Tiếng chuông báo thức réo vang, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ. Tôi chợt giật mình, cố gắng mở mắt, nhưng đôi mí mắt cứ như bị ép chặt xuống bởi một sức nặng vô hình. Những cơn mộng mị bủa vây, vẩn đục và lôi kéo tôi trở về nơi u tối nào đó ở sâu trong ý thức. Mọi thứ xung quanh chìm vào một màn sương mờ ảo, nặng trĩu, như thể cả thế giới này chỉ là một bức tranh không ngừng chuyển động trong cơn mê loạn của chính nó. Mí mắt tôi, dù có gắng sức mở ra, nhưng vẫn nặng nề rũ xuống lần nữa.


Rốt cuộc, sau một nỗ lực đầy tuyệt vọng, tôi cũng ngồi dậy. Toàn thân như bị đè nặng bởi một lớp chì vô hình, mọi cử động đều khó khăn, rệu rã. Đưa tay lên, tắt tiếng chuông báo thức chói tai vẫn đang tiếp tục tra tấn đôi tai nhức nhối, tôi nhìn đồng hồ 5 giờ 30 phút sáng. Tôi biết mình đã dậy trễ, nhưng cảm giác về thời gian dường như không còn giá trị. Thậm chí, ý nghĩ về việc phải đi làm cũng chỉ là một nỗi ám ảnh xa xôi đang dần phai mờ. Lý do duy nhất để tôi rời khỏi giường chỉ đơn thuần là vì... tôi vẫn còn sống. 


Tôi hít vào một hơi thật sâu, hi vọng lượng oxy nhỏ nhoi có thể giúp đầu óc thanh tỉnh, dù chỉ là một chút xíu, nhưng không khí lạnh lẽo trong phòng khiến lồng ngực tôi co thắt, cổ họng tôi bỏng rát như thể có thứ gì đó đang dần ăn mòn nó từ bên trong. Cơn ho khàn khàn bất chợt kéo đến, mỗi lần ho là mỗi lần tôi cảm nhận được sự đau đớn đang tàn phá, một nỗi đau len lỏi vào từng thớ thịt, như thể thân xác này chẳng còn thuộc về tôi nữa, mà chỉ là một con rối mòn mỏi, bị điều khiển bởi thứ sức mạnh tàn ác nào đó. Mắt tôi nhắm nghiền lại, từng cơn ho kéo dài tưởng chừng như không dứt, đến khi hai mắt ngấn lệ vì khó thở và kiệt sức.


Rời giường, tôi bước đi loạng choạng trong không gian tối tăm, đôi chân như thể không còn biết cách giữ thăng bằng. Từng bước, từng bước, tôi mò mẫm, cơ thể lả lướt như một bóng ma vô hình trôi giữa gian phòng lạnh lẽo. Bàn tay run rẩy tìm công tắc đèn, nhưng ngay cả việc vốn dĩ rất bình thường giờ đây cũng trở nên khó khăn trắc trở. Khi ánh sáng cuối cùng bùng lên, nó đâm thẳng vào mắt tôi như những mũi kim nhọn hoắt. Ánh sáng trắng lạnh lẽo không làm dịu đi cảm giác u ám đang bủa vây, mà ngược lại, nó càng làm mọi thứ trở nên nhợt nhạt và đáng sợ hơn. Tôi nhắm mắt lại trong giây lát, né tránh ánh sáng đang thiêu đốt giác mạc của mình.


Rồi bất chợt, cơn ho khác lại kéo đến, mạnh mẽ hơn, tàn bạo hơn. Tôi gập người xuống, cảm giác phổi như bị ai đó bóp nghẹt. Mỗi lần hít thở, như có hàng ngàn mảnh thủy tinh đang cào xé từ trong ra ngoài. Cổ họng ngứa rát đến mức không thể chịu đựng nổi, và tôi buộc phải ho, ho đến khi không còn một chút hơi thở nào, không khí trong phổi giống như bị hút khô chỉ còn để lại lồng ngực trống . Phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể đứng thẳng người lên, thở hổn hển, kiệt quệ.


Tôi kéo lê từng bước chân nặng nề, cảm giác như mình bị một lực ép vô hình ghì xuống, chậm rãi tiến về phía phòng vệ sinh. Mọi cử động của tôi dường như bị đóng băng trong một khung cảnh xám xịt, từng khớp xương cứng nhắc, nặng nề như thể không còn chút sức sống nào. Khi tay tôi với đến chiếc khăn mặt, cảm giác thô ráp của vải bông chạm vào da khiến tôi bất giác ngừng lại, nhưng tôi vẫn tiếp tục đặt nó dưới dòng nước. Dòng nước lạnh buốt chảy ào qua ngón tay tôi, khiến chúng tê cứng, giống như có những mũi kim nhỏ châm thẳng vào da thịt, từng đợt đau nhức ngầm len lỏi vào trong.


Lớp vải của chiếc khăn ngấm nước trở nên nặng trĩu. Tôi đưa nó lên mặt, và khi hơi lạnh đầu tiên chạm đến làn da, tôi giật mình vì cảm giác băng giá lan tỏa khắp cơ thể. Từng tế bào như đông cứng lại, băng giá không chỉ tràn qua làn da, mà còn len lỏi vào tận xương cốt, như một dòng thác lạnh buốt xối xả không ngừng. Cảm giác ấy xâm chiếm toàn thân, khiến tôi run rẩy, đôi vai khẽ co lại như phản xạ tự nhiên để chống lại cơn lạnh. Thế nhưng, cái cảm giác này cũng mang đến chút tỉnh táo cho đầu óc vốn đang chìm trong một biển mê mờ.


Nhìn vào chiếc bàn chải, tôi thấy mình cầm nó mà chẳng khác gì một cái bóng, di chuyển chỉ vì bản năng thúc đẩy. Lớp kem trắng mịn được quết lên đầu bàn chải, từng giọt nước từ vòi lạnh rơi xuống chiếc cốc sứ, tiếng nước rơi nghe như những giọt băng nứt vỡ. Tôi xúc miệng, nhưng dòng nước lạnh đến mức cắn vào từng chân răng, buốt giá không thể chịu nổi. Vội vàng nhổ ra, tôi vẫn thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Đôi tay run rẩy khi đưa bàn chải vào miệng, và khi những sợi lông bàn chải bắt đầu chạm vào nướu, từng sợi tơ nhỏ cọ xát qua lại tạo ra một cảm giác rờn rợn khó chịu. Nó giống như có hàng trăm, hàng ngàn chiếc chân con rết đang bò lổm ngổm khắp khoang miệng, mỗi cái chân đâm sâu vào từng kẽ răng và nướu, tạo ra những cơn ngứa râm ran kỳ quặc.


Bọt kem trắng trào ra khỏi miệng, từng lớp từng lớp, nhưng ngay lúc ấy, cổ họng tôi chợt bị kích động. Một cơn ho khô khốc đột ngột bùng lên, đẩy những đợt bọt trắng phun thẳng vào tấm gương trước mặt. Tôi ho liên tục, từng cơn ho kéo dài và dữ dội hơn, cổ họng tôi cháy rát như thể có lửa đang thiêu đốt bên trong. Bọt kem văng ra khỏi miệng mỗi khi tôi cố nuốt xuống chút không khí, và tấm gương trước mặt đã dần biến thành một bức tranh lốm đốm trắng xoá, đầy bọt kem và hơi thở gấp gáp của tôi hằn lên lớp kính mờ.


Sau một thời gian dường như vô tận, tôi bắt đầu cảm thấy những cơn ho dịu dần, cổ họng vẫn còn đau rát nhưng ít ra tôi đã có thể thở lại. Vội vàng xúc miệng, tôi cảm nhận được sự tê dại trong từng động tác. Cổ họng vẫn đau âm ỉ, nhưng bây giờ cái đau này lại giúp tôi quên đi chút lạnh buốt ban đầu. Nhìn vào gương, tôi thấy hình ảnh méo mó của mình, che phủ bởi những mảng bọt kem trắng dính chặt trên bề mặt kính. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, lấy khăn lau qua, cố gắng xóa đi những dấu vết hỗn độn. Mặt kính mờ đục qua năm tháng từ từ sáng rõ, như thể dưới lớp bụi mờ ấy, một sự thật nào đó đang dần hiện ra, lấp lánh nhưng cũng đầy hoang mang.


Hình ảnh của tôi trong tấm gương dần trở nên rõ nét, nhưng thật kỳ lạ, chính sự rõ ràng đó lại khiến mọi động tác của tôi trở nên chậm chạp, như thể tôi đang bơi ngược dòng thời gian. Nhìn vào hình ảnh phản chiếu, tôi chợt nhận ra bản thân mình như một kẻ xa lạ. Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn dáng vẻ ấy, nhưng trong cái nhìn ấy, lại chất chứa biết bao nhiêu sự u uất và rã rời. Tôi tập trung vào từng chi tiết, và dần nhận ra những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt, trên trán những dấu hiệu của thời gian, tuy bé nhỏ nhưng rõ ràng như những vết sẹo không thể xóa nhòa. Khuôn mặt tôi, không rõ từ lúc nào, đã trở nên trắng bệch như một cỗ thi thể, và quầng thâm dưới mắt, như những dấu ấn của một cuộc sống khốn khổ âm thầm khắc lên.


Bản năng thôi thúc tôi phải bới tóc mình, và quả thật, tôi tìm thấy một sợi tóc, khác hẳn những sợi còn lại héo úa và bạc màu, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự trôi đi của thời gian. Những khuyết điểm mà ngày thường tôi vô tình lờ đi, giờ đây hiện rõ trước mắt, như những bóng ma giam cầm tâm hồn tôi. Tôi nhận ra rằng đã quá lâu rồi, tôi chưa cho bản thân một lần nghỉ ngơi thực sự, cơ thể tôi đã gửi đến những tín hiệu trong thầm lặng, nhưng tôi, với sự kiêu ngạo của kẻ luôn bận rộn, lại vô tình bỏ qua.


Những cơn buồn ngủ bị dập tắt bởi những cốc cà phê đặc quánh, những lúc cơ thể suy yếu vì mệt mỏi bị chặn đứng bởi những viên thuốc, và những dấu hiệu của sự rệu rã trên gương mặt lại bị lớp phấn trang điểm che lấp, như một lớp vỏ bọc giả tạo mà tôi đã tự thêu dệt cho cuộc sống của mình. Trong một khoảnh khắc chán nản, tôi ném cái khăn vào bồn rửa mặt, cảm giác như muốn xua đuổi mọi điều hiện hữu xung quanh. Còn sống là còn phải làm việc, tôi tự nhủ.


Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, một cảm giác bức bối bao trùm lấy tôi, như thể mọi âm thanh xung quanh đều bị bóp nghẹt bởi cái không khí nặng nề của những suy nghĩ miên man không có điểm dừng. Thời gian dường như đã trôi qua một cách tàn nhẫn, khiến tôi không đủ kiên nhẫn để chuẩn bị một bữa sáng, dù chỉ là đơn giản. Chỉ còn lại gói mì tôm, tôi vội vàng xé nó ra, và tiếng sột soạt vang lên trong không gian tĩnh lặng như một lời kêu cứu yếu ớt, phá vỡ bầu không khí im ắng như tờ.


Trong khi chờ đợi những sợi mì ngâm trong nước sôi, tôi quay sang tủ quần áo, nơi ánh sáng le lói như một thứ gì đó xa lạ, gần như vô hình. Kéo cánh cửa tủ ra, âm thanh ma sát khô khốc dội vào tai tôi như tiếng thở dài của một linh hồn tuyệt vọng. Tôi lướt qua những bộ đồ, ánh mắt mờ mịt tìm kiếm thứ gì đó có thể phù hợp với tâm trạng bối rối của mình. Một bộ váy ngắn, bó sát, không hề phù hợp với tôi cũng như không tương thích với thời tiết lạnh lẽo bên ngoài. Cuối cùng, tôi chọn một chiếc váy dài màu trắng với những họa tiết đơn giản, và khi mặc vào, tôi cảm thấy như bị bao bọc bởi một lớp giáp nặng nề, một thứ vỏ bọc vừa giúp tôi chống lại cái lạnh của buổi sáng thu.


Mì đã chín, nhưng cảm giác mệt mỏi trong cơ thể tôi vẫn không thể nào xoa dịu. Khi đưa những sợi mì vào miệng, tôi bỗng dưng cảm thấy chúng không phải là mì nữa, mà như một đống rơm rạ khô cứng, không chút hương vị, như một sự trừng phạt mà cuộc sống dành cho tôi. Mỗi lần nuốt xuống, cổ họng tôi như bị những sợi dây gai cọ xát, tạo ra những cơn đau đớn đến mức không thể nào thốt ra lời. Trong khoảnh khắc dài dằng dặc, tôi cắn răng, nhắm mắt lại, quyết tâm nuốt hết bát mì, mặc kệ cơn đau giống như một con thú hoang đang gào thét bên trong.


Dù chỉ là một bát mì tầm thường, nhưng tôi cảm thấy như mình đang chiến đấu với một con quái thú, một cuộc chiến mà chỉ có sự mệt mỏi và sự tuyệt vọng hiện hữu. Cơ thể tôi không ngừng kháng nghị, và khi xoa bóp thái dương, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cái gánh nặng của sự sống đang đè nặng lên vai mình. Sau khi rửa bát đĩa sạch sẽ, tôi đặt chúng vào giá, lòng chùng xuống trước thực tại đang chờ đợi, như thể một dòng sông cuồn cuộn chờ tôi lặn sâu vào.


Ngồi trước bàn trang điểm, tôi chầm chậm tỉ mỉ trang điểm cho bản thân, như thể mỗi nét bút đều mang trong mình trọng trách quan trọng, như thể chúng có thể gột rửa đi những nỗi đau đè nén thân thể tôi. Từng lớp phấn, từng đường kẻ mắt, tất cả như đang kéo tôi ra khỏi vực sâu của chính mình, mặc dù tôi biết rõ rằng vẻ ngoài không thể lấp đầy khoảng trống bên trong. Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi chợt nở một nụ cười, dù nó có phần gượng gạo, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi thầm nghĩ: "Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp." Nhưng cái tốt đẹp đó như một bóng ma, lơ lửng trong tâm trí tôi, không thể chạm tới.


Khi bước ra khỏi ngôi nhà, tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái lạnh lẽo của những ngày thu, làn gió lạnh như một con dao sắc bén, cắt đứt mọi cảm giác tạm bợ, khiến tôi phải rùng mình. Luồng khí lạnh xâm nhập vào cổ họng, tràn vào lá phổi, và tôi lại ho sặc sụa, âm thanh vang lên như một tiếng kêu đau đớn giữa cái không gian tĩnh lặng. Cơn ho lần này mạnh mẽ và dữ dội hơn, như một cơn bão không thể kiểm soát, cuốn đi mọi thứ. Trong lúc cơ thể tôi quằn quại vì cơn đau, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua, một vị ngọt xen lẫn vị tanh, như thể tôi đang nuốt chửng một phần của chính mình. Tôi tự nhủ, có lẽ đó là sự an ủi, một dấu hiệu cho thấy tôi vẫn còn sống, vẫn còn cảm nhận được cái lạnh của cuộc đời này, cho dù nó có tàn nhẫn đến đâu.


Trong buổi sáng giữa tiết trời thu, một bóng người nhanh chóng bước đi trong ngõ nhỏ, những bước chân vang lên như những âm thanh tuyệt vọng, hòa quyện cùng tiếng gió thổi và tiếng lá rơi rào rạc. Mỗi âm thanh như một lời nhắc nhở, một lời cảnh tỉnh về sự sống đang chảy trôi, dù cho tôi có cố gắng ngăn lại hay không. Tiếng ho khan kéo dài không ngớt, như những hợp âm vang vọng, tạo nên một nhịp điệu u ám, phản ánh cái cảm giác rã rời trong lòng tôi.


Cảnh vật xung quanh dường như cũng mờ nhạt hơn, những chiếc lá vàng rơi xuống như những giọt nước mắt của mùa thu, chứng kiến cảnh đời tôi trôi qua, từng khoảnh khắc, từng nhịp thở. Tôi bước đi, giữa những con phố hẹp, lòng tự hỏi liệu có ai thực sự thấy được cái ngột ngạt đang đè nặng trong tôi? Có ai nghe thấy tiếng gào thét của linh hồn, vọng lại giữa không gian tĩnh lặng ấy, hay tất cả chỉ là những kỷ niệm mờ nhạt, bị vùi dập dưới lớp bụi thời gian?

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout