt kịp tốc độ của cậu ấy. Cô thở gấp, nói ngắt quãng:

"Bình tĩnh! Tôi lại ngã bây giờ!"

"Thời gian trôi nhanh lắm, chẳng rảnh rỗi mà đứng lại chờ cậu đâu."

Hai người lại hoá thành một phần của vòng tròn di chuyển. Hơi nóng quẩn quanh, không gian thu hẹp lại, mùi mồ hôi lan toả trong không trung, khiến Minh Châu nhăn mày bịt mũi lại.

Gia Bảo vẫn nắm lấy cổ tay cô, hét lớn:

"Giải toả tinh thần đi. Suy nghĩ nhiều quá, có ngày sẽ bị điên đấy! Chuyện nào vui vẻ, ta ưu tiên làm trước!"

Trên đầu họ, bầu trời đêm thăm thẳm vươn tới mọi ngóc ngách của thế gian. Ánh lửa trại và đám đông nhảy múa thật phấn khích. Tất cả đều biến thành phông nền cho một bức tranh mà nhân vật chính là Gia Bảo và Minh Châu.

Có lẽ tuổi thanh xuân cũng như bầu trời đêm vô tận kia, giữa chung quanh là bóng tối bủa vây, ta vẫn là ngôi sao toả sáng bất chấp bằng tất cả những mà mình có, theo cách này hay cách khác. Dù là rực rỡ vô tận hay loé lên trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi cũng đều đáng để tự hào.

Bởi vì chúng ta mười bảy tuổi.

Bởi vì chúng ta còn có thể sai và sửa sai.

Bởi vì chúng ta dũng cảm và tràn đầy khao khát.

-

Chú thích:

(*)Lời bài hát "Bài Ka Tuổi Trẻ": DALAB và KraziNoyze.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout