Sài Gòn tháng Tư, cái nóng như muốn thiêu đốt cả những con đường nhựa. Phương bước vào tiệm bánh ngọt ở góc khu chung cư, mùi bột mì và kem tươi phả vào mặt làm cô khựng lại. Cô đứng trước quầy kính, mắt lướt qua những chiếc bánh sinh nhật lộng lẫy, phủ kem trắng, điểm xuyết dâu tây đỏ mọng hay socola chảy óng ánh. Hôm nay là sinh nhật Bin, cậu con trai bốn tuổi của cô, nhưng ví tiền trong tay cô mỏng dính, chỉ đủ cho một chiếc bánh nhỏ xíu, loại rẻ nhất, không hoa kem, không topping, chỉ có một cây nến cắm xiêu vẹo ở giữa.

"Chị ơi, gói cái này giúp em," Phương chỉ tay vào chiếc bánh, giọng nhẹ nhàng nhưng thoáng chút ngượng ngùng. 

Người bán hàng gật đầu, nhanh nhẹn gói bánh vào hộp giấy. Phương cầm hộp bánh, bước ra ngoài, nắng chói chang làm cô nheo mắt. Cô đứng dưới bóng cây bàng, mở ví kiểm tra lại. Còn đúng năm trăm ngàn, đủ mua sữa cho Na và một ít rau thịt cho bữa tối. Tiền mừng cưới của Dung vẫn chưa biết xoay đâu ra. Nghĩ đến đó, cô thở dài, bước đi, hộp bánh trong tay nhẹ tênh nhưng nặng trĩu trong lòng. Phương nghĩ đến việc phải tất toán sớm một tài khoản tiết kiệm dành dụm mua nhà, để có tiền tiêu.

Bỗng dưng, ký ức ùa về, như một cuốn phim cũ kỹ tua chậm trong đầu cô. Mười sáu năm trước, cũng một ngày sinh nhật, không phải của Bin mà của chính cô. Hồi đó, cô và Trung còn là hai đứa học sinh cấp ba, áo trắng tinh khôi, tóc Phương buộc cao, nụ cười sáng bừng như ánh nắng sớm. Trung, với dáng người gầy gò và đôi mắt sáng, đã lén để dành tiền từ những buổi đi gia sư để mua cho cô một chiếc bánh sinh nhật to đùng, phủ đầy kem vani và những quả cherry đỏ rực. Họ ngồi trên ghế đá công viên, cắt bánh bằng dao nhựa, kem dính đầy tay, cười ngặt nghẽo khi Trung bôi kem lên mũi cô. "Mai mốt anh tốt nghiệp, anh sẽ mua cho em cả tiệm bánh, muốn ăn bao nhiêu cũng được," Trung nói, giọng chắc nịch. Phương cười, đấm nhẹ vai anh, "Nói xạo, mà em chỉ cần anh thôi." Họ đã hứa, một lời hứa ngây ngô nhưng chân thành, về một tương lai nơi họ sẽ cưới nhau, xây một mái ấm đầy tiếng cười, có những đứa con và những chiếc bánh sinh nhật thật to.

Phương khựng lại giữa đường, mắt cay xè. Chiếc bánh trong tay cô giờ đây nhỏ xíu, như chính giấc mơ ngày xưa đã bị bào mòn bởi những lo toan đời thường. Cô lau vội khóe mắt, bước nhanh hơn, cố xua đi dòng ký ức đang làm tim cô nhói đau.

Chiều muộn, Phương đến quán cà phê gần trung tâm để gặp Dung, cô bạn đồng nghiệp cũ ở ngân hàng. Quán được trang trí kiểu Pháp, ánh đèn vàng ấm áp, mùi cà phê rang thơm lừng. Dung ngồi ở góc, váy lụa ôm sát, tóc uốn lọn sóng bồng bềnh, trông cô như bước ra từ một tạp chí thời trang. Trên bàn là một tập thiệp cưới lộng lẫy, giấy dày, in hoa văn cầu kỳ.

"Phương! Lâu quá không gặp, trông cậu… ừm, khỏe mạnh ghê," Dung cười, ánh mắt thoáng lướt qua chiếc áo phông rộng thùng thình và mái tóc buộc vội của Phương. 

Phương cười nhạt, ngồi xuống, đặt hộp bánh lên ghế bên cạnh. "Cậu vẫn xinh như hồi ở ngân hàng, sắp cưới mà trông như hotgirl."

Dung cười lớn, vung tay kể về đám cưới sắp tới ở một nhà hàng năm sao ven sông. "Chồng tớ tự tay chọn chỗ đó, bảo phải hoành tráng để đãi bạn bè. Cậu biết không, anh ấy khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, giờ công ty môi giới bất động sản của anh ấy đang ăn nên làm ra. Tớ tự hào về ảnh lắm!" Dung nói, mắt sáng rực, không nhận ra nét buồn thoáng qua trên mặt Phương.

Phương gật gù, tay siết chặt quai túi. Nhà hàng năm sao, thiệp cưới sang trọng, tất cả như nhắc cô về khoảng cách giữa cô và Dung giờ đây. Hồi ở ngân hàng, họ từng là cặp bài trùng, cùng mơ viết sách, cùng lên kế hoạch du lịch châu Âu. Giờ thì Dung sắp cưới một người đàn ông thành đạt, còn cô, một bà nội trợ với hai đứa con, ngày ngày vật lộn với bỉm sữa và những đơn hàng online. Tiền mừng cưới, chắc phải vài triệu, cô nghĩ, tim thắt lại. Lấy đâu ra số tiền đó khi tiền thuê nhà tháng tới còn chưa biết xoay sở thế nào?

"Phương, cậu ổn chứ?" Dung hỏi, giọng quan tâm nhưng pha chút tò mò. 

Phương giật mình, cười gượng. "Ừ, ổn. Chỉ là… bận chăm con, hơi mệt." Cô cầm tập thiệp cưới Dung đưa, lật qua lật lại, cố giấu đi cảm giác chạnh lòng. "Tớ sẽ đến, chúc cậu hạnh phúc."

Rời quán cà phê, Phương bước đi dưới ánh hoàng hôn đỏ rực của Sài Gòn. Hộp bánh trong tay cô vẫn nhẹ tênh, nhưng lòng cô nặng trĩu. Cô nghĩ về Bin, về ánh mắt háo hức của cậu bé khi thấy bánh sinh nhật. Cô nghĩ về Trung, người chồng mà cô yêu sâu đậm nhưng giờ đây dường như ngày càng xa cách. Và cô nghĩ về chính mình, cô gái từng mơ viết tiểu thuyết, từng rực rỡ như ánh nắng, giờ chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt trong gương.

Đêm thứ Sáu, căn hộ nhỏ của gia đình Trung và Phương chìm trong ánh đèn vàng vọt. Tiếng quạt máy kêu rè rè hòa cùng tiếng bé Na ngằn ngặt khóc từ phòng ngủ. Phương đứng bên bếp, tay cầm muôi khuấy nồi canh chua, mắt liếc đồng hồ treo tường. Đã bảy giờ tối, sinh nhật Bin lẽ ra phải rộn ràng tiếng cười, nhưng Trung vẫn chưa về. 

Tin nhắn anh gửi từ chiều vẫn nằm lặng lẽ trong điện thoại cô: “Anh phải tăng ca, sẽ cố về sớm dự sinh nhật Bin. Đừng lo.”

Phương thở dài, đặt muôi xuống, tay lau vội mồ hôi trên trán. Cô cố mỉm cười, gọi to: “Bin ơi, ra ăn cơm nào con, tối nay có bánh sinh nhật nữa!”

Bin chạy ùa ra từ góc phòng, tóc bù xù, tay cầm chiếc xe đồ chơi bị gãy bánh. Cậu bé leo lên ghế, mắt sáng rực khi nhìn bàn ăn: một đĩa thịt kho, bát canh chua, và đĩa rau muống xào tỏi. Nhưng vừa cắn miếng thịt, Bin nhăn mặt, nhổ ra ngay. “Mặn quá, mẹ nấu gì kỳ vậy!” cậu bé kêu lên, giọng phụng phịu. Phương ngẩn người, với tay lấy đũa nếm thử. Quả thật, cô đã lỡ tay cho quá nhiều muối khi nấu, có lẽ vì tâm trí đang rối bời chuyện tiền thuê nhà và lời mời cưới của Dung.

“Ăn đi con, chỉ hơi mặn thôi, nuốt nhanh rồi uống nước,” Phương nói, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút gắt gỏng. Cô đang cố dỗ bé Na, đứa bé bảy tháng tuổi đang quấy khóc đòi bú. 

Bin lắc đầu nguầy nguậy, tay đẩy khay cơm ra. “Con không ăn đâu, dở ẹc!” Cậu bé hất tay, khay cơm rơi xuống sàn, cơm trắng và thịt kho vương vãi khắp nền nhà. 

Bé Na, như bắt được tín hiệu, khóc to hơn, tiếng khóc sắc nhọn như dao cứa vào tai.

Phương cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Cô đặt Na xuống nôi, với tay lấy chiếc đũa trên bàn, đánh mạnh vào mông Bin. “Sao con hư vậy? Mẹ nấu cực khổ mà con không biết trân trọng!” Tiếng đũa chát chúa vang lên, Bin khóc ré, ôm mông chạy vào góc phòng.

“Con ghét mẹ! Mẹ xấu!” cậu bé hét lên, nước mắt lăn dài trên má. Phương đứng sững, tay cầm đũa run run. Cô muốn chạy đến ôm con, muốn xin lỗi, nhưng bé Na lại khóc to hơn, đòi bế. Cô đành quay lại dỗ Na, mặc cho tiếng khóc của Bin vẫn nức nở từ góc phòng.

Một lúc sau, khi Na đã bú xong và lim dim ngủ, Phương quay lại với Bin. Cô ngồi xuống sàn, cạnh cậu bé đang ôm gối, mặt vẫn đỏ hoe. “Bin, mẹ xin lỗi,” cô nói, giọng nghẹn ngào. Cô nếm lại món thịt kho, vị mặn chát làm cô nhăn mặt. “Mẹ lỡ tay, mẹ sai rồi. Con ăn bánh mì với trứng nhé, mẹ làm ngay.” 

Bin không trả lời, chỉ gật nhẹ, mắt vẫn tránh nhìn mẹ. Phương đứng dậy, lặng lẽ dọn dẹp đống cơm rơi vãi, lòng nặng trĩu. Cô cảm thấy mình như một người mẹ thất bại, không chỉ vì món ăn mặn mà vì cả những nỗi buồn đang đè nặng lên vai.

Tám giờ tối, ba mẹ con ngồi quanh bàn ăn, chiếc bánh sinh nhật nhỏ xíu được đặt chính giữa. Phương cắm cây nến lên bánh, châm lửa, ánh sáng lập lòe chiếu lên gương mặt háo hức của Bin. “Con ước gì nào?” Phương hỏi, cố làm giọng vui vẻ. 

Bin nhắm mắt, môi mấp máy, rồi thổi phù một cái, nến tắt. “Con ước bố về!” cậu bé nói, giọng trong trẻo nhưng làm tim Phương thắt lại. Cô nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra cửa, lòng trống rỗng. Trung vẫn chưa về.

Họ cắt bánh, miếng bánh nhỏ xíu chia ra chỉ đủ mỗi người một góc. Bin ăn ngon lành, kem dính đầy miệng, nhưng Phương chỉ nhấm nháp, vị ngọt nhạt nhẽo chẳng thể xua đi nỗi cô đơn đang trào dâng. Na nằm trong nôi, thi thoảng cựa mình. Khi Bin ăn xong, cậu bé chạy đi chơi, để lại Phương với đống chén bát bừa bộn và căn bếp ngổn ngang. Cô đứng dậy, rửa chén, xếp quần áo, phơi đồ, từng động tác đều cơ học, như một cỗ máy. 

Đến khi ngồi xuống sofa, cô mới nhận ra mình đã khóc từ lúc nào. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, thấm đẫm chiếc áo phông cũ kỹ. Cô nghĩ về Dung, về nhà hàng năm sao, về những giấc mơ từng có, và về Trung, người chồng mà cô yêu nhưng giờ đây dường như chỉ còn là cái bóng mờ trong cuộc sống của cô.

Mười một giờ khuya, khi Bin và Na đã ngủ say, cửa nhà bật mở. Trung bước vào, chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, tóc bết mồ hôi. Anh nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật còn một góc nhỏ trên bàn, bên cạnh là đĩa cơm canh đã nguội lạnh mà Phương để phần cho anh. Phương vẫn đang lau sàn, lưng khom, tóc rũ xuống che đi gương mặt đẫm nước mắt. Trung mệt mỏi, cởi áo khoác, định vào phòng tắm thì nghe tiếng Phương thì thầm, giọng run run: “Anh về rồi à? Sinh nhật con xong rồi.”

Trung khựng lại, cảm giác tội lỗi dâng lên. “Anh xin lỗi, công ty bắt tăng ca, anh cố về sớm mà không kịp.” Nhưng Phương không trả lời. Cô lau sàn nhanh hơn, như muốn trút hết nỗi tức giận vào từng đường chổi. Trung thở dài, cất đồ ăn vào tủ lạnh, rồi đi tắm. Anh không thấy những giọt nước mắt của Phương rơi xuống sàn, hòa vào vệt nước lau nhà, lặng lẽ và đau đớn.

Trước đó vài tiếng đồng hồ…

Văn phòng công ty thiết kế xây dựng của Trung vào một buổi chiều thứ Sáu, không khí ngột ngạt dù máy lạnh đang chạy hết công suất. Những bản vẽ kết cấu cho trung tâm thương mại mới ở Sài Gòn trải đầy trên bàn, giấy trắng chi chít đường nét và con số, như những mê cung không lối thoát. Trung ngồi trước màn hình máy tính, tay lướt chuột, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ. Cả tuần nay, anh và nhóm sáu kỹ sư của mình gần như sống ở công ty, tăng ca liên tục để sửa lại hàng loạt bản vẽ theo yêu cầu mới từ phòng kiến trúc. Quyết định thay đổi thiết kế vào phút chót của ông Nhân, giám đốc công ty, đã làm tất cả rối như tơ vò.

Tiếng gõ bàn phím lách cách hòa cùng tiếng thở dài của Dũng, kỹ sư trẻ nhất trong nhóm, ngồi đối diện Trung. Dũng nhấp một ngụm cà phê đen, nhăn mặt vì vị đắng chát. “Anh Trung, em thề, lần này mà sửa xong, em xin nghỉ, đi bán trà sữa cho rồi. Làm gì mà khổ thế này!” Dũng nói, giọng nửa đùa nửa thật, tay chống cằm nhìn đống bản vẽ.

Trung cười nhạt, ngả người ra ghế, xoa xoa thái dương. “Mày nghỉ thì ai nuôi cái căn hộ trả góp mày đang nhắm? Chịu khó đi, đời kỹ sư là vậy.” Anh nói, nhưng trong lòng cũng nặng trĩu. Anh hiểu cảm giác bất lực của Dũng, vì chính anh cũng đang chìm trong nó. Dự án trung tâm thương mại này là cơ hội để nhóm anh chứng minh năng lực, nhưng cái giá phải trả là những đêm trắng, những cuộc họp căng thẳng, và những lần lỡ hẹn với gia đình.

Dũng đặt ly cà phê xuống, giọng trầm lại. “Anh, em kể anh nghe chuyện này. Tuần trước, em cãi nhau với nhỏ bạn gái cũ. Cô ấy bảo em vô trách nhiệm, hoãn cưới thêm một năm chỉ vì em muốn ổn định công việc, kiếm đủ tiền mua nhà. Giờ chia tay rồi, em thấy mình như thằng thất bại. Làm việc cật lực mà vẫn không đủ để giữ người mình yêu.” Dũng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng chiều tà rải vàng lên những tòa cao ốc Sài Gòn. “Anh ở đây lâu rồi, anh có bao giờ thấy mệt mỏi vì cái thành phố này không?”

Trung im lặng, ánh mắt anh rơi xuống khung ảnh nhỏ trên bàn: anh, Phương, Bin và Na trong một chuyến đi biển năm ngoái. Phương cười rạng rỡ, tóc bay trong gió, còn anh ôm Bin trên vai, cả gia đình như một bức tranh hạnh phúc. Nhưng giờ đây, bức tranh ấy dường như đang phai màu. Anh nghĩ về sinh nhật Bin, về chiếc bánh nhỏ xíu mà anh chỉ kịp nhìn khi về khuya, về gương mặt mệt mỏi của Phương khi cô lau sàn. Anh đã hứa sẽ về sớm, nhưng công việc đã giữ chân anh, như mọi lần.

“Anh cũng mệt, Dũng,” Trung nói, giọng trầm. “Nhà anh đang thuê căn hộ chung cư, hợp đồng sắp hết, chủ nhà đòi tăng giá 15%. Phương muốn ở lại vì tiện cho Bin đi học và cô ấy bán hàng online. Nhưng anh thì muốn chuyển đi, tìm chỗ rẻ hơn, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. Mà cãi nhau hoài, anh nói không lại cô ấy.” Anh cười buồn, tay xoay cây bút trên bàn. “Anh làm việc này, ngày đêm cày cuốc, cũng chỉ mong một ngày mua được căn nhà nhỏ, cho vợ con ổn định. Nhưng mày nhìn đi, lương kỹ sư, bao nhiêu năm rồi vẫn không đủ để mua nổi một góc Sài Gòn.”

Dũng gật gù, như tìm thấy sự đồng cảm. “Em cũng vậy, anh. Căn hộ trả góp em nhắm, tiền cọc thôi đã bằng cả năm lương. Làm sao mà mơ nổi nhà cửa ở đây? Có khi em với anh nên mở quán cà phê, bán cà phê đắng như cuộc đời mình, chắc đông khách lắm!” Dũng nói, cố pha trò, nhưng ánh mắt cậu vẫn đượm buồn.

Trung bật cười, lần đầu tiên trong ngày anh thấy lòng nhẹ đi đôi chút. Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt khi ông Nhân bước vào phòng, vest phẳng phiu, gương mặt nghiêm nghị. “Trung, nhóm cậu thế nào rồi? Mai họp với đối tác, hồ sơ phải xong trước năm giờ chiều. Tôi không muốn nghe lý do.” Ông Nhân nói, giọng lạnh lùng, rồi quay đi trước khi Trung kịp trả lời.

Cả phòng im lặng, chỉ còn tiếng máy lạnh rì rì. Dũng lẩm bẩm: “Ổng nghĩ tụi mình là robot chắc?” Trung không đáp, anh đứng dậy, vỗ vai Dũng. “Làm tiếp đi, xong sớm thì về sớm. Anh em mình không làm, ai làm?” Nhưng trong lòng anh, một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại: Mình làm tất cả vì cái gì? Vì công việc? Vì gia đình? Hay chỉ để không bị cuốn trôi trong cái thành phố này?

Khi hoàng hôn buông xuống, Trung nhìn ra cửa sổ, những ánh đèn neon bắt đầu lấp lánh trên đường phố Sài Gòn. Anh nghĩ về Phương, về những lần cô hỏi anh “Anh có mệt không?” và anh chỉ trả lời qua loa “Không sao.” Anh nghĩ về Bin, về câu nói “Con ước bố về” mà Phương kể lại, và anh cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh muốn về nhà, muốn ôm vợ con, muốn nói với Phương rằng anh xin lỗi. Nhưng đống bản vẽ trước mặt, tiếng gõ bàn phím của anh em trong nhóm, và ánh mắt sắc lạnh của ông Nhân như những sợi dây trói chặt anh vào chiếc ghế này.

Quay lại với hiện tại…

Tiếng chổi dừng lại, và giọng Phương vang lên, sắc lạnh: “Anh chê cơm tôi nấu à? Hay anh thấy sinh nhật con không quan trọng bằng công việc của anh?” 

Trung khựng lại, quay lại nhìn vợ. Phương đứng đó, mắt đỏ hoe, tay vẫn nắm chặt cây chổi như vũ khí cuối cùng.

“Phương, anh không có ý đó,” Trung nói, cố giữ giọng bình tĩnh. “Công ty bắt tăng ca, anh đã cố về sớm nhưng không kịp. Anh xin lỗi.” 

Nhưng lời xin lỗi của anh, dù chân thành, lại như giọt nước làm tràn ly. 

Phương bật cười, một nụ cười chua chát. “Xin lỗi? Anh lúc nào cũng xin lỗi, Trung. Anh xin lỗi khi quên ngày kỷ niệm, xin lỗi khi không phụ tôi chăm con, xin lỗi khi để tôi một mình trong cái nhà này. Nhưng anh có bao giờ thay đổi đâu?”

Trung cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Anh bước lại gần, giọng cao hơn. “Em nghĩ anh muốn thế à? Anh cày ngày cày đêm ở công ty, vì ai? Vì em, vì Bin, vì Na, vì cái gia đình này! Em nghĩ anh thích tăng ca, thích bỏ lỡ sinh nhật con à?” 

Nhưng Phương không chịu thua. Cô ném cây chổi xuống sàn, nước mắt trào ra. “Anh đừng đổ lỗi cho công việc! Anh nhìn Dung đi, chồng cô ấy khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, giờ sắp cưới ở nhà hàng năm sao. Còn anh? Anh làm kỹ sư bao năm, mà gia đình mình vẫn đi thuê nhà, vẫn lo từng đồng tiền thuê. Anh có thấy mình bất tài không, Trung?”

Lời nói của Phương như mũi dao đâm thẳng vào tim Trung. Anh đứng sững, tay siết chặt thành nắm đấm. “Em so sánh anh với chồng của Dung? Em nghĩ anh không cố gắng? Em có biết anh đã phải nhịn ăn sáng bao nhiêu ngày để tiết kiệm tiền, đã phải nịnh sếp để giữ hợp đồng, chỉ để gia đình mình có cái ăn cái mặc?” Anh hét lên, giọng vỡ òa. 

Nhưng Phương không dừng lại. Cô chỉ tay vào gương, giọng run rẩy: “Anh nhìn tôi đi! Tôi từng xinh đẹp, từng có giấc mơ, từng muốn viết sách. Giờ tôi là cái gì? Một bà nội trợ ngày ngày rửa bát, lau nhà, bán hàng online để kiếm từng đồng. Anh có bao giờ quan tâm tôi đâu, Trung? Anh có bao giờ thấy tôi mệt mỏi không?”

Trung không kìm được nữa. Những ngày tăng ca, những áp lực từ ông Nhân, những giấc mơ không thành về một căn nhà của riêng mình, tất cả như ngọn lửa bùng lên. “Em muốn anh quan tâm? Vậy em có để anh thở không? Mỗi lần anh muốn xem một trận bóng, em lại bắt anh rửa bát, giặt đồ, giữ con. Em biết anh đã bỏ lỡ bao nhiêu trận không? Em biết anh mệt thế nào không?” 

Anh dừng lại, rồi buột miệng: “Và em nói em từng xinh đẹp? Giờ em nhìn mình đi, béo ú, xuề xòa, em có còn là Phương mà anh yêu không?”

Lời nói vừa thốt ra, Trung biết mình đã đi quá xa. Phương đứng sững, mắt mở to, như không tin vào những gì vừa nghe. Rồi cô hét lên, với tay lấy chiếc đĩa trên bàn, đập mạnh xuống sàn. Tiếng sứ vỡ tan vang lên, những mảnh vỡ văng khắp nền nhà. “Anh cút đi! Tôi không cần anh nữa!” Phương khóc nức nở, ôm mặt ngồi sụp xuống sàn. Trung, trong cơn giận, bước tới, giơ tay tát mạnh vào má cô. Tiếng “chát” vang lên, sắc nhọn như xé toạc cả không gian.

Thời gian như ngừng trôi. Phương ôm mặt, nước mắt chảy dài, nhìn Trung với ánh mắt vừa đau đớn vừa xa lạ. Trung đứng đó, tay run rẩy, hối hận dâng ngập trong lòng. Anh muốn nói gì đó, muốn ôm cô, nhưng trước khi anh kịp mở miệng, một giọng nói nhỏ vang lên từ cửa phòng ngủ: “Mẹ ơi, chuyện gì vậy?” Bin, trong bộ pijama hình siêu nhân, đứng đó, mắt tròn xoe. Cậu bé nhìn mẹ ôm mặt khóc, rồi nhìn bố, giọng run run: “Sao bố đánh mẹ? Con ghét bố!” Bé Na, bị đánh thức bởi tiếng động, cũng khóc ré lên từ trong nôi.

Phương vội đứng dậy, lau nước mắt, chạy đến ôm Bin. “Không sao đâu con, vào ngủ đi,” cô nói, giọng nghẹn ngào. Cô dắt Bin vào phòng, rồi quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trung. “Anh ra ngoài đi, tôi không muốn thấy anh nữa.” Cô ôm Bin, đóng sầm cửa phòng ngủ, tiếng khóa cửa vang lên như một nhát cắt cuối cùng.

Trung đứng đó, giữa căn phòng ngổn ngang mảnh vỡ. Tiếng khóc của Na vẫn vang lên, nhưng anh không còn sức để dỗ. Anh cảm thấy mình như một kẻ thất bại, không chỉ với vợ, với con, mà với chính bản thân. Anh muốn gào lên, muốn đập phá tất cả, nhưng cuối cùng chỉ đứng lặng, nhìn những mảnh sứ vỡ dưới chân, như nhìn thấy chính gia đình mình tan nát.

Căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn ngủ mờ nhạt từ phòng khách hắt lên những mảnh sứ vỡ vương vãi trên sàn. Trung ngồi sụp xuống nền nhà, lưng tựa vào tường, đôi mắt đỏ hoe nhìn đống hỗn độn trước mặt. Tiếng khóc của bé Na đã ngừng, có lẽ Phương đã dỗ con ngủ trong phòng. Nhưng tiếng khóa cửa phòng ngủ vẫn vang vọng trong đầu anh, như một bản án cuối cùng. Anh đưa tay chạm vào má mình, nơi vẫn còn cảm giác nóng rát từ cái tát anh đã dành cho Phương. Hối hận như ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực anh, nhưng anh không biết phải làm gì để sửa chữa sai lầm.

Trung nhặt từng mảnh sứ vỡ, từng động tác chậm rãi, như thể anh đang cố ghép lại không chỉ chiếc đĩa mà cả gia đình mình. Mỗi mảnh vỡ là một lời nói anh không nên thốt ra, mỗi vết nứt là một lần anh vô tâm với Phương. Khi dọn xong, anh lấy chổi quét sạch sàn, lau lại bằng khăn ướt, như muốn xóa đi dấu vết của cuộc tranh cãi vừa qua. Nhưng anh biết, những vết nứt trong lòng Phương, trong lòng Bin, và trong chính anh, không dễ gì lau sạch.

Anh bước đến cửa phòng ngủ, đặt tay lên nắm cửa, nhưng không dám gõ. Bên trong, tiếng thút thít khe khẽ của Phương vẫn vọng ra, như những nhát dao cứa vào tim anh. Cuối cùng, anh gõ nhẹ, giọng run run: “Phương, anh xin lỗi. Anh sai rồi. Em mở cửa ra, mình nói chuyện được không?” Nhưng không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào càng rõ hơn. Trung đứng đó, tay vẫn đặt trên cửa, rồi từ từ trượt xuống, ngồi bệt trước cửa phòng. Anh ôm đầu, nước mắt lặng lẽ rơi, lần đầu tiên trong nhiều năm anh để mình yếu đuối đến vậy.

Trong bóng tối, ký ức ùa về, kéo anh trở lại những ngày tháng cấp ba, khi anh và Phương còn là hai trái tim trẻ trung, đầy mộng mơ. Hồi đó, Trung là một cậu học sinh gầy gò, luôn đứng top lớp, nhưng nhút nhát trước đám đông. Phương thì khác, cô như ánh nắng, rực rỡ và tràn đầy năng lượng, luôn là tâm điểm của mọi cuộc vui. Họ gặp nhau trong một buổi văn nghệ trường, khi Phương đứng trên sân khấu hát bài “Mùa thu lá bay”, giọng cô trong trẻo, mái tóc dài bay trong gió. Trung, ngồi dưới khán đài, không thể rời mắt khỏi cô. Sau buổi diễn, anh lấy hết can đảm, cầm một cành hoa phượng trao cho cô, lắp bắp: “Cậu… cậu hát hay lắm.” Phương cười, nụ cười làm tim anh lỡ nhịp, và nói: “Cảm ơn, mà cậu là ai vậy? Sao trông ngố thế!”

Từ đó, họ trở thành bạn, rồi thành người yêu. Những buổi chiều đạp xe qua con đường rợp bóng me xanh, những lần cùng học nhóm dưới gốc bàng trong sân trường, những lần cãi nhau vì bài toán khó rồi làm lành bằng một que kem chia đôi – tất cả như một cuốn phim quay chậm trong đầu Trung. Anh nhớ lần đầu nắm tay Phương, trong một buổi chiếu phim ngoài trời, tay cô lạnh ngắt nhưng ấm áp lạ lùng. Anh nhớ những lá thư tay cô viết cho anh, nét chữ tròn trịa, đầy những lời yêu thương và ước mơ về một tương lai chung. “Anh Trung, mai mốt mình cưới nhau, anh phải xây cho em một ngôi nhà có vườn hoa, nhé?” Phương từng nói, mắt sáng rực. Anh đã gật đầu, hứa chắc nịch: “Anh sẽ làm tất cả để em hạnh phúc.”

Nhưng giờ đây, ngồi trước cửa phòng ngủ, Trung nhận ra mình đã thất hứa. Ngôi nhà có vườn hoa vẫn chỉ là giấc mơ, còn hạnh phúc của Phương đã bị anh vô tình đánh rơi giữa những ngày làm việc triền miên và những lần vô tâm. Anh nghĩ về Bin, về câu nói “Con ghét bố” của cậu bé, và tim anh như vỡ vụn. Anh nghĩ về Phương, về gương mặt cô khi anh buột miệng nói cô “béo ú, xuề xòa”, và anh muốn tự tát mình thêm lần nữa.

Trung gõ cửa lần nữa, giọng khàn đặc: “Phương, anh biết anh sai. Anh không đáng được tha thứ, nhưng anh xin em. Anh sẽ thay đổi, anh hứa.” Nhưng bên trong vẫn chỉ là tiếng thút thít. Anh ngồi đó, suốt đêm, đầu tựa vào cửa, mắt nhắm lại, nhưng giấc ngủ không đến. Anh chỉ thấy những hình ảnh của Phương, của Bin, của Na, và của chính mình – một người chồng, người cha đã để gia đình mình tan nát.

Sáng sớm, ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, rải những vệt sáng mờ nhạt lên sàn nhà. Căn hộ vẫn lặng lẽ, chỉ có tiếng chim sẻ ríu rít từ ban công vọng vào. Phương nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, định đưa Bin đi học như mọi ngày. Nhưng cô khựng lại khi thấy Trung vẫn ngồi đó, trước cửa phòng, đầu gục xuống, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng cả đêm. 

Áo sơ mi anh mặc từ hôm qua giờ nhàu nhĩ, tóc rối bù, trông anh như một người vừa đi qua cơn bão. Phương đứng lặng, tim cô nhói lên, nhưng nỗi đau từ tối qua vẫn còn âm ỉ, khiến cô không thể nói gì ngoài một câu lạnh lùng: “Ly hôn đi, Trung. Các con sẽ ở với tôi. Tôi sẽ đưa chúng về quê.”

Lời nói của cô như nhát dao cuối cùng. Trung ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, nhưng anh không đáp. Phương dắt Bin, cậu bé vẫn còn ngái ngủ, ra khỏi nhà. Bin ngoảnh lại nhìn bố, ánh mắt thoáng chút sợ hãi, nhưng cậu không nói gì, chỉ nắm chặt tay mẹ. Cửa nhà đóng sầm, để lại Trung trong căn hộ tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bé Na cựa mình trong nôi.

Trung ngồi đó, tay ôm đầu, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Rồi tiếng Na khóc ré lên, đòi sữa. Anh vội đứng dậy, lóng ngóng vào bếp tìm bình sữa, nhưng tay run đến nỗi làm đổ nước nóng ra sàn. Na khóc to hơn, tiếng khóc như xé toạc lòng anh. Anh bế con lên, dỗ dành, nhưng Na vẫn quấy, mặt đỏ bừng. “Na ơi, đừng khóc, bố xin lỗi,” Trung thì thầm, nước mắt anh rơi, hòa vào tiếng khóc của con. Anh ôm Na chặt, cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết. Anh, một kỹ sư cẩn thận, luôn giải được những bài toán kết cấu phức tạp, giờ lại không thể dỗ nổi đứa con bảy tháng tuổi của mình.

Khi Phương trở về sau khi đưa Bin đi nhà trẻ, cô thấy Trung vẫn ngồi trên sofa, Na đã ngủ trong vòng tay anh. Gương mặt anh đẫm nước mắt, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bao giờ hết. 

Không để cô kịp nói gì, Trung đặt Na xuống nôi, rồi bất ngờ quỳ xuống trước chân cô.

“Phương, anh xin em,” anh nói, giọng nghẹn ngào. “Đừng để các con lớn lên mà thiếu bố hoặc mẹ. Anh biết anh sai, anh vô tâm, anh để em một mình gánh vác mọi thứ. Nhưng anh thề, anh sẽ thay đổi. Anh làm tất cả vì gia đình, nhưng anh sai khi nghĩ chỉ cần tiền là đủ. Nếu em cần, anh sẵn sàng… sẵn sàng chết để chứng minh anh yêu em, yêu các con.”

Lời nói của Trung làm Phương sững sờ. Cô nhìn anh, người đàn ông từng là cả thế giới của cô, giờ quỳ trước mặt, yếu đuối và chân thành như cậu học sinh cấp ba năm nào. 

Nhưng nỗi đau vẫn còn đó, cô hỏi ngược, giọng run run: “Vậy anh ở đâu khi sinh nhật con? Anh ở đâu khi tôi cần anh nhất, Trung?”

Trung cúi đầu, không đáp, chỉ khẽ nói: “Anh sai rồi, Phương. Anh chỉ muốn gia đình mình không phải lo lắng về tiền bạc. Nhưng anh sai, anh đã quên mất điều quan trọng nhất là em và các con.”

Rồi, như không thể chịu nổi nữa, Trung đứng dậy, bước về phía ban công. Anh đứng đó, tay nắm chặt lan can, lưng quay lại. Phương nhìn anh, một linh cảm xấu ùa đến. “Trung, anh làm gì vậy?” cô hét lên, chạy đến, ôm chặt lấy anh từ phía sau. “Đừng làm điều dại dột, em xin anh!” Cô giữ anh, nước mắt rơi ướt đẫm lưng áo anh, tim đập thình thịch vì sợ hãi.

Trung quay lại, đôi mắt đỏ hoe nhưng thoáng nụ cười yếu ớt. “Anh chỉ định đi phơi quần áo thôi, Phương.” Anh nói, giọng nhẹ nhàng, rồi chỉ tay vào giỏ đồ ướt vẫn nằm ở góc ban công. Phương ngẩn người, rồi bật khóc, vừa giận vừa thương. “Anh nói thật chứ?” cô hỏi, giọng run run. Trung gật đầu, rồi kéo cô vào lòng. Họ ôm nhau, chặt đến nỗi như muốn hòa làm một. Nước mắt của cả hai rơi, hòa quyện, như rửa trôi những vết nứt của đêm qua.

Họ đứng đó, trong vòng tay nhau, giữa ban công nhỏ của căn hộ thuê. Tiếng Sài Gòn ồn ào vọng lên từ dưới đường, nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ có họ và tình yêu vẫn còn cháy, dù đã bị thử thách bởi những ngày tháng khắc nghiệt. “Anh hứa, từ giờ anh sẽ dành thời gian cho em, cho các con,” Trung thì thầm, tay vuốt tóc Phương. “Mình sẽ cùng nhau vượt qua, dù có khó khăn thế nào.” Phương không nói gì, chỉ gật đầu, tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh, nhịp tim của người đàn ông cô vẫn yêu, hơn tất cả.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout