Sài Gòn sáng tháng Năm, trời xanh trong như thể muốn trêu ngươi cái nóng oi ả bên dưới. Những tòa cao ốc ở quận 1 phản chiếu ánh nắng chói chang, biến đường phố thành một lò nung khổng lồ.
Dũng đứng trước gương trong nhà vệ sinh tầng 25 của tập đoàn bất động sản và xây dựng Vạn Phát, tay chỉnh lại chiếc cà vạt mượn từ anh Trung, lẩm bẩm: “Trời ơi, sao nóng thế này, mình sắp tan chảy rồi!” Bộ vest cũ, hơi chật ở vai, khiến anh cảm giác như đang mặc áo giáp sắt giữa sa mạc.
Dũng vừa nghỉ việc ở công ty thiết kế xây dựng cũ, nơi những đêm tăng ca bất tận và những bản vẽ kết cấu như mê cung đã hút cạn sức sống của anh. Hôm nay, anh đến phỏng vấn vị trí kỹ sư kết cấu tại Vạn Phát, mang theo hy vọng đổi đời, hoặc ít nhất, đủ tiền cọc cho căn hộ trả góp anh nhắm từ năm ngoái. Anh nhìn mình trong gương, tóc bù xù, mắt thâm quầng, tự nhủ: “Cố lên, Dũng. Mày không thể mãi là thằng thất bại.” Nhưng trong lòng, hình ảnh Nhã An, cô bạn gái cũ, và lời trách móc “vô trách nhiệm” của cô vẫn như một vết dao cứa mãi không lành, gần một năm từ ngày chia tay, anh và Nhã An trở thành bạn. Dũng vẫn một mình.
Anh bước vào phòng họp, không khí mát lạnh từ máy điều hòa làm anh khẽ rùng mình. Phòng họp sang trọng, với bàn gỗ dài, cửa kính lớn nhìn ra dòng xe cộ tấp nập bên dưới, và một tấm bảng kính khắc dòng chữ “Tăng tốc – Thành công”. Nguyễn Thùy Linh, trưởng phòng nhân sự, ngồi ở ghế chính, tay lật hồ sơ, ánh mắt sắc sảo nhưng dịu dàng, như ẩn chứa một câu chuyện chưa kể. Cô mặc áo sơ mi lụa trắng, váy bút chì ôm sát, mái tóc đen óng buộc cao, toát lên vẻ thanh lịch và quyền lực. Dũng ngồi xuống, cố nở nụ cười tự tin, nhưng tim đập thình thịch, không phải vì phỏng vấn, mà vì ánh mắt của trưởng phòng nhân sự, quen thuộc đến lạ.
“Trần Văn Dũng, tốt nghiệp ngành Xây Dựng tại Đại học Bách Khoa, kinh nghiệm sáu năm ở vị trí kỹ sư kết cấu. Anh có thể chia sẻ về dự án lớn nhất anh từng tham gia không?” Linh hỏi, giọng trầm ấm, chuyên nghiệp.
Dũng bắt đầu trả lời, kể về dự án trung tâm thương mại mà anh và anh Trung đã cày cuốc cả năm, giọng anh chắc chắn, nhưng ánh mắt không rời khỏi Linh. Có gì đó ở cô, nụ cười buồn man mác, cách cô nghiêng đầu khi nghe, khiến anh thấy tim mình nhói lên, như thể đang đào bới một ký ức đã chôn sâu.
Anh trả lời xong, phòng họp rơi vào khoảng lặng. Linh đặt hồ sơ xuống, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt thoáng bối rối.
“Anh… có còn nhớ con đường rợp bóng me xanh gần trường cấp ba không?” cô hỏi, giọng nhẹ như gió, nhưng đủ để khiến Dũng sững sờ.
Anh nhìn cô, miệng lắp bắp: “Linh? Là… là cậu thật sao? Nãy giờ tớ ngờ ngợ, cậu nhìn khác quá!”
Thời gian như ngừng trôi. Dũng cảm giác như mình bị kéo ngược về 12 năm trước, dưới tán me xanh, nơi anh và Linh từng nắm tay nhau, cười ngặt nghẽo dưới cơn mưa rào. Linh, cô gái với nụ cười rạng rỡ như nắng sớm, từng là cả thế giới của anh. Còn Linh, ngồi đối diện, cố giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt cô long lanh, như đang đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc.
“Ừ, là tớ" Linh đáp, mỉm cười, nhưng nụ cười ấy thoáng chút ngượng ngùng.
“Lâu rồi, nhỉ? Tớ không ngờ gặp lại cậu ở đây.” Dũng cười, cố pha trò để che đi sự lúng túng: “Tớ cũng không ngờ. Tưởng cậu vẫn ở Hàn Quốc, làm bà hoàng ở xứ kim chi chứ!”
Linh bật cười, nhưng ánh mắt cô nhanh chóng trở lại nghiêm túc. “Tớ về Việt Nam được vài năm rồi. Công việc ở đây… ổn. Còn cậu, sao lại nghỉ việc ở công ty cũ?”
Dũng gãi đầu, giọng dí dỏm nhưng pha chút chua chát: “Ờ, thì… tăng ca đến mức tớ thấy mình giống robot hơn người. Tớ muốn tìm chỗ nào, ừm, có ý nghĩa hơn. Với lại, tớ vẫn độc thân, không phải vì ế đâu, mà vì kén!”
Anh nháy mắt, nhưng Linh chỉ mỉm cười nhạt, như nhận ra nỗi buồn ẩn sau câu nói đùa. Cô ghi gì đó vào hồ sơ, rồi hỏi tiếp vài câu kỹ thuật, nhưng không khí đã thay đổi. Cuộc phỏng vấn trở thành một màn đối thoại ngắt quãng, xen lẫn giữa công việc và những ký ức cũ.
Dũng kể về những năm tháng sau khi chia tay Linh, về việc anh cố gắng leo lên trong ngành xây dựng, nhưng luôn cảm thấy thiếu một mảnh ghép. Linh chia sẻ rằng cô đã làm việc ở Vạn Phát được hai năm, là trưởng phòng nhân sự, nhưng cô không nhắc gì đến con gái Ji-min hay cuộc hôn nhân đổ vỡ ở Hàn Quốc.
“Sài Gòn thay đổi nhiều, nhưng đôi khi, tớ vẫn nhớ mấy ngày xưa, đơn giản hơn" cô nói, ánh mắt xa xăm.
Dũng gật đầu, muốn hỏi thêm, nhưng không dám. Anh sợ chạm vào những vết thương mà cả hai có thể đang che giấu.
Cuối buổi, Linh đứng dậy, bắt tay Dũng, tay cô mềm mại nhưng lạnh ngắt. “Tớ sẽ xem xét hồ sơ của cậu. Nhưng Dũng, cậu thay đổi nhiều rồi, không còn là cậu nhóc ngố ngày xưa nữa" cô nói, giọng nhẹ nhàng.
Dũng cười, đáp: “Còn cậu, vẫn đẹp như xưa, nhưng… có gì đó buồn hơn.” Lời nói buột ra, khiến Linh khựng lại, nhưng cô chỉ mỉm cười, không đáp. Dũng rời phòng họp, lòng rối bời. Hình ảnh Linh trong chiếc áo lụa trắng, ánh mắt sâu thẳm, ám ảnh anh như một bài hát cũ.
Anh bước ra khỏi tòa cao ốc, trời bất chợt đổ mưa, một cơn mưa rào ngắn ngủi nhưng dữ dội, như muốn cuốn trôi mọi thứ. Dũng dừng xe máy bên đường, để mặc nước mưa thấm đẫm áo vest, thì thầm: “Ngược thời gian, phải chi mình quay lại được, Linh ơi.” Anh nghĩ về lời bài hát “Cơn Mưa Rào”, về những ngày anh và Linh từng đắm mình trong mưa, cười như chưa từng biết buồn. Nhưng giờ đây, giữa Sài Gòn tấp nập, anh chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo.
Ở lại văn phòng, Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, tay chạm vào chiếc lắc tay bạc cũ trên cổ tay – món quà Dũng tặng cô trước khi cô đi Hàn Quốc. Cô lẩm bẩm: “You’re the apple of my eyes…” rồi mỉm cười buồn. Ji-min, cô bé bốn tuổi đang chờ cô ở nhà, là ánh sáng của cô, nhưng sự xuất hiện của Dũng lại khơi dậy một góc thanh xuân cô tưởng đã chôn vùi. Cô tự hỏi: “Mình có nên mở cánh cửa đó lần nữa không?”
Buổi chiều Sài Gòn, mưa lất phất rơi, không đủ để làm ướt áo nhưng đủ để gợi lên một nỗi nhớ mơ hồ. Dũng ngồi trong một quán cà phê nhỏ ở quận 3, góc bàn gỗ cũ kỹ kê sát cửa sổ, nơi anh có thể nhìn thấy những giọt mưa lăn dài trên kính. Quán vắng, chỉ có tiếng loa phát bài “Cơn Mưa Rào” vang lên, giọng ca trầm bổng như kéo anh vào một miền ký ức xa xôi.
“Ngược thời gian về quá khứ, ngược nỗi đau tìm niềm vui…”
Dũng nhắm mắt, tay siết chặt ly cà phê đã nguội, và như một cuốn phim quay chậm, anh trở về năm 2013, dưới con đường rợp bóng me xanh gần trường cấp ba.
12 năm trước...
Mưa rào đổ xuống bất chợt, dữ dội và phóng khoáng, như chính tuổi trẻ của Dũng và Linh lúc ấy. Con đường nhỏ dẫn từ cổng trường ra bờ sông ngập trong tiếng nước rơi và mùi đất ẩm. Học sinh tan trường chạy tán loạn, áo dài trắng và áo sơ mi lấm tấm ướt. Nguyễn Thùy Linh, 18 tuổi, đứng dưới mái hiên một tiệm sách cũ, áo dài ướt sũng bám chặt vào người, mái tóc đen dài rối bù nhưng vẫn lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của cơn mưa. Cô cười khúc khích, đôi mắt sáng như hai vì sao, nhìn Dũng đang vụng về che cho cô bằng chiếc cặp sách đã sờn góc.
“Cậu ngốc quá, Dũng! Che thế này thì cả hai ướt hết!” Linh nói, giọng trong trẻo át cả tiếng mưa. Cô giật chiếc cặp khỏi tay anh, ném xuống hiên, rồi bất ngờ kéo tay Dũng chạy ra ngoài.
“Đi, đắm mình trong mưa đi! Thanh xuân chỉ có một lần thôi!” Cô hét lên, tiếng cười vang vọng, hòa vào tiếng nước bắn tung tóe dưới chân. Dũng, ban đầu ngỡ ngàng, rồi cũng bật cười, chạy theo Linh, áo sơ mi trắng thấm nước, tóc bết vào trán, nhưng tim anh đập rộn ràng như chưa từng được sống.
Họ chạy qua con đường rợp bóng me xanh, lá me rơi lả tả, dính đầy trên vai áo. Linh dừng lại dưới một tán cây lớn, thở hổn hển, quay sang Dũng, má hồng rực vì chạy và vì cái se lạnh của mưa.
“Vui không? Cậu thấy chưa, mưa rào là thứ tuyệt nhất trên đời!” cô nói, dang tay xoay một vòng, nước mưa lấp lánh trên tóc cô như những viên ngọc. Dũng nhìn cô, ngẩn ngơ, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại Linh và nụ cười ấy.
“You’re the apple of my eyes" anh lẩm bẩm, không biết mình vừa nói gì, chỉ biết rằng Linh là ánh sáng duy nhất trong mắt anh lúc này.
Dưới tán me xanh, Dũng lấy hết can đảm, nắm tay Linh. Bàn tay cô lạnh ngắt, nhưng ấm áp lạ lùng, như một lời hứa vô hình.
“Linh, nếu sau này cậu đi du học, cậu có nhớ tớ không?” Anh hỏi, giọng run run, mắt không dám nhìn thẳng.
Linh nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ như nắng sớm, đáp: “Ngốc, tớ sẽ mang cậu theo trong tim mà.”
Cô kiễng chân, áp má vào má anh, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên môi anh, một nụ hôn vụng về, thoảng qua, nhưng đủ để khiến tim Dũng như ngừng đập. Mưa vẫn rơi, che giấu những giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên má Linh.
Họ đứng đó, tay trong tay, mưa rào như một bản nhạc nền cho tình yêu đầu đời. Linh chỉ tay về phía bờ sông lấp lánh xa xa, nói: “Dũng, mai mốt cậu phải xây cho tớ một ngôi nhà gần sông, để mỗi ngày tớ đều thấy mưa, nghe chưa?”
Dũng gật đầu, cười ngố: “Ừ, tớ sẽ xây cả một thành phố cho cậu!” Họ cười, ôm nhau, không biết rằng những lời hứa tuổi trẻ ấy sẽ sớm bị cuốn trôi bởi thời gian và khoảng cách.
Hiện tại …
Dũng mở mắt, trở lại với thực tại. Quán cà phê vẫn vắng, bài “Cơn Mưa Rào” đã chuyển sang đoạn điệp khúc: “Ngược chiều cơn gió, đón cơn mưa rào…” Anh nhìn ra cửa sổ, mưa đã tạnh, chỉ còn những vệt nước đọng trên kính. Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh, không biết từ khi nào.
Anh lẩm bẩm: “Linh, cậu vẫn là cơn mưa rào của tớ, nhưng sao giờ xa thế?”
Anh lấy điện thoại, mở danh bạ, ngón tay lướt đến số của Linh, số cũ từ 12 năm trước, mà anh chưa từng xóa. Anh muốn gọi, muốn hỏi cô đã sống thế nào, đã hạnh phúc chưa, nhưng ngón tay anh dừng lại, run rẩy. “Mày điên rồi, Dũng. Cậu ấy có cuộc sống riêng, mày là gì mà xen vào?” anh tự nhủ, rồi khóa màn hình, đứng dậy rời quán.
Ở một góc khác của Sài Gòn, trong văn phòng tầng 25 của Vạn Phát, Thùy Linh đứng bên cửa sổ, nhìn những giọt mưa cuối cùng rơi xuống thành phố. Cô vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng, nhưng tâm trí cô không ở đây. Tay cô chạm vào chiếc lắc tay bạc cũ trên cổ tay, món quà Dũng tặng trước khi cô lên máy bay đi Hàn Quốc. Lắc tay bạc đã xỉn màu, nhưng cô chưa từng tháo nó, như giữ lại một mảnh thanh xuân. “Ngược thời gian, phải chi mình chưa từng xa nhau" cô thì thầm, ánh mắt đượm buồn.
Tiếng gõ cửa kéo Linh về thực tại. Một đồng nghiệp bước vào, nhắc cô về cuộc họp tiếp theo, nhưng Linh chỉ gật đầu, tâm trí vẫn lơ lửng. Khi đồng nghiệp rời đi, cô mở facebook xem lại tấm ảnh cũ: cô và Dũng trong bộ đồng phục cấp ba, đứng dưới tán me xanh, cười rạng rỡ. Cô mỉm cười, nhưng nước mắt lăn dài.
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì mà buồn thế?” Giọng nói trong trẻo vang lên từ trí nhớ, đó là Ji-min, cô bé bốn tuổi đang chờ cô ở nhà. Linh lau nước mắt, tự nhủ: “Không, mình phải mạnh mẽ. Vì Ji-min, và vì chính mình.”
Cô đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi, bước ra khỏi văn phòng, nhưng trong lòng, cơn mưa rào năm ấy vẫn rơi, không ngừng. Cô nhớ nụ hôn vụng về của Dũng, nhớ lời hứa ngây ngô về ngôi nhà bên sông, và tự hỏi: “Nếu gặp lại cậu ấy, mình có đủ dũng cảm để đắm mình trong cơn mưa rào lần nữa không?”
Một tháng sau …
Sài Gòn cuối tháng Sáu, cái nóng như muốn thiêu đốt cả những công trường ngoại ô. Tại khu vực xây dựng của tập đoàn Vạn Phát ở quận 9, tiếng máy xúc gầm vang hòa cùng tiếng hét của đốc công và tiếng kim loại va chạm. Bụi bay mù mịt, phủ một lớp mỏng lên những chiếc áo phản quang của công nhân. Dũng, trong bộ đồ bảo hộ xanh đậm và chiếc mũ trắng, đứng giữa công trường, tay cầm bản vẽ kết cấu, mắt nheo lại vì nắng. Mồ hôi thấm đẫm lưng áo, nhưng anh vẫn cố tập trung, kiểm tra từng thanh thép, như thể mỗi đường nét trên bản vẽ là một mảnh ghép của giấc mơ về căn hộ trả góp anh nhắm từ lâu.
Dũng đã được nhận vào Vạn Phát được một tháng, làm việc dưới sự quản lý hành chính của Linh. Công việc mới không dễ dàng, những bản vẽ phức tạp, những cuộc họp căng thẳng, và áp lực từ tiến độ dự án khiến anh thường xuyên kiệt sức. Nhưng mỗi ngày, anh tìm thấy một chút động lực nhỏ: những lần thoáng gặp Linh ở văn phòng hay công trường, những câu nói bâng quơ nhưng đầy ý nghĩa, như sợi dây vô hình kéo anh và cô gần lại.
Hôm nay, Linh xuất hiện tại công trường để kiểm tra nhân sự tại công trình. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đội mũ bảo hộ màu trắng, trông vẫn thanh lịch giữa khung cảnh bụi bặm. Dũng nhận ra cô từ xa, tim khẽ đập nhanh.
“Trưởng phòng nhân sự mà ra công trường, chắc hôm nay có biến lớn" anh lẩm bẩm, cố pha trò với chính mình để che giấu sự hồi hộp.
Linh bước đến, nở nụ cười nhẹ: “Dũng, tiến độ thi công sàn tầng 7 thế nào rồi? Sếp trên đang hối báo cáo đấy.” Giọng cô chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt lại thoáng chút thân thuộc, như muốn nói điều gì đó ngoài công việc.
Họ cùng kiểm tra công trình, Linh hỏi thăm công nhân về điều kiện làm việc và sinh hoạt, Dũng chia sẻ với cô về tiến độ và một số lỗi kỹ thuật. Dần dần, câu chuyện chuyển sang những chủ đề cá nhân.
Dưới bóng một container tạm bợ, Dũng kể về việc chia tay Nhã An, bạn gái cũ của anh. “Cô ấy bảo tớ vô trách nhiệm, vì tớ muốn ổn định công việc trước khi cưới. Giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy đúng. Tớ thấy mình như thằng thất bại" anh nói, giọng trầm, tay xoay cây bút trong túi áo.
Linh nhìn anh, ánh mắt đồng cảm. “Cậu không thất bại, Dũng. Chỉ là… cuộc sống đôi khi không như mình muốn. Tớ cũng từng nghĩ mình thất bại, nhưng rồi tớ học cách đứng dậy, vì Ji-min.”
Dũng ngẩng lên, ngạc nhiên. “Ji-min? Con gái cậu à?”
Linh gật đầu, nụ cười dịu dàng nhưng thoáng buồn: “Ừ, cô bé bốn tuổi, là tất cả của tớ. Nhưng làm mẹ đơn thân không dễ, Dũng. Có những ngày tớ thấy mình cô đơn, dù xung quanh đầy người.” Cô dừng lại, như không muốn nói thêm về cuộc hôn nhân đổ vỡ ở Hàn Quốc.
Dũng muốn hỏi, nhưng anh biết giới hạn, chỉ gật đầu: “Ji-min chắc đáng yêu lắm. Cậu mạnh mẽ hơn tớ nghĩ, Linh.”
Không khí giữa họ trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể những câu chuyện cá nhân đã xóa đi khoảng cách của 12 năm. Họ bắt đầu nói về những kỷ niệm cũ, con đường me xanh, những buổi học nhóm, và cả lần Dũng làm đổ trà sữa lên sách giáo khoa của Linh, khiến cô giận cả tuần.
“Cậu hậu đậu từ hồi đó, giờ chắc vẫn vậy" Linh trêu, ánh mắt lấp lánh.
Dũng cười lớn: “Này, tớ hậu đậu nhưng có tâm, nhé!”
Buổi chiều, cả hai quay về văn phòng tạm tại công trường để kiểm tra hồ sơ. Trong căn phòng nhỏ ngột ngạt, chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ và vài chiếc ghế nhựa, Dũng vô tình làm đổ ly cà phê lên áo Linh khi với tay lấy bản vẽ.
“Trời ơi, xin lỗi, xin lỗi!” anh luống cuống, lấy khăn giấy lau vội, mặt đỏ bừng.
Linh bật cười, cố né tay anh: “Cậu đúng là không thay đổi! Thôi, để tớ tự lau.”
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tay họ chạm nhau, ngón tay Dũng lướt qua cổ tay Linh, nơi chiếc lắc tay bạc cũ vẫn nằm lặng lẽ. Cả hai sững lại, không gian như ngưng đọng. Ánh mắt họ gặp nhau, đầy những điều không nói thành lời.
Linh rút tay lại, cười gượng: “Cậu vẫn hậu đậu như xưa.”
Dũng cũng cười, nhưng tim anh đập mạnh, nhận ra cảm xúc cũ đang trỗi dậy, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh muốn nói gì đó, muốn giữ khoảnh khắc này lâu hơn, nhưng điện thoại Linh reo lên, một cuộc gọi từ trường mẫu giáo của Ji-min. Cô xin lỗi, rời đi để trả lời, để lại Dũng với những suy nghĩ rối bời. Anh nhìn theo bóng cô, lẩm bẩm: “Ngược thời gian, Linh ơi, tớ sẽ không để cậu đi lần nữa.”
Một tuần sau…
Vào một buổi tối, khi Dũng ngồi trong căn hộ thuê nhỏ xíu ở quận 7, ánh đèn vàng vọt chiếu lên đống bản vẽ chưa hoàn thành. Điện thoại anh sáng lên với một tin nhắn từ Nhã An: “Dũng, em sắp cưới. Anh đến được không?” Anh đọc tin nhắn, lòng trống rỗng, như thể một cánh cửa quá khứ vừa đóng sầm lại. Anh nghĩ về Nhã An, về những lần cãi vã vì anh trì hoãn kế hoạch cưới xin, và tự hỏi: “Mình có bỏ lỡ điều gì quan trọng không?” Nhưng rồi, hình ảnh Linh hiện lên, với nụ cười buồn và ánh mắt sâu thẳm, khiến anh nhận ra trái tim mình đang hướng về đâu.
Anh đứng dậy, mở cửa sổ, nghe tiếng mưa lất phất rơi ngoài trời, một cơn mưa nhỏ, như gợi nhớ khoảnh khắc 12 năm trước. Ở một góc khác của Sài Gòn, Linh đang chơi đùa với Ji-min trong căn hộ của cô.
Ji-min, cô bé bốn tuổi với đôi mắt to tròn, chạy đến kéo tay mẹ: “Mẹ, hôm nay chú ở công trường vui lắm, chú ấy kể chuyện hài nữa!”
Linh mỉm cười, vuốt tóc con: “Vậy hả? Chú ấy hài hước thật.” Nhưng trong lòng cô, một cơn bão cảm xúc đang nổi lên. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy mưa rơi, và lẩm bẩm: “Dẫu biết sẽ cảm lạnh, nhưng tớ vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa rào lần nữa, Dũng ơi.”
Sài Gòn chiều tháng Bảy, trời đen kịt, mưa lớn trút xuống như muốn nhấn chìm cả thành phố. Tiếng nước rơi đều đều, xen lẫn tiếng sấm rền vang, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn nhưng quyến rũ. Trong văn phòng tạm của công trường Vạn Phát, ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt chiếu lên đống hồ sơ ngổn ngang. Dũng và Linh ngồi đối diện nhau, mắt đỏ hoe vì mệt mỏi, tay lướt nhanh qua những trang báo cáo cần hoàn thiện trước sáng mai. Không khí ngột ngạt, nhưng giữa họ là một luồng điện vô hình, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Xong rồi, cuối cùng cũng soát xong" Dũng thở phào, ngả người ra ghế, áo sơ mi nhàu nhĩ thấm mồ hôi. Anh nhìn Linh, cô vẫn chăm chú kiểm tra từng dòng số liệu và bảng lương công nhân, mái tóc đen óng buộc vội, vài sợi lòa xòa trên gò má trắng mịn. Dưới ánh đèn, cô đẹp đến nao lòng, như một bức tranh vừa mong manh vừa mãnh liệt.
“Cậu không mệt à, Linh? 5 giờ rồi, về thôi, mưa thế này nguy hiểm đấy" Anh nói, giọng pha chút quan tâm.
Linh ngẩng lên, mỉm cười mệt mỏi. “Còn một chút nữa thôi. Mà cậu nhìn ra ngoài xem, mưa thế này, tớ không muốn ướt như chuột lột.” Cô chỉ tay ra cửa sổ, nơi mưa rơi trắng xóa, che mờ ánh đèn đường.
Dũng bật cười: “Chuột lột mà xinh như cậu thì tớ nguyện làm ô dù cả đời!” Linh lườm anh, nhưng khóe môi cong lên, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch, như trở lại những ngày họ còn là đôi tình nhân tuổi 18.
Khi báo cáo cuối cùng được gửi đi, cả hai rời văn phòng, nhưng cơn mưa không có dấu hiệu ngớt. Dũng nhìn chiếc xe máy ướt sũng ngoài bãi đỗ, thở dài: “Thôi, tớ đầu hàng. Không có áo mưa, chạy thế này chắc cảm lạnh mất.”
Linh ngập ngừng, rồi nói: “Nhà tớ gần đây, qua trú mưa một lát đi. Nhưng tớ phải đi đón Ji-min rồi mới về.” Dũng sững lại, tim đập mạnh. Anh gật đầu, cố giữ giọng bình tĩnh: “Ừ, cảm ơn cậu. Mình cùng đi đón Ji-min, tớ nhớ cô bé.”
Căn hộ của Linh ở quận 7 nằm trên tầng 10, nhỏ nhưng ấm áp, với cửa sổ lớn nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn. Mùi trà hoa nhài thoang thoảng hòa quyện với tiếng mưa rơi, tạo nên một không gian vừa thân thuộc vừa quyến rũ. Linh mở cửa, kiểm tra phòng. Dũng bế Ji-min, cô bé bốn tuổi đang ngủ say trên vai anh, đôi má hồng phấn phơ phất trong ánh đèn ngủ.
“Cậu ngồi đi, tớ pha trà" Linh nói, bước vào bếp. Dũng ngồi xuống sofa, ánh mắt lướt qua căn hộ, những bức tranh trẻ con của Ji-min treo trên tường, một giá sách đầy tiểu thuyết, và chiếc lắc tay bạc cũ trên bàn, món quà anh từng tặng cô 12 năm trước.
Linh trở lại với hai tách trà nóng, ngồi xuống bên Dũng, cách anh một khoảng vừa đủ để giữ ranh giới, nhưng không khí giữa họ đã thay đổi. Họ bắt đầu nói, ban đầu là về công việc, rồi dần chuyển sang những điều sâu kín hơn.
Linh kể về cuộc hôn nhân thất bại ở Hàn Quốc, giọng cô trầm, như thể đang xới lại một vết thương chưa lành. “Anh ấy từng là người tớ nghĩ sẽ cho tớ cả thế giới. Nhưng rồi, những trận cãi vã, những lần… anh ấy không kiểm soát được, tớ phải mang Ji-min về đây, để cô bé không lớn lên trong nỗi sợ.” Cô dừng lại, mắt long lanh, tay siết chặt tách trà.
Dũng nhìn cô, lòng đau nhói. “Tớ xin lỗi, Linh. Tớ không biết cậu đã trải qua những điều đó.” Anh đặt tay lên tay cô, nhẹ nhàng, như muốn truyền cho cô một chút hơi ấm.
Linh không rút tay lại, chỉ cúi đầu, thì thầm: “Còn cậu, Dũng? Sau khi chia tay tớ, cậu đã sống thế nào?” Dũng cười nhạt, giọng chua chát: “Tớ lạc lối, Linh. Công việc, áp lực, rồi cả chuyện với Nhã An… Tớ luôn nghĩ, nếu ngày đó tớ giữ cậu, mọi thứ có khác không? Nhưng tớ biết mình không có quyền ngăn cản ước mơ du học của cậu.”
Không khí trở nên căng thẳng, đầy cảm xúc. Linh ngẩng lên, ánh mắt cô như xoáy vào tâm hồn anh. “Dũng, cậu vẫn là người duy nhất khiến tớ muốn đắm mình trong cơn mưa rào, dù biết sẽ cảm lạnh" cô nói, giọng run run, như thể vừa phá vỡ một bức tường vô hình. Lời nói ấy như ngọn lửa, thiêu đốt mọi ranh giới giữa họ.
Dũng tiến lại gần, tay chạm vào má cô, cảm nhận làn da mềm mại và hơi thở ấm áp của Linh. “Linh, tớ không hứa sẽ cho cậu cả thế giới, nhưng tớ hứa sẽ không để cậu một mình nữa" anh thì thầm.
Họ hôn nhau, một nụ hôn mãnh mẽ, đầy khao khát và tiếc nuối, như thể muốn lấy lại 12 năm đã mất. Môi Linh mềm mại, nóng bỏng, mang theo vị trà hoa nhài và cả những giọt nước mắt mặn chát. Dũng kéo cô vào lòng, tay anh lướt qua vai cô, cảm nhận từng đường cong ẩn dưới lớp áo sơ mi mỏng manh. Linh đáp lại, tay cô siết chặt lưng anh, móng tay khẽ cào nhẹ, như muốn giữ anh mãi mãi. Tiếng mưa bên ngoài hòa cùng nhịp thở gấp gáp của họ, tạo nên một bản nhạc nguyên sơ, đầy dục vọng.
Họ di chuyển vào phòng ngủ, ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ phủ lên cơ thể họ những mảng sáng tối quyến rũ. Linh cởi bỏ áo sơ mi, để lộ làn da trắng mịn, đường cong từ bầu ngực hoàn hảo dưới ánh đèn vàng. Dũng hôn lên cổ cô, xuống vai, mỗi nụ hôn như một lời thì thầm, một lời xin lỗi cho những năm tháng xa cách. Linh thở dốc, tay cô luồn vào tóc anh, kéo anh gần hơn, cơ thể cô uốn cong theo từng cái chạm của anh. Tay Dũng đưa vào giữa hai đùi Linh, kéo tuột chiếc váy, rồi bàn tay anh tiến xa hơn, xa hơn, cô rên khẽ. Họ hòa quyện vào nhau, không còn ranh giới giữa quá khứ và hiện tại, chỉ còn những nhịp đập của trái tim và hơi thở nóng bỏng. Mỗi động tác của Dũng là một lời hứa, mỗi tiếng rên khe khẽ của Linh là một sự giải phóng. Cơn mưa rào ngoài kia như đồng lõa, cuốn trôi mọi đau thương, để lại chỉ sự kết nối mãnh liệt của hai tâm hồn từng lạc mất nhau.
Khi mọi thứ lắng xuống, họ nằm bên nhau, mồ hôi lấp lánh trên da, hơi thở dần đều lại. Linh bật khóc, ôm chặt Dũng, giọng nghẹn ngào: “Tớ sợ, Dũng. Tớ không muốn bị tổn thương nữa.”
Dũng hôn lên trán cô, thì thầm: “Tớ sẽ không để cậu một mình, tớ hứa.” Anh kéo chăn đắp cho cô, ôm cô trong vòng tay, như muốn bảo vệ cô khỏi cả thế giới.
Một tuần sau...
Sài Gòn tối thứ Bảy, không khí dịu mát sau một ngày nắng gắt, ánh đèn neon từ những tòa cao ốc phản chiếu trên mặt sông Sài Gòn, tạo nên một bức tranh lung linh nhưng đầy xa cách. Nhà hàng tiệc cưới ven sông, nơi diễn ra đám cưới của Nhã An, rực rỡ ánh đèn vàng ấm áp. Không gian lộng lẫy với những chùm hoa tươi nhập khẩu, bàn tiệc phủ khăn lụa trắng, và tiếng nhạc du dương từ ban nhạc sống. Dũng, trong chiếc áo sơ mi màu mận chín phẳng phiu, ngồi ở góc phòng, tay cầm ly bia, ánh mắt lơ đãng dõi theo dòng người đang nâng ly chúc phúc. Nhưng tâm trí anh không ở đây, nó đang lạc về đêm mưa tuần trước, về vòng tay ấm áp của Linh và lời thì thầm nghẹn ngào của cô: “Tớ không muốn bị tổn thương nữa.”
Sau đêm ấy, Dũng và Linh trở nên gần gũi hơn, nhưng cả hai đều giữ một khoảng cách vô hình, như sợ vội vàng sẽ phá hủy những gì vừa chớm nở. Họ vẫn gặp nhau ở công trường, ở công ty, trao đổi công việc, cười đùa, nhưng ánh mắt họ luôn mang theo những câu hỏi chưa lời đáp: Liệu tình cảm này có đủ mạnh để vượt qua những vết thương cũ? Liệu họ có thể tin tưởng nhau lần nữa? Dũng muốn nói với Linh rằng anh nghiêm túc, rằng anh sẵn sàng bước vào cuộc sống của cô và Ji-min, nhưng mỗi lần định mở lời, anh lại chùn bước, sợ cô chưa sẵn sàng.
Hôm nay, Dũng có mặt tại đám cưới của Nhã An, không chỉ để chúc phúc mà còn để khép lại một chương quá khứ. Anh nhìn Nhã An, rạng rỡ trong chiếc váy cưới trắng muốt, tay trong tay với chú rể – một doanh nhân trẻ thành đạt. Cô cười hạnh phúc, ánh mắt không còn chút oán trách nào dành cho Dũng. Anh nhớ lại những ngày họ yêu nhau, những lần cãi vã vì anh trì hoãn kế hoạch cưới xin để tập trung cho sự nghiệp.
“Anh lúc nào cũng đặt công việc lên đầu, Dũng. Em mệt rồi" Nhã An từng nói, và giờ đây, cô đã tìm được hạnh phúc mới. Dũng nhấp một ngụm bia, vị chát lan tỏa, như nhắc anh về những sai lầm đã đánh mất cô.
Giữa tiếng vỗ tay và những lời chúc tụng, Nhã An bước đến bàn Dũng, váy cưới lướt nhẹ trên sàn gỗ bóng loáng. “Cảm ơn anh đã đến." Cô nói, giọng nhẹ nhàng, nụ cười chân thành. “Em mong anh hạnh phúc, thật đấy.”
Dũng gật đầu, mỉm cười: “Anh cũng chúc em hạnh phúc, An. Em xứng đáng.”
Nhưng khi cô quay đi, anh cảm thấy một khoảng trống trong lòng. Không phải vì anh còn yêu Nhã An, mà vì anh nhận ra mình đã từng để những người quan trọng rời xa, và anh không muốn lặp lại điều đó với Linh.
Anh rời bàn tiệc, bước ra ban công nhà hàng, nơi gió sông thổi mát lành. Nhìn xuống dòng sông lấp lánh, anh lấy điện thoại, ngón tay lướt qua tin nhắn cuối cùng với Linh: một câu hỏi ngắn gọn về công việc, không chút riêng tư. Anh hít sâu, rồi gõ: “Tớ vừa đi đám cưới Nhã An. Nhưng cả buổi, tớ chỉ nghĩ đến cậu.” Anh nhấn gửi, tim đập mạnh, như vừa đặt cược cả trái tim mình.
Ở quận 7, trong căn hộ nhỏ của Linh, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên bức tranh Ji-min vẽ – một ngôi nhà dưới cơn mưa rào. Linh ngồi trên sofa, ôm Ji-min đang ngủ say, đôi má cô bé hồng hào, hơi thở đều đều. Điện thoại sáng lên với tin nhắn của Dũng. Cô đọc, tim khẽ nhói. “Mẹ, chú Dũng có đến chơi với con nữa không?” Ji-min từng hỏi, và Linh chỉ biết vuốt tóc con, mỉm cười. Giờ đây, tin nhắn của Dũng như một cơn gió, thổi tung những bức tường cô dựng lên để bảo vệ trái tim mình.
Cô gõ trả lời, ngón tay run run: “Dũng, tớ sợ mình không đủ dũng cảm để bắt đầu lại.” Nhưng trước khi nhấn gửi, cô dừng lại, nước mắt lăn dài. Cô nghĩ về đêm mưa, về hơi ấm của Dũng, về cách anh khiến cô cảm thấy mình không còn cô đơn. Nhưng rồi, hình ảnh người chồng cũ, những lần cãi vã và nỗi đau khi rời Hàn Quốc, lại hiện lên, khiến cô chùn bước. Cô xóa tin nhắn, đặt điện thoại xuống, ôm chặt Ji-min, thì thầm: “Mẹ xin lỗi, con yêu. Mẹ không biết phải làm gì.”
Quay lại ban công nhà hàng, Dũng đứng lặng, nhìn màn hình điện thoại trống rỗng – Linh không trả lời. Anh cảm thấy một nỗi thất vọng len lỏi, nhưng không phải vì cô không đáp, mà vì anh nhận ra mình cần phải làm nhiều hơn để giành lấy niềm tin của cô. Anh bước ra khỏi nhà hàng, trời lất phất mưa, những giọt nước nhỏ li ti thấm vào áo sơ mi. Anh dừng lại bên bờ sông, để mưa rơi lên mặt, lẩm bẩm lời bài hát “Cơn Mưa Rào”: “Ngược thời gian, tớ sẽ không để cậu loay hoay một mình, Linh ơi.”
Linh đứng bên cửa sổ căn hộ, nhìn mưa rơi, tay chạm vào chiếc lắc tay bạc cũ. Ji-min cựa mình trong giấc ngủ, lẩm bẩm: “Chú Dũng…” Linh mỉm cười buồn, nghĩ về Dũng, người duy nhất khiến cô cảm thấy ấm áp, dù biết sẽ cảm lạnh. Cô lấy điện thoại, gõ lại tin nhắn: “Dũng, tớ cần thời gian. Nhưng tớ không muốn cậu phải chờ đợi.” Cô nhấn gửi, rồi tựa đầu vào cửa kính, nước mắt hòa vào tiếng mưa.
Dũng đứng bên sông, điện thoại sáng lên với tin nhắn của Linh. Anh đọc, nụ cười nở trên môi, dù mưa vẫn rơi ướt đẫm áo. Anh thì thầm: “Tớ sẽ đợi, Linh. Dù bao lâu, tớ cũng đợi.” Xa xa, ánh đèn từ nhà hàng đám cưới vẫn lấp lánh, nhưng đối với Dũng, ánh sáng thực sự đang ở phía trước, nơi Linh và Ji-min đang chờ anh, dù con đường ấy còn đầy thử thách.
Buổi chiều Sài Gòn, trời bất chợt đổ mưa, không dữ dội như những ngày trước mà dịu dàng, lất phất, như một lời thì thầm của mùa. Công viên nhỏ dưới khu chung cư của Linh ở quận 7 ngập trong sắc xanh mướt của những tán bàng và mặt hồ lấp lánh ánh nước. Tiếng mưa rơi tí tách hòa cùng tiếng chim sẻ ríu rít, tạo nên một không gian vừa tĩnh lặng vừa sống động. Dũng đứng dưới một tán cây lớn, tay cầm chiếc ô màu xanh đậm, bên cạnh là bó hoa hồng nhỏ – loài hoa gợi nhớ những ngày anh và Linh còn là đôi tình nhân tuổi 18. Áo sơ mi anh ướt một mảng vai, nhưng ánh mắt kiên định, như thể anh đang chuẩn bị cho một trận chiến quan trọng nhất đời mình.
Sau tin nhắn của Linh đêm đám cưới Nhã An, Dũng biết đây là lúc anh phải nói rõ lòng mình. Anh không muốn để cô chờ đợi trong nghi ngờ, không muốn để những vết thương cũ ngăn cản họ tìm lại nhau. Anh hẹn Linh và Ji-min ở công viên, chọn một buổi chiều mưa, như một cách để gọi về cơn mưa rào thanh xuân năm ấy. Trong túi áo, anh giữ một món quà nhỏ – một chiếc lắc tay bạc mới, khắc chữ “Cơn Mưa Rào”, như lời hứa rằng anh sẽ ở bên cô, dù có bão tố nào đi nữa.
Linh xuất hiện ở lối vào công viên, tay dắt Ji-min, cô bé bốn tuổi mặc áo mưa màu hồng, nhảy chân sáo trên những vũng nước nhỏ. Linh cầm chiếc ba lô hồng của Ji-min, áo khoác mỏng ôm lấy thân hình thanh thoát, mái tóc đen buông xõa, lấp lánh vài giọt mưa. Cô nhìn thấy Dũng từ xa, tim khẽ nhói. Sau đêm mưa tuần trước, cô đã đấu tranh với chính mình, giữa khao khát yêu thương và nỗi sợ bị tổn thương. Tin nhắn “Tớ cần thời gian” là bước đầu tiên cô mở lòng, nhưng cô vẫn chưa chắc liệu mình có đủ dũng cảm để đi tiếp.
“Dũng, cậu đứng đây làm gì mà ướt hết rồi?” Linh gọi, giọng pha chút trêu đùa. Ji-min chạy ùa đến, ôm chân Dũng, hét lên: “Chú Dũng! Chú mang hoa đẹp quá!” Dũng cười lớn, cúi xuống xoa đầu cô bé: “Hoa này cho con và mẹ, nhưng con phải hứa chơi ngoan với chú nhé!” Ji-min gật đầu lia lịa, rồi chạy đi đuổi theo một chú bướm bay ngang, để lại Dũng và Linh dưới tán bàng.
Dũng đưa ô che cho Linh, hai người bước chậm trên con đường lát đá, tiếng mưa rơi trên ô tạo nên một nhịp điệu êm đềm. Anh hít sâu, lấy hết can đảm, nắm tay cô. Bàn tay Linh lạnh ngắt, nhưng cô không rút lại, chỉ nhìn anh, ánh mắt mềm mại hơn bao giờ hết.
“Linh, tớ biết mình không hoàn hảo và tớ nghèo nữa. Nhưng…" Dũng bắt đầu, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Tớ từng để cậu đi, từng làm tổn thương người khác, và có thể tớ sẽ còn sai lầm. Nhưng tớ hứa, từ giờ, tớ sẽ ở bên cậu, bên Ji-min, dù có bão tố gì đi nữa. Tớ không hứa cho cậu cả thế giới, nhưng tớ hứa sẽ cho cậu một mái ấm, nơi cậu không phải loay hoay một mình.”
Linh đứng lặng, nước mắt lăn dài trên má, hòa vào những giọt mưa đọng trên gò má cô. Cô nghĩ về những năm tháng xa cách, về những đêm cô ôm Ji-min khóc trong căn hộ lạnh lẽo ở Hàn Quốc, về cách Dũng đã bước vào cuộc đời cô lần nữa, như một cơn mưa rào rửa trôi mọi đau thương.
“Dũng, tớ sợ" cô nói, giọng nghẹn ngào. “Tớ sợ mình không đủ mạnh để yêu lần nữa, sợ Ji-min sẽ lớn lên và hỏi về cha ruột của nó, sợ mọi thứ lại tan vỡ. Nhưng khi ở bên cậu, tớ thấy mình không còn cô đơn nữa. Cậu vẫn là cơn mưa rào của tớ, Dũng.”
Lời nói ấy như một lời giải thoát. Dũng kéo cô vào lòng, ôm chặt, bó hoa hồng rơi xuống đất, cánh hoa đỏ rực lẫn vào vũng nước. “Tớ sẽ không để cậu sợ nữa, Linh" anh thì thầm, tay vuốt tóc cô, cảm nhận hơi thở ấm áp của cô trên ngực mình. Linh tựa đầu vào anh, nước mắt thấm đẫm áo anh, nhưng lần này là giọt nước mắt hạnh phúc. Cô kể về nỗi sợ của mình, về khao khát một gia đình trọn vẹn cho Ji-min, và về cách Dũng khiến cô tin vào tình yêu lần nữa.
Ji-min chạy trở lại, kéo tay cả hai: “Mẹ, chú, chạy dưới mưa đi, vui lắm!” Linh bật cười, lau nước mắt, nhìn Dũng: “Cậu dám không?”
Dũng nháy mắt, bỏ ô xuống: “Thử thách gì tớ chẳng dám!”
Cả ba chạy dưới mưa, Ji-min hét lên thích thú, tung tăng nhảy qua các vũng nước. Dũng nắm tay Linh, cô nắm tay Ji-min, họ cười vang, như trở lại tuổi 18, khi thế giới chỉ có mưa và tình yêu. Mưa thấm đẫm áo họ, nhưng không ai bận tâm, cơn mưa rào này không mang theo cảm lạnh, mà là hơi ấm của hy vọng.
Dưới tán bàng, Dũng lấy chiếc lắc tay bạc từ túi áo, đeo vào cổ tay Linh, cạnh chiếc vòng cũ. “Cơn Mưa Rào, để nhắc cậu rằng tớ sẽ luôn ở đây" anh nói, ánh mắt sáng rực.
Linh chạm vào vòng, mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Dũng. Vì đã quay lại.” Họ ôm nhau, Ji-min chen vào giữa, ôm cả hai, tạo thành một vòng tròn nhỏ giữa cơn mưa.
Họ đứng dưới tán bàng, mưa vẫn rơi, nhưng ánh nắng lấp ló sau đám mây, rải những vệt sáng vàng lên mặt hồ. Dũng nhìn Linh, Linh nhìn Ji-min, và cả ba cười, như thể vừa tìm thấy ngôi nhà nhỏ của mình. Tiếng mưa hòa vào tiếng cười, như một lời hứa rằng dù Sài Gòn có ồn ào đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua, như cơn mưa rào thanh xuân năm ấy, mãi mãi rực rỡ.
Bình luận
Chưa có bình luận