Bà Lý chửi thầm. Ranh con đáng ghét! Mày giống hệt u mày ngu ngốc, cứng đầu.
Thấy chướng mắt, bà định vung tay tát cậu thì bất chợt từ xa một cục đá sượt qua tóc bà, đập thẳng vào trán thằng Tiều đứng kế bên. Hắn giật bắn người đưa tay sờ lên trán, máu từ miệng vết thương chảy xuống trôi cả vào mắt. Bà Lý chợt xuất hiện cảm giác như ai đó đang có ý đe dọa mình nên bà mới chịu ngưng lại, liếc xéo vào đám người tìm xem là kẻ nào dám to gan lớn mật.
"Đứa nào ném?" - Bà quát.
Từ trong đám đông, một thiếu niên chậm rãi bước ra. Dáng người cao dỏng hơi gầy, đầu đội nón lá, mặc áo giao lĩnh xanh sẫm, đi guốc gỗ. Trông có vẻ là người nhà quan. Thiếu niên bước tới gần bà Lý, ngẩng đầu, cởi nón khiến mọi người lại được phen kinh ngạc, họ thi nhau xì xào bàn tán:
"Ấy, kia không phải là cậu Lý Hào sao?"
"Đúng rồi! Thiếu gia nhà họ Lý đấy."
"Không sợ cả bà Lý luôn à? Gớm thật..."
Đám lính canh cũng lo sợ mà cúi gằm mặt xuống.
Bà Lý thấy con trai phá đám, liền cau mày nhưng giọng lại nhẹ hẳn một nhịp:
"Con tới đây làm gì?"
"Thưa dì, con chỉ là vô tình đi ngang qua thôi!"
Cậu Hào cất giọng, vẻ mặt thảnh nhiên như không, cười mà mắt còn hơi nheo nhẹ. Thấy anh cứ trơ trơ, xem ra cũng không nể nang gì uy nghiêm của bà. Mọi người xung quanh lại thì thầm tai nhau:
"Cậu Hào này hình như không phải do bà Lý sinh ra."
"Ừ, đúng rồi. Ông Lý lấy bà Lý này làm vợ hai mà. Nhưng cũng lạ ha, sao bà Lý lại được nên làm Lý phu nhân nhỉ?"
"Nghe đồn là bà cả mắc bệnh nan y mất sớm. Nếu không thì..."
"Thì sao? Việc nhà mấy người hả?" - Bà Lý gắt.
Đám đông liền bị uy quyền của bà dọa cho im re. Bà Lý hít sâu, lấy lại bình tĩnh hỏi cậu Hào:
"Vậy sao con lại ném đá vào thằng Tiều?"
"Con đã bảo rồi mà thưa dì. Vô tình thôi."
Cậu Hào trả lời mà cứ như đang giễu cợt, chẳng mảy may đến cảm xúc của bà. Theo lí, con trai trưởng trong nhà cũng là người có tiếng nói, chưa kể bà Lý chỉ là dì nên cũng không được phép to tiếng với cậu Hào. Cậu con trai này là quý tử nhà họ Lý, bao năm chỉ chông chờ vào thằng cháu đít tôn này. Từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, đi đâu cũng có người khiêng kẻ hầu, ngoài việc học đạo với chơi bời thì cũng chẳng phải lo gì cả. Ấy vậy mà nay lại đổi gió đứng trơ trơ ở đây.
Lý Hào bước tới, ngồi xổm cạnh Mễ. Nhìn cậu đang củ rủ cúi gằm đầu khiến suy nghĩ thích thú bỗng chốc nảy ra trong lòng anh. Anh vỗ lên vai cậu, cười nói mà rằng:
"Nhà nó nợ dì bao nhiêu? Con trả."
Mễ nghe thế cậu mới ngẩng mặt lên nhìn, ánh mặt trời đã lên chói thẳng qua dáng người thiếu niên làm cậu bất giác thấy an toàn đến lạ. Mễ thầm nghĩ. Tại sao cậu Hào lại giúp mình?
Bà Lý tỏ ra không bằng lòng, bà từ chối:
"Không được, dùng tiền nhà mình để trả cho mình vô lí. Con đừng có ném tiền xuống giếng."
"Ai bảo với dì là con sẽ cho không nhà nó thế? Mà tiền này là u con để lại cho con, có phải tiền của dì đâu mà tiếc!" - Cậu Hào nói kháy. Rồi vung tay ném cho thằng Tiều túi tiền nhỏ, bên trong là hơn hai mươi đồng.
"Cầm lấy, chắc cũng không quá hai mươi đồng đâu nhỉ?" - Cậu Hào nói.
Ông bà Phụng thấy cậu Hào đương tay giúp đỡ, nên biết ơn anh lắm. Bà Phụng ríu rít lạy anh:
"Ơn này là ơn cứu mạng, nhà con không biết lấy gì đáp lễ cho xứng."
Nghe hai từ "đáp lễ" cậu Hào lại nở một nụ cười, hướng ánh mắt về phía Mễ đang ngồi im lặng. Anh chỉ tay vào cậu, nói nhẹ tênh:
"Cho thằng nhỏ này theo tôi, coi như đáp lễ, trả thay cho nhà ông bà." - Anh nói với vợ chồng ông.
Rồi mới quay ra hỏi Mễ:
"Mễ thấy sao? Cậu có đồng ý theo tôi không?"
Mễ khựng lại, mắt cụp xuống, trong lòng trăm mối rối ren. Đứng giữa hai con đường người thân và bản thân, cậu chọn vì người thân của mình. Đối với Mễ chỉ cần gia đình yên ổn thì cậu sẽ vui.
"Con sẽ theo cậu, nhưng... nhưng con chỉ lo việc ở nhà."
Ông Phụng nghe con chấp nhận đến phủ Lý, cảm giác bất an trào dâng. Ông vội kéo tay cậu lại, lắc đầu khuyên con:
"Đừng Mễ, có đi thì để thầy đi thay con. Lỗi do thầy, thầy sẽ gánh."
Bà Lý bây giờ mới lên tiếng cắt ngang:
"Lỗi do ông, ông cũng biết vậy à. Đời cha ăn mặn thì đời con khát nước. Đúng là không sai."
"Thôi dì! Con đang bàn với ông ấy. Đừng để chuyện riêng của dì xen vào."
"Nhưng tôi không muốn ông, tôi muốn con trai ông theo hầu. Nếu không thì tôi sẽ lấy lại tiền." - Cậu Hào nhìn bà Lý, rồi quay sang nói với ông Phụng đang bất an ngồi suy sụp trên mặt đất.
Mễ sợ chỉ vì bản thân mà thầy u lại phải chịu hành xác, cậu nhổm dậy víu lấy áo anh mà gật đầu lia lịa:
"Vâng, vâng. Con sẽ theo hầu cậu. Cậu đừng lấy lại tiền ạ."
Nghe được câu trả lời vừa ý, cậu Hào tâm đắc mà gật gù. Anh thầm nghĩ, quả nhiên thằng nhóc này rất được!
Còn Mễ thì thầm nghĩ mà tự an ủi mình. Theo cậu Hào, chí ít là còn được sống... còn theo bà Lý kiểu gì cũng sớm thành ma.
Bà Lý lúc này chẳng nói được câu nào, sự hiện diện của bà bị lấn át bởi cậu Hào. Vài phần nhu nhược, vài phần kiêng dè. Ngộ nhỡ cậu thiếu gia này mà giận thì phận bà sống trong phủ cũng chẳng thể yên.
Rồi bà tức tối bỏ về, đám thuộc hạ cũng lóc cóc chạy theo sau. Mọi người đứng xem mới dám lên tiếng mắng chửi:
"Đúng là đồ quỷ cái, ác quá ác."
"Đến đứa trẻ mà còn định đánh, đúng là không biết kính già thương trẻ. Tội cho cậu Hào có người dì vô phúc."
...
Cậu Hào nghe thấy rõ mồn một đấy, nhưng anh chẳng nói rằng gì, cứ để người ta nói ra nói vào chửi rủa bà ta cho sướng miệng. Anh nhìn Mễ, bất giác mà thấy vui trong lòng, cảm giác như vừa nhặt được một thú vui mới lạ.
Bình luận
Chưa có bình luận