Chương 12: Thế giới học đường (12)


Anh Tuấn tỉ mỉ giảng bài cho Cát Tường. Anh không diễn giải sâu xa hoặc là công thức phức tạp, để giúp Cát Tường dễ hiểu hơn. Nhưng mà nếu muốn áp dụng thành thạo vào bài làm thì vẫn phải cần thời gian. Ngoài ra Anh Tuấn còn giao thêm bài tập riêng cho Cát Tường, anh chọn lọc một số đề rồi bảo cô mang về nhà làm để hôm sau cho anh kiểm tra. Chỉ mới hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhưng làm Cát Tường mở mang tầm mắt. Cô cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch với việc cắm đầu chạy loạn của mấy ngày trước và hôm nay. Nội tâm tự hào về mình, tìm kiếm gia sư dạy kèm đúng là quyết định sáng suốt. Cứ tiếp tục như vậy, con đường cách cánh cửa đại học không còn xa.


Nghĩ đến đây, Cát Tường bừng bừng khí thế múa bút như bay. Mặc dù sai thì vẫn sai, nhưng đã cải thiện hơn một chút.


Anh Tuấn ngồi cạnh nhìn Cát Tường nhiệt huyết dâng trào, thấy buồn cười.


Ở cô có sự quyết tâm kiên trì cảm nhiễm người khác khiến anh cũng bị lây theo. Để cô tập trung làm nốt bài, Anh Tuấn ngả lưng ra ghế dựa. Trong đầu anh đang vạch ra kế hoạch phụ đạo chi tiết cho Cát Tường. Hôm nay Anh Tuấn chỉ mới biết trình độ của Cát Tường ở môn toán, nhưng có thể từ đây nhìn ra Cát Tường học các môn tự nhiên khác như hóa sinh sẽ không được khả quan. Nếu không cô sẽ chỉ nhờ anh mỗi môn toán thôi.


Anh Tuấn thầm than bản thân lỗ vốn rồi.


Bầu trời bên ngoài tối hẳn, kim đồng hồ chỉ tới số bảy.


Cát Tường thả bút xuống, cảm thấy mỹ mãn với bài làm của mình. Từ ban đầu sai be bét, trải qua mấy lần được chỉ bảo, đến bây giờ Cát Tường đã thành công nhích số lần đáp án đúng lên hàng đơn vị.


"Không tệ, em tiến bộ nhanh đấy." Anh Tuấn xem xét bài làm của cô, mỉm cười khen ngợi.


Cát Tường được khen, mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm nhảy nhót hoan hô tưng bừng. Cô nhìn đồng hồ, hỏi ý Anh Tuấn: "Anh có muốn ăn gì không? Bữa này em mời."


So với câu nệ ban đầu, bây giờ sau hai tiếng miệt mài hai người đã gần gũi hơn nhiều.


Cát Tường thầm nghĩ nếu anh không ngại thì để cô khao một ngày ba bữa coi như bồi thường, nhưng hẳn là không tiện vì anh còn phụ huynh ở nhà.


Anh Tuấn gập sách lại, vừa giúp Cát Tường thu dọn mớ sách vở, vừa mỉm cười lên tiếng: "Gì cũng được."


Câu trả lời chung chung này lại làm khó Cát Tường rồi, cô đâu biết quanh đây có tiệm ăn ngon nào. Cát Tường thầm tính số tiền trong ví mình, chợt nhớ có một lần An Khanh nhắc đến một tiệm ăn gần đây. Cô nàng còn khen nức nở món ăn trong tiệm đó rất ngon, chỉ cần đến một lần là sẽ đến lần thứ hai thứ ba, chủ yếu là giá cả học sinh hợp lý. Khi đó Cát Tường không chú tâm lắm nhưng vẫn nhớ được địa chỉ tiệm ăn đó ở đâu. Cô đứng dậy khoác ba lô lên vai, rủ Anh Tuấn: "Đi thôi, em biết có một chỗ gần đây."


Anh Tuấn gật đầu, xách ba lô đi theo Cát Tường.


Bóng đêm bao phủ thành phố náo nhiệt. Ánh sáng chan hòa tỏa ra từ các cửa hàng hai bên vỉa hè, bóng đèn đường rọi xuống phạm vi xung quanh, tiếng đạp bước điềm tĩnh đều nhịp. Ngẫu nhiên có thể nghe được âm thanh côn trùng kêu vang.


Cát Tường kéo cao cổ áo, xoa hai tay vào nhau để giảm bớt khí lạnh sương tối. Cô liếc mắt nhìn Anh Tuấn bên cạnh, thấy cậu thong thả đút hai tay vào túi quần. Sườn mặt góc cạnh, sống mũi dọc dừa, dáng người thẳng tắp. Đứng từ góc độ này nhìn lên đã thấy khí chất thu hút rõ rệt. Cát Tường tưởng tượng thêm một hai năm trưởng thành nữa, Anh Tuấn chắc chắn sẽ không khác gì minh tinh khiến mọi cô gái đổ đứ đừ.


Nhận ra có người nhìn, Anh Tuấn quay đầu hỏi: "Đẹp không?"


Giọng điệu hết sức bình thường, nhưng lời lẽ thì rất mang tính thiếu đòn.


Cát Tường tỉnh táo lại, không nói gì mà quay đầu đi. Vừa dời mắt, đã thấy ngay tiệm ăn ở cuối đường. Cô mượn cơ hội lảng tránh vấn đề, vươn tay chỉ phía trước: "Đến nơi rồi!"


Anh Tuấn nhìn cô một lúc, khẽ cười.


Hai người đi vào cửa tiệm. Tiếng chuông leng keng đập vào cánh cửa. Quán ăn có hai tầng. Khách khứa đông nghịt kín chỗ, nhưng may là vẫn còn một bàn trống trên tầng hai. Họ được nhân viên dẫn đường đến chỗ ngồi, nhanh nhẹn đưa quyển thực đơn cho Cát Tường trước. Cát Tường mở ra xem, thấy trên mục lục đều ghi món ăn bình dân thường thấy như phở, bún, cơm rang. Cô giương mắt hỏi ý Anh Tuấn ngồi đối diện:


"Anh ăn gì?"


Anh Tuấn nhìn lướt qua thực đơn, gọi đại một món. Cát Tường gật đầu, vừa đưa lại menu cho nhân viên vừa nói: "Cho hai suất cơm rang dưa bò ạ."


"Vậy quý khách vui lòng chờ vài phút, món ăn sẽ được bưng lên.” Nhân viên ghi lại yêu cầu vào giấy, mỉm cười chuyên nghiệp rồi đi xuống tầng.


Tầng hai của quán không nhộn nhịp như dưới tầng. Mỗi bộ bàn ghế đều cách nhau bởi tấm vách ngăn tạo cảm giác riêng tư. Khách trên tầng này cũng biết ý tứ mà nói chuyện nhỏ nhẹ, mơ hồ nghe thấy âm thanh ồn ào từ dưới tầng truyền lên đây.


Bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, từ đây nhìn ra có thể thấy đường lớn tấp nập xe cộ.


Bầu không khí tự dưng im lặng.


Vẫn là Anh Tuấn mở lời trước: "Em đã xác định được khối thi chưa?"


Cát Tường ngơ ra.


Cô không biết nguyên chủ có chọn khối thi từ năm lớp mười không, có lẽ là ban xã hội vì nghe đâu An Khanh bảo nguyên chủ học khá môn văn. Nhưng hiện tại là Cát Tường, cô nghĩ mình phải có một định hướng khác. Khi cô đã quyết tâm ôn bù các môn tự nhiên thì trong lòng đã mặc định mình sẽ theo khối này. Không phải học để đủ điểm, mà là muốn học để nâng cao kiến thức.


Vì sao ư? Cát Tường hiểu bản thân cần gì. Cộng thêm một "crush" sáng chói lóa ở đây, cô phải đến gần anh để tìm manh mối về cốt truyện. Cho đến giờ Cát Tường không biết tác giả viết cốt truyện này theo diễn biến nào, và vai trò của cô cần bù đắp lỗ hổng ở đâu. Mấy ngày nay quanh đi quẩn lại trong trường, cô cũng chỉ thấy được An Khanh và Anh Tuấn có hiệu ứng lấp lánh đi kèm trên đầu.


Về phần sao không hỏi hệ thống... Ha hả, cô có gào khản họng cũng không thấy nó đáp lại xíu xiu.


Cát Tường ra chiều suy tư, mở miệng: "Em muốn theo khối A1."


Khối A được mở rộng ra rất nhiều. Trong đó phổ biến nhất là hai khối A1 và A2.


A1 gồm tổ hợp Toán, Lý, Anh. Còn A2 gồm tổ hợp Toán, Lý, Văn. Cát Tường cảm thấy ưu thế duy nhất ở bản thân là môn ngoại ngữ, chỉ cần ôn tập tốt môn toán và môn lý là được. Với cả có đại thần ở đây, lo gì.


Anh Tuấn sửng sốt. Anh cứ ngỡ Cát Tường học mấy môn này chỉ hy vọng tổng bảng điểm không bị kéo xuống, nào ngờ cô muốn học chuyên sâu. Tuy nhiên anh không chê cười học lực hiện tại của ai đó, Anh Tuấn dùng giấy ăn lau qua đôi đũa, đưa cho cô: "Ừ, em có niềm tin là tốt. Trước tiên cứ ăn no đã, về nhà xem bài vở có gì không hiểu thì bảo anh."


Vừa dứt lời, nhân viên nhanh nhẹn bưng đồ ăn đến. Đĩa cơm nóng hổi tỏa làn khói nghi ngút cùng mùi hương đậm đà kích thích cơn đói. Cát Tường nhận lấy đôi đũa, mời Anh Tuấn ăn cơm rồi vùi đầu vào suất của mình. Tướng ăn của Cát Tường không xấu, tuy cô ăn nhanh nhưng vẫn giữ được phép lịch sự. Còn Anh Tuấn thì thong thả chậm rãi. Hai người đều có thói quen không nói chuyện trong bữa, khiến người ta cảm thấy yên bình.


Nam Khánh cũng đi ăn ở quán này. Anh ngồi một góc vừa vặn nhìn thấy Cát Tường và Anh Tuấn, đáy mắt thoáng qua sự kinh ngạc. Từ khi nào hai người này trở nên thân mật như vậy rồi?


"Nè Khánh, đang nhìn gì đó?" Một cô gái ngồi bên cạnh anh, vươn ngón tay ra chọt. Gương mặt thoáng hiện nét không vui, cất tiếng hỏi: "Vừa nãy mình nói gì cậu có nghe thấy không?"


Nam Khánh bị gọi làm giật mình. Anh nhìn người bên cạnh, thầm than: Sao trùng hợp quá vậy!


Ý chí muốn sống khiến Nam Khánh phản ứng nhanh nghiêng người ra trước, ngăn trở tầm mắt cô gái. Anh thầm nghĩ, nếu để cô gái này biết Anh Tuấn đi cùng một bạn học nữ thì không biết sẽ phản ứng thế nào.


"Cậu vừa nói gì cơ?" Nam Khánh không tập trung. Miệng thì hỏi nhưng không biết đầu óc đã về chỗ chưa.


Thanh Nhàn hơi nhíu mi, giọng nói êm tai kiên nhẫn lặp lại: "Mình hỏi là, cậu đã gửi quà của mình đến tay Anh Tuấn chưa?"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout